Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 406: Chương 406

Khương Tri Tri cảm thấy mình luôn duy trì việc rèn luyện thể lực, nên sức bền chắc cũng ổn.

 

Thế nhưng, sáng hôm sau suýt chút nữa không dậy nổi. Khi khó khăn lắm mới bò dậy được, cô không nhịn được mà suy nghĩ— chẳng phải người ta nói đàn ông sau ba mươi tuổi bắt đầu xuống dốc sao?

 

Vậy mà tại sao Chu Tây Dã chẳng những không xuống dốc, mà còn mạnh mẽ đáng sợ hơn trước!

 

Sau khi rửa mặt xong đi ra ngoài, hai đứa trẻ ngoan ngoãn dậy sớm đã ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Chu Tây Dã đang đút cháo rau cho bọn trẻ.

 

Thấy mẹ đi ra, Thương Thương dùng bàn tay nhỏ trắng nõn cào nhẹ lên má mình, cười híp mắt nói:

 

“Mẹ xấu hổ quá nè! Ông mặt trời chiếu vào m.ô.n.g luôn rồi mà mẹ mới dậy! Xấu hổ ghê luôn đó!”

 

Khương Tri Tri nhìn sang, thấy Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đều cười ý nhị nhìn mình, lập tức đỏ mặt. Cô bước tới, véo nhẹ đôi má phúng phính của con gái:

 

“Con nhóc này, dám trêu mẹ hả?”

 

Thương Thương bị véo má, cười khanh khách, còn cố vươn tay ra tiếp tục “xấu hổ” .

 

Bên cạnh, Tiểu Chu Kỷ tranh thủ há miệng thật to, ăn liền mấy muỗng cháo, sau đó vỗ vỗ cái bụng nhỏ, cười thỏa mãn.

 

Phương Hoa nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong lòng cảm thấy nhà cửa đã lâu lắm rồi mới náo nhiệt thế này. Cũng đã rất lâu rồi bà mới thấy Khương Tri Tri cười vui vẻ như vậy.

 

Buổi sáng, trước khi đi làm…

 

Sau khi ăn sáng, Khương Tri Tri chuẩn bị đi làm, còn Chu Tây Dã dắt hai đứa trẻ tiễn cô ra tận cổng.

 

Cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

 

“Ba bố con về trước đi, em đi xe đạp mà. Đi bộ theo thế này, lát nữa em trễ làm mất!”

 

Nhưng Chu Tây Dã vẫn kiên quyết đi cùng.

 

Đi được một đoạn, Thương Thương không chịu đi nữa, quay lại giơ hai tay đòi bố bế. Anh cúi người bế con gái lên, tay kia dắt theo Tiểu Chu Kỷ đang vung vẩy cánh tay tung tăng bước đi.

 

Đến tận cổng, Thương Thương vẫy tay nhỏ xíu:

 

“Mẹ ơi, tạm biệt nha! Bố ơi, mình về nhà thôi!”

 

Tiểu Chu Kỷ cũng vui vẻ vẫy tay, hoàn toàn khác hẳn mọi khi. Bình thường mỗi sáng mẹ đi làm, hai bé còn phải bịt mắt bịt tai mới để mẹ lén chuồn đi. Chứ không đời nào ngoan ngoãn chào tạm biệt như hôm nay.

 

Khương Tri Tri nhìn hai đứa con vẫy tay mà nảy sinh nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười chào Chu Tây Dã, rồi đạp xe rời đi.

 

Hai đứa nhỏ vừa thấy mẹ đi xa, Tiểu Chu Kỷ lập tức kéo tay bố, tay kia chỉ về hướng cửa hàng:

 

“Bố ơi, mua! Bố mua!”

 

Thương Thương cũng gật đầu như gà mổ thóc:

 

“Bố mua kem đi! Bố mua kem! Thương Thương ăn, em trai cũng ăn!”

 

Chu Tây Dã lập tức cảnh giác:

 

“Không được đâu, bà nội và mẹ nói ăn kem nhiều sẽ đau bụng đấy.”

 

Thương Thương lắc đầu quầy quậy:

 

“Không đau không đau! Bố ơi, Thương Thương không đau bụng đâu! Thương Thương thích bố lắm!”

 

Nói xong, bé ôm lấy mặt Chu Tây Dã, chụt một cái hôn lên má anh. Rồi lại tiếp tục chụt chụt chụt thêm mấy cái nữa.

 

Chu Tây Dã giống như bị bỏ bùa, ôm con gái, dắt con trai đi thẳng đến cửa hàng.

 

Đến trước cửa, anh mới bừng tỉnh:

 

“Hay là mình mua bánh quy ăn được không?”

 

Thương Thương lập tức lắc đầu như trống bỏi:

 

“Không, không! Phải ăn kem!”

 

Tiểu Chu Kỷ cũng hùa theo:

 

“Không, không! Không ăn bánh!”

 

Bánh quy với bọn nhỏ chẳng có gì mới lạ, đi nhà nào người ta cũng cho ăn, đủ loại bánh, ăn chán rồi. Kem mới là chân ái!

 

Cô bé con lại ôm mặt bố, tiếp tục chụt chụt chụt.

 

Chu Tây Dã suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp:

 

 

“Hay là bố mua một cây thôi, hai đứa ăn chung? Mỗi đứa một miếng?”

 

Hai bé không có ý kiến gì, với chúng, một cái hay hai cái không quan trọng, miễn là có kem ăn là được.

 

Cuối cùng, Chu Tây Dã mua một cây kem, dắt hai nhóc ra quảng trường nhỏ, tìm một băng ghế dài ngồi xuống, cầm kem đút cho hai đứa, mỗi đứa một miếng.

 

Hai nhóc cũng rất có nguyên tắc, mỗi lần l.i.ế.m một cái là lập tức đẩy sang cho người kia l.i.ế.m tiếp.

 

Hai đứa nhỏ ăn kem vui vẻ, miệng không ngừng gọi “Bố là bố tốt nhất!”

 

Phương Hoa đi từ cửa hàng bách hóa về, vừa đi ngang qua quảng trường thì đã thấy Chu Tây Dã đang đút kem cho hai đứa nhỏ. Bà giật mình kêu lên một tiếng, vội vàng bước nhanh qua.

 

Nhìn hai đứa bé đứng trước mặt Chu Tây Dã, y hệt hai chú chim non chờ được mớm ăn, há miệng thật to, “A a a” chờ bố đút kem.

 

Thậm chí còn biết nhường nhịn nhau, đẩy đẩy nhau một cái: “Chị ăn trước đi!” – “Thôi thôi, em ăn trước đi!”

 

Phương Hoa nhìn cảnh này mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lập tức trách nhẹ:

 

“Các con dám lén lút ăn kem à? Tây Dã, con nuông chiều chúng quá rồi đấy!”

 

Chu Tây Dã bất lực:

 

“Bọn nhỏ muốn ăn mà, hai đứa chung một cây chắc cũng không sao đâu mẹ?”

 

Phương Hoa thở dài, cũng không nỡ trách con trai, chỉ bước lên xoa đầu Thương Thương và Tiểu Chu Kỷ:

 

“Bị chúng nó dụ dỗ rồi phải không? Đừng thấy chúng còn nhỏ mà xem thường, chúng nó có rất nhiều mưu kế đấy! Đặc biệt là chị em ruột, chẳng cần bàn bạc gì cũng có thể phối hợp với nhau làm chuyện xấu.”

 

“Không cho chúng nó ăn đồ lạnh là vì chúng còn nhỏ, dạ dày yếu, ăn lạnh dễ bị đau bụng. Con giống y như bố con ngày trước, toàn lén lút dẫn chúng nó đi ăn vặt.”

 

Chu Tây Dã càng thêm áy náy:

 

“Lần sau con sẽ chú ý hơn.”

 

Anh cũng không ngờ rằng, chỉ cần hai đứa nhỏ làm nũng một chút, anh liền mất hết nguyên tắc, cái gì cũng muốn cho chúng nó.

 

Phương Hoa cười:

 

“Thật ra mẹ cũng hiểu mà. Hơn một năm con không ở nhà, trong lòng luôn cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ, sợ chúng không thích con nữa.”

 

“Nhưng mà trẻ con không nhớ lâu đâu, ngủ một giấc là quên ngay ấy mà!”

 

Nói rồi, bà vỗ vỗ đầu Thương Thương:

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Về sau đừng quá nuông chiều chúng, trẻ con thông minh lắm, nếu để chúng biết cách ‘bắt nạt’ bố thì bố đừng mong mà chống lại được.”

 

Thương Thương rõ ràng biết bà nội đang nói đến mình, lập tức xoay người, nhào vào lòng bà, làm nũng:

 

“Bà ơi, bà thơm thơm! Thương Thương yêu bà nhất!”

 

Phương Hoa bật cười, vuốt vuốt b.í.m tóc nhỏ của cháu gái:

 

“Nhìn xem cái miệng nhỏ này, nói ngọt thế này, sau này lớn lên chắc chắn lợi hại lắm đây!”

 

Đợi hai đứa trẻ ăn xong, mặt trời buổi sáng rất đẹp, Phương Hoa liền đề nghị ở lại quảng trường tắm nắng một lúc, để bọn nhỏ chơi đùa.

 

Bà vừa trông cháu, vừa kể cho Chu Tây Dã nghe những chuyện xảy ra trong suốt năm qua. Biết con trai quan tâm nhất đến Khương Tri Tri, bà cố tình kể nhiều hơn một chút:

 

“Bây giờ Tri Tri có da có thịt hơn chút rồi, chứ năm ngoái, nó gầy đến mức đáng sợ. Mỗi lần mẹ nhìn đều lo nó sẽ ngất xỉu mất.”

 

“May mà trong năm qua, nó tự điều chỉnh lại cũng khá tốt. Người trong đại viện đều nói Tri Tri có một trái tim mạnh mẽ. Nhưng cũng có lời ra tiếng vào, nói rằng chắc nó chẳng có tình cảm gì với con nên mới có thể sống tốt như vậy.”

 

“Dĩ nhiên, sau này nếu con có nghe thấy những lời đó thì cứ coi như gió thoảng qua tai.”

 

Chu Tây Dã im lặng một lúc, rồi trầm giọng hỏi:

 

“Vậy… có ai bắt nạt cô ấy không?”

 

Phương Hoa trừng mắt:

 

“Bắt nạt? Xem ai dám! Đừng nói đến chuyện nhà họ Chu chúng ta không cho phép, mà cả một nửa đại viện cũng sẽ không đồng ý cho ai ăn h.i.ế.p Tri Tri đâu.

 

“Bây giờ con bé là ‘bảo bối” của đại viện, có cả đống người bảo vệ nó.”

 

“Còn về bên ngoài thì mẹ càng không lo. Tri Tri chưa bao giờ là người chịu thiệt cả.”

 

Hai người vừa nói chuyện, vừa nhìn hai đứa nhỏ chạy nhảy xung quanh.

 

Tiểu Chu Kỷ chạy một lúc đã mồ hôi đầy đầu, Phương Hoa vội lấy khăn tay ra lau cho cháu trai.

 

Chỉ một chớp mắt không chú ý, Thương Thương đã chạy đến bụi cây gần đó, chộp lấy một con cóc thật to, rồi lảo đảo chạy về, hớn hở ném lên chân Chu Tây Dã, mắt sáng rỡ như dâng bảo vật:

 

“Bố ơi, tặng bố con ‘Lại Bảo Bảo’ nè!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận