Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 374: Chương 374

Lần này, Khương Tri Tri chắc chắn rằng người đội mũ lưỡi trai kia chính là nhắm vào cô.

 

Khi người đội mũ lưỡi trai đột nhiên định quay người bỏ chạy, Khương Tri Tri liền ném chiếc xe đạp đi, lao tới túm lấy cổ áo phía sau.

 

Cô kéo mạnh một cái, lôi người đó về phía mình, tiện tay giật luôn chiếc mũ lưỡi trai của hắn.

 

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, Khương Tri Tri kinh ngạc: “Chu Tiểu Xuyên?”

 

Chu Tiểu Xuyên, người đã vài năm không gặp, da dẻ đen sạm đi nhiều, khóe mắt còn có nếp nhăn, trông có vẻ đã trải qua nhiều vất vả.

 

Anh ta còn để râu quai nón, cả người nhìn già dặn hơn nhiều so với tuổi thật, lại có chút luộm thuộm.

 

Chu Tiểu Xuyên hơi lúng túng, cất giọng gọi: “Chị dâu…”

 

Khương Tri Tri nhíu mày buông tay, lùi về sau mấy bước, quan sát từ trên xuống dưới. Chu Tiểu Xuyên trông thực sự rất sa sút, trên người mặc bộ đồ lao động của công nhân mỏ, tay áo và vai áo đều có miếng vá, vừa cũ vừa bẩn.

 

Đôi tay đặt trước người, thô ráp, nứt nẻ, trong những đường vân da còn vương đầy bụi than đen.

 

Một đôi tay tiêu biểu của người lao động.

 

Chu Tiểu Xuyên thấy Khương Tri Tri không nói gì, lại khẽ gọi: “Chị dâu…”

 

Khương Tri Tri giơ tay ngăn lại: “Anh đừng gọi tôi là chị dâu nữa, giữa chúng ta bây giờ chẳng còn quan hệ gì cả. Anh tìm tôi có chuyện gì?”

 

Chu Tiểu Xuyên mím môi, thấp giọng nói: “Chị dâu, tôi biết trước đây mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô. Tôi chỉ muốn tìm cô để nói một lời xin lỗi.”

 

Khương Tri Tri nhìn anh ta thật sâu một lúc: “Anh đến tìm tôi để xin lỗi? Vậy sao không đến thẳng mà lại lén lút như vậy? Kiểu hành động này của anh khiến tôi cảm thấy anh có ý đồ gì khác.”

 

Chu Tiểu Xuyên vội vàng xua tay: “Không có, không có! Chị dâu, tôi không có ý gì khác đâu, thật sự chỉ muốn xin lỗi cô. Trước đây tôi đối xử với cô như vậy là tôi sai… Khi đó tôi không hiểu chuyện.”

 

Khương Tri Tri cười lạnh: “Ai nói cho anh biết hành tung của tôi?”

 

Chu Tiểu Xuyên lại một lần nữa hoảng hốt lắc đầu: “Không ai nói cả, tôi tự nghe ngóng được cô làm bác sĩ ở bệnh viện, nên định đến đó tìm cô. Tôi không dám về đại viện vì không dám đối diện với bố mẹ…”

 

Khương Tri Tri chẳng tin một chữ nào: “Hy vọng anh nói thật. Tôi đã nghe lời xin lỗi của anh, nhưng tôi chọn không tha thứ.”

 

Nói xong, cô quay người đi nhặt lại chiếc xe đạp bị ném xuống đất.

 

Chu Tiểu Xuyên vội vàng đuổi theo: “Chị dâu, tôi biết cô sẽ không tha thứ cho tôi, vì trước đây tôi thật sự quá đáng. Mấy năm nay ở mỏ than, tôi mới dần hiểu ra bố mẹ đã đối tốt với tôi thế nào, trước đây tôi đã không biết trân trọng…”

 

Khương Tri Tri cảm thấy kỳ lạ: “Anh nói với tôi những chuyện này làm gì? Chu Tiểu Xuyên, tôi không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh. Lời xin lỗi của anh, tôi cũng đã nói rõ là không chấp nhận. Nếu anh còn dây dưa mãi, đừng trách tôi không khách sáo.”

 

Nói xong, cô lạnh mặt đẩy xe rời đi.

 

Trên đường về, Khương Tri Tri nghĩ rất nhiều, luôn cảm thấy sự xuất hiện của Chu Tiểu Xuyên có gì đó không bình thường.

 

Hơn nữa, tại sao lại tìm cô trước?

 

Thông thường, chẳng phải anh ta nên đi tìm Phương Hoa để xin lỗi trước sao? Anh ta chắc hẳn biết Phương Hoa là người mềm lòng, dễ nói chuyện mà.

 

Về đến nhà, Khương Tri Tri thay quần áo, rửa tay xong rồi chơi với hai đứa trẻ một lúc. Sau đó, cô bế Thương Thương đến tìm Phương Hoa để nói chuyện về Chu Tiểu Xuyên.

 

Phương Hoa có vẻ ngạc nhiên, sững người một chút, rồi im lặng một lúc mới thở dài: “Nó đúng là… Sao lại đến tìm con trước chứ?”

 

Nghe vậy, Khương Tri Tri hiểu ra Chu Tiểu Xuyên đã tìm Phương Hoa trước rồi: “Chu Tiểu Xuyên đã tìm mẹ rồi à?”

 

 

Phương Hoa gật đầu: “Cũng được một thời gian rồi. Hôm đó, trên đường từ nhà bác cả của con về, mẹ tình cờ gặp nó. Nó nói muốn xin lỗi mẹ, bảo rằng đã nhận ra lỗi lầm của mình.”

 

Nhắc đến chuyện này, Phương Hoa vẫn cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng già nua, khắc khổ của Chu Tiểu Xuyên bây giờ.

 

Dù gì cũng là đứa trẻ mà mình từng nuôi lớn, nhìn Chu Tiểu Xuyên ra nông nỗi này, thật sự vẫn thấy đau lòng.

 

Tuy nhiên, lúc đó ngoài cảm giác khó chịu trong lòng, Phương Hoa cũng không đồng ý tha thứ cho Chu Tiểu Xuyên, thậm chí còn lạnh nhạt nhìn anh ta:

 

“Bây giờ cậu có thể tự lập kiếm sống, vậy là tốt rồi. Còn chuyện tha thứ, đã không còn ý nghĩa gì nữa. Từ ngày chúng ta không còn quan hệ, cậu không nợ chúng tôi, cũng như chúng tôi không còn nợ cậu.”

 

Chu Tiểu Xuyên lập tức bật khóc nức nở. Nhìn quanh thấy trong con hẻm không có ai, anh ta bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Phương Hoa:

 

“Mẹ, con biết bây giờ gọi mẹ như vậy, mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng trong lòng con, mẹ vẫn luôn là mẹ con.”

 

“Mẹ, hôm nay con đến tìm mẹ không phải để quay lại đại viện, cũng không mong mẹ nhận lại con. Con chỉ muốn nói một câu xin lỗi. Đến giờ con mới hiểu mình từng tệ bạc thế nào, chính tay con đã phá nát những ngày tháng tốt đẹp nhất của mình.”

 

“Mẹ không tha thứ cho con là điều đương nhiên. Chỉ cần mẹ chịu nhìn con, con đã mãn nguyện rồi.”

 

Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một phong bì giấy da bò đã ngả màu đen, nhét vào tay Phương Hoa:

 

“Mẹ, đây là số tiền và phiếu lương thực con dành dụm được mấy năm qua. Con muốn biếu mẹ và bố.”

 

Phương Hoa chắc chắn không nhận, liền đẩy số tiền lại cho Chu Tiểu Xuyên:

 

“Cậu biết sai là tốt, vậy thì hãy sống cho thật tốt. Đừng nghĩ đến chuyện xin lỗi, cũng đừng mong có thể quay về như trước, tất cả đã không thể nữa rồi.”

 

“Tổn thương đã gây ra, làm sao chúng tôi có thể tha thứ? Cậu biết suy nghĩ, tôi rất mừng. Tôi cũng mong con đường phía trước của cậu sẽ suôn sẻ, đừng phụ lòng bố mẹ ruột đã mất của cậu.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Chu Tiểu Xuyên vẫn chưa cam lòng, nhưng Phương Hoa lại cứng rắn đẩy tay anh ta ra, rồi quay người rời đi mà không hề ngoảnh lại.

 

Bây giờ nhớ lại, Phương Hoa vẫn có chút cảm thán:

 

“Nó nói đã nhận ra lỗi lầm, nhưng bây giờ vấn đề không phải là tha thứ hay không, mà là mẹ không thể ‘rước sói vào nhà’ được nữa.”

 

Khương Tri Tri bất ngờ, không ngờ Phương Hoa lại có suy nghĩ như vậy.

 

Phương Hoa nhìn Tiểu Chu Kỷ đang ngồi trong lòng Chu Thừa Ngọc gặm táo, lại nhìn Thương Thương trong vòng tay Khương Tri Tri, rồi trầm giọng nói:

 

“Nói thật, có một khoảnh khắc mẹ đã mềm lòng. Đặc biệt là khi nó nhét phong bì cũ kỹ kia cho mẹ, mẹ nhìn thấy lớp bụi than bám trong kẽ tay, thấy đôi tay thô ráp, nứt nẻ của nó… mẹ đã mềm lòng.”

 

“Dù gì cũng là đứa trẻ mẹ từng nuôi lớn, mẹ không thể hoàn toàn thờ ơ. Nhưng ngay khi nghĩ đến Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ở nhà, mẹ lập tức cứng rắn lại.”

 

“Mẹ không thể lấy tính mạng của Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương ra đặt cược. Nếu nó chưa thực sự thay đổi mà còn có mục đích nào khác, rồi một ngày nào đó quay lại làm tổn thương hai đứa nhỏ, thì dù mẹ có c.h.ế.t một trăm lần cũng không đủ bù đắp.”

 

“Vậy nên, mẹ sẽ không để nó quay lại, cũng sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với nó nữa. Nhưng không ngờ, nó lại tìm đến con! Điều này chứng tỏ, nó không thực sự ăn năn mà vẫn có mục đích gì đó.”

 

Nói đến đây, Phương Hoa tức giận:

 

“Sao nó vẫn không chịu thay đổi? Nhất định phải tự hủy hoại chính mình mới cam tâm sao?”

 

“Ban đầu mẹ còn không định nói với ai về chuyện này, ngay cả bố con mẹ cũng chưa nói. Nhưng nếu nó đã làm vậy, thì cứ để bố con điều tra rõ xem sao. Không thể để lại bất kỳ mối nguy hại nào.”

 

Khương Tri Tri im lặng. Trong lòng cô hoàn toàn đồng ý với Phương Hoa, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

 

Cho đến tận sau bữa tối, Chu Thừa Chí vẫn chưa về. Đợi đến khi bọn trẻ sắp đi ngủ, bỗng nhiên có một cuộc gọi từ bệnh viện…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận