Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 430: Chương 430

 

 

 

Trên mặt Thẩm Lạc Gia có vết thương, ngày hôm sau chắc chắn không thể đi xem mắt, nhưng chuyện đã nói rồi, Thẩm Thanh Bình cũng không thể từ chối việc nhà họ Sở đưa con trai đến ra mắt.

 

Cuối cùng, vẫn quyết định để Thẩm Ngọc Chi đi gặp mặt con trai ngốc kia trước, ứng phó một chút, đợi đến cuối năm khi kết hôn thì mới để Thẩm Lạc Gia đi.

 

Thẩm Ngọc Chi đương nhiên không đồng ý: “Bố, nếu nhà họ Sở phát hiện người đi xem mắt và người kết hôn không phải cùng một người thì sao?”

 

Thẩm Thanh Bình không quá để tâm: “Họ chắc chắn sẽ đồng ý thôi, dù sao Lạc Gia xinh đẹp lại ngoan ngoãn, nhà họ Sở muốn tìm vợ cũng không dễ dàng gì.”

 

Lưu Lỵ cũng lo lắng: “Nhỡ không tráo đổi được thì sao?”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Thanh Bình chỉ vào vết thương trên mặt Thẩm Lạc Gia, tức giận: “Thế các người nói xem ngày mai phải làm thế nào? Nhìn cái mặt nó thế này, nhà họ Sở còn tưởng chúng ta ngược đãi nó, không tôn trọng cuộc hôn nhân này.”

 

Càng nghĩ càng tức, ông ta đưa tay chọc vào trán Thẩm Lạc Gia: “Có phải con không muốn bà nội con khỏe lại không?”

 

Thẩm Lạc Gia không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, để mặc Thẩm Thanh Bình nổi giận.

 

Sau một hồi cằn nhằn, cuối cùng vẫn để Thẩm Ngọc Chi đi ứng phó buổi xem mắt trước đã.

 

 

Sáng hôm sau, xác nhận sẽ không có động đất, mọi người trong viện cũng lần lượt trở về nhà.

 

Khương Tri Tri còn phải đi làm, để Chu Tây Dã ở lại bệnh viện, cô về nhà rửa mặt chải đầu rồi đi làm.

 

Lý Tư Mân vốn dĩ rất ngưỡng mộ Chu Tây Dã. Những đứa trẻ trong đại viện phần lớn đều theo nghiệp cha ông, một là do gia đình sắp xếp, hai là sống trong môi trường này từ nhỏ, dần dần bị ảnh hưởng mà yêu thích nghề nghiệp này.

 

Ước mơ từ nhỏ của Lý Tư Mân là trở thành quân nhân, nhưng vấn đề sức khỏe đã trở thành tiếc nuối lớn nhất của anh.

 

Vì thế, khi ở bên Chu Tây Dã, Lý Tư Mân cũng nói nhiều hơn, trò chuyện về các vấn đề biên giới.

 

Nhiều năm trôi qua, chàng trai trẻ ngày nào giờ đã trở thành chuyên gia nghiên cứu vũ khí nổi tiếng.

 

Chu Tây Dã và Lý Tư Mân trò chuyện, cũng sẽ hỏi một số vấn đề về vũ khí tối tân.

 

Thương Thời Anh mang cơm đến, thấy hai người đang ngồi trong góc phòng bệnh, nhỏ giọng nói chuyện rất sôi nổi. Nhìn Lý Tư Mân ăn sáng xong, lại nhờ Chu Tây Dã đưa đi gặp bác sĩ kiểm tra, bà tranh thủ thời gian này đến nhà họ Thẩm một chuyến.

 

Lý Tư Mân nghĩ đến quần áo trên người Thẩm Lạc Gia, mỗi lần gặp đều rộng thùng thình, rất không vừa vặn, bèn đề nghị với Thương Thời Anh: “Mẹ, hay là mua ít vải mang qua?”

 

Thương Thời Anh nhíu mày, lắc đầu: “Con không hiểu chuyện xã giao đâu, đối phương là con gái, mẹ tặng vải thì ra thể thống gì? Thôi được rồi, mẹ sẽ tự chọn quà phù hợp.”

 

Lý Tư Mân không nghĩ đến điểm này: “Vậy mẹ chọn thứ gì cô ấy có thể dùng được.”

 

Anh luôn cảm thấy Thẩm Lạc Gia sống ở nhà họ Thẩmchắc hẳn không tốt lắm, nếu không, với điều kiện của nhà họ Thẩm, không thể nào để cô ấy mặc quần áo không vừa người như vậy.

 

Thương Thời Anh xua tay: “Mẹ biết rồi, biết rồi. Hai đứa ở bệnh viện cho tốt, kiểm tra xong nếu được xuất viện thì cứ về trước đi.”

 

Chu Tây Dã gật đầu đồng ý, Thương Thời Anh yên tâm rời đi.

 

Bà suy nghĩ một lúc, mua hai cân bánh ngọt, hai cân kẹo, hai hộp mứt và hai hộp trà. Món quà không quá nặng, nhưng cũng xem như tươm tất.

 

Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ kinh ngạc khi thấy Thương Thời Anh đến, nhiệt tình mời bà vào nhà ngồi.

 

Xét về cấp bậc,Lý Thành Chương cao hơn Thẩm Thanh Bình, cộng thêm Thương Thời Nghị, nếu có thể kết giao với nhà họ Thương và nhà họ Lý, đương nhiên họ rất vui mừng.

 

Thẩm Thanh Bình vội vàng bảo Lưu Lỵ pha trà: “Chị dâu, chị khách sáo quá, đến chơi còn mang quà cáp gì chứ.”

 

Thương Thời Anh mỉm cười: “Mấy thứ này là cho Lạc Gia, còn trà thì là cho cậu. Tôi cũng không biết cậu thích loại nào, nên mua hai hộp trà.”

 

Thẩm Thanh Bình liên tục khách sáo: “Ôi chà, chị dâu, thế này nhiều quá rồi. Chị đến chơi, chúng tôi đã vui lắm rồi.”

 

Lưu Lỵ cười tươi như hoa, nhanh chóng đi pha trà. Trước đó, chuyện Thương Thời Anh giới thiệu đối tượng cho Lý Tư Mân, bà ta cũng biết. Khi ấy, bà ta từng động lòng, muốn để Thẩm Ngọc Chi thử xem sao.

 

Nhưng nghĩ lại, Thẩm Ngọc Chi ngay cả một công việc ổn định cũng không có, nhan sắc cũng không nổi bật, đi rồi chắc cũng không lọt vào mắt xanh người ta, nên bà ta lại thôi.

 

 

Nhưng bây giờ thấy Thương Thời Anh chủ động đến tận nhà, bà ta cảm thấy cơ hội lại đến, liền cười tươi rót trà cho Thương Thời Anh:

 

“Sao lại khách sáo thế chị dâu, chị đến là chúng tôi vui lắm rồi. Trước giờ cũng ít qua lại với đại viện của chị, muốn mời chị đến chơi mà lại sợ chị chê nhà chúng tôi không xứng.”

 

Thương Thời Anh là người tinh tường, đoán được thấu tâm tư của hai vợ chồng này, ngồi ngay ngắn, mỉm cười thanh nhã:

 

“Cô quá lời rồi, nào có chuyện chê bai gì đâu. Chẳng qua trước đây khoảng cách hơi xa, nên ít qua lại thôi.”

 

Nói xong, bà liền chuyển chủ đề:

 

“Hôm nay tôi đến đây cũng là để cảm ơn Lạc Gia. Hôm qua Lạc Gia đã cứu con trai tôi, thật không ngờ cô bé lại dũng cảm như vậy. Lạc Gia đâu rồi? Gọi con bé ra đây đi, tôi muốn trực tiếp cảm ơn con bé.”

 

Lưu Lỵ bất ngờ, không ngờ Thẩm Lạc Gia tối qua trở về trong bộ dạng lấm lem như thế, hóa ra là do cứu người.

 

Nhưng nghĩ đến vết thương trên mặt Thẩm Lạc Gia, bà ta hơi do dự:

 

“ Lạc Gia đứa nhỏ này, từ nhỏ sống ở nông thôn, không hiểu quy củ, tôi sợ nó khiến chị chê cười.”

 

Thương Thời Anh nhíu mày:

 

“Nông thôn thì sao? Người nông thôn thì không biết quy củ à? Nói cho cùng, chúng tôi cũng đều xuất thân từ nông thôn cả, sao lại nhanh quên gốc rễ như thế?”

 

Mặt Lưu Lỵ thoáng chốc cứng đờ, vội vàng quay sang Thẩm Thanh Bình cầu cứu.

 

Thẩm Thanh Bình cũng vội vàng cười xòa:

 

“Chị hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý đó đâu. Chỉ là đứa con gái này của tôi hồi nhỏ bị sốt cao, ảnh hưởng đến đầu óc, đôi khi nói năng hơi lung tung, nên…”

 

Thương Thời Anh khó hiểu:

 

“Hôm nhận họ hàng, tôi thấy con bé rất bình thường mà? Sao bây giờ đến nhà các cậu, chỉ muốn nói một câu cảm ơn mà cũng khó vậy?”

 

Thẩm Thanh Bình không còn cách nào khác, đành nhìn Lưu Lỵ:

 

“Gọi Lạc Gia xuống đi, dặn dò nó một chút.”

 

Lưu Lỵ không thể từ chối, đành lên lầu gọi Thẩm Lạc Gia, tiện thể gọi luôn Thẩm Ngọc Chi, rồi nhỏ giọng dặn Thẩm Ngọc Chi nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt Thương Thời Anh.

 

Còn Thẩm Lạc Gia? Bà ta chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn mong cô ấy mất mặt, như vậy mới càng làm nổi bật Thẩm Ngọc Chi.

 

Hơn nữa, nhà họ Sở cũng sắp đến rồi, bà ta không muốn xảy ra bất cứ rắc rối nào vào lúc này.

 

Nghĩ vậy, bà ta cười tươi dẫn cả hai xuống lầu.

 

Thương Thời Anh chỉ liếc sơ hai cô gái đứng sau Lưu Lỵ, trong lòng cười lạnh. Cách đối xử với hai đứa trẻ này, thật sự khác biệt một trời một vực.

 

Bà đứng dậy, mỉm cười tiến tới, nắm lấy tay Thẩm Lạc Gia:

 

“Là Lạc Gia phải không? Đúng là một cô gái xinh xắn. Hôm qua nhờ có cháu cứu con trai bác, hôm nay bác đến đây để nói lời cảm ơn.”

 

Nhìn gương mặt bầm tím, sưng tấy của Thẩm Lạc Gia, nụ cười của bà hơi sượng lại.

 

Thẩm Lạc Gia không quen bị người khác nắm tay, lập tức giãy ra, cau mày:

 

“Không cần cảm ơn.”

 

Thương Thời Anh nhìn ra sự bài xích của cô bé, cười nhẹ buông tay:

 

“Con trai bác vẫn đang nằm viện, đợi nó xuất viện, bác sẽ dẫn nó đến cảm ơn cháu lần nữa.”

 

Thẩm Thanh Bình ở bên cạnh vội vàng khách sáo:

 

“Chị dâu à, chị đừng khách sáo thế. Cứu người là chuyện Lạc Gia nên làm thôi, không cần phải làm lớn chuyện đâu.”

 

Sắc mặt Thẩm Lạc Gia càng cau lại, không hài lòng nhìn Thẩm Thanh Bình, nhấn mạnh lần nữa:

 

“Là con cứu người. Người bác ấy cảm ơn, là cảm ơn con!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận