Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 432: Chương 432

 

 

 

Tiếng hét chói tai của Thẩm Ngọc Chi khiến sắc mặt Trần Lan Phượng sa sầm xuống.

Sở Hồng Anh cũng đen mặt, trừng mắt nhìn Lưu Lỵ:

 

“Lưu Lỵ, tâm tư của cô và lão Thẩm thế nào, chúng tôi đều biết rõ. Chẳng phải là không muốn để Thẩm Ngọc Chi gả cho Gia Hà nên mới đón Thẩm Lạc Gia từ quê lên sao?”

 

“Còn bày đặt tổ chức tiệc nhận người thân, chẳng qua chỉ là muốn để mọi người biết cô còn có một đứa con gái, rồi sau đó để Thẩm Lạc Gia gả cho Gia Hà mà thôi.”

 

“Sao? Cô tưởng Gia Hà đầu óc không tốt thì có thể dễ dàng lừa gạt à? Cô không coi nhà họ Sở chúng tôi ra gì đúng không?”

 

Lưu Lỵ hoảng hốt, vội vàng giải thích:

“Không, không phải đâu chị dâu, chị đừng vội, không phải như chị nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng, mấy đứa nhỏ nên lấy chồng lấy vợ theo thứ tự tuổi tác…”

 

Sở Hồng Anh cười lạnh:

“Nghe thì hay đấy! Cô nghĩ chúng tôi không điều tra chắc? Nghĩ bọn tôi ngu ngốc, muốn nhét ai vào cũng được à?”

 

“Chúng tôi đã điều tra rồi! Cái cô Thẩm Lạc Gia đó, hồi nhỏ bị sốt cao làm hỏng não, từ bé đầu óc đã không bình thường. Các người chê nó mất mặt nên vứt về quê, mặc kệ sống chết, bao nhiêu năm trời không chu cấp lấy một xu!”

 

“Giờ thấy Gia Hà sắp lấy vợ, các người mới vội vàng đón nó về để lừa chúng tôi!”

 

“Lưu Lỵ, hôm nay chúng tôi đến đây là để xem rốt cuộc các người định giở trò gì, có chút thành ý nào không. Quả nhiên, đúng như chúng tôi nghĩ, muốn nhét một đứa ngốc vào nhà chúng tôi!”

 

Trần Lan Phượng lạnh lùng nói:

“Lưu Lỵ, dù Gia Hà đầu óc không được lanh lợi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép một kẻ ngốc bước vào cửa nhà tôi!”

 

Nói đến mức này, Lưu Lỵ biết rõ kế hoạch tráo đổi đã không thể thực hiện được nữa.

 

Thẩm Ngọc Chi cũng hiểu ra chuyện, hoảng sợ đến mức sắp khóc, nhìn Lưu Lỵ nức nở:

“Mẹ, con không muốn cưới! Con không muốn lấy một thằng ngốc đâu, mẹ ơi…”

 

Cô ta còn chưa nói hết câu, sắc mặt Trần Lan Phượng đã cực kỳ khó coi. Bà ta có thể nói con trai mình ngốc, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ khác nói vậy! Sắc mặt đen lại, bà ta trầm giọng quát:

“Hồng Anh, chúng ta đi!”

 

Sở Hồng Anh lạnh lùng nhìn Lưu Lỵ :

“Thôi đi, nhà họ Thẩm các người, chúng tôi trèo cao không nổi!”

 

Nói xong, bà kéo Sở Gia Hà đi:

“Đi thôi, về nhà!”

 

Sở Gia Hà không chịu đi, nước dãi chảy ròng ròng, mặt ngây ngô nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Chi:

“Vợ ơi, lấy vợ, muốn vợ ngủ cùng!”

 

Thẩm Ngọc Chi cảm thấy mất mặt vô cùng, ôm mặt khóc chạy lên lầu.

 

Lúc này, Thẩm Thanh Bình vừa tiễn khách về, trở lại liền thấy Trần Lan Phượng và Sở Hồng Anh giận dữ kéo con trai rời đi. Ông ta chào hỏi mà hai người kia chẳng buồn đáp, đi thẳng ra xe rồi lái đi mất.

 

Thẩm Thanh Bình thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy vào nhà tìm Lưu Lỵ .

 

Lúc này, Lưu Lỵ đang ngồi trong phòng khách khóc lóc. Vừa thấy Thẩm Thanh Bình về, bà ta sụt sùi kể lại mọi chuyện:

 

“Anh cũng thấy rồi đấy, Sở Gia Hà thật sự là một thằng ngốc! Nhìn mặt nó là biết ngay! Chẳng lẽ anh thực sự muốn để Ngọc Chi lấy nó rồi chịu khổ cả đời sao?”

 

Thẩm Thanh Bình ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Không ngờ kế hoạch lại bị nhà họ Sở nhìn thấu.

 

Nhưng nếu không gả con gái đi, thì tiền đồ của con trai ông ta sẽ thế nào?

 

Còn bản thân ông ta nữa, nếu năm nay không thăng tiến được, có lẽ sẽ phải về hưu. Mới năm mươi tuổi mà đã về quê sống, ông ta không cam lòng!

 

Vậy nên, Thẩm Ngọc Chi phải gả đi!

 

Tất nhiên, vẫn còn một cách khác—tìm người chữa khỏi cho Sở Gia Hà .

 

Chẳng phải Khương Tri Tri là một thần y sao? Có thể mời cô chữa bệnh cho Sở Gia Hà mà!

 

Lúc này, Thương Thời Anh cùng Thẩm Lạc Gia đi bộ đến bệnh viện.

 

Trên đường, cả hai đều im lặng, không ai nói lời nào.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Một lúc sau, Thương Thời Anh mới dịu dàng hỏi:

“Tên của cháu rất hay, ai đặt cho cháu vậy?”

 

Thẩm Lạc Gia nhẹ nhàng đáp:

 

“Là bà nội. Bà nói cái tên này rất hay, cháu cũng thấy vậy.”

 

Thương Thời Anh gật đầu:

“Đúng là rất hay. Khi ở quê với bà, cháu có đi học không?”

 

Thẩm Lạc Gia lắc đầu:

“Không. Lúc nhỏ cháu bị ngốc, trường không nhận. Đến khi lớn lên thông minh hơn một chút thì lại quá tuổi, trường cũng không nhận nữa. Nhưng cháu biết viết tên mình, cũng biết đọc sách, là do bà nội dạy cháu.”

 

Thương Thời Anh hơi tiếc nuối. Cô bé này nói chuyện rất đơn thuần, không chút tạp niệm. Nếu được đi học, nhất định sẽ là một đứa trẻ rất thông minh.

 

“Vậy bà nội của cháu đâu?”

 

Thẩm Lạc Gia lại lắc đầu:

“Không biết, bị bố cháu giấu đi rồi. Ông ấy nói chờ cháu lấy chồng sinh con xong mới cho gặp bà.”

 

Thương Thời Anh nhíu mày:

“Nhưng cháu có biết mình sẽ lấy ai không?”

 

Thẩm Lạc Gia thờ ơ:

“Biết. Cũng là một thằng ngốc thôi. Nhưng cháu có thể đánh hắn. Nếu hắn mạnh hơn cháu, cháu sẽ g.i.ế.c hắn.”

 

Thương Thời Anh :“…”

 

Một lúc lâu sau, bà không biết nên tiếp tục nói chuyện với cô ấy thế nào.

 

Cô gái này quá thẳng thắn, dù tốt hay xấu cũng đều nói ra hết.

 

Khi đến phòng bệnh, Chu Tây Dã đi làm thủ tục xuất viện, tiện thể tìm một chiếc xe lăn để đưa Lý Tư Mân về nhà.

 

Lý Tư Mân ngồi trên giường bệnh, cầm bút máy và cuốn sổ tay mang theo bên người, cẩn thận tính toán điều gì đó.

 

Thấy Thương Thời Anh dẫn Thẩm Lạc Gia vào, anh hơi ngẩn ra:

“Mẹ, sao mẹ lại đưa đồng chí Tiểu Thẩm đến đây?”

 

Thẩm Lạc Gia chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi lại dừng ánh mắt trên chân đang bó bột của anh, nhíu mày nhưng không nói gì.

 

Thương Thời Anh cũng không tiện nhắc đến những chuyện rắc rối của nhà họ Thẩm trước mặt Thẩm Lạc Gia, bèn hỏi:

“Tây Dã đâu rồi? Hôm nay có thể xuất viện không?”

 

Lý Tư Mân gật đầu:

“Có thể. Anh Chu đi làm thủ tục xuất viện rồi tìm xe lăn cho con. Anh ấy mới đi một lúc, chắc còn cần thời gian.”

 

Thương Thời Anh nhìn đồng hồ, thấy đã đến trưa. Đưa Thẩm Lạc Gia ra ngoài mà không lo ăn uống cho cô bé cũng không ổn, bèn nói với Lý Tư Mân:

“Con nói chuyện với Lạc Gia một lúc nhé, mẹ đi mua ít bánh bao.”

 

Lý Tư Mân gật đầu. Nhưng khi Thương Thời Anh rời đi, anh lại cảm thấy hơi lúng túng.

 

Từ trước đến nay, anh chưa từng có cơ hội ở một mình với một cô gái trẻ.

 

Mà Thẩm Lạc Gia cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế cạnh giường bệnh.

 

Anh không biết phải bắt chuyện thế nào, nghĩ một lúc rồi quyết định cảm ơn:

“Tối qua, cảm ơn em đã cứu tôi.”

 

Thẩm Lạc Gia ngẩng đầu nhìn anh:

“Anh cảm ơn rồi, cảm ơn nhiều lần rồi.”

 

Lý Tư Mân khựng lại, không biết nên nói tiếp thế nào.

 

Hai người rơi vào im lặng.

 

Không biết nói gì, Lý Tư Mân lại lấy cuốn sổ và cây bút ra, chăm chú xem xét những con số bên trong. Chẳng mấy chốc, anh hoàn toàn đắm chìm vào những công thức tính toán, bút lướt nhanh trên giấy.

 

Mải mê suy nghĩ, anh hoàn toàn không nhận ra có người đến gần.

 

Mãi đến khi một cái đầu nhỏ đen nhẻm xuất hiện ngay trước mắt anh, mang theo hương thơm tươi mát của đồng cỏ sau cơn mưa xuân, xen lẫn chút hơi lạnh trong trẻo.

 

Lý Tư Mân ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Thẩm Lạc Gia không biết từ lúc nào đã ghé sát lại.

 

Anh muốn che lại cuốn sổ nhưng đã không kịp nữa, đành nhẹ giọng hỏi:

“Em có hiểu không?”

 

Thẩm Lạc Gia ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng trong, chăm chú nhìn anh không chớp…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận