Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Chương 371: Chương 371

Khương Tri Tri vẫn rất cảnh giác. Bây giờ đã mười giờ tối, lại đang ở trước cổng bệnh viện. Đáng lẽ có thể đứng dưới ánh đèn đường bên cạnh, nhưng hắn lại chọn đứng trong bóng cây, gần như hòa vào màn đêm. Nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không thể thấy có người đứng ở đó.

 

Cô không suy nghĩ nhiều, đẩy xe đạp đi về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai.

 

Cô còn chưa kịp băng qua đường thì người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã xoay người, chạy vội đi.

 

Khương Tri Tri không đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ nhìn một lúc, sau đó mới đạp xe về nhà.

 

Hôm sau tan làm sớm hơn, Khương Tri Tri nhớ đến con nên muốn về nhà sớm, không ghé qua thư viện. Khi rời bệnh viện, mặt trời vẫn còn cao.

 

Người đi lại trên phố không ngớt, hầu hết đều đi bộ, rất ít người đi xe đạp.

 

Khương Tri Tri ra khỏi cổng bệnh viện, trước tiên nhìn về phía tối qua người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã đứng. Hiện tại cũng có người đứng ở đó, nhưng là một ông lão có tuổi, nhìn về phía bệnh viện như đang chờ ai.

 

Ngay cả khi Khương Tri Tri đẩy xe đi ngang qua, ông lão cũng không để ý, vẫn chăm chú nhìn vào cổng bệnh viện.

 

Cô dừng lại một chút bên cạnh ông lão, giả vờ vô tình quay đầu nhìn về phía cổng bệnh viện. Nhìn vài lần rồi mới chậm rãi rời đi.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Hôm nay tan làm sớm, hai đứa trẻ vẫn đang chơi trong sân. Ngoài Thương Hoài Anh, còn có Trang Tần - vợ của Hà Gia Niên.

 

Hai người mỗi người bế một đứa, trêu đùa với chúng. Bên cạnh, Phương Hoa và Chu Thừa Ngọc đang ngồi đan áo len.

 

Thấy Khương Tri Tri vào sân, hai đứa trẻ là những người phấn khích nhất. Thương Thương đã bắt đầu gọi: “Mẹ, mẹ!” Còn Tiểu Chu Kỷ thì chỉ biết vỗ tay liên tục, miệng phát ra những tiếng “A a” đầy sốt ruột.

 

Trang Tần cười nói: “Thấy mẹ về mà hai đứa nhỏ mừng quá kìa.”

 

Khương Tri Tri mỉm cười chào hỏi, dỗ dành hai đứa bé: “Các bảo bối đợi mẹ một chút nhé, mẹ rửa tay thay đồ rồi tới ôm nào.”

 

Nghe giọng cô, hai đứa trẻ càng vui hơn, người nhỏ nhắn gần như nhảy lên vì phấn khích.

 

Khương Tri Tri nhanh chóng rửa tay, thay đồ rồi ngồi xuống, bế cả hai đứa trẻ, mỗi đứa ngồi một bên chân.

 

Hai nhóc con vui vẻ đạp chân, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của cô, rúc vào lòng mẹ, vừa rúc vừa cười khanh khách.

 

Trang Tần cười nói: “Trẻ con đúng là quấn mẹ, thấy mẹ là quên hết mọi thứ khác.”

 

Thương Hoài Anh vừa cười vừa xoa bàn tay nhỏ của Thương Thương, nói với Khương Tri Tri: “Thương Thương gan thật đấy, hôm nay còn bò dưới đất chơi, lại bắt được một con cóc nữa.”

 

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Lại bắt được một con nữa sao?”

 

Phương Hoa cũng bất lực: “Không biết sao trong sân lại có cóc nữa.”

 

Trang Tần tỏ ra kinh ngạc: “Cô bé Thương Thương này gan lớn thật đấy. Trước đây còn dám bắt cả rắn nữa, chuyện này lan truyền khắp đại viện rồi. Nhưng nhà tôi thì chẳng có mấy con này, tôi đã tìm rất kỹ rồi.”

 

Thương Hoài Anh cũng thấy lạ: “Nhà tôi cũng không có. Sáng nào tôi cũng kiểm tra sân nhưng chưa bao giờ thấy rắn cả. Cũng không nghe ai trong đại viện nói là nhìn thấy.”

 

Trang Tần cười: “Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Thương Thương không phải cô bé bình thường đâu, biết đâu lại có năng lực đặc biệt đấy.”

 

Thương Hoài Anh cũng đồng ý: “Đúng vậy, Thương Thương không sợ mấy con này, sau này có thể trở thành nhà nghiên cứu động vật hoặc thầy thuốc Đông y. Đông y cũng thường tiếp xúc với những thứ này mà.”

 

Phương Hoa không tin: “Hai người nói cứ như thể chuyện huyền bí lắm. Chỉ là một cô bé bình thường, gan dạ hơn chút thôi. Trẻ con tầm tuổi này vốn dĩ rất gan mà.”

 

Trang Tần không đồng tình: “Nếu nói gan dạ, tôi thấy Tiểu Chu Kỷ cũng dạn dĩ, còn nhanh nhẹn nữa. Sao nó không bắt cóc?”

 

 

Phương Hoa bật cười: “Nó không bắt, nhưng nó nhảy nhót bắt chước cóc đấy. Chị thấy không, lúc Thương Thương bắt được, nó còn đứng bên cạnh vỗ tay cười mà.”

 

Trang Tần vẫn rất tự tin vào điều mình nói: “Cứ chờ mà xem, hai đứa nhà cô sau này chắc chắn không phải người bình thường đâu.”

 

Phương Hoa vội cắt ngang: “Không không, chúng tôi chỉ mong bọn trẻ lớn lên bình thường thôi.”

 

Thương Hoài Anh dường như cũng hiểu ra điều gì đó, liền gật đầu theo: “Đúng, chỉ là những đứa trẻ bình thường, chẳng qua gan dạ hơn chút thôi.”

 

Khương Tri Tri hơi khó hiểu, bối rối nhìn về phía Chu Thừa Ngọc và Phương Hoa.

 

Trước đây, hễ ai khen hai đứa trẻ thông minh, Phương Hoa đều vui mừng không thôi. Sao bây giờ lại khiêm tốn thế này?

 

Chu Thừa Ngọc ghé sát vào cô, khẽ nói: “Gần đây mẹ cháu nghe được một quan niệm, nói rằng trẻ con quá thông minh thì dễ bị trời cao đưa đi. Vì thế, bây giờ bà ấy không cho ai khen bọn trẻ nữa.”

 

Khương Tri Tri gật đầu tỏ ý đã hiểu. Khi quay lại, Trang Tần và mọi người đã đổi sang chủ đề khác.

 

Trang Tần có quan hệ khá tốt với Trần Lệ Mẫn, nên biết không ít chuyện của nhà họ Tống: “Tống Mạn đang mang thai, Trần Lệ Mẫn muốn qua chăm nó ở cữ nhưng bị từ chối.”

 

Thương Hoài Anh nhếch môi cười: “Bị từ chối cũng bình thường thôi. Với tính khí của bà ta, nếu đến chăm cữ thì Tống Mạn đừng mong được nghỉ ngơi tử tế. Hơn nữa, mẹ chồng Tống Mạn cũng ở đó mà, đúng không?”

 

Trang Tần lắc đầu: “Ở đó thì sao? Theo lời Trần Lệ Mẫn, nhà người ta căn bản không coi trọng Tống Mạn. Nhà chồng nó cũng chỉ là gia đình bình thường, nhưng chẳng hề để Tống Mạn vào mắt.”

 

“Tôi nghĩ chắc ban đầu họ còn thấy tự hào vì con trai cưới được vợ là con nhà trong đại viện. Nhưng đến dự đám cưới mới nhận ra quan hệ gia đình này chẳng ra sao, nên dần cũng không coi trọng Tống Mạn nữa.”

 

“Nói thế nào nhỉ, cuộc sống của con gái ở nhà chồng có tốt hay không, phần lớn là nhờ vào sự hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ. Nếu lão Tống và Trần Lệ Mẫn tôn trọng Tống Mạn hơn, chắc cũng không đến mức này.”

 

Nói xong, bà quay sang Thương Hoài Anh, cười cười: “Cô không kết thông gia với nhà họ đúng là may mắn đấy.”

 

Thương Hoài Anh nhìn Trang Tần đầy kinh ngạc: “Chuyện này sao chị biết?”

 

Trang Tần ngạc nhiên: “Ai mà không biết chứ? Gần như cả đại viện đều biết mà. Lúc đó con trai cô, Tư Mân, còn đứng ở cổng giúp Tống Mạn chặn một nhát dao. Chuyện này ai mà không biết?”

 

Thương Hoài Anh nhíu mày: “Tôi cứ tưởng lâu rồi mọi người quên mất, hóa ra vẫn nhớ.”

 

Trang Tần cười: “Không thành đôi lại là chuyện tốt. Chúng tôi còn bàn tán sau lưng đấy, nếu Tư Mân mà thực sự lấy Tống Mạn thì đúng là hủy hoại cả đời nó. Tôi nghe lão Hà nhà tôi nói, giờ Tư Mân giỏi lắm, là một nhà khoa học, sau này có khi còn được phong viện sĩ nữa.”

 

Thương Hoài Anh khiêm tốn cười: “Nó vẫn còn trẻ, chưa đến trình độ đó đâu, còn phải rèn luyện thêm.”

 

Trang Tần khoát tay: “Tư Mân đã đủ giỏi rồi, lần này xong dự án là được về rồi nhỉ?”

 

Thương Hoài Anh cũng không chắc: “Về được thì tốt.”

 

Trang Tần khen xong Lý Tư Mân lại tiếp tục khen Lý Viên Triêu và Thương Hành Châu: “Cả cậu con trai thứ hai và đứa cháu nhà cô cũng giỏi quá, tôi nghe lão Hà nói hai đứa ở Tây Bắc cũng nổi tiếng lắm.”

 

Thương Hoài Anh không tin lắm: “Thôi đi, hai đứa đó chỉ nổi tiếng là quậy phá thôi. Vài hôm trước, lão Lý còn gọi điện than thở rằng chúng nó lại bị phạt đi cho heo ăn đấy.”

 

 

Ở tận Tây Bắc, Thương Hành Châu, người đang cho heo ăn, bất giác hắt xì hai cái.

 

Cậu xoa xoa mũi, lẩm bẩm: “Ai đang nói xấu mình thế nhỉ?”

 

Vừa cầm muôi chuẩn bị đổ thức ăn cho heo, còi báo động khẩn cấp đột ngột vang lên.

 

Thương Hành Châu chẳng kịp quan tâm đến lũ heo nữa, lập tức ném thùng thức ăn, lao nhanh về phía sân huấn luyện…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận