Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 376: Chương 376

Hứa Gia Tề mím khoé môi, trong mắt lướt qua một tia gợn sóng, vui đến mức không tìm ra phương hướng.

"Nha Nhi tỷ và Tiểu Bảo cũng rất lo lắng nương. Chẳng qua bởi vì con là nam tử hán duy nhất trong nhà, cho nên con phải đến xem mới yên tâm."

Tiền Mộc Mộc cười khẽ một tiếng.

Tay lớn vòng qua, ôm lấy bả vai của tiểu gia hoả.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta về nhà."

Nhìn nụ cười trên mặt nương thân nhà mình, má của Hứa Gia Tề có hơi bỏng, cậu bé cụp mắt xuống, cậy mạnh nói:

"Con không phải tiểu hài tử, con đã sáu tuổi rồi!"

Lời này vừa thốt ra, Tiền Mộc Mộc cười càng vui vẻ hơn.

"Được được được, Tiểu Tề nhà ta là nam tử hán, là người lớn!"

Nhìn vào khuôn mặt đó, Hứa Gia Tề mím cánh môi.

Đáy mắt lại dâng lên từng tia ý cười.

Lừa đảo.

Nương chính là kẻ lừa đảo lớn.

Về đến trong nhà.

Lý Nha Nhi bước lại gần.

"Nương, cuối cùng người cũng về rồi!"

Mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra ba phần áy náy.

"Chậm trễ ở nhà trưởng thôn hơi lâu, vẫn chưa nấu cơm đúng chứ, bây giờ ta liền đi nấu."

Hứa Tiểu Bảo nhảy nhót tung tăng chạy tới, hơi ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt trong veo như nai con, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Nương, người đói chưa? Cơm canh đã nấu xong rồi, chúng ta có thể ăn bất cứ lúc nào!"

Xoa đầu tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc cười nhẹ.

"Ừm, vậy thì ăn cơm thôi."

Lý Nha Nhi nghe vậy, bước chân không ngừng chạy vào phòng bếp.

Bưng món ăn được giữ nóng trong nồi ra.

Cơm canh dọn lên bàn.

Mỗi người tự mình ngồi xuống.

Món ăn là Lý Nha Nhi nấu, nấu ba món một canh.

Nàng ấy chăm chỉ, gắp thức ăn vào bát của Tiền Mộc Mộc.

"Nương, người nếm thử xem."

Tiền Mộc Mộc gắp một miếng rau cải nhỏ, cẩn thận bỏ vào trong miệng.

Lý Nha Nhi nhìn chằm chằm nàng, lo lắng nuốt nước bọt.

"Nương, thế nào?"

Câu hỏi này làm Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Cải canh, nấu thế nào chẳng giống nhau?

Nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng kia.

Nàng vẫn hơi gật đầu.

Thể hiện công nhận mà nói:

"Cũng không tệ."

Lý Nha Nhi vừa nghe, kích động đến mức mặt mày hớn hở!

Mở miệng cười rất vui vẻ, lại liên tục gắp thức ăn cho nàng.

"Nương, người cũng nếm thử món này đi!"

"Thịt muối cũng không tệ."

"Còn có..."

Nhìn Lý Nha Nhi, nhìn thấy vết trầy xước trên cánh tay, và vết bụi than dính trên mặt, tâm trạng Tiền Mộc Mộc có hơi phức tạp.

Đưa đũa, cũng gắp một miếng thịt muối bỏ vào bát của nàng ấy.

"Con cũng ăn đi, ban ngày chăm sóc Lạc Lạc, buổi tối còn phải nấu cơm, vất vả cho con rồi."

Lý Nha Nhi lập tức nói:

"Không vất vả không vất vả, con từ sáng đến tối không ra khỏi cửa, chỉ cần chăm sóc Lạc Lạc, nhàn hạ lắm."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng.

Cũng không nói nhiều gì nữa.

Ăn xong cơm tối.

Việc rửa bát, được Tiểu Bảo và Tiểu Tề ôm trọn.

Nàng cũng không xen vào, mặc cho hai tiểu gia hoả có lòng muốn giúp đỡ làm việc nhà.

Hôm nay, ban ngày có mặt trời.

Về đêm, cũng không quá lạnh.

Tiền Mộc Mộc chuyển ghế bập bênh đến dưới cây.

Màn đêm tối nay giống như một tấm vải đen, trong trời đêm, chỉ dư lại vài ngôi sao lác đác.

Gió đêm thổi vù vù, mang theo hơi lạnh xâm nhập. Suy nghĩ của nàng, cũng bay xa theo.

Đến nơi này một năm, càng ngày càng quen với cuộc sống như thế này.

Mấy hài tử đều được gửi ra ngoài, chỉ còn lại Tiểu Bảo và Tiểu Tề, tiền đồ của hai hài tử này, cũng phải sắp xếp mới được.

Củi gạo dầu muối trong nhà vẫn đủ, chỉ là tiền không còn bao nhiêu nữa.

Đang tính toán chi tiêu trong nhà, đang suy nghĩ nhập thần.

Một tấm thảm, đột nhiên rơi xuống người.

Nàng nghiêng đầu nhìn, thì thấy Hứa Gia Tề.

Tiểu gia hoả ngồi trên ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn.

"Nương, lạnh."

Tiền Mộc Mộc mỉm cười.

 

"Cảm ơn Tiểu Tề nhà chúng ta."

Mi mắt Hứa Gia Tề cong cong, cười híp mắt cũng không nói chuyện.

Tay thon nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu gia hoả, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cuộc sống ở đây, thực sự rất thoải mái.

...

Gió mát cuốn qua, trong chớp mắt đã là mùa đông lạnh giá.

Tiền Mộc Mộc gánh thùng nước, đi về phía hồ nước.

Cách từ xa, đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, còn có tiếng nói chuyện ầm ĩ.

Từ khi thông nước vào năm ngoái, Lý Chính lại bảo người xây một cái bệ bên cạnh hồ nước, nơi này triệt để trở thành nơi quan trọng để mọi người trong thôn tám chuyện.

Rửa rau, giặt y phục gì đó, đều có thể ở đây rất lâu. Bình thường trên tay mọi người không có việc làm, cũng sẽ đến gần đây đứng, góp vui nghe chuyện thị phi.

Tiền Mộc Mộc đi đến gần, nhìn thấy Lý Chính cũng ở đó.

Không muốn làm phiền lão nhân gia ông ấy.

Nàng cúi đầu.

Lặng lẽ vòng qua bên cạnh.

Lại không ngờ Lý Chính nghiêng người, nhìn qua đây.

"Hứa Tiền thị, đến nhà cũ một chuyến."

Tiền Mộc Mộc dừng bước chân.

"Có chuyện?"

Lý Chính khẽ gật đầu.

"Có thể coi là chuyện không nhỏ, trưởng thôn cũng đến."

Châm cứu mấy ngày nay, cơ thể trưởng thôn đã hồi phục rất nhiều, cho dù là mùa đông lạnh giá cũng có thể di chuyển, đi đây đi đó được.

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Được, ta biết rồi.

Đi đến phía trên hồ nước, dùng gáo dừa múc đầy thùng nước.

Gánh về nhà, tiếp đó quay đầu đổi hướng, đi về phía nhà cũ Hứa gia.

Leo qua một đoạn dốc.

Đến trước cửa nhà cũ.

Cửa viện đóng chặt.

Nàng giơ tay gõ cửa.

Cửa viện rất nhanh mở ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Hứa Phương mất kiên nhẫn.

"Sao lại đến muộn như vậy? Có biết chúng ta đợi ngươi, đợi rất lâu rồi không?"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Không khách sáo quát lại.

"Ta cũng đâu bảo ngươi đợi."

Hứa Phương xì hơi.

Cánh môi hơi mở ra, vừa định mắng lại, Hứa lão thái thái giơ tay kéo Hứa Phương ra, nắm tay Tiền Mộc Mộc đi vào trong.

"Thân thể của hài tử Tiểu Tề kia thế nào rồi?"

Gần đến cửa ải cuối năm, hài tử Tiểu Tề kia lại nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều làm ổ trong phòng không ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, nói:

"Vừa uống thuốc xong, đang ngủ."

"Vậy thì tốt." Hứa lão thái thái hơi rầu rĩ, "Thân thể hài tử kia yếu ớt như thế, giống như tiểu cô nương..."

"Lý Chính bảo con đến nhà cũ, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tiền Mộc Mộc chuyển chủ đề nói.

Nói đến chuyện này, trên mặt Hứa lão thái thái lướt qua một tia bi ai, "Một mạch chúng ta này mở cuộc họp nhỏ."

Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.

Đã đoán được đại khái một chút.

Gần đây chuyện thị phi trong thôn không ít.

Trong đó chuyện bùng nổ nhất thuộc về Hứa Liên.

Theo lão thái thái đi vào gian chính, Tiền Mộc Mộc nhìn thấy mấy lão nhân của chủ tông, ngồi trên cao đường.

Còn lại nữa là.

Cả nhà trưởng thôn, Hứa Tú Dương.

Cả nhà Hứa Văn Lợi, cả nhà Hứa Văn Hòa.

Ngoại trừ tiểu hài nhi, người lớn đều có mặt cả.

Già trẻ lớn bé tụ tập một phòng, trông hơi chật chội.

Tiền Mộc Mộc cau mày.

Trận tượng lớn như thế này, hôm nay người còn rất đầy đủ.

"Chất đại nhi tức, đến đây."

Hứa Tú Dương vẫy tay, nâng cằm, chỉ vào chỗ bên cạnh mình.

Mặt Tiền Mộc Mộc có hơi do dự.

Có thể ngồi, đều là bối phận người già của Hứa gia.

Hơn nữa còn là nam tử, mới được ngồi vào bàn.

Ngay cả tức phụ trưởng thôn cũng chỉ đứng.

Người cùng bối phận với nàng, càng không cần nhắc tới.

Một vị lão nhân trên cao đường, vuốt râu.

Thanh âm già nua nói: "Không có việc gì, ngồi đi."

Hứa lão đầu cũng nhìn qua.

Khuôn mặt cười hiền từ.

"Trưởng bối bảo con ngồi, thì con ngồi đi."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận