Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 338: Chương 338

"Được chứ."

Tiền Mộc Mộc không chút do dự, lập tức đồng ý.

Được đối phương đồng ý, Lý Chính cũng không ở lại đây chậm trễ, vẫy tay với mọi người nói: "Trời cũng không còn sớm đều trở về đi, chuyện nói trong cuộc họp tối nay, trong lòng chính các ngươi phải hiểu."

Nói xong, Lý Chính gật đầu với Tiền Mộc Mộc một cái, quay đầu rời đi.

Tiền Mộc Mộc nhảy xuống bục, đi xuống phía dưới.

Hứa lão thái thái đến gần, nói:

“Ta cảm thấy chuyện này con nên suy nghĩ nghiêm túc lại nói, bây giờ là tình huống gì? Bây giờ là khi có lương thực chính là đại gia, chuyện con nói này chưa chắc thành công, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm.”

Tiền Mộc Mộc nhưng thần.

“Quả thật có hơi xúc động.”

Vừa rời nghe xong Trương thẩm tử kể khổ xong, đầu óc nàng nóng lên, liền nghĩ đến việc nói ra kỹ thuật nhà kính.

Bây giờ suy nghĩ, lão thái thái nói có đạo lý.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được rồi, đại nhi tức là vì suy nghĩ cho mọi người trong nói, nói đã nói rồi, cùng lắm thì đề phòng nhiều hơn một chút.” Hứa lão đầu ở bên cạnh nói.

“Ta tất nhiên biết đại nhi tức là suy nghĩ cho thôn, nhưng chưa chắc có ngươi nhận phần tình cảm này, mấy người vừa rồi kia đều nói cái gì, ông cũng không phải không nghe thấy, ta nghe xong chính là một bụng lửa giận, đúng thật là không biết tốt xấu, bọn họ một chủ ý cũng không nghĩ ra được, đại nhi tức ta lòng tốt đưa ra chủ ý, còn nói ra lời mỉa mai, thứ đồ gì!”

Hứa lão thái thái nói rồi, lửa giận cũng dâng lên.

Hứa lão đầu cong khoé miệng, nở ra một nụ cười bất lực.

Đều nói tuổi lớn rồi, tính tình sẽ từ từ dịu dàng, nhưng lửa giận của bạn già này của ông ấy vẫn như trước đây, luôn là chính mình nói một hồi rồi tức giận.

Một chút cũng không thay đổi.

“Cha chồng mẹ chồng, con về trước.” Tiền Mộc Mộc chào hỏi.

Hứa lão thái thái vừa nghe, gật gật đầu.

“Được, Nha Nhi còn ở trong nhà, con về mau một chút, ngày mai ta lại đến thăm nàng ấy.”

Tiền Mộc Mộc tìm được Trương thẩm tử, hai người kết bạn cùng đi về phía cuối thôn.

Hứa Gia Liên cúi đầu đi phía sau, giống như cái bóng như hình với bóng, lẳng lặng mà đi, còn mang theo vài phần vẻ đáng thương.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn phía sau một cái.

Lại không sinh ra nửa phần đồng tình.

Nàng cũng không phải không truyền đạt suy nghĩ của mình cho hắn, chỉ là tiểu tử này cho dù nghe nhiều thế nào, trên mặt luôn thể hiện bộ dạng rất nghe lời, nhưng sau lưng lại làm một bộ khác.

Đạo lý rất đơn giản, dùng ngôn ngữ miêu tả ra cũng rất đơn giản.

Nhưng gia hoả này, chính là không nghe vào dù chỉ là một chút…

Nàng cũng bó tay.

Đi qua con đường uốn khúc.

Về đến nhà.

Tiền Mộc Mộc vào phòng của Nha Nhi bế hài tử ra, đi vào trong viện thì nhìn thấy Hứa Gia Liên đang ngồi trên ngưỡng cửa gian chính, ủ rũ tang thương.

Nàng bước lên bậc thềm, giả vờ không nhìn thấy mà lướt qua bên cạnh.

"Nương…" Hứa Gia Liên giọng yếu ớt gợi.

 

Tiền Mộc Mộc dừng bước, nghiêng đầu nhìn.

"Chuyện gì?"

Giọng nói nhàn nhạt, không có tia cảm xúc d.a.o động nào.

Hứa Gia Liên nghe vào trong tai, trong lòng ngoài buồn bã ra không còn bất kỳ cảm xúc nào khác nữa, hắn xoa huyệt thái dương đang đau đớn, rũ lông mi.

"Sáng ngày mai con phải đi rồi, sau khi đến Phúc An huyện trong vài năm tới, con cũng không về nữa, Lý thị muốn sống trong nhà này thì sống đi, sống bao lâu cũng được."

Tiền Mộc Mộc có hơi ngạc nhiên nhướng nhướng mày, không khỏi đưa mắt nhìn thẳng xem xét kỹ vẻ mặt của Hứa Gia Liên.

"Con đây là uống một bữa rượu, uống cho đầu óc tỉnh táo rồi?"

"Không phải."

Hứa Gia Liên lắc lắc đầu, bỏ tay đang ấn huyệt thái dương xuống, như trút được gánh nặng nói:

"Con chỉ là đột nhiên hiểu ra, con cứ tiếp tục náo loạn như vậy sẽ không có kết quả gì, trong lòng người đã không còn chấp nhận con nữa, rất nhiều thứ trong nhà vẫn chưa thay đổi, nhưng có một số quan hệ lại thay đổi rồi."

Hắn đột nhiên bắt đầu nghẹn ngào.

Hai tay che mắt lại, bả vai khẽ run run.

"Ở bên ngoài con đã thấy được muôn hình vạn trạng nhân tính, con cũng thừa nhận con thay đổi rất nhiều, nhưng cho dù thế nào con vẫn yêu nhà của mình, yêu nương người, và các đệ đệ muội muội…".

"Dịp Tết con đặc biệt đặc biệt nhớ mọi người, con rất muốn trở về thăm mọi người, nhưng chưởng quỹ nói dịp Tết kinh doanh tốt, con làm tốt sẽ tăng tiền công cho con, lần này về với nỗi nhớ thương, con muốn nói chuyện thật tốt với người, nhưng con đã phá hỏng tất cả mọi thứ, mọi người coi con thành một người ngoài, nghĩ đủ mọi cách đuổi con đi."

Đặt hài nhi vào trong nôi, Tiền Mộc Mộc bê một cái ghế ngồi cạnh Hứa Gia Liên, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói:

"Đại Liên, ta biết ra cửa ở bên ngoài, sẽ gặp đủ loại người, cũng sẽ gặp đủ loại chông gai…".

Nàng vươn tay, ôm vai Hứa Gia Liên rồi vỗ vỗ.

"Con ở bên ngoài vất vả kiếm tiền, mấy người chúng ta mấy người ở trong nhà cũng nhớ thương con, khi viết thư cho con gọi con về, ta đã chuẩn bị rất nhiều thứ, muốn nấu cho con ăn, vì ta biết con ở bên ngoài không ăn được bữa ngon, cho nên lần này con về, ta muốn bù đắp cho con nhiều nhất có thể."

"Bởi vì chúng ta là người nhà, cho nên dù con làm chuyện tồi tệ đến mức nào, ta cũng có thể bao dung con, nhưng con không nên đối xử với Nha Nhi như vậy, Nha Nhi vì con mang thai mười tháng, cũng vì con mà bảo vệ ngôi nhà này, nàng ấy trả giá không ít."

"Ở trong mắt nương, trong lòng con có người thích không quan trọng, nói rõ ra thì mọi người dễ hợp dễ tan, nhưng con làm ầm ĩ như vậy, vừa mất thể diện lại không có trách nhiệm, con đã sai từ lúc bắt đầu rồi."

"Ta là nương của con, ta không hy vọng con tiếp tục sai lầm nữa, cho nên nghĩ đủ mọi cách để cứu vãn con, nhưng con lại liên tục chạm vào điểm mấu chốt của ta… Hai ngày này nói chuyện với con, nương quả thật cũng mang theo chút cảm xúc. Ở chỗ này, nương nói một tiếng xin lỗi với con có được không?"

Mặt Hứa Gia Liên đầy vẻ hoang mang.

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng. nương là nghĩ như vậy…

"Nương, cho nên người vẫn yêu nhi tử là con này chứ?"

Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong, tay to đặt lên đầu của Hứa Gia Liên, xoa mạnh.

"Tất nhiên rồi! Con là hài tử của ta, nào có mẫu thân lại không yêu hài tử của mình chứ, con ngốc hay không."

Nước mắt trong hốc mắt của Hứa Gia Liên, lách tách chảy xuống, hai đầu gối quỳ trên đất nằm sấp trên đầu gối của nương thân nhà mình, khóc rất đau lòng, lung la lung tung xin lỗi:

"Xin lỗi, nương… Xin lỗi, con sai rồi, con không nên vừa về nhà đã làm cho nhà cửa rối tung lên, con con chỉ là ở bên ngoài, chịu rất nhiều oan ức, con muốn được người quan tâm nhiều mấy câu, một mình con thật sự rất khó chịu…".

Tiền Mộc Mộc mím cánh môi, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.

"Khi con ra ngoài ta đã nói với con, nhà vẫn luôn là nơi tránh gió của con, mệt rồi thì về nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường, có oan ức gì đều có thể viết vào thư nói cho ta, đừng chịu đựng một mình."

Trước đây, mỗi lần nàng nhận được thư của Đại Liên.

Trong thư toàn nói một vài chuyện tốt, không dính chút chuyện xấu nào.

Lúc đó nàng đã cảm thấy có hơi không đúng, nhưng lại không tiện hỏi nhiều trong thư.

Hứa Gia Liên vừa khóc, vừa khàn khàn giọng nói rất nhiều lời, như muốn đổ ra, toàn bộ tất cả oan ức đã tích tụ lại.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận