Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 396: Chương 396

Phương Hoa nhìn Chu Tây Dã ôm Thương Thương, thế nào cũng cảm thấy có chút không thật, lau nước mắt rồi quay đầu hỏi Chu Thừa Ngọc:

 

“Thừa Ngọc, chị không phải đang mơ đấy chứ?”

 

Chu Thừa Ngọc cũng cười mà rưng rưng nước mắt:

 

“Không đâu, chị dâu, Tây Dã thực sự đã trở về rồi.”

 

Tiểu Chu Kỷ xác nhận đây là bố mình, liền nhào tới, vui vẻ bám lấy đầu gối Chu Tây Dã, liên tục gọi “bố”. Quá nhiều điều muốn nói, nhưng cậu bé lại chẳng biết diễn đạt thế nào.

 

Không biết phải bày tỏ sự kích động trong lòng ra sao, cậu bé đơn giản cứ thế mà gọi “bố” mãi.

 

Thương Thương thì giọng non nớt hỏi liên tục:

 

“Bố mới về nhà ạ? Bố đã đi đâu thế?”

 

Chu Tây Dã vẫn cảm thấy điều này thật kỳ diệu. Khi anh rời đi, hai đứa trẻ chỉ biết bò rồi chảy nước dãi, vậy mà bây giờ đã biết chạy, còn biết nói chuyện rồi.

 

Anh đưa tay xoa nhẹ b.í.m tóc nhỏ của Thương Thương, mái tóc buộc lên trông như một chiếc cầu lông nhỏ:

 

“Thương Thương…”

 

Anh chỉ vừa gọi tên cô bé, Thương Thương đã líu ríu nói luôn:

 

“Bố ơi, con là Thương Thương! Con hai tuổi rồi, con biết đọc thơ cổ, con còn biết đếm số, con có thể đếm đến một trăm!”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Con còn biết chữ nữa, con biết rất nhiều, rất nhiều chữ luôn!”

 

Cô bé con nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn, đếm từng ngón một, cảm thấy bản thân thật lợi hại.

 

Chu Tây Dã có chút kinh ngạc, trẻ hai tuổi có thể biết nhiều như vậy sao?

 

Chu Thừa Ngọc cười, đứng bên cạnh giải thích:

 

“Thương Thương nhà chúng ta thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Từ khi bắt đầu biết nói, mỗi ngày Tri Tri đều dạy con bé đọc thơ cổ, đếm số, lâu dần, con bé thực sự nhớ được không ít.”

 

“Nó còn biết rất nhiều loài hoa nữa. Mỗi lần đi công viên, nó đều có thể nhận ra chúng.”

 

Thương Thương lập tức gật đầu, hăng hái liệt kê:

 

“Mẫu đơn, thược dược, tường vi…”

 

Cô bé ríu rít nói một tràng dài. Phát âm vẫn chưa chuẩn, lại thêm giọng non nớt mềm mại, nghe càng khiến người ta yêu thương.

 

Chu Tây Dã xót xa nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, nhìn sang Phương Hoa:

 

“Mẹ, Tri Tri vẫn ổn chứ?”

 

Chu Thừa Ngọc thấy Phương Hoa vẫn đang lau nước mắt, vội vàng trả lời thay:

 

“Tốt, vẫn ổn cả. Tri Tri và nhóm nghiên cứu của thầy Kim hơn một năm qua đã nghiên cứu ra không ít loại thuốc dành cho trẻ em, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm…”

 

Bà ấy chưa nói hết, Phương Hoa đã ngắt lời:

 

“Sao mà ổn được? Một góa phụ nuôi hai đứa trẻ, ngày tháng có thể dễ dàng gì sao? Mỗi lần ra ngoài, ánh mắt người ta nhìn con bé đều là thương hại.”

 

“Còn những kẻ không biết chuyện thì cứ nghĩ phụ nữ góa chồng dễ bị bắt nạt.”

 

Chu Thừa Ngọc vội kéo tay Phương Hoa:

 

“Chị dâu, sao chị lại nhắc chuyện này làm gì? Tây Dã không phải đã trở về rồi sao? Gia đình chúng ta cũng coi như đoàn tụ rồi, đừng nói đến những chuyện buồn nữa.”

 

Phương Hoa nhìn Chu Tây Dã, nước mắt lưng tròng, vừa đau lòng lại vừa trách móc:

 

“Sao chị có thể không nói chứ? Chị đang bất bình thay Tri Tri! Hơn một năm qua, con bé đã sống thế nào, em hoàn toàn không tưởng tượng được đâu! Nếu không phải vì hai đứa nhỏ, nó có lẽ đã gục ngã từ lâu rồi.”

 

Trái tim Chu Tây Dã thắt lại, bàn tay ôm Thương Thương cũng vô thức siết chặt hơn.

 

Thương Thương vốn mềm yếu, bị đau một chút là không chịu nổi, bắt đầu cựa quậy, rên rỉ.

 

Chu Tây Dã vội vàng nới lỏng tay, trong mắt tràn đầy áy náy:

 

“Là lỗi của con.”

 

Phương Hoa nhìn vết sẹo trên trán con trai, đột nhiên lại không nỡ nói lời trách mắng. Bà tiến lại gần hơn, đưa tay chạm vào vết sẹo. Ngồi xuống mới phát hiện, vết sẹo này còn kéo dài từ thái dương ra sau đầu, có một mảng rộng bằng nửa ngón tay không có tóc.

 

Vết thương nặng đến mức nào mới để lại vết sẹo như thế này chứ!

 

Nghĩ vậy, nước mắt bà lại rơi. Vừa chạm vào vết sẹo, bà vừa nghẹn ngào nói:

 

 

“Vết thương nặng như thế này, lúc đó chắc đau lắm nhỉ? Sao con không nói với gia đình một tiếng nào?”

 

Chu Tây Dã mắt đỏ hoe, đưa tay ôm lấy vai Phương Hoa:

 

“Mẹ, không đau đâu, tất cả đã qua rồi.”

 

Phương Hoa lại nghẹn ngào:

 

“Qua rồi… sao có thể qua được? Vậy sau này con có còn đi nữa không?”

 

Chu Tây Dã lắc đầu:

 

“Không đi nữa, sau này con sẽ ở lại Bắc Kinh.”

 

Lúc này, Phương Hoa mới hài lòng:

“Mẹ không mong con làm quan to, sau này có tiền đồ ra sao, mẹ chỉ mong con sống tốt, cả nhà mình bình an bên nhau. Nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, nhà mình không chịu nổi nữa đâu.”

 

Nói xong, bà lại không kìm được mà bật khóc. Nỗi nhớ nhung và đau buồn đè nén suốt hơn một năm qua, giờ mới dám giải tỏa.

 

Chu Thừa Ngọc nhìn thấy cũng lặng lẽ lau nước mắt.

 

Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ ngây thơ, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn Chu Tây Dã, rồi lại quay sang nhìn Phương Hoa.

 

Thương Thương mím môi, đột nhiên đẩy cánh tay Chu Tây Dã ra, rồi vươn tay về phía Phương Hoa:

 

“Bà nội bế! Con muốn bà nội bế! Con không thích bố!”

 

Tiểu Chu Kỷ thì đã nhanh chóng nhào vào lòng Phương Hoa, tựa đầu vào chân bà, đôi tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang dỗ dành em bé.

 

Hai đứa bé đơn giản nghĩ rằng chính bố đã làm bà nội khóc.

 

Phương Hoa trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng nhìn hành động của hai cháu lại không nhịn được bật cười:

 

“Thương Thương thương bà nội sao? Bà nội không sao đâu, bà nội đang vui đấy.”

 

Thương Thương bặm môi, như muốn khóc, nước mắt đã chực trào ra. Cô bé vươn tay ôm chặt lấy cổ bà nội, má nhỏ áp sát vào má Phương Hoa, ấm ức nói:

 

“Bố xấu! Không cần bố!”

 

“Bà nội đừng khóc, Thương Thương thổi cho bà.”

 

Vừa nói, cô bé vừa chu môi, liên tục thổi nhẹ lên mặt Phương Hoa.

 

Phương Hoa bật cười, ôm lấy cô bé:

 

“Thương Thương của bà ngoan quá! Bà nội không đau đâu, bố không làm bà khóc, bà nội vui quá nên khóc thôi.”

 

Thương Thương dùng đôi bàn tay nhỏ xíu nâng khuôn mặt bà nội lên, khuôn mặt bé xíu tràn đầy khó hiểu. Bà nội rõ ràng đang khóc, sao lại nói là vui chứ?

 

Cũng vì thế, hai đứa bé dứt khoát không để ý đến Chu Tây Dã nữa. Dù anh có gọi thế nào, cả hai đều làm như không nghe thấy, cứ bám riết lấy Phương Hoa.

 

Tiểu Chu Kỷ thậm chí còn quá đáng hơn, khi đối diện với Phương Hoa thì cười híp mắt, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy Chu Tây Dã, lập tức nghiêm mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

 

Phương Hoa không nhịn được bật cười, ôm lấy cả Tiểu Chu Kỷ lẫn Thương Thương:

 

“Cháu ngoan của bà, bà nội không thương các con uổng phí rồi! Nhưng đây là bố các con mà.”

 

Chu Tây Dã bất lực nhìn Thương Thương. Cô bé vừa chạm phải ánh mắt anh, liền lập tức quay đầu, rúc vào cổ Phương Hoa, nhất quyết không nhìn anh.

 

Không khí vốn dĩ tràn đầy niềm vui xen lẫn xúc động của hồi ức, giờ bị hai đứa nhóc làm loạn cả lên.

 

Đúng lúc này, Thương Thời Anh mang bánh bao đến cho hai đứa nhỏ. Vừa bước vào sân, bà đã vui vẻ gọi:

 

“Thương Thương, Tiểu Chu Kỷ, bà làm bánh bao cá nhỏ mà hai đứa thích nhất đây, mau ra nào…”

 

Bình thường chỉ cần bà gọi một tiếng, hai đứa nhỏ sẽ vui như bướm nhỏ lao ra.

 

Phương Hoa nghe thấy giọng Thương Thời Anh, liếc nhìn Chu Tây Dã rồi nói:

 

“Con vào phòng trước đi, để mẹ nói chuyện với Thời Anh một chút rồi con hãy ra, kẻo làm bà ấy hoảng sợ.”

 

Chu Tây Dã ngoan ngoãn đứng dậy, lúc Thương Thời Anh chuẩn bị đẩy cửa vào, anh đã nhanh chóng bước về phòng của mình và Khương Tri Tri.

 

Còn hai đứa nhỏ thì như hai con ong nhỏ lao ra cửa, mắt sáng rực, háo hức chờ bà nội mở cửa.

 

Thương Thời Anh vừa vào nhà đã thấy mắt Phương Hoa đỏ hoe, vừa định hỏi có chuyện gì…

 

Thương Thương đã chạy đến, ôm lấy chân bà, ríu rít như một con vẹt nhỏ:

 

“Bà ngoại! Bà ngoại! Bố hư lắm, bố làm bà nội khóc rồi!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận