Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 320: Chương 320

Linh Nhất dịu dàng mỉm cười, gắp liên tiếp mấy miếng thịt gà, còn thuận tiện gắp một ít rau ở hơi xa một chút.

Cuối cùng, hắn dịu giọng nói: "Ăn xong lại nói với ta, ta gắp cho cháu."

Đôi mắt như hắc diệu thạch của Hứa Tiểu Bảo, lờ mờ lấp lánh ánh sáng hồn nhiên ngây thơ, cô bé cười nói: "Cảm ơn Linh Nhất thúc thúc."

Nhìn tiểu nha đầu mềm mại đáng yêu như vậy, trái tim sắt đá của Linh Nhất cũng bị làm mềm, khoé miệng hắn gần như không thể kiềm chế được mà cong lên, giơ tay lên lại xoa cái đầu xù xù.

Khoé mắt của Lệ Lâm Thanh liếc thấy cảnh này, im lặng cười nhẹ một tiếng, cái gì cũng không nói cúi đầu ăn cơm trong bát.

Buổi chiều sau khi ngủ một giấc, cơn sốt của Hứa Gia Tề đã giảm hơn nữa, cậu bé ngồi bên cạnh Hứa Gia Thạch, cúi đầu ăn cơm, ánh mắt lại quét một vòng.

Trong đầu vang vọng tiếng khóc của tẩu tẩu, động tác ăn cơm của cậu bé đột nhiên chậm lại, trong lòng tràn đầy tự trách và hối hận.

Mặc dù nương và đại tẩu, không nói bất cứ lời trách cứ với cậu bé, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy rất buồn rất buồn…

Nếu không phải vì cậu bé nói lung tung, trong nhà cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này.

Đại ca không dễ gì mới trở về một lần, nhị ca ngày mai phải đi, bữa cơm cuối cùng này, cả nhà lại không thể đầy đủ ngồi quây quần bên cái bàn này, cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ.

Càng nghĩ, trong lòng Hứa Gia Tề càng buồn, cả người cũng càng lúc càng nóng lên, má đỏ bừng, như sắp bốc cháy.

Hứa Gia Thạch ở bên cạnh phát hiện có gì đó không ổn, thò một tay lên trán của ngũ đệ nhà mình, thế mà nóng đến kinh người.

Thằng bé cau mày nhỏ lại, giọng vội vàng nói: "Ngũ đệ, đệ lại phát rồi!"

Linh Nhất đặt bát xuống, bước nhanh đi tới, cũng thăm dò độ ấm trên trán của Hứa Gia Tề, nóng hầm hập.

Hắn lập tức bế Hứa Gia Tề vào phòng, đặt lên giường cởi giày ra, đắp chăn lên, lần nữa quay đầu lại, Hứa Gia Thạch đã bê nước lạnh đến.

Linh Nhất tán thưởng nhìn Hứa Gia Thạch một cái, vắt khô cái khăn rồi đặt lên trán của Hứa Gia Tề.

Hứa Tú Dương chống gậy, run run bước vào, nắm lấy tay của Hứa Gia Tề, hơi nhắm mắt lại bắt mạch, nín thở ngưng thần một lúc lâu, ông ấy mới mở mắt ra, nói:

"Tiểu Tề này là hỏa suy gan vượng, suy nghĩ quá nhiều, mới dẫn đến đột ngột phát bệnh, bây giờ ta trở về bốc thuốc, sắc xong cho nó uống."

Linh Nhất lập tức đứng dậy, nói: "Ta đưa thúc về."

"Được." Hứa Tú Dương lại chống gậy, bước từng bước từng bước ra ngoài.

Linh Nhất nhìn thấy mà hơi sốt ruột, đi đến trước mặt Hứa Tú Dương rồi ngổi xổm xuống, "Tam thúc, ta cõng thúc."

Hứa Tú Dương ban đầu định nói không cần, nhưng nhìn thấy Hứa Gia Tề nằm trên giường sốt đến nỗi ý thức cũng có hơi mơ hồ, ông ấy vẫn nằm sấp lên lưng của Linh Nhất.

"Làm phiền ngươi rồi."

"Thúc bám chặt." Linh Nhất nói xong, chống người đứng dậy, bước chân vững trãi đi như bay ra ngoài.

Lệ Lâm Thanh đứng cạnh cửa, nhìn người đã đi, lại nhìn mọi người trong phòng, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp, hắn dường như đối với người nhà này, từ ban đầu đã có một loại tình cảm không hiểu làm sao.

Cảm giác đó, giống như hắn từ rất lâu rất lâu trước đây, đã là một thành viên của ngôi nhà này.

Nơi này mặc dù không hiểu sao có một cảm giác quen thuộc, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể nhớ ra chính mình đã đến đây khi nào, hoặc tại sao hắn lại thân thiết với gia đình này đến trình độ có thể làm người nhà?

Khi nhìn thấy Linh Nhất đối xử tốt với hài tử nhà này, hắn sẽ từ góc độ của người chủ gia đình, cảm thấy Linh Nhất là một thúc thúc rất tốt.

Khi nhìn thấy Linh Nhất có tình cảm đặc biệt với Tiền Mộc Mộc, hắn sẽ cảm thấy bực bội đến nỗi miệng không theo lòng, lời nói ra tưởng chừng như nhắc nhở, nhưng thực chất là mỉa mai.

 

Giống như trong tiềm thức đang nói với hắn, gia đình này và hắn có một loại ràng buộc, một kiểu kéo thế nào cũng không cởi ra được…

Nghĩ đến chỗ này, Lệ Lâm Thanh nhấc chân bước vào phòng, ngồi cạnh bên giường, lấy khăn lau trên trán của Hứa Gia Tề xuống, lại nhúng nước lạnh lại đặt lên trên.

Hứa Gia Thạch đứng bên cạnh cúi đầu rụt vai vò tay, có hơi câu nệ nói: "Lệ thúc thúc, con muốn bàn với thúc một chuyện."

Nhấc mi mắt nhìn Hứa Gia Thạch, Lệ Lâm Thanh bình chân như vại nói: "Cháu là muốn hoãn vài ngày rồi mới khởi hành phải không?"

Mắt Hứa Gia Thạch mở to, có hơi không thể tin được.

"Sao thúc biết?!"

Lệ Lâm Thanh cong môi, cười nhàn nhạt.

"Cháu giống hệt như nương cháu nói, tâm tư của cháu đều bày hết lên mặt, vừa nhìn một cái là biết ngay."

Ngây thơ thẳng thắn, lại hàm hậu ngốc nghếch.

Hài tử như này nếu như là của hắn, hắn cũng sẽ không nhịn được muốn lên kế hoạch tốt cho tiền đồ của nó, dù sao thì tiểu thí hài ngây thơ ngốc nghếch, luôn nghĩ đến trong nhà, thật sự rất khó để người ta không bận lòng.

Hứa Gia Thạch sờ đầu, cười hề hề hai tiếng.

"Tẩu tẩu bây giờ đang ở cữ, tâm trạng cũng không tốt, đại ca qua hai ngày nữa sẽ đi, nương vừa phải bận rộn chăm sóc tiểu chất nữa, vừa phải chăm sóc tẩu tẩu, bây giờ đệ cháu lại bị bệnh, nương cháu căn bản không thể chăm sóc hết được, nếu cháu cũng đi, nương sẽ rất vất vả rất vất vả."

"Vậy thì theo như lời cháu nói, hoãn hai ngày rồi lại khởi hành." Lệ Lâm Thanh nói.

"Thật sự có thể sao?!"

Trong mắt Hứa Gia Thạch tràn đầy vui mừng, nhưng lại không khỏi lo lắng hỏi, "Liệu có chậm trễ thời gian lắm không? Bởi vì chuyện của nhà cháu, khiến mọi người trì hoãn mấy ngày mới khởi hành..."

Lệ Lâm Thanh bình tĩnh nói: "Không sao, thời gian vẫn còn rất thoải mái, không cần vội vàng một lúc này."

Động tĩnh bên phía Kinh Thành càng ngày càng trở nên lớn hơn, người của hắn vẫn chưa đến, đợi qua mấy ngày này, nói không chừng thời cơ lại vừa đúng.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Lệ Lâm Thanh cũng không nói ra ngoài.

Được sự đồng ý của đối phương, Hứa Gia Thạch vui mừng suýt chút nữa nhảy lên, quơ tay múa chân chạy ra ngoài, muốn chia sẻ chuyện này với nương mình, kết quả nhìn thấy nương mình đi từ phòng của tẩu tẩu ra.

Thằng bé vui mừng vạn phần chạy tới, nắm lấy tay áo của Tiền Mộc Mộc, trên mặt là sự kích động không che giấu được.

"Nương! Nương! Nương! Lệ thúc thúc nói có thể khởi hành muộn mấy ngày, con lại có thể ở nhà thêm nhiều thêm mấy ngày rồi!"

Trên tay Tiền Mộc Mộc đang bê khay đựng bát đũa, nàng vừa đi về phía phòng bếp, vừa thắc mắc hỏi: "Không phải đã nói sáng mai sẽ đi sao? Tại sao đột nhiên lại đổi thời gian rồi?"

"Ngũ đệ vừa rồi lại phát sốt, bọn con vừa mới—" Giọng của Hứa Gia Thạch còn chưa dứt, Tiền Mộc Mộc vội vàng đặt khay xuống, quay người bước về phía sương phòng bên trái.

 

Đi vào trong phòng, Tiền Mộc Mộc ngồi xuống cạnh đầu giường, lấy khăn hạ nhiệt xuống, dùng trán mình thử nhiệt độ cơ thể của Hứa Gia Tề, quả nhiên rất nóng.

Nàng lại nhúng nhúng khăn, đặt lên trán của Hứa Gia Tề, đứng dậy nói: "Ta đến nhà Tam thúc bốc thuốc."

Hứa Gia Thạch vội nói: "Tam gia gia và Linh Nhất thúc thúc đã đi rồi, sẽ về ngay lập tức."

Tiền Mộc Mộc dừng bước chân, lại ngồi xuống cạnh đầu giường.

Nhìn mặt Hứa Gia Tề sốt đến đỏ bừng, trong mắt nàng chan chứa đau lòng vô tận, lại ôm một chăn đắp lên trên.

"Tiểu Tề bị sốt, sao lại không nói cho ta biết chứ?"

Hứa Gia Thạch bước ra, nói: "Vừa rồi bọn con ăn cơm, Tiểu Ngũ ban đầu vẫn còn ổn, không biết tại sao lại đột nhiên bị sốt, nương người đang ở trong phòng bồi bạn với đại tẩu, bọn con không muốn làm phiền người..."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận