Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 391: Chương 391

Hứa Văn Hòa trợn tròn mắt, lạnh giọng giận dữ: "Câm miệng ngươi lại! Còn ngại mất mặt chưa đủ nhiều sao?!"

Mã A Muội bị quát đến run rẩy cả người.

Đầu cúi thấp, ngay cả lời cũng không dám nói nữa.

Thấy người cuối cùng đã an phận, Hứa Văn Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới phân ra tâm tư, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

Lưng uốn cong, hơi cúi đầu.

"Thật có lỗi với đại tẩu, là ta không quản tốt bà nương nhà ta, mới để cho nàng đến chỗ này của ngươi hồ nháo một trận."

Tiền Mộc Mộc cười nhạo.

"Tùy tiện một câu xin lỗi liền muốn xóa bỏ hết thảy?"

Sáng sớm nàng thức dậy, có chuyện gì không làm.

Tự nhiên lại để cho người ta tới cửa mắng chửi một trận.

Bên ngoài còn bị người trong thôn phỉ báng.

Thật sự là nghĩ lại mà tức giận!

Đầu Hứa Văn Hòa vùi xuống dưới thật sâu.

"Đều là lỗi của ta, ngươi có giận gì thì trút lên người ta là được. Hoặc là có công việc gì có thể giao cho ta làm, chỉ cần đại tẩu ngươi có thể nguôi giận."

Tiền Mộc nhướng mày.

Cũng không khách khí với người ta.

Quay đầu liền đi vào phòng bếp.

Xách thùng nước ra, loảng xoảng đặt trên mặt đất.

"Việc này bởi vì gánh nước mà lên, coi như bồi thường, gánh nửa tháng nước thả ở cửa."

Hứa Văn Hòa không do dự, gật đầu đồng ý.

Lại ấn đầu bà nương nhà mình, xin lỗi Tiền Mộc Mộc và Lý Nha Nhi.

Mã A Muội một vạn lần không muốn, cũng không dám phản kháng ý tứ nam nhân nhà mình.

Nói lời xin lỗi xong, Mã A Muội liền bị Hứa Văn Hòa xách đi.

Trong viện an tĩnh lại.

Tiền Mộc Mộc nghiêng người làm lời mời.

"Gia gia nãi nãi mấy đứa nhỏ, vào nhà ngồi một lát?"

Hứa lão đầu gật đầu.

"Ừm, được."

Hai người đi vào trong nhà chính, ngồi xuống.

Hứa lão đầu đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới.

Thấy người không có chuyện gì, ông ấy cười cười.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Đỡ Lý Nha Nhi vào trong phòng, Hứa lão thái thái đi ra.

Ngồi vào bên cạnh Tiền Mộc Mộc, động tác tùy ý.

"Lát nữa ta nói Tứ nhi tức cho, chuyện này nàng thật sự là sai lầm thái quá."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Mã A Muội không đi huyện xem một cái?"

"Hứa Văn Hòa cứ để mặc cho nàng nổi điên như vậy sao?"

Hứa lão thái thái buồn rầu khoát tay áo.

"Còn đi cái gì, ngươi và tam đệ đều khám qua rồi."

"Hơn nữa, trong nhà nào có tiền nhàn rỗi đi huyện xem bệnh?"

"Tứ nhi tức của ta nha, sinh nhi tử đều sắp thành tâm ma của nàng, cả ngày không có việc gì làm liền cảm thấy trong bụng mình có nhi tử, Hứa Văn Hòa cũng nuông chiều nàng... Ngươi nói xem, đây quả thực là cố tình gây sự mà."

Hứa lão đầu vẻ mặt u sầu.

"Bà lão, bà đi khuyên bảo Tứ nhi tức nhiều hơn đi, ta cảm thấy cứ như vậy, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ bức điên ta."

Hứa lão thái thái gật đầu.

"Ngươi không nói, ta cũng sẽ đi."

"Nếu không phải lão Tứ tới hỏi ta, ta cũng không biết được Tứ nhi tức còn nói dối trước mặt hắn. Chuyện này đã qua rất nhiều ngày, nàng cũng không nói với lão Tứ, cũng không biết rốt cuộc nàng nghĩ thế nào..."

Đề tài càng trò chuyện càng có chút trầm trọng.

Tiền Mộc Mộc không biết nên tiếp như thế nào.

Dứt khoát lựa chọn im miệng.

Hai ông bà nói qua nói lại, đề tài bỗng nhiên kéo đến trên người Lý Nha Nhi.

"Thân thể Nha Nhi thế nào rồi?"

Tiền Mộc Mộc dừng lại.

"Rất tốt, khôi phục cũng được rồi."

Hứa lão thái thái cụp mắt, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.

"Nha Nhi là nha đầu tốt, thật là đáng tiếc..."

Lão thái thái còn đang cảm thấy tiếc hận vì chuyện hòa ly.

Tiền Mộc Mộc ngược lại nghĩ thông rồi.

"Mẹ chồng, dưa hái xanh không ngọt."

 

Hứa lão thái thái ngẩn người.

Một lát sau, mới nói:

"... Vậy cũng đúng, nhưng cũng may nha đầu kia cũng không đi, thành hài tử nhà chúng ta."

 

Nhị lão ngồi một lát rồi trở về.

Tiền Mộc Mộc cũng không giữ lại.

Đưa nhị lão đến ngoài cửa.

Ngược lại đi vào trong phòng Lý Nha Nhi.

Lý Nha Nhi ngồi trên giường, đang cho Hứa Hỉ Lạc b.ú sữa.

Tiền Mộc Mộc không quấy rầy, tự mình ngồi bên cạnh chậu than, bắt chéo chân cắn hạt dưa.

Từ khi trời tối sầm lại.

Để đề phòng hai đứa nhỏ và Nha Nhi bị đông lạnh.

Nàng đặt một chậu lửa lớn ở trong phòng này.

Về phần chuyện nhóm lửa thì giao cho Tiểu Tề làm.

Cho b.ú xong, Lý Nha Nhi bỏ tiểu nãi oa vào trong nôi.

Cúi đầu, kéo lấy quả cầu lông trên tay áo.

"Tứ thẩm thẩm nói ác trước, ta không sai."

Vuốt hạt dưa vụn trên tay, Tiền Mộc Mộc lại từ bên cạnh bốc thêm một nắm.

"Ta nói con sai lúc nào?"

Lý Nha Nhi nhấc mắt lên, rất kiên định nói:

"Mẹ chồng, con rất thích con bây giờ."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười.

"Ta cũng thích."

Giữa lông mày của Lý Nha Nhi hiện lên vẻ mừng thầm, đáy mắt càng như tuyết đầu mùa đông, nở ra từng đóa hoa nhỏ thánh khiết trắng nõn.

"Nương, cám ơn người."

Bởi vì có người làm hậu thuẫn như ngài, mới khiến ta dám cầm đao nhọn, dũng cảm đ.â.m về phía người làm tổn thương ta.

...

Nửa tháng tư, mưa dầm liên miên.

Trong không khí tràn ngập lãnh ý.

Tiền Mộc Mộc đứng ở dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn nóc nhà, khuôn mặt u sầu, "Thời tiết này rốt cuộc lúc nào mới có thể quang đãng đây?"

Xách cái thùng nhỏ ra ngoài, đổ hết nước bên trong đi, Hứa Tiểu Bảo lau nước trên tay, mềm mại nói:

"Nương, con muốn đến nhà Tam gia gia."

"Được, trời mưa con đi chậm một chút."

Tiền Mộc Mộc đáp lại, quay đầu đi vào sương phòng bên trái.

Đây là gian phòng mấy đứa nhỏ ở.

Lúc này, trên mặt đất bày biện mấy cái thùng gỗ.

Trước đó vài ngày.

Lại gió lớn thổi qua, lại mưa to.

Mái ngói trên nóc nhà bị thổi lỏng.

Nhưng trời lại mưa liên tục.

Nước mưa thấm vào.

Trên mặt đất ướt tí tách.

Căn bản không có cách nào ở.

Tiểu Tề và Tiểu Bảo đều đi đến phòng của nàng.

Gian phòng kia của nàng, tuy nói cũng mưa dột.

Nhưng không có hở như cái phòng của mấy đứa nhỏ.

Tốt xấu gì cũng còn có thể ở lại.

Năm kia khi Tiền Mộc Mộc vừa tới, nóc nhà trải rơm rạ, về sau nàng bỏ chút tiền bạc, gọi sư phụ đến trải ngói mới.

Bây giờ nàng cũng muốn gọi sư phụ tới làm, nhưng mỗi ngày trời mưa.

Căn bản là không có thời điểm trời quang mây tạnh.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc buồn bực thở dài.

Kiểm tra một chút, mấy cái thùng gỗ đều không đầy.

Nàng đi ra khỏi phòng, cầm giỏ và loan đao, Gỡ áo tơi và nón tre treo trên tường xuống.

Khoác vai, che đỉnh đầu.

Đi vào trong núi.

Đi dọc theo con đường nhỏ.

Phóng mắt nhìn tới.

Tất cả đều là khoác áo tơi, xoay người cấy mạ trên mặt ruộng.

Dưới mưa bụi mịt mờ, từng bóng người bận rộn hội tụ thành một phong cảnh.

"Đại nhi tức, ngươi đây là muốn đi làm cái gì?" Hứa lão đầu đang cày ruộng, đứng ở phía dưới ruộng nhà mình ngửa đầu hỏi.

"Đi lên núi đào chút rau dại nhặt nấm gì đó, mấy ngày nay trời cứ mưa, hẳn là có thể nhặt được không ít." Tiền Mộc Mộc nói.

"Mưa xuống, ngươi lên núi phải cẩn thận một chút." Hứa lão đầu thuận miệng dặn dò.

"Ta có chừng mực, ngài bận rộn đi."

Tiền Mộc Mộc nói đơn giản một câu, liền sải bước đi lên núi.

Trời mưa, trong núi cũng có trẻ con trong thôn.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng động.

Lảo đảo, Tiền Mộc Mộc nhiều lần suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Thật vất vả mới leo đến một chỗ đất bằng, nàng đỡ một thân cây bình ổn hô hấp dồn dập, hơi nóng phun ra hóa thành sương trắng có thể nhìn thấy, bị nước mưa hòa tan, ở trong không khí lưu lại từng điểm gợn sóng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận