Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 429: Chương 429

 

 

 

Khương Tri Tri và Thương Thời Anh đều rất kinh ngạc: “Con nói ai đã cứu con?”

 

Lý Tư Mân lại nhắc lại một lần nữa: “Là Thẩm Lạc Gia, người mà nhà họ Thẩm mới nhận lại, đã cứu con.”

 

Về chuyện Thẩm Lạc Gia đã cõng anh, anh đột nhiên không tiện nói ra.

 

Chiều tối, Khương Tri Tri mới gặp Thẩm Lạc Gia, sao buổi tối Thẩm Lạc Gia lại chạy đến nơi cách mười mấy cây số và tình cờ gặp được Lý Tư Mân?

 

Dù biết tình trạng của Thẩm Lạc Gia, cô vẫn không khỏi nghi ngờ, cau mày không nói gì.

 

Thương Thời Anh cũng ngạc nhiên: “Con gái nhà họ Thẩm này đúng là có tấm lòng tốt, đợi trời sáng mẹ sẽ đến cảm ơn.”

 

Khương Tri Tri nghĩ không cần quá nhiều người ở bệnh viện, bèn bàn bạc với Thương Thời Anh: “Bác, bác về nghỉ ngơi đi, sáng mai mang chút đồ ăn cho anh Tư Mân, tối nay cháu với Tây Dã ở lại đây là được rồi.”

 

Thương Thời Anh thấy Lý Tư Mân thực sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghĩ cũng hợp lý: “Vậy tối nay vất vả cho hai đứa, bác về nấu ít canh, sáng mai mang đến.”

 

Lý Tư Mân biết mẹ sẽ nấu gì, vội dặn dò: “Mẹ, làm gì đơn giản là được, đừng nấu móng giò nhé.”

 

Thương Thời Anh liếc anh một cái: “Được rồi, con cứ yên tâm ở đây, nếu sáng mai không có vấn đề gì thì có thể xuất viện.”

 

Sau khi bó bột, chỉ cần theo dõi, nếu không bị sưng thì có thể xuất viện.

 

Sau khi Thương Thời Anh rời đi, Khương Tri Tri lại tò mò hỏi về chi tiết việc Thẩm Lạc Gia cứu anh.

 

Lần này, Lý Tư Mân không giấu giếm, kể lại chuyện Thẩm Lạc Gia đào anh ra thế nào, rồi cõng anh ra sao, giữa đường gặp ông chủ quán mì và những lời cô đã nói với ông ấy.

 

Khương Tri Tri kinh ngạc: “Cô ấy cõng anh đi á?”

 

Trước đó đã biết Thẩm Lạc Gia khá khỏe, nhưng không ngờ lại khỏe đến mức có thể cõng một người đàn ông trưởng thành chạy băng băng.

 

Lý Tư Mân nghĩ lại cũng thấy khó tin: “Đúng vậy, đúng là một cô gái rất cá tính, tính tình cũng hơi kỳ quặc.”

 

Khương Tri Tri không nhắc đến quá khứ của Thẩm Lạc Gia mà chỉ tò mò: “Sao cô ấy lại ở đó?”

 

Lý Tư Mân lắc đầu: “Anh cũng không rõ, lúc anh vào, cô ấy đã ở trong đó rồi, lúc đó chỉ thấy bóng lưng nên không nhận ra.”

 

Hơn nữa lúc ấy đầu óc đang nghĩ chuyện khác, không để tâm quan sát.

 

Khương Tri Tri nghĩ, nếu Thẩm Lạc Gia ở quán mì trước thì chắc chắn không phải có mục đích gì. Dù cô ấy có thông minh đến đâu cũng không thể tính toán chính xác rằng Lý Tư Mân nhất định sẽ vào quán mì ăn, lại càng không thể biết trước sẽ xảy ra động đất và Lý Tư Mân sẽ bị vùi lấp dưới đống đổ nát.

 

Tại nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ nhìn Thẩm Lạc Gia lấm lem trở về mà tức giận không kiềm được.

 

Lưu Lỵ đập bàn, giận dữ nhìn Thẩm Lạc Gia: “Con chạy đi đâu vậy? Nhìn xem con làm mình thành cái bộ dạng gì thế này? Con là con gái, sắp lấy chồng rồi, có thể chú ý đến hình tượng một chút không?”

 

Thẩm Lạc Gia cau mày: “Con đi Bắc Sơn.”

 

Thẩm Thanh Bình giật mình: “Con đến Bắc Sơn làm gì? Con chạy lung tung cái gì vậy? Nơi đó từng xảy ra chuyện rồi, nếu con gặp phải kẻ xấu thì sao?”

 

Lưu Lỵ cũng hoảng hốt: “Con chạy lung tung mà xảy ra chuyện thì có phải muốn cả nhà mất mặt theo không?”

 

Giọng của Thẩm Lạc Gia rất nhỏ nhưng đầy kiên định: “Không có chuyện gì xảy ra cả.”

 

Thẩm Thanh Bình điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu trở nên hòa nhã hơn: “Bố và mẹ chỉ lo cho con thôi. Con từ quê lên, không biết Bắc Kinh rộng lớn thế nào, cũng không biết có bao nhiêu người xấu. Hai ngày này đừng đi đâu nữa, cứ ở nhà đi. Ngày mai chú Sở sẽ đưa con trai ông ấy đến xem mắt với con.”

 

Thẩm Lạc Gia không phản đối: “Vậy khi nào con mới được gặp bà nội?”

 

Lưu Lỵ nhìn Thẩm Thanh Bình, rồi quay lại nhìn Thẩm Lạc Gia: “Con đừng vội, chỉ cần con lấy chồng vào nhà họ Sở, có thai thì sẽ được gặp bà nội.”

 

 

Thẩm Lạc Gia lại chú ý đến một chi tiết khác: “Có thai?”

 

Lưu Lỵ gật đầu, cười nói: “Chính là trong bụng có một đứa bé, chỉ cần có em bé, con sẽ được gặp bà nội, được không?”

 

Thẩm Lạc Gia nghiêm túc gật đầu: “Được.”

 

Thẩm Ngọc Chi đứng bên cạnh bỗng bật cười: “Chị hai thật là ngây thơ.”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Lưu Lỵ trừng mắt nhìn con gái út: “Im miệng! Sao mà lắm lời thế? Bây giờ đưa chị hai con đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ đi.”

 

Bà sợ con gái út nói nhiều quá, Thẩm Lạc Gia sẽ sinh nghi.

Dù Thẩm Lạc Gia là một kẻ ngốc, nhưng đôi khi lại không hề ngốc chút nào, hơn nữa còn rất khó đối phó.

 

Thẩm Ngọc Chi không muốn đi nhưng cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể lén trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Gia, miễn cưỡng nói: “Đi thôi, chị hai, em đưa chị đi tắm rồi thay đồ.”

 

Thẩm Lạc Gia do dự một chút, rồi bước theo Thẩm Ngọc Chi lên lầu.

 

Sắp đến bậc cầu thang, Thẩm Ngọc Chi bỗng dừng lại, đứng trên cao nhìn xuống Thẩm Lạc Gia: “Đồ ngốc, ngày nào chị cũng chạy ra ngoài, có phải muốn tìm bà nội không?”

 

Thẩm Lạc Gia không để ý, tiếp tục bước lên trên.

 

Khi hai người chỉ cách nhau một bậc thang, Thẩm Ngọc Chi đột nhiên vươn tay định đẩy Thẩm Lạc Gia.

 

Không ngờ, Thẩm Lạc Gia phản ứng rất nhanh, né sang một bên rồi áp sát vào tường đứng vững.

 

Thẩm Ngọc Chi vồ hụt, hơn nữa còn dùng quá nhiều lực, mất thăng bằng, cả người lao về phía trước.

 

Cô ta loạng choạng lùi xuống hai bậc, cứ tưởng có thể bám vào tay vịn để đứng vững, nhưng bất ngờ bị vấp chân, cả người lăn thẳng xuống cầu thang, hét lên thảm thiết.

 

Thẩm Lạc Gia như bị dọa sợ, ép sát vào tường, hoảng hốt nhìn Thẩm Ngọc Chi lăn xuống.

 

Lưu Lỵ thấy con gái lăn xuống, cũng hoảng hốt vội vàng chạy tới đỡ: “Sao thế này? Có bị thương ở đâu không?”

 

Thẩm Ngọc Chi đau đến mức tưởng chừng như gãy lưng, chân cũng đau, khuỷu tay cũng đau, vừa khóc vừa nức nở: “Mẹ… là Thẩm Lạc Gia đẩy con.”

 

Lưu Lỵ giận điên người, trừng mắt nhìn lên: “Thẩm Lạc Gia! Con muốn làm gì hả?”

 

Thẩm Thanh Bình vừa tới, nhìn thấy đầu gối Thẩm Ngọc Chi tím bầm, chống nạnh nhìn lên cầu thang: “Lạc Gia, sao con có thể đẩy em gái mình?”

 

Ánh mắt Thẩm Lạc Gia bình thản nhìn họ, đột nhiên ngả người về sau.

 

Khi Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ còn chưa kịp phản ứng, cô đã tự mình lăn xuống cầu thang.

 

Má đập mạnh xuống bậc thang, trầy một lớp da, khóe miệng cũng bị rách.

 

Làn da trắng nõn trong chớp mắt thâm tím một mảng, trông vô cùng đáng sợ.

 

“Con… con!”

 

Thẩm Thanh Bình và Lưu Lỵ không thể ngờ được, Thẩm Lạc Gia lại làm ra chuyện như vậy.

 

Đến cả Thẩm Ngọc Chi, người đang khóc lóc cũng quên cả khóc, sững sờ nhìn Thẩm Lạc Gia, người còn bị thương nặng hơn mình, không biết phải nói gì.

 

Thẩm Lạc Gia ngồi dậy trên sàn, ngẩng đầu nhìn Lưu Lỵ và Thẩm Thanh Bình, không nói một lời.

 

Thẩm Thanh Bình nghẹn lời hồi lâu, tức đến mức nghiến chặt răng: “Thẩm Lạc Gia! Con cố tình đúng không? Giờ mặt mày thành ra thế này, ngày mai làm sao đi xem mắt?”

 

Thẩm Lạc Gia lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngọc Chi, ánh mắt u ám khiến cô ta sợ hãi rùng mình.

 

“Mẹ! Con không đi xem mắt nữa. Nếu bắt buộc phải đi thì hoãn lại đi. Đợi đến khi mặt Thẩm Lạc Gia lành rồi hãy tính!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận