Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 395: Chương 395

Cổ họng Chu Tây Dã nghẹn lại, nhìn hai đứa trẻ nhỏ đang ngẩng mặt lên nhìn anh.

 

Thương Thương ngày càng giống Khương Tri Tri, ngũ quan tinh xảo linh động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi bầu bĩnh, trông mềm mại đáng yêu, đôi mắt đen láy nhìn anh đầy tò mò.

 

Tiểu Chu Kỷ cũng trắng trẻo bụ bẫm, nhưng ngũ quan lại giống anh hơn một chút, gương mặt tròn trịa, có nét đáng yêu mạnh mẽ.

 

Hai đứa nhỏ ngước khuôn mặt lên, tò mò nhưng cũng xa lạ mà nhìn anh.

 

Đáy mắt Chu Tây Dã nóng lên, ánh lệ dâng trào khi nhìn hai đứa trẻ trước mặt: “Bố là…”

 

Anh còn chưa kịp nói hết câu, Tiểu Chu Kỷ bỗng nhiên kéo tay Thương Thương quay người chạy vào nhà, vừa chạy vừa hét lớn: “Bà nội, bà nội…”

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Thương Thương cũng chạy theo, vừa chạy vừa kêu: “Bà ơi, có chú lạ, có chú lạ…”

 

Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đang vào nhà rót nước cho hai đứa nhỏ, mới vào được một lát đã nghe tiếng chúng hét lên.

 

Hai người vội vàng cầm chén trà chạy ra, vừa đi vừa đáp: “Bà nội đây, bà nội đến rồi…”

 

Mở cửa bước ra, điều đầu tiên bà nhìn thấy là Chu Tây Dã đang đứng giữa sân. Tay bà run lên, chiếc chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

 

Bà đứng sững tại chỗ, không dám động đậy, càng không dám tin vào mắt mình. Bà chăm chăm nhìn Chu Tây Dã, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, người mà ngay cả trong mơ cũng không dám mong gặp lại sẽ biến mất.

 

Chu Tây Dã nghẹn ngào: “Mẹ… con đã về rồi…”

 

Phương Hoa vẫn đứng yên tại chỗ, mắt không rời khỏi anh.

 

Chu Thừa Ngọc cũng từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Chu Tây Dã, bà giật mình hét lên: “Tây Dã? Cháu là người hay ma đấy?”

 

Vừa nói, bà vừa nhanh chóng kéo hai đứa nhỏ lại gần mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa e sợ nhìn Chu Tây Dã.

 

Chu Tây Dã tháo mũ xuống, để lộ khuôn mặt cương nghị, góc cạnh. Một vết sẹo kéo dài từ chân mày đến thái dương, ngoằn ngoèo như một con rết, khiến khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh càng thêm phần sắc bén, tàn nhẫn.

 

Anh đứng thẳng, nghiêm trang giơ tay chào: “Mẹ, cô, là con, con đã trở về rồi…”

 

Phương Hoa lập tức bật khóc, lao tới đ.ấ.m vào người anh mà trách móc: “Con… con còn biết quay về sao? Con còn nhớ mình có một gia đình không?”

 

Càng nói bà càng khóc dữ dội hơn: “Sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Hơn một năm rồi không quay về…”

 

Chu Tây Dã đứng im không tránh né, mặc cho bà vừa khóc vừa đánh, mắt anh đỏ hoe khi nhìn hai đứa trẻ bên cạnh Chu Thừa Ngọc.

 

Chu Thừa Ngọc cũng không kìm được nước mắt, một tay nắm lấy tay một đứa nhỏ, kéo chúng đến gần hơn: “Chị dâu, đừng đánh nữa. Tây Dã trở về là chuyện tốt mà! Chị đánh thế này sẽ làm bọn trẻ sợ đấy.”

 

Phương Hoa xúc động đến mức không thể tự kiềm chế, ôm chặt cánh tay Chu Tây Dã mà khóc nức nở: “Con nói xem… sao con có thể dọa c.h.ế.t mẹ như thế này? Con có lương tâm không? Con có từng nghĩ đến Tri Tri và hai đứa nhỏ không…”

 

Chu Tây Dã nhẹ nhàng vỗ lưng bà: “Mẹ, con xin lỗi.”

 

Phương Hoa nắm chặt lấy cánh tay anh, vừa khóc vừa nói, nhưng lại không dám buông ra, sợ rằng chỉ cần lỏng tay, con trai bà sẽ lại biến mất.

 

Chu Thừa Ngọc vừa khóc vừa kéo bà ra, rồi bế Thương Thương đặt vào lòng Chu Tây Dã: “Chị dâu, đừng khóc nữa, để Tây Dã nhìn con cái nó đi.”

 

Thương Thương bị ép vào lòng người đàn ông xa lạ, hoảng sợ giãy giụa, hai chân đạp loạn: “Con muốn mẹ! Con không cần chú này! Con muốn mẹ cơ…”

 

Tiểu Chu Kỷ đã ôm chặt lấy chân Chu Tây Dã từ lúc nào. Thằng bé còn nói chưa sõi, muốn bảo anh thả chị gái ra, nhưng càng vội càng không nói được, nên dứt khoát nghiêng đầu, trực tiếp cắn vào chân anh.

 

Hàm răng nhỏ nhưng rất sắc, cắn xuyên qua lớp quần quân phục.

 

Chu Tây Dã đau nhói, cúi đầu nhìn, liền thấy Tiểu Chu Kỷ vừa cao đến đùi mình đang cắn c.h.ặ.t c.h.â.n anh.

 

Chu Thừa Ngọc hoảng hốt, vừa dỗ Thương Thương: “Đây là bố con, Thương Thương đừng sợ, để bố ôm một cái nào.”

 

 

Vừa nói, bà vừa kéo Tiểu Chu Kỷ ra: “Cháu ngoan, mau buông ra, đây là bố con đấy, là bố con mà, mau thả ra nào.”

 

Phương Hoa cũng vội lau nước mắt rồi chạy lại giúp đỡ. Bà nhìn Tiểu Chu Kỷ vì dùng sức quá mạnh mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, rồi lại òa khóc: “Con nói xem, nếu con không về sớm hơn, bọn trẻ sẽ chẳng nhận ra con nữa đâu.”

 

Bà bế Tiểu Chu Kỷ lên, vỗ nhẹ lưng dỗ dành: “Đây là bố con, bố sẽ không cướp chị gái đâu. Tiểu Chu Kỷ đừng sợ nhé.”

 

Thương Thương nghe thấy hai chữ “bố” thì cũng yên lặng lại, quay đầu thật nghiêm túc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, đôi mắt còn vương nước mắt chớp chớp vài cái, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Chu Kỷ.

 

Tiểu Chu Kỷ cũng đầy ngơ ngác. Người bố này trông có chút không giống với bố trong tấm ảnh.

 

Phương Hoa lặp lại lần nữa: “Đây là bố con, là bố của Tiểu Chu Kỷ và Thương Thương.”

 

Thương Thương lập tức nghiêng đầu: “Bố? Bố? Bố…”

 

Vừa gọi vừa vui vẻ hẳn lên, đôi mắt cong cong, cười khanh khách, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như hạt gạo.

 

Tiểu Chu Kỷ cũng bị cuốn theo sự phấn khích: “Bố! Bố…”

 

Chu Thừa Ngọc vừa lau nước mắt vừa nói: “Được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện trước đi. Tây Dã, lần này… cháu thực sự quá đáng lắm rồi.”

 

Chu Tây Dã ôm lấy Thương Thương, lại đưa tay đón Tiểu Chu Kỷ. Hai đứa trẻ đã lớn hơn rất nhiều so với lúc anh rời đi, đã biết nói, khiến anh vừa thấy quen thuộc vừa lạ lẫm.

 

Sau một hồi rối ren, Chu Tây Dã ôm Thương Thương, quay sang giải thích với Phương Hoa: “Vì một số lý do đặc biệt, nên con về trễ.”

 

Phương Hoa lấy khăn tay lau nước mắt: “Con đúng là… Con có biết năm qua Tri Tri đã sống như thế nào không? Gầy đi cả một vòng rồi đấy!”

 

Nói đến đây, bà bỗng dưng khựng lại một chút, rồi tiếp lời: “Nhưng mà, gần đây cũng có không ít người đến hỏi cưới, đối phương đều rất tốt, cũng không ngại chuyện Tri Tri có hai đứa trẻ.”

 

Chu Thừa Ngọc giật mình, quay sang nhìn Phương Hoa: “Chị dâu, sao chị lại nói mấy chuyện này ngay lúc này chứ?”

 

Bà cảm thấy Phương Hoa bị làm sao rồi, con trai vừa mới trở về, sao lại nhắc đến chuyện có người đến dạm hỏi con dâu?

 

Phương Hoa nhíu mày nhìn Chu Thừa Ngọc: “Chị nói sai à? Hôm qua nhà họ Trần lại đến nói, chàng trai đó là kỹ sư, điều kiện cũng rất tốt, cao đến một mét tám lận.”

 

Chu Thừa Ngọc: “…”

 

Bà thực sự không biết phải nói gì, chỉ đành cười gượng với Chu Tây Dã: “Tây Dã, mẹ cháu vẫn còn giận, đừng để bụng mấy lời này nhé.”

 

Chu Tây Dã trầm mặt xuống: “Không sao, một năm qua con không về, đó là lỗi của con.”

 

Phương Hoa gật đầu: “Tất nhiên là lỗi của con rồi. Một năm rồi, người khác mà là Tri Tri thì đã tái giá từ lâu rồi. Nếu con về trễ thêm chút nữa, chắc vợ con cũng chẳng còn.”

 

Chu Tây Dã không nói gì. Lúc đó, anh không có lựa chọn nào khác.

 

Anh cũng đã nghĩ đến chuyện nếu bản thân không thể trở về, thì việc Khương Tri Tri dẫn hai đứa trẻ tái giá cũng là chuyện tốt.

 

Nhưng ý chí muốn sống để quay về của anh còn mạnh hơn thế. Dù có phải bước qua núi thây biển máu, anh cũng phải về nhà.

 

Tiểu Chu Kỷ nhân lúc người lớn đang nói chuyện, lại chạy đến lục tung ngăn kéo, tìm ra một tấm ảnh, rồi chạy đến, cầm ảnh so sánh với Chu Tây Dã.

 

Nhìn ảnh một lần, lại nhìn bố một lần.

 

Cuối cùng, cậu bé rất nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đúng là bố!”

 

Chu Thừa Ngọc không nhịn được bật cười, kéo Tiểu Chu Kỷ lại: “Con mới có hai tuổi thôi đấy, sao lại khôn như ông cụ non vậy? Biết bảo vệ chị gái, còn biết kiểm chứng thân phận của bố nữa cơ à? Sợ nhận nhầm bố sao?”

 

Thương Thương lúc này đã ngồi trên đùi bố, đung đưa đôi chân nhỏ: “Bà ơi, đây là bố của con và em trai con đấy!”

 

Hai b.í.m tóc nhỏ trên đầu cô bé cũng theo đó mà lắc lư đầy tự hào.

 

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận