Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 51: Chương 51

Không nhịn được hất tay kia ra, Hứa Văn Lợi quay đầu bước đi, căn bản không muốn phản ứng với nữ nhân chanh chua kia.

"Hứa Văn Lợi, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Lưu Tiểu Hoa đuổi theo, nghiêm nghị chất vấn: "Có phải ngươi còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước kia hay không?!"

Hứa Văn Lợi đi đến nhà mình, vác cuốc lên định đi ra ngoài, Lưu Tiểu Hoa dùng thân hình ngăn cản đường đi, cong môi cười nhạo nói: "Chỉ sợ ngươi cũng không hiểu được! Bà mối lúc trước làm mai, đem ngày sinh tháng đẻ của ngươi cùng đại ca bày ra trước mặt Tiền Mộc Mộc, để cho nàng tự lựa chọn."

"Mà cuối cùng người nàng lựa chọn chính là đại ca, không phải ngươi, nghe hiểu sao? Ngươi căn bản không phải yêu mà không được, mà là người ta căn bản không chọn ngươi!"

Nàng ta và Tiền Mộc Mộc đều là người thôn Mộc Qua, còn cùng tuổi.

Khi đó bà mối tới cửa làm mai, vừa vặn làm mai cho ba huynh đệ Hứa gia, vốn dĩ sinh thần bát tự của nàng ta cực kỳ tương hợp với đại ca, vốn dĩ người gả cho đại ca phải là nàng ta mới đúng.

Nhưng ai biết, Tiền Mộc Mộc trước đó đã gặp qua đại ca.

Sau khi nghe đại ca bên kia nói người làm mai giới thiệu là nàng ta, không đến hai ngày đã khéo léo từ chối hôn sự, còn thuận tiện nhắc tới tiểu nữ nhi họ Tiền.

Nhưng bà mối bên kia, mấy ngày trước, giới thiệu Tiền Mộc Mộc cho Hứa Văn Lợi, hai người còn gặp qua trưởng bối một lần, sau khi Hứa Văn Lợi gặp Tiền Mộc liền vừa ý đối phương.

Sau khi xảy ra chuyện này, bà mối không có cách, chỉ có thể viết tờ giấy có sinh thần bát tự cùng tên tuổi, bày ở trước mặt Tiền Mộc Mộc, để cho nàng lựa chọn.

Nàng ta vốn cũng không biết, vẫn là một ngày trước khi xuất giá, mới nghe được từ chỗ thân nương, khi đó nương còn dặn dò nhiều lần, bảo nàng ta đề phòng Tiền Mộc Mộc nhiều hơn.

Gả đến Hứa gia này chịu khổ chịu khó hơn hai mươi năm, người bên gối nàng ta lại còn nhớ thương giai nhân lúc trước... Cái này bảo nàng ta làm sao không giận? Làm sao không hận?!

"Ta không hiểu ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì, cút ngay! Ta còn muốn ra đồng!" Hứa Văn Lợi lạnh giọng quát lớn, một tay hất người ra, trực tiếp đi ra cửa.

Lưu Tiểu Hoa bị đẩy ra, bên hông bất ngờ đụng vào góc bàn, đau đến nước mắt nàng ta cũng chảy ra.

Nhìn bóng lưng rời đi, đầy bụng ủy khuất lại không chỗ kể ra.

Lưu Tiểu Hoa cắn chặt môi dưới.

Người giả vờ ngủ, nàng ta nên làm sao mới có thể đánh thức...

...

Đi vòng qua con đường, đi dưới bóng cây.

Một lớn một nhỏ, đi về phía nhà mình.

Tối hôm qua Tiền Mộc Mộc vốn định hôm nay đi nói chuyện trộm vào thôn với lý chính và thôn trưởng, Lý Hoa của Lý gia bị tặc nhân gây thương tích, đoán chừng trong thôn không ai không biết.

Nàng cũng lười làm điều thừa, gây ra chuyện phiền toái không cần thiết.

Trên đường đi, Tiền Mộc Mộc kiểm tra nền tảng nhận biết chữ của Hứa Tiểu Bảo, lại phát hiện là rối tinh rối mù.

Tiểu nha đầu chỉ nhận biết được lẻ tẻ mấy chữ, chữ hơi chút phức tạp, hoàn toàn chính là hai mắt đen thui.

Dạy người học chữ, nàng cũng không giỏi.

Vẫn phải tìm tiểu tiên sinh dạy dỗ.

Đẩy cửa ra, đi vào trong viện.

Tiền Mộc Mộc đưa mắt tìm kiếm.

Tìm được Hứa Gia Lăng đang luyện võ ở góc sân, nàng xoa xoa hai má, nở nụ cười ôn nhu, nhấc chân đi về phía bên kia.

Đứng cách đó hai mét.

"Hứa Gia Lăng, bận rộn lắm à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Gia Lăng một chiêu một thức, ra hình ra dáng.

Nghe vậy động tác trên tay dừng lại, lập tức lại tiếp tục.

Thấy người không chịu để ý tới nàng, Tiền Mộc Mộc cũng không nhụt chí.

Đi vào nhà chính mang đến một cái ghế, ngồi ở chỗ râm mát góc tường.

Chống cằm, lẳng lặng xem xét.

Nữ nhân này lại đang làm trò gì?

Hứa Gia Lăng cân nhắc không rõ, cũng không tốn tâm tư nghĩ.

Chuyên chú vào công pháp mình nên luyện.

Đợi đến khi luyện xong, mặt trời đã xuống núi.

Hắn hồi thần lại, người ở dưới góc tường cũng không thấy.

Đúng lúc này, phòng bếp bay tới mùi cơm nhàn nhạt.

Hứa Gia Lăng thong thả đi vào phòng bếp, múc một gáo nước.

Rửa sạch mồ hôi trên mặt, cầm gáo uống nước, ánh mắt lại liếc về bóng hình xinh đẹp bận rộn bên kia bếp lò.

Uống xong nước, hắn đặt bầu nước xuống.

Trong lòng đắn đo một chút, Hứa Gia Lăng mới đi về phía bên kia hai bước.

Giống như người gỗ đứng ở nơi đó, cũng không chủ động mở miệng.

Thịt trong nồi xào săn rồi, Tiền Mộc Mộc quay đầu định múc nước đổ vào hầm, ai ngờ bên cạnh có một người đang đứng, suýt chút nữa đụng phải.

Nàng giật mình, đi vòng qua bên cạnh.

Múc nước đổ vào trong nồi, đậy nắp nồi lại.

 

Lúc này mới có thời gian nhìn về phía Hứa Gia Lăng.

Chỉ thấy tiểu tử bước qua bậc cửa, đang muốn đi ra ngoài.

"Hứa Gia Lăng."

Nàng lên tiếng gọi.

Hứa Gia Lăng dừng chân, quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt sâu thẳm, cũng không nói lời nào.

Tiền Mộc Mộc mỉm cười, "Muốn nhờ con chuyện này."

Hứa Gia Lăng hoàn toàn xoay người, đi vài bước về phía bên này, khẽ nâng cằm ra hiệu cho nàng nói.

Tiểu tử này... Còn rất cao ngạo.

Tiền Mộc Mộc thầm mắng trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa, "Tiểu Bảo muốn học y, ta liền để cho nó bái dưới danh nghĩa Tam thúc. Học y này trước hết phải đọc được sách phân biệt dược thảo, nhưng Tiểu Bảo không biết chữ cho lắm, ta muốn bảo con tốn chút tâm tư dạy nó."

Hệ thống đã nói với nàng một số chi tiết trong sách.

Hai tiểu nhân vật phản diện.

Một người thích võ.

Một người thích văn.

Nhưng nếu bàn về ai đầu óc thông minh nhất, vậy còn phải là Hứa Gia Lăng không hiển lộ sơn thủy, đọc văn nhanh như gió, hơn nữa còn là kiểu đã gặp qua là không quên được.

Hắn sẽ không bại lộ sở thích chân thật của mình, cũng sẽ không dễ dàng phát biểu cái nhìn của mình.

Nói dễ nghe chút, gọi là làm việc khiêm tốn.

Nói khó nghe một chút, chính là tâm như ong vò vẽ.

Là kẻ nhiều thủ đoạn.

Hứa Gia Lăng khóe miệng hơi mím.

"Trong nhà không chỉ có một mình ta."

Ngụ ý là, vì sao lại tìm hắn?

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Lời nịnh nọt, há miệng liền nói ra.

"Đương nhiên là bởi vì con là đứa nhỏ thông minh nhất trong nhà, hơn nữa con làm việc nghiêm cẩn, ta tin tưởng con nhất định có thể dạy Tiểu Bảo thật tốt."

Đột nhiên bị cái nồi lớn tên là "tín nhiệm" đập trúng đầu, Hứa Gia Lăng bối rối.

Khóe miệng của hắn không thể khống chế cong lên, ngoài miệng lại là một bộ ngữ khí cố mà làm.

"Được rồi..."

Tiền Mộc Mộc cười xán lạn.

"Vậy thì phiền toái Tiểu Lăng con rồi."

Tiểu Lăng...

Bị kêu thân thiết như vậy, lỗ tai Hứa Gia Lăng hơi đỏ lên.

Môi mím lại.

Hắn cúi đầu ra khỏi phòng bếp.

Nhìn thân ảnh của tiểu tử kia, Tiền Mộc Mộc cười cười không thành tiếng.

Cho dù là nhân vật phản diện trong sách, hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần hơi lưu tâm là có thể nhìn thấu.

Nếu như lúc nhỏ lớn lên ở trong gia đình ấm áp, nàng nghĩ Hứa Gia Lăng có lẽ sẽ không trở thành nhân vật phản diện ác độc gì.

Chỉ là đáng tiếc, tính cách âm trầm đã dưỡng thành, muốn uốn nắn lại, sợ là phải tốn một phen công phu...

Dưới mái hiên, tay phải Hứa Gia Phục vội vàng đan giỏ nhỏ, mắt nhìn Hứa Gia Lăng đang đi về phía này, chỉ thấy lỗ tai đối phương hồng hồng, vẻ mặt có chút ngốc trệ, giống như chân đạp trên bông, mơ mơ hồ hồ lại nhẹ nhàng.

Hứa Gia Phục nghiêng đầu.

"Ca, huynh làm sao vậy?"

Lỗ tai đỏ như vậy.

Đầu ngón tay Hứa Gia Lăng day day lỗ tai, bình tĩnh trở lại.

"Không có việc gì."

Hứa Gia Phục bĩu môi không tin.

Đây là lần đầu tiên Tam ca làm như vậy...

Vừa nhìn đã biết là phát sinh chuyện gì, chỉ là không chịu nói mà thôi.

...

Lúc chạng vạng tối.

Hứa gia ở cuối thôn.

Đồ ăn thơm ngon.

Cả gia đình ngồi vây quanh bàn cơm, ăn cơm tối.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận