Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 238: Chương 238

"Cái gì cơ." Vương Cẩu Đản hoàn toàn không thừa nhận, gian trá nguỵ biện nói, "Chúng ta chỉ bảo ngươi đi trộm, ngươi có thể lựa chọn không chơi cùng chúng ta, cũng có thể không làm chuyện xấu này. Hơn nữa người cuối cùng quyết định làm chuyện này là ngươi, không phải chúng ta, chẳng lẽ chúng ta đặt d.a.o lên cổ ngươi, ép ngươi đi sao?"

Hứa Ngật Đáp gật đầu, chơi xấu vô lạ nói: "Đúng vậy, ngươi vì trộm một con chó, còn dẫn cả con ch.ó cái nhà ngươi đi, ý tưởng này là ngươi tự nghĩ ra, chúng ta không chỉ chiêu cho ngươi, hơn nữa con ch.ó là do ngươi giết, da cũng là ngươi lột, thịt càng là do ngươi nấu, hai người chúng ta không làm cái gì cả."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Đại Tráng đầy vẻ sửng sốt, giống như bị phản bội cực lớn, hắn ta im lặng một lúc lâu mới nói:

"Các ngươi đúng thật là vô sỉ, đúng thật là vô sỉ!"

"Nếu không phải hai người các ngươi đông một câu tây một câu, ta sẽ làm loại chuyện này sao? Bây giờ các ngươi lại chuyện gì cũng không thừa nhận—"

"Đủ rồi." Tiền Mộc Mộc lên tiếng cắt đứt.

Nàng không có hứng thú nghe Lưu Đại Tráng dài dòng chỉ trích, càng không có hứng thú nghe nội chiến giữa ba người bọn họ.

"Chó nhà ta không cắn bất cứ người nào các ngươi, cũng không chọc tức bất cứ người nào trong số các ngươi, lại bị các cậu ngươi vô duyên vô cớ g.i.ế.c ăn thịt, các ngươi không nghĩ rằng các ngươi nên trả giá một chút sao?"

Đồng tử của Vương Cẩu Đản co rút lại một chút, nó hơi run rẩy, "Ta ta ta chỉ ăn một chút mà thôi, chắc hẳn không cần phải chịu hình phạt gì đúng không?"

Tiền Mộc Mộc qua loa kéo khoé miệng cười.

"Vương Cẩu Đản tâm nhãn của ngươi thật sự rất nhiều, loại trò hề nhỏ này giữa các ngươi chơi với nhau còn được, chơi trước mặt ta thì ngươi giống như một tên hề nhảy nhót."

Mặt Vương Cẩu Đản tái mét, cánh môi run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

Hứa Ngật Đáp nghiến răng: "Chảng qua chỉ là một con ch.ó mà thôi, ngươi không thể bắt chúng ta một mạng đền một mạng chứ, nếu ngươi thật sự dám làm như vậy, cha nương ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"

Lưu Đại Tráng không có tự tin mạnh mẽ như vậy, yếu ớt nói nhỏ: "Hứa thẩm thẩm, ngươi xuống tay nhẹ một chút."

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn ba người, hoạt động các khớp tay, bước nhanh tới tóm lấy Lưu Đại Tráng rồi đ.ấ.m một cú!

"A!" Lưu Đại Tráng kêu thảm thiết một tiếng, trong miệng tràn ngập vị gỉ sắt của m.á.u tươi, hắn ta phun ra một bãi máu, trong đó có một chiếc răng.

Khoé miệng hắn ta phát ra tiếng nghẹn ngào, đau đến nỗi che lấy quai hàm bên trái, nước mắt lưng tròng không nói ra lời.

Nhìn Tiền Mộc Mộc chỉ với một quyền đã đánh gãy một chiếc răng, khóe miệng của Vương Cẩu Đản giật giật, chân hoạt động muốn chạy trốn.

Nhưng cổ áo phía sau lại bị tóm chặt, Tiền Mộc Mộc kéo đến trước mặt, tay khuỷu giơ lên đạp mạnh lên!

"Áu áu áu!" Vương Cẩu Đản đau đớn kêu thảm thiết, nước mắt nó tuôn trào như mưa, chiếc răng rơi ra kia cốm cứng ở trong miệng.

Nó dùng tay lấy ra, để vào lòng bàn tay nhìn, là một chiếc răng nanh, nước mắt đau lòng của nó chảy càng dữ dội hơn.

"Đây, đây là chiếc răng ta thích nhất...hu hu hu nếu sớm biết ăn thịt chó phải trả giá lớn như vậy, ta nói cái gì cũng không ăn."

Tiền Mộc Mộc ném Vương Cẩu Đản ra, quay đầu đi tìm Hứa Ngật Đáp, lại phát hiện thằng nhóc đó đã chạy mất.

Nàng dùng đầu lưỡi chạm vào trong má, hét lớn về phía bốn phía: "Hứa Ngật Đáp, ngươi có gan thì đừng để ta bắt được, nếu không thì chuyện này không chỉ là một chiếc răng thôi đâu!"

Hứa Ngật Đáp vừa mới chạy không xa, nghe rõ ràng những lời này, hắn ta cười ha hả, "Thật sự tưởng rằng ta ngu như bọn họ sao, đứng yên để cho ngươi đánh."

Vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Tiền Mộc Mộc, trong lòng Hứa Ngật Đáp lại thấy vui sướng, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi đ.ấ.m vào không khí hai cái.

"Cuối cùng cũng trả được thù một phen, ta cũng coi như giúp tỷ ta hả giận một hơi, ai dô! Ta phải đi tìm tỷ ta, kể rõ chuyện này, để tỷ ấy cũng vui vẻ."

Hứa Ngật Đáp vừa tự mình nói, vừa đi về nhà Hứa A Xuân.

Trở lại nhà cũ, nhìn thấy những khuôn mặt đầy mong đợi và thấp thỏm, Tiền Mộc Mộc nghẹn trong cổ họng một chút, có hơi không biết phải nói chuyện này như thế nào.

 

"Nương thế nào rồi? Tìm được chưa?" Hứa Tiểu Bảo bước những bước chân ngắn ngủn, chạy từ ngoài viện vào, vội vàng hỏi.

Tiền Mộc Mộc quay người lại, sự thật nghẹn lại trong miệng, nàng do dự một hồi, cố gắng nặn ra một nụ cười, uyển chuyển nói: "Hứa Hạnh Phúc nó đi cùng cha con rồi."

Hứa Tiểu Bảo chớp chớp mắt.

Có hơi không hiểu.

Cô bé ngây ngô hỏi: "Đi cùng cha? Hứa Hạnh Phúc nó đi cùng kiểu gì? Nhưng cha đã mất rồi mà, chẳng lẽ nó chạy vào trong mộ của cha rồi sao?"

"Tiểu muội, không phải đi cùng kiểu đó." Hứa Gia Lăng ở bên cạnh sớm đã từ biểu cảm muốn nói lại thôi sau khi trở về đến nhà của Tiền Mộc Mộc, mà biết được sự thật bên trong.

Thằng bé ý đồ nói thẳng, nhưng bị nương thân nhà mình dùng một ánh mắt ngăn lại.

Những người khác cũng hiểu ra, trong lòng bỗng cảm thấy buồn bã.

"Hả? Vậy là đi cùng kiểu gì?" Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu, đôi mắt long lanh đã bao trùm một tầng sương mù, nhưng cô bé vẫn không muốn thừa nhận, giả ngốc hỏi.

"Đi cùng kiểu gì chứ? Tam ca ca, huynh nói rõ ràng đi, không nói rõ thì sao muội biết được..."

Nói đến cuối cùng, đã mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt cô bé chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn không muốn chớp mắt.

Cô bé nắm lấy vạt áo của Tiền Mộc Mộc, giọng khàn khàn nói: "Nượng, Hứa Hạnh Phúc xuống dưới có cha chống lưng, chắc nó sẽ không bị những hài tử khác bắt nạt nữa chứ?"

Hốc mắt của Tiền Mộc Mộc cay cay, nàng trịnh trọng gật đầu.

"Ừ, có cha con ở đó, không ai dám bắt nạt nó. Hơn nữa nó cực kỳ nhanh trí, mặc dù chỉ có ba chân, nhưng chạy siêu nhanh, chắc chắn sẽ không bị bắt nạt."

"Vậy là tốt, vậy là tốt, vậy là tốt..." Hứa Tiểu Bảo lặp lại câu này, nước mắt lại giống như mưa xuân tháng ba, rơi lách tách xuống phía dưới.

Lồng n.g.ự.c của Tiền Mộc Mộc khẽ đau đớn, hai tay ôm lấy Hứa Tiểu Bảo, ôm người vào trong lòng.

Hứa Tiểu Bảo cuối cùng cũng không thể kiềm nén được nữa, gào khóc thét lên, cô bé nắm chặt y phục của Tiền Mộc Mộc, khóc đến xé ruột xé gan.

Tiền Mộc Mộc an ủi tiểu nha đầu, liếc mắt ra hiệu cho những người bên cạnh, bảo bọn nó đi ăn cơm.

Nhưng không có ai động đậy, tất cả đều cúi đầu, buồn bã không thôi.

Nhớ lại con ch.ó bình thường vẫy vẫy đuôi, dáng vẻ lắc lư bên chân mình, trong lòng Tiền Mộc Mộc cũng rất buồn.

Qua một nén hương.

Hứa Tiểu Bảo cuối cùng cũng không khóc nữa.

Cô bé khóc đến mức mũi đỏ bừng, giơ ống tay áo lên ngoan ngoãn lau nước mắt của chính mình.

Tiền Mộc Mộc ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, bước vào gian chính, phát hiện trên bàn còn để lại một nửa cơm canh.

"Chỗ đồ ăn này ta vừa hâm nóng lại, các ngươi ăn nhanh lên, không thì lát nữa lại nguội mất." Hứa lão thái thái ngồi bên cạnh, vẻ mặt hiền từ nói.

Tiền Mộc Mộc bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng, "Làm phiền người rồi."

Hứa lão thái thái vẫy vẫy tay, không coi là gì, "Ấy! Đều là người một nhà nói cái gì vậy?"

Tiền Mộc Mộc cầm đũa, gắp một bát đầy thức ăn, đặt trước mặt Hứa Tiểu Bảo.

"Phải ngoan ngoãn ăn cơm, không thì Hứa Hạnh Phúc dưới đó cũng không yên tâm."

Hứa Tiểu Bảo nhẹ nhàng gật đầu, cầm đũa của chính mình nhét từng chút từng chút cho vào miệng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận