Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 479: Chương 479

Nhàn nhã thư thái, nghỉ ngơi non nửa canh giờ.

Tiền Mộc Mộc quay lại chỗ lều, chào Hứa lão thái thái một tiếng, gọi Hứa Văn Thư rồi đi lên núi.

"Ta đi phía đông, ngươi đi phía tây." Tiền Mộc Mộc nói xong, quay đầu đi về phía rừng phía tây, năm năm qua, tình hình trong núi so với trước, có hơi thay đổi.

Cỏ dại mọc um tùm, rừng cây cũng tươi tốt hơn nhiều.

Nàng lần mò đi về trước, đi được mấy bước.

Đột nhiên phát hiện có người đi theo phía sau.

Quay đầu nhìn.

Là Hứa Văn Thư.

Nàng dừng lại một chút, nghiêng đầu nói:

"Không phải ta nói rồi sao, chia ra tìm."

Trên tay Hứa Văn Thư cầm một con d.a.o chặt củi, gương mặt thanh tú mà ôn hòa lộ ra từng tia lo lắng.

"Trong núi nguy hiểm, hơn nữa chúng ta đã mấy năm không trở về, lỡ như nàng có chuyện gì thì phải làm sao? Bởi vì an toàn, ta thấy chúng ta vẫn nên kết đội cùng nhau đi tìm thì tốt hơn."

Tiền Mộc Mộc mở miệng muốn phản đối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa kiên định vừa lo lắng kia của Hứa Văn Thư, bại trận.

"Được thôi, vậy cùng nhau đi."

Hứa Văn Thư cười nhẹ, vòng qua Tiền Mộc Mộc đi trước.

Vung d.a.o chặt củi, chặt những cành cây chắn đường trên đường đi.

Nhìn bóng lưng cao thẳng đĩnh bạt của người phía trước, Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

Tính cách của mấy hài tử, hoàn toàn khác biệt.

Nhưng có một điểm, lại giống nhau.

Đó chính là sự bền bỉ và cố chấp.

Nhận định một việc, ắt phải đạt được mục đích đó.

Nếu không, thề không dừng lại.

Trước đây nàng còn tò mò, tại sao mấy hài tử khi đã nhận định thì đều kiên trì như vậy.

Sau khi nhìn thấy Hứa Văn Thư, tất cả đều có được câu trả lời.

Xuyên qua rừng cây, bất giác đã tìm kiếm cả buổi chiều.

Thời gian không còn sớm.

Tiền Mộc Mộc đề nghị xuống núi.

Hứa Văn Thư gật gật đầu.

Hai người xuống núi, đi dọc theo con đường trở về nơi ở.

"Nương, tìm xà nhà thế nào rồi?" Hứa Tiểu Bảo đang ngồi xổm cạnh vại nước, giúp rửa rau dại, chiều nay cô bé không có việc gì, đã đi đào một ít rau dại về, mùa xuân dưới chân núi có rất nhiều rau dại, đào một phát là được một nắm to.

"Có tìm được một hai cây phù hợp." Tiền Mộc Mộc múc nước rửa tay, "Đến cuối cùng chặt cây nào, vẫn phải thông báo với Lý Chính một tiếng, mời tiên sinh đến xem xét rồi lại quyết định."

Trong gáo dừa còn có một ít nước, Tiền Mộc Mộc thuận tiện ra hiệu cho Hứa Văn Thư, hắn thấy vậy, duỗi tay rửa một chút.

"Tối nay ăn cái gì?" Tiền Mộc Mộc đặt gáo nước xuống, hỏi.

"Nãi nãi nói nhiều rau dại, nên làm bánh trứng rau dại kèm với rau dại xào ớt." Hứa Tiểu Bảo nói.

Tiền Mộc Mộc nhìn quanh một vòng, không thấy Hứa Gia Tề.

"Tiểu Tề đâu rồi?"

"Huynh ấy phát sốt." Hứa Gia Phục bưng chậu nước ra ngoài, đổ nước đi, "Chiều nay huynh ấy vẫn đang nghỉ ngơi, con vừa mới lau người cho huynh ấy, bây giờ huynh ấy đã ngủ rồi."

"Ta đi xem." Tiền Mộc Mộc nhân chân đi đến cạnh lều, vén màn bước vào.

Ngồi cạnh chiếc giường được ghép từ ghế dài, dùng trán của mình áp lên trán Hứa Gia Tề để dò xét, hơi nóng một chút, cũng còn ổn.

Nàng kéo chăn cho hắn, đứng dậy.

Lại nhìn thấy Hứa Văn Thư cũng bước vào.

"Có ổn không?" Hắn hỏi.

Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu một cái.

"Sốt nhẹ, bệnh cũ."

Tiểu Tề không thể làm mệt, một làm mệt sẽ phát sốt.

Từ khi còn nhỏ đã như vậy.

Hai người đi ra ngoài.

"Chiều nay ta đi nhà ta xem một chút, một số dược liệu vẫn còn tốt, ta bốc một ít dược liệu về cho Tiểu Tề, cần sắc thuốc cho nó không?" Hứa Tú Dương ngồi trên một khúc gỗ đã được bào vỏ, hỏi.

"Không cần, bình thường nó đều có thể chống đỡ được, hai ngày này theo dõi trước, nếu tình hình trở nên nghiêm trọng thì mới dùng thuốc." Tiền Mộc Mộc nói.

 

Là thuốc ba thì ba phần độc, uống nhiều thuốc bắc cũng không tốt.

Tiểu Tề thường xuyên bị bệnh.

Thỉnh thoảng nàng sẽ sắc thuốc cho hắn uống.

Đôi khi thì lại để hắn cố gắng chống đỡ.

Hứa Tú Dương chống gậy, thở dài một tiếng: "Thân thể hài tử Tiểu Tề này từ nhỏ đã yếu, bây giờ lớn rồi vẫn như vậy, không dễ lấy tức phụ rồi."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng.

"Tiểu Tề nói với cháu, nó không muốn tìm."

"Muốn ở bên cạnh người làm nương là cháu này, canh giữ cả đời."

Hứa Tú Dương nghe vậy vui vẻ cười.

"Hài tử này rất giữ đạo hiếu nhưng nam tử hán trưởng thành nào có ai không lấy kết thân, bây giờ nó còn nhỏ, qua một hai năm nữa là tốt rồi."

"Lão ngũ không vội, nhưng chuyện hôn sự của lão nhị thì phải vội rồi." Hứa Văn Thư ở bên cạnh nói, "Năm nay nó đã mười chín tuổi, đến cả hôn sự cũng chưa định."

Nói đến chuyện này, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ vài năm trước có một cô nương tên Vân Đóa đến nhà, còn nói sẵn sàng đợi Thạch Đầu nhà nàng...

Chẳng qua, cũng đã qua mấy năm rồi.

Tiểu nha đầu đó sợ là có cả hài tử rồi đi.

"Đợi Tiểu Thạch đầu trở về, hỏi xem ý tưởng của nó, nếu nó có ý định lập gia đình, chúng ta xây nhà xong, sẽ lựa chọn nhà gái cho nó." Tiền Mộc Mộc nói.

Mười chín tuổi, ở chỗ này đúng là nên có dự định thành hôn rồi.

Không nói đến thành hôn, định hôn trước cũng tốt.

Nhìn thấy một mình lão thái thái đang bận rộn cạnh nồi, Tiền Mộc Mộc đi qua, rửa tay rồi nhận lấy cái rây, vớt bánh rau dại đã chiên xong trong nồi lên, lắc nhẹ bỏ dầu đer vào cái nia bên cạnh.

"Tam thúc con mấy năm trước đã đưa hết gia tài gì đó cho con, bây giờ tuổi ông ấy càng ngày càng lớn, chân cẳng cũng sắp không động đậy được nữa, chúng ta không thể sống mà không có lương tâm, chuyện dưỡng lão của ông ấy, con phải bận tâm nhiều hơn." Hứa lão thái thái đang bận rộn đổ bột nhào rau dại vào nồi, miệng nhỏ giọng nói.

"Chuyện người nói, con đều biết." Tiền Mộc Mộc nói.

Hai năm nay thân thể của Tam thúc ngày càng xấu đi, thậm chí đôi khi còn không cách nào tự mình ngồi dậy được, phải nhờ người đỡ mới được.

Cho dù là bởi vì nàng cảm thấy có lỗi với ân tình của sư phụ kiếp trước, hay là tình nghĩa nảy sinh trong mấy năm qua lại với Tam thúc ở thôn Lộ Sơn, nàng đều sẽ không bỏ mặc đến sống c.h.ế.t của Tam thúc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm năm ở Giang Lăng, nàng vẫn luôn đối đãi với Tam thúc như người nhà.

Nhị lão có, Tam thúc cũng không thiếu.

Bây giờ trở về thôn Lộ Sơn.

Cô cũng dự định đón Tam thúc về phía cuối thôn này để dưỡng lão.

Về dự định này, Tam thúc cũng biết.

Nghe Tiền Mộc Mộc nói như vậy, Hứa lão thái thái hài lòng gật đầu .

"Mấy năm nay Tam thúc con không nhi không nữ, chúng ta là người thân nhất của ông ấy, nếu chúng ta không quan tâm đến ông ấy, không nghĩ cũng biết cuộc sống về già của ông ấy sẽ thê thảm đến mức nào..."

Lão thái thái một khi bắt đầu mở máy nói, thì không có dấu hiệu dừng lại.

Tiền Mộc Mộc im lặng nghe, cũng không xen vào.

Vừa nói chuyện, vừa làm việc.

Hứa Văn Thư cũng đi tới.

Giúp nhóm lửa.

Cơm rất nhanh đã nấu xong.

Hứa lão đầu đi vẽ móng giúp Trương gia, cũng trở về rồi.

Mọi người, quây quần cùng ngồi ăn cơm.

Hai ngày nay đều là ăn cháo ăn cháo loãng.

Trong bụng cũng không có dầu mỡ gì.

Bánh rau dại chiên chiều nay, mùi thơm vị đậm.

Ăn vào mặc dù có hơi ngấy, lại vừa đúng.

Một nia bánh rau dại lớn, đều bị ăn sạch sẽ.

Ăn cơm xong, mọi người tản ra nghỉ ngơi.

Tiền Mộc Mộc để lại mấy cái bánh rau dại, lại pha hai bát nước mật ong, một bát đưa cho Hứa Tú Dương, một bát bưng vào trong lều.

Hứa Gia Tề vừa tỉnh dậy.

Nhìn thấy nương thân nhà mình đi vào.

Hắn chống tay ngồi dậy, ngủ lâu nên giọng nói hơi khàn khàn.

"Nương."

"Uống chút nước." Tiền Mộc Mộc đưa bát qua, lại tiện tay để bánh rau dại và rau xào lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận