Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 425: Chương 425

 

 

Khương Tri Tri không biết khi nào Thẩm Lạc Gia sẽ đến tìm cô, về đến nhà còn kể chuyện này với Chu Tây Dã.

 

Chu Tây Dã ôm con gái, nghiêm túc lắng nghe Khương Tri Tri tám chuyện, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi phù hợp để phối hợp với trí tưởng tượng phong phú của cô.

 

Càng phân tích, Khương Tri Tri càng cảm thấy suy luận của mình rất có lý: “Em cảm giác nhà họ Thẩm đối xử với cô con gái này rất qua loa, có lẽ là để gả thay! Đúng rồi, anh có biết nhà họ Sở không?”

 

Chu Tây Dã suy nghĩ một chút: “Họ Sở không nhiều, thủ trưởng phụ trách Hoa Bắc họ Sở.”

 

Khương Tri Tri cảm thấy rất có thể là ông ta: “Chắc vậy, có thể khiến Thẩm Thanh Bình dốc sức nịnh bợ, thì chức vị chắc chắn phải cao hơn ông ta hai ba cấp.”

 

Nói rồi cau mày: “Nếu thật sự như vậy, thì con trai nhà họ Sở có vấn đề à?”

 

Chu Tây Dã quả thực đã nghe qua chuyện này, dù sao Triệu Hải Dương cũng ở Bắc Kinh nhiều năm, gần đây có gặp hai lần, còn kể cho anh vài chuyện bát quái.

 

“Nghe nói nhà họ Sở có một trai một gái, con trai chắc hơn ba mươi tuổi rồi, đầu óc có vấn đề, luôn được nuôi trong nhà, hầu như không ra ngoài.”

 

Khương Tri Tri tò mò: “Rồi sao nữa?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu: “Anh chỉ nghe được bấy nhiêu, những chuyện khác không rõ.”

 

Khương Tri Tri có chút tiếc nuối: “Anh nghe ai kể thế? Có thời gian thì hỏi thêm đi.”

 

Cô rất hiếu kỳ, có khi nào giống trong tiểu thuyết, lời đồn nói người kia tàn tật, thiểu năng, nhưng thực chất là một đại lão ẩn mình, sau khi gả thay sẽ nghịch tập hay không.

 

Chu Tây Dã thấy mắt cô sáng rực vì hóng hớt, nghĩ một chút rồi nói: “Để anh hỏi thêm.”

 

Khương Tri Tri hài lòng: “Sau này phải nghe cho trọn vẹn, nếu không, em với mẹ, còn có cô ở nhà sẽ chẳng có chuyện gì để tán gẫu nữa.”

 

Chu Tây Dã: “…”

 

 

Khương Tri Tri không ngờ, đến chập tối Thẩm Lạc Gia đã tìm đến.

 

Cô ấy không chịu vào nhà, Khương Tri Tri đành ra cổng tìm cô ấy.

 

Vừa ra ngoài, liền thấy Thẩm Lạc Gia đứng bên kia đường, cách cổng một đoạn, vẫn là áo sơ mi hoa nhỏ, hai b.í.m tóc đen dài rủ trước ngực, mái dày, trên tay còn xách một cái giỏ.

 

Áo quần hơi rộng, che đi dáng người mảnh mai của cô ấy.

 

Khương Tri Tri nhìn quanh, thấy không có ai, liền bước qua: “Sao em không đợi trong phòng trực?”

 

Thẩm Lạc Gia đưa tay vén mái lên, nở nụ cười rạng rỡ với Tri Tri: “Không được, nếu em vào phòng trực ngồi, thì không giống em rồi.”

 

Khương Tri Tri lập tức hiểu ý cô ấy, hình tượng của cô ấy là một cô gái nhà quê chưa từng thấy thế giới rộng lớn, làm sao có thể ngang nhiên ngồi trong phòng trực được?

 

Cô bật cười: “Em không sợ chị mách bố mẹ em à?”

 

Thẩm Lạc Gia lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Em biết chị sẽ không làm vậy, em có linh cảm này.”

 

Khương Tri Tri nhìn quanh: “Chúng ta vào rừng tìm chỗ ngồi nói chuyện đi?”

 

Thẩm Lạc Gia không phản đối, theo Khương Tri Tri vào rừng.

 

Tìm được một chỗ khô ráo, Khương Tri Tri ngồi xuống đất, vỗ vỗ bên cạnh: “Em có để ý không?”

 

Thẩm Lạc Gia sững lại một chút, rồi nhanh nhẹn ngồi xuống, cong mắt cười: “Sao em lại để ý chứ, em lớn lên ở nông thôn mà.”

 

 

Khương Tri Tri lại quan sát cô ấy một lần nữa, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, nhưng lúc cười lại mang theo vẻ chân chất ngây thơ: “Em luôn sống với bà ở quê à?”

 

Thẩm Lạc Gia gật đầu: “Ừ, nhưng hồi nhỏ em từng sốt cao một lần, não có chút vấn đề, đôi khi nói chuyện trước sau không logic.”

 

Khương Tri Tri lắc đầu: “Hoàn toàn không nhìn ra.”

 

Thẩm Lạc Gia vui vẻ cười: “Thật không? Hồi nhỏ, lũ trẻ hàng xóm toàn gọi em là đồ ngốc, em liền đánh bọn nó, dù đầu óc em không lanh lợi, nhưng sức em rất khỏe, bọn nó không đánh lại em đâu.”

 

“Bọn họ đánh không lại em, liền về méc cha mẹ, cha mẹ lại dẫn bọn họ đến mách bà em. Bà em sẽ đuổi hết bọn họ đi, sau đó luộc trứng gà cho em ăn.”

 

Thẩm Lạc Gia ngẩng mặt nói những lời này, ánh mắt lấp lánh, còn mang theo một tầng nước.

 

Khương Tri Tri có thể tưởng tượng được, một bà lão nuôi một đứa trẻ thì cuộc sống sẽ khó khăn thế nào, hơn nữa còn bị người trong thôn bắt nạt.

 

Thẩm Lạc Gia chớp mắt, nhìn Khương Tri Tri: “Vì vậy, đối với em bà là người rất quan trọng.”

 

“Bà bị bệnh, bọn họ bảo em gả cho một kẻ ngốc, em không muốn, thế là họ giấu bà đi, nói rằng nếu em đồng ý, họ sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho bà.”

 

“Còn nói, em là đồ ngốc, gả cho kẻ ngốc là vừa. Bố em nói đã tìm được thần y, chính là chị, chị có thể chữa bệnh cho bà em.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Nói rồi, Thẩm Lạc Gia bất ngờ đưa tay nắm chặt cổ tay Khương Tri Tri: “Chị dâu, chị có thể cứu bà em đúng không?”

 

Khương Tri Tri bị hành động đột ngột của cô ấy làm giật mình, thấy cô ấy sốt ruột như vậy, vội vàng trấn an: “Em đừng vội, từ từ nói, bây giờ bà em đang ở đâu?”

 

Thẩm Lạc Gia sững sờ một lúc, bỗng buông tay ra, ánh mắt đầy mơ hồ, liên tục lắc đầu: “Em không biết, em không biết họ giấu bà ở đâu. Đều là lỗi của em, em dẫn bà đến Bắc Kinh khám bệnh.”

 

Nói rồi lại lắc đầu: “Không đúng, là bố em nói sẽ dẫn bà đến Bắc Kinh khám bệnh. Nhưng đến đây rồi, ông ấy giấu bà đi, sau đó đưa em về nhà.”

 

Khương Tri Tri thấy cô ấy nói năng lộn xộn vì quá lo lắng, liền nắm tay cô ấy an ủi: “Em đừng vội, chúng ta từ từ nói, sau đó em còn gặp lại bà không?”

 

Thẩm Lạc Gia lắc đầu: “Không. Bố em nói đã đưa bà vào một bệnh viện rất tốt, chỉ cần em nghe lời gả đi, thì có thể gặp bà.”

 

Không những vậy, sau khi quay về nhà họ Thẩm, người chị đã lấy chồng là Thẩm Ngọc Bình cũng trở về mắng cô ấy là đồ ngốc, em gái Thẩm Ngọc Chi cũng mắng cô ấy là đồ ngốc.

 

Ngay cả mẹ cô ấy cũng nói cô ấy ngốc, gả cho kẻ ngốc là hợp.

 

Những điều này cô ấy đều không bận tâm, chỉ cần có thể gặp lại bà là được.

 

Cô ấy cũng có suy tính của riêng mình, chỉ cần có thể gặp bà, chữa khỏi bệnh cho bà, thì bọn họ muốn nói gì cũng được, cô ấy có thể giả vờ như không nghe thấy.

 

Nhưng nếu bọn họ không chữa bệnh cho bà… những kẻ đó, cô ấy sẽ không tha cho ai.

 

Khương Tri Tri nhìn ánh mắt dần trở nên sắc lạnh của Thẩm Lạc Gia, trong lòng bỗng có một dự cảm không lành.

 

Bà nội của Thẩm Lạc Gia, e rằng đã không còn nữa.

 

Nhưng Thẩm Thanh Bình vẫn dùng bà làm cái cớ để ép Thẩm Lạc Gia nghe lời mà gả đi.

 

Chỉ cần Thẩm Lạc Gia đã kết hôn, sau này dù có biết sự thật, thì còn có thể làm gì được?

 

Khương Tri Tri siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Lạc Gia: “Em đừng sốt ruột, trước tiên để chị khám cho em, được không?”

 

Thẩm Lạc Gia nghi hoặc: “Tại sao lại khám cho em? Em không có bệnh, chỉ là phản ứng hơi chậm, em thực sự không phải kẻ ngốc.”

 

Khương Tri Tri vội cười trấn an: “Không ai nói em là kẻ ngốc cả. Chị chỉ muốn xem thử, liệu vấn đề phản ứng chậm của em có thể chữa được không. Em phải tin vào y thuật của chị.”

 

Thẩm Lạc Gia “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đưa tay cho Khương Tri Tri bắt mạch.

 

Nhưng khi Khương Tri Tri bắt mạch, sắc mặt cô dần trở nên nghiêm trọng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Thẩm Lạc Gia.

 

Mạch tượng của Thẩm Lạc Gia … giống hệt Tống Vãn Anh!!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận