Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 434: Chương 434

 

 

Khương Tri Tri giật mình, ôm chặt Thương Thương rồi lùi lại một bước, cau mày nhìn Tô Lập Đình:

 

“Cô mau bảo cậu ta đứng dậy đi, cô đang làm cái gì vậy? Chẳng phải là muốn hại tôi tổn thọ sao?”

 

Rồi cô gọi Chu Tây Dã đến:

 

“Mau, kéo cậu ta đứng dậy.”

 

Chu Tây Dã đi tới, trực tiếp kéo Kim Khang dậy. Đột nhiên, Tô Lập Đình bật khóc:

 

“Tiểu Khương, cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ chỉ còn hai mẹ con cô nhi quả phụ chúng tôi. Kim Khang là con trai út của Kim Hoài Anh, cũng là người con duy nhất đến chịu tang ông ấy.”

 

“Tôi nghĩ chắc chắn vì bị bệnh nên ông ấy mới không kịp dặn dò chuyện cuốn sổ tay. Nếu không, dù gì cũng phải để lại cho con trai mình chứ?”

 

“Tôi biết, nhà cô ở Bắc Kinh có danh tiếng, bọn tôi có muốn đòi cũng chẳng được. Tôi chỉ mong cô có thể thương xót cho Kim Khang một chút.”

 

“Từ nhỏ, thằng bé đã không có cha bên cạnh, luôn bị người ta bắt nạt, bị chửi là đứa con hoang không có cha. Những chuyện này, chị sợ Kim Hoài Anh buồn, nên chưa từng dám nói với ông ấy.”

 

“Tiểu Khương, bây giờ cô cũng đã làm mẹ rồi, tôi hy vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của một người mẹ. Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi thực sự sẽ không đưa con trai đến cầu xin cô.”

 

Khương Tri Tri cau mày nhìn Tô Lập Đình:

 

“Tôi nói không có, chắc cô cũng không tin. Vậy giờ cô hãy trả lời ba câu hỏi của tôi trước.

 

Thứ nhất, thầy Kim nhập viện vì tức giận, rốt cuộc cô đã nói gì với ông ấy?

 

Thứ hai, trước lúc lâm chung, thầy Kim vẫn còn tỉnh táo, đã gọi rất nhiều người vào nói chuyện, nhưng vì sao lại không gọi Kim Khang?

 

Dù gì, như cô nói, Kim Khang là con út của ông ấy. Nếu ông ấy thật sự muốn để lại cuốn sổ tay, tại sao lại không gọi con trai mình vào dặn dò?”

 

“Thứ ba, ai đã nói cho cô biết về cuốn sổ tay và bảo cô đến Bắc Kinh?”

 

“Chỉ cần cô trả lời được ba câu hỏi này, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô.”

 

Tô Lập Đình sững người, không ngờ Khương Tri Tri lại khó đối phó như vậy. Ba câu hỏi này, bà ta không thể trả lời được.

 

Cũng không dễ trả lời. Nếu bịa chuyện, Khương Tri Tri chắc chắn sẽ nhận ra.

 

Thấy Tô Lập Đình do dự, Khương Tri Tri nghiêm mặt lại:

 

“Hôm nay cô đến nhà tôi làm ầm ĩ, vừa đến đã đổ một cái mũ lớn, chưa gì đã nói chúng tôi ỷ thế h.i.ế.p người. Rốt cuộc chẳng phải là muốn ép tôi đưa cuốn sổ tay cho cô sao?”

 

“Nếu di chúc của thầy Kim thật sự có nhắc đến, tôi chắc chắn sẽ đưa. Nhưng nếu không có di chúc, mà các người có ý đồ khác, thì tôi tuyệt đối không giao ra.”

 

Tô Lập Đình tức giận:

 

“Cô… cô đúng là ngang ngược! Có phải cô định nuốt trọn cuốn sổ đó không?”

 

Khương Tri Tri lắc đầu:

 

“Yên tâm, tôi không hèn hạ như cô nghĩ đâu. Cô cũng đừng vòng vo với tôi nữa. Tôi chỉ hỏi, ba câu hỏi này khó trả lời lắm sao? Hay là cô căn bản không trả lời được?”

 

Sắc mặt Tô Lập Đình tối sầm lại, trong lòng giận sôi nhưng cũng biết rằng không thể cãi nhau với Khương Tri Tri tại nhà họ Chu.

 

Bành Quốc Khánh từng nói, “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (Không nhịn được chuyện nhỏ, ắt hỏng chuyện lớn).

 

Bà ta siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh lại, rồi nghẹn giọng nói:

 

“Cô không đưa thì thôi, chẳng cần dùng cái giọng kẻ cả như vậy. Chúng tôi đi, nhưng thứ thuộc về Kim Khang, tôi nhất định sẽ lấy lại.”

 

Nói rồi, bà ta quay sang gọi Kim Khang:

 

“Kim Khang, về nhà thôi. Con phải nhớ kỹ, những gì cha con để lại, bất kể cái gì cũng là của con, không thể để rơi vào tay người ngoài.”

 

Kim Khang ngoan ngoãn đi theo mẹ rời đi.

 

Khương Tri Tri nhắm mắt lại, hoàn toàn không nói lý được với Tô Lập Đình. Bà ta cứ kiểu giả nhân giả nghĩa thế này, chẳng lẽ cô không có cách đối phó sao?

 

Đợi hai mẹ con rời đi, cô quay sang Chu Tây Dã:

 

“Anh có thể tìm người điều tra xem Bành Quốc Khánh và Tô Lập Đình có quan hệ gì không?”

 

Chu Tây Dã gật đầu:

 

“Trước đó đã nhờ Tống Đông điều tra giúp rồi, nhưng có lẽ sẽ cần chút thời gian.”

 

Khương Tri Tri cau mày:

 

“Xem ra Bành Quốc Khánh vẫn chưa từ bỏ ý định.”

 

 

 

Tô Lập Đình dẫn con trai rời đi, vừa đi vừa căm phẫn trách móc Kim Hoài Anh:

 

“Lão già đó đúng là… lại tin tưởng Khương Tri Tri đến mức này? Vô điều kiện mà giao hết mọi thứ cho cô ta sao?”

 

Mấy ngày nay, Kim Khang như một con rối, bị người ta kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác.

 

Cậu luôn nghe lời mẹ, làm theo mọi yêu cầu của bà, nhưng cậu không phải kẻ ngốc.

 

Lúc này, thấy mẹ tức giận, Kim Khang rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng:

 

“Mẹ, mẹ nói thật với con đi. Mẹ và bố cãi nhau, những lời mẹ nói khi đó… là thật sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Tô Lập Đình sững người, dừng bước, quay đầu nhìn con trai đã cao hơn mình một cái đầu:

 

“Con có ý gì? Con… nghe thấy rồi?”

 

Kim Khang gật đầu:

 

“Con nghe hết rồi. Mẹ nói con không phải con ruột của bố, có thật không?”

 

Tô Lập Đình vội vàng lắc đầu:

 

“Không có chuyện đó! Mẹ nói vậy chỉ để chọc tức bố con thôi! Ai bảo ông ấy không chịu để lại đồ cho con?”

 

Nhưng Kim Khang không dễ bị lừa như trước nữa:

 

“Vậy mẹ và chú Bành rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao mỗi lần chú ấy đến, mẹ đều bảo con ra ngoài? Hai người có chuyện gì mà con không thể nghe?”

 

Tô Lập Đình ngẩn ra:

 

“Kim Khang, mẹ và chú Bành có vài chuyện người lớn cần nói với nhau, con còn nhỏ, không tiện nghe. Con đừng nghĩ linh tinh!”

 

Kim Khang lắc đầu, trong mắt đầy hoài nghi:

 

“Mẹ, con đâu phải đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện. Mỗi lần mẹ nói chuyện với chú ấy đều úp úp mở mở, con cũng có thể đoán ra được.”

 

Nói rồi, cậu cười khẩy:

 

“Mẹ, nói một câu thật lòng với con khó đến vậy sao? Con có phải là con trai của Bành Quốc Khánh không?”

 

Câu hỏi thẳng thắn này khiến Tô Lập Đình hoàn toàn không kịp phản ứng.

 

Sắc mặt bà ta trở nên khó coi:

 

“Con… con đang nói linh tinh gì vậy?”

 

Nhưng ánh mắt lại d.a.o động, không dám nhìn thẳng vào con trai.

 

Kim Khang nhìn thấy vẻ chột dạ của mẹ, trong lòng càng thêm đau đớn:

 

“Mẹ, con không giỏi học hành, chúng ta về nhà đi. Ở lại đây, con chỉ trở thành công cụ cho Bành Quốc Khánh lợi dụng mà thôi.”

 

Tô Lập Đình im lặng, bà ta không muốn quay về, vì vẫn hy vọng có thể tranh giành cho con trai một tương lai tốt đẹp hơn.

 

Kim Khang giọng nghẹn lại:

 

“Ông ta đã biết con là con trai mình, vậy tại sao từ trước đến nay chưa từng quan tâm con? Ông ta không quan tâm lúc trước, mẹ còn mong ông ta sẽ quan tâm sau này sao? Ông ta chẳng qua chỉ muốn dùng con để đánh bóng bản thân mà thôi.”

 

Tô Lập Đình cau mày, lắc đầu:

 

“Con vẫn còn nhỏ, con không hiểu đâu. Yên tâm đi, chỉ cần mẹ còn sống, nhất định sẽ giúp con giành lấy một tương lai tốt đẹp.”

 

“Con thử nghĩ xem, con đâu chịu được vất vả mà đi làm công nhân? Nếu sau này mẹ không còn nữa, ai sẽ chăm lo cho con? Nếu dùng những gì bố con để lại, xây dựng cho con một thân phận tốt, vậy cả đời con sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền.”

 

Kim Khang không nói gì. Cậu không biết mẹ nói đúng hay sai, nhưng có một linh cảm rõ ràng—Bành Quốc Khánh không có ý tốt.

 

Về phần cha ruột, cậu vẫn còn nhớ Kim Hoài Anh. Khi đó dù còn nhỏ, nhưng cậu nhớ rất rõ, Kim Hoài Anh đối xử với cậu rất tốt, thường xuyên để cậu cưỡi trên vai, cõng cậu dạo quanh khuôn viên trường.

 

Ông cũng dạy cậu đọc thơ cổ, dạy cậu những kiến thức cơ bản về dược lý.

 

Hồi đó, cậu đã học được rất nhiều thứ, Kim Hoài Anh thường khen cậu “cái đầu nhỏ này rất thông minh”.

 

Nhưng sau đó, cậu theo mẹ về quê, sự giáo dục của mẹ hoàn toàn khác.

 

Chỉ cần ăn no là được, chẳng ai quan tâm cậu học hành thế nào.

 

Đến cái tuổi nên học, cậu chỉ biết ăn chơi, hoàn toàn không học hành gì cả.

 

Đến khi nhận ra việc học quan trọng thế nào, thì đã không thể tiếp thu được nữa…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận