Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 271: Chương 271

"Này này này đều đã năm tháng rồi, sao còn nói mất là mất được?" Hứa lão thái thái miệng hỏi, trong mắt lại thoáng qua một tia ám quang, mang ý may mắn.

Còn không phải sao, bà ấy cũng không cần phải ngày ngày đau đầu suy nghĩ xem giọt m.á.u trong bụng tức phụ lão tứ là của ai rồi…

Bắt được thấy tia sáng đó, Tiền Mộc Mộc nói: "Va chạm mạnh từ bên ngoài, sẽ gây ra thai c.h.ế.t lưu."

"Va chạm từ bên ngoài... Sao đang yên đang lành lại va chạm được? Tức phụ lão tứ thường rất cẩn thận." Hứa lão thái thái nói.

Mã A Muội đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đầy tia m.á.u nhìn thẳng vào Hứa Văn Hòa, răng cắn chặt môi dưới, tức giận đến sắp phát điên.

Hứa Văn Hòa mím môi thành một đường thẳng, không nói một lời.

Ánh mắt liếc qua lại hai người, Tiền Mộc Mộc kéo Hứa lão thái thái đi ra ngoài.

"Sao lại đi?" Trong mắt Hứa lão thái thái trong mắt lóe lên nghi ngờ, vịn vào ván cửa có hơi không muốn đi, "Ta còn..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị kéo ra bên ngoài.

"Phu thê người ta rõ ràng có chuyện muốn nói, con và người đứng trong đó, hai người bọn họ đều nén lại không bộc phát ra." Tiền Mộc Mộc vỗ nhẹ vào tay của lão thái thái, trách mắng nói.

"Thật sao?" Hứa lão thái thái liếc mắt nhìn vào bên trong, "Nhãn lực của ta không bằng con, không nhìn ra chuyện vòng vo khúc triết trong này."

Hai người vừa mới bước chân ra khỏi cửa viện, bên trong bỗng vang lên một tiếng hét lớn!

Ngay sau đó là tiếng đồ sứ vỡ tan tành.

Tiếng động không nhỏ.

Hứa lão thái thái có hơi bị dọa sợ, ngây người nhìn Tiền Mộc Mộc, "Tính khí không nhỏ..."

"Đi thôi đi thôi. Phu thê cãi nhau, bình thường." Tiền Mộc Mộc tùy tiện bình luận một câu, chào hỏi lão thái thái, đi về phía nhà Hứa tam thúc.

Thai năm tháng của Mã A Muội c.h.ế.t non trong bung, phải uống thuốc đẩy ra, nếu không để lại trong bụng nguy hiểm rất lớn.

Nhà Hứa Tú Dương.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, trong viện bày đầy đủ các loại thảo dược, Toàn Bách Xuyên chạy qua chạy lại giữa dược phòng và trong viện, bận đến mức chân không chạm đất.

Hứa Tiểu Bảo cũng bưng nia đựng thuốc, ra ra vào vào giúp đỡ, nha đầu nho nhỏ nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, giống như cô nương mười mấy tuổi.

Hứa Tú Dương ngồi trong viện nhà mình, nhìn hai bóng dáng bận rộn, trong mắt chứa ý cười nhẹ nhàng, trìu mến mà ôn hòa.

"Tam thúc, đang nghỉ ngơi sao." Tiền Mộc Mộc bước vào viện, mở miệng chào hỏi.

"Sao cháu lại đến? Tiểu Bảo nói hôm nay cháu cũng không đến." Hứa Tú Dương nói.

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, kể chuyện thai của Mã A Muội không còn nữa.

Hứa Tú Dương cau mày.

"Ai... đáng tiếc."

"Cháu đi bốc thuốc." Tiền Mộc Mộc nói xong thì bước vào dược phòng.

Hứa Tú Dương cũng bước vào theo, lẩm bẩm ở phía sau: "Mấy năm nay Hứa Mã thị vẫn luôn muốn mang thai, cuối cùng không dễ dàng gì mới có động tĩnh, kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện, trong lòng nàng ta chỉ sợ là không dễ chịu .."

"Lúc trước mụn con bảo bối duy nhất kia của nàng ta mất, nàng ta khóc nháo hơn nửa tháng, cũng chẳng kém hơn Lưu Tiểu Hoa là bao, lúc đó suýt chút nữa đã đi theo, nếu không có mẹ chồng con ngăn lại, nàng ta nào có thể sống đến bây giờ."

"Đây cũng là chuyện không có cách nào, khi cháu bắt mạch cho nàng ta, tim thai đã ngừng đập rồi. Mạch tượng là bị hoảng sợ, lại không cẩn thận va vào bụng..." Tiền Mộc Mộc bận rộn bốc thuốc, miệng không để tâm mà trả lời.

"Tạo nghiệp..." Hứa Tú Dương tiếc nuối một câu, lại không khỏi thắc mắc, "Theo lý mà nói, Hứa Mã thị hẳn là rất quý thai lần này, sao lại lỗ mãng như vậy, khiến mình bị hoảng sợ quá độ?"

Tiền Mộc Mộc đã có suy đoán trong lòng, nhưng nàng không nói ra, chỉ nói: "Cái này thì cháu không biết."

Bốc thuốc xong, Tiền Mộc Mộc liền rời đi.

Nàng không đi thẳng vào nhà Hứa Văn Hòa, vòng qua đường khác đến nhà cũ, gọi Hứa lão thái thái đi cùng, cũng coi như là tránh nghi ngờ.

Mẹ chồng nàng dâu hai người bước vào trong phòng, chỉ thấy tóc tai Mã A Muội rối bù, mặt tức đến đỏ bừng, trên mặt Hứa Văn Hòa đầy vết xước, hai tay siết chặt, sắc mặt âm trầm.

"Uống thuốc, ngươi uống hai ngày trước xem tình hình thế nào." Tiền Mộc Mộc nhìn đống hỗn độn đầy đất, coi như không thấy, bình tĩnh nói.

Đây lại không phải nhà nàng, hỏng đồ gì đó, vỡ đồ gì đó, chẳng liên quan gì đến nàng.

 

Nàng cũng không có tâm hồn hóng chuyện, đi moi nội tình trong đó.

Đưa thang thuốc ra không có ai nhận, Tiền Mộc Mộc nhướng mày, cười nhạt một tiếng, quay đầu bước đi.

Hứa Văn Hòa hít một hơi sâu, đi đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, "Đại tẩu, đưa cho ta đi."

Tiền Mộc Mộc xách thang thuốc lên, lắc lắc về phía trước, "Nửa xâu tiền."

"Chờ ta."

Hứa Văn Hòa vào phòng lấy tiền, vừa đúng nửa xâu, nhẹ nhàng đặt tiền vào lòng bàn tay nàng, cầm lấy thang thuốc.

Hắn quay đầu hô về phía phòng bếp: "Hứa Phàn Đệ, đến đây sắc thuốc."

Cửa nhà bếp, một thân hình gầy gò bước ra, con bé cúi đầu cả người toát ra vẻ nhút nhát, cầm thang thuốc rồi đi vào, không nói một lời.

Tiền Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào Hứa Phàn Đệ.

Bỗng bên tai truyền đến tiếng nói.

"Tâm tư của nha đầu sâu xa lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng quay đầu, nhìn Hứa lão thái thái một cái, lại nhìn về phía cửa nhà bếp, không biết tại sao nàng gật gật đầu.

"Có cảm giác như vậy."

Bị Hứa lão thái thái kéo đi, ở nhà cũ đến chiều, Tiền Mộc Mộc chầm chậm đi về nhà.

Khi đi qua hồ nước, chạm mặt với Lưu Thúy Thúy.

Đã nhiều ngày không gặp, trên mặt Lưu Thúy Thúy có vết thương, chân cũng khập khiễng, trên người còn có mùi hôi thối.

Tiền Mộc Mộc dừng một chút, vòng qua bên cạnh

"Hứa thẩm thẩm." Lưu Thúy Thúy gánh cái đòn gánh, yếu ớt gọi.

Tiền Mộc Mộc giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi.

Lưu Thúy Thúy đặt cái đòn gánh xuống đuổi theo, lần này nói to hơn một chút.

"Hứa thẩm thẩm."

Tiền Mộc Mộc dừng lại, đứng nghiêng người.

"Làm cái gì?"

Lưu Thúy Thúy cẩn thận nhìn Tiền Mộc Mộc, lắp bắp nói: "Ta có thể đến nhà thẩm một lúc được không?"

"Không được." Tiền Mộc Mộc không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

Lưu Thúy Thúy hơi hé miệng, vội vàng nói: "Hắn ta đánh người, mấy ngày này đánh rất tàn nhẫn, cả người ta đều là vết thương, ta đã không thể chịu đựng được nữa, ta muốn đến nhà thẩm trốn một lúc, cầu xin thẩm..."

Tiền Mộc Mộc hơi cau mày.

"Ta nói thật với ngươi, ta không muốn gây rắc rối lắm, nếu như ta cưu mang ngươi, nam nhân nhà ngươi tìm đến cửa, đến lúc đó không tránh khỏi một trận cãi nhau. Cho nên, xin lỗi."

Nàng không có dây dưa gì với Lưu Thúy Thúy, không muốn hy sinh bản thân để giúp người khác, nàng cũng không phải người tốt gì.

Huống hồ, hai nam nhân ở nhà nàng vẫn chưa đi, hai ngày nay nàng còn chưa dẫn Trương thẩm tử vào nhà, càng đừng nói đến người ngoài như Lưu Thúy Thúy.

Còn chưa đợi Lưu Thúy Thúy nói thêm gì, Tiền Mộc Mộc nhanh chóng rời đi.

Chạy một đoạn đường, bước vào trong nhà.

Linh Nhất vung d.a.o chặt củi, chặt một khúc hỗ đủ một người ôm, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc về, hắn dừng lại, khẽ gật đầu.

Tiền Mộc Mộc đáp lại một cách tương tự, sắp bước vào nhà bếp, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng quay đầu hỏi: "Lần này ngươi định ở lại bao lâu?"

Linh Nhất đang vung rìu đến nửa chừng, nghe thấy câu này lại dừng lại, nghiêm túc nói: "Khi nào vết thương của Lệ Lâm Thanh khỏi rời đi, ta chừng đó sẽ đi."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Quan hệ của hai người các ngươi còn rất phức tạp."

Nói xong, nàng bước vào nhà bếp.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận