Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 399: Chương 399

Tiền Mộc Mộc cố ý thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.

Nhìn sang Lý Chính.

"Lý Chính, ta nhớ Hứa Ngật Đáp bọn họ hình như đã bị đuổi ra khỏi thôn rồi đúng chứ? Người trong thôn cưu mang người bị đuổi khỏi thôn, nên định tội gì?"

Lý Chính liếc nhìn Hứa A Xuân một cái, không để tâm nói:

"Này phải xem tính chất thế nào. Nếu là đã phạm lỗi lớn mà còn bao che, thì sẽ phải rời khỏi thôn Lộ Sơn cùng những kẻ đã bị đuổi. Thôn Lộ Sơn không giữ lại kẻ tội đồ ăn cây táo rào cây sung."

"Này này này..." Da miệng của Hứa A Xuân run rẩy, lắp bắp muốn nói gì đó.

Nhưng nói này này này cả ngày, mà không có phần tiếp theo.

Trong mắt tràn đầy hoang mang bối rối.

Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Tiền Mộc Mộc kia, Hứa A Xuân như đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, nói:

"Không đến nỗi chứ?"

"Cái gì gọi là không đến nỗi?" Lý Chính nghiêm giọng hỏi.

Trong giọng nói mang theo ba phần tức giận.

"Nhổ mạ, vô khác gì hại tính mạng con người. Hai năm trước là quang cảnh như thế nào, người là một thành viên trong thôn, không thể không biết."

"Năm nay từ đầu xuân đến nay vẫn luôn mưa to, chỉ có mấy ngày nắng vào tháng tư, mọi người vội vàng reo mạ, bây giờ mạ của nhà Hứa Tiền Thị bị nhổ, ngươi chỉ nhẹ nhàng nói một câu "không đến nỗi chứ", là muốn để chuyện này qua đi?

"Ngươi đang nghĩ cái gì thế hả? Hả!"

Hứa A Xuân bị mắng đến nỗi nghẹn họng cạn lời, hoàn toàn không biết phải ứng phó như thế nào.

Có lẽ thật sự tức giận, Lý Chính nói xong, hai tay chống hông quay một vòng tại chỗ, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, thở ra một hơi trọc khí, không nói gì nữa.

Khung cảnh, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Chính vào lúc này.

Tiền Mộc Mộc bước lên hai bước.

"Hứa A Xuân, mặc dù chúng ta có thù, nhưng còn chưa lớn đến mức độ này. Ta cũng không muốn làm khó ngươi, giao hung thủ ra ngoài, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi nữa."

Hứa A Xuân là một người yêu mù quáng điển hình.

Vì Hứa Cúc Hoa, cái gì cũng bằng lòng làm.

Nhưng ngoài điểm này ra.

Hứa A Xuân chính là một lão bách tính chăm chỉ cần cù làm việc.

Người thành thật, làm việc lại siêng năng.

Trong làng có việc công gì cần ra sức, hắn ta luôn chủ động đi giúp đỡ.

Giống như đào kênh nước, hay là rãnh thoát nước.

Hắn ta luôn là người gắng gổ nhất.

Nàng chỉ muốn tùy việc mà xét, không muốn kéo những người không liên quan vào.

Tay đang siết của Hứa A Xuân nới lỏng ra một chút, xoa xoa vành tai, giọng yếu ớt nói:

"Nếu như, ta giao hung thủ ra, ta và bà nương hài tử ta, còn có thể sống trong thôn này không?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng vang lên một tiếng bịch rất lớn!

Giống như tiếng đ.ấ.m đánh vào tường.

Có hơi doạ người.

Mấy người có mặt đều giật mình.

Sắc mặt Lý Chính càng khó coi hơn, mặt lạnh như băng.

"Chuyện cả nhà ngươi có thể ở lại thôn này hay không, lời ta nói không quyết được, chuyện này phải do lão tổ tông đến quyết định. Byaa giờ mở cửa. gọi người bên trong ra."

Thế mà sẽ nháo đến trước mặt lão tổ tông…

Đồng tử của Hứa A Xuân khẽ lay động, là thật sự sợ rồi.

Hắn ta cưỡng ép sự run rẩy trong lòng, đẩy cửa ra.

Trong giọng nói là sự run rẩy không thể ngăn lại:

"Cha, nương, tiểu cữu tử, mau... mau ra ngoài đi. Lý Chính đã phát hiện ra các người rồi, bây giờ phải đến từ đường."

Tiếng nói vừa dứt.

Qua một lúc lâu.

Bên trong vẫn không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Hứa A Xuân quay đầu nhìn Lý Chính, lớn gan lại gọi:

 

"Cha nương, các ngươi mau ra đây đi, đừng trốn nữa, Lý Chính bọn họ vẫn đang chờ ngoài này, chuyện này các ngươi đã làm, thì phải gánh chịu hậu quả."

Lời nói vừa dứt, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên.

"Ngươi là đồ phế vật!"

 

Ngay sau đó là một tiếng tát!

Nửa mặt của Hứa A Xuân bị tát lệch sang một bên.

Hứa Cúc Hoa trợn mắt nhìn, vừa tát vừa đá vào người Hứa A Xuân, "Ngươi đều quên những gì ngươi đã nói với ta rồi đúng không?! Ngươi nói cha nương ta chính là cha nương ngươi, ngươi đối xử với cha nương mình như vậy sao?"

Nắm đ.ấ.m và cào cấu rơi xuống, cánh tay và eo của Hứa A Xuân chỗ nào cũng đau, lại không hề đánh lại, dịu dàng dỗ dành:

"Tiểu Hoa, nàng đừng giận. Chủ yếu là chuyện cha và nương bọn họ làm không phải là chuyện vừa, Lý Chính đều đã tìm đến cửa rồi, nếu ta bảo vệ bọn họ, sẽ không thể bảo vệ được nàng và hài tử, nàng thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta được không?"

"Ta không quan tâm!"

Hứa Cúc Hoa la hét chói tai, quả chính là một mụ đàn bà chanh chua.

"Ta không nên theo ngươi! Nói cho cùng..."

"Hứa Cúc Hoa, câm miệng cho ta!" Lý Chính nghiêm giọng nói.

Bị gọi thẳng tên đầy đủ, cơn giận của Hứa Cúc Hoa như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngay tức khắc.

Lý Chính mắt lạnh như băng, nói ra những lời cũng giống như chứa đầy băng vụn.

"Ta không có hứng thú xem phu thê hai người các ngươi cãi nhau, giao cha nương ngươi ra đây. Bây giờ không ra, đợi đến khi ta đích thân đi vào bắt người ra, đến lúc đó ta sẽ không nói chuyện tử tế như thế này nữa."

Hứa Cúc Hoa hung dữ nhìn về phía Hứa A Xuân một cái, mím môi không chịu đồng ý.

Ở phía bên ngoài tường nhà, đột nhiên có một cái đầu thò ra.

Trương thẩm tử tinh mắt nhìn thấy, chỉ vào hét lớn:

"Hứa Ngật Đáp, ngươi định đi đâu?!

Hứa Ngật Đáp đang khom người, nhìn về phía này một cái, giơ chân chạy thục mạng!

Phía sau còn có phu thê hai người Hứa Đại.

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc lạnh lùng.

Sải bước chân đuổi theo!

Chạy xuống con dốc, Hứa Ngật Đáp vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiền Mộc Mộc đuổi tới, còn càng ngày càng gần...

Thần sắc của hắn trở nên hoảng loạn.

Gào giọng kêu to:

"Cha nương, chạy nhanh lên! Đuổi kịp rồi!"

Kết quả vừa dứt lời, chính diện đ.â.m ngay vào Hứa Văn Quý!

Vóc người của Hứa Ngật Đáp gầy như con khỉ.

Cú đ.â.m này, trực tiếp làm hắn ngã trên đất.

Hứa Văn Quý xoa xoa lồng n.g.ự.c bị đập đến đâu, cau mày, oán hận nói: "Làm gì thế hả? Đi đường có thể nhìn đường một chút được không?"

Vừa nói ra khỏi miệng, hắn nhìn rõ Hứa Ngật Đáp nằm dưới đất.

Hít một hơi lạnh.

"Sao tiểu tạp chủng ngươi này lại ở trong thôn? Nhà ngươi không phải bị đuổi đi rồi sao... Ngươi hay lắm, lại lẻn vào trong thôn đúng không?!"

Một tay nắm lấy cổ áo của Hứa Ngật Đáp, Hứa Văn Quý lôi đi về phía từ đường, "Đi! Theo ta đến từ đường, thứ như ngươi dám tự tiện chạy vào thôn, hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt!"

"Ê! Ngươi làm cái gì thế hả?!" Hứa Lưu Thị xông lên, kéo lấy cánh tay kia của Hứa Ngật Đáp, "Mau thả ra!"

"Ây da!" Hứa Văn Quý cong miệng, cực kỳ hiếm lạ.

"Hoá ra không chỉ có tiểu tạp chủng ngươi vào được, cả nhà ngươi đều đến à... Tốt tốt tốt, cùng đi với ta!"

Hứa Đại thấy tình hình không ổn, định rẽ sang một con đường khác để chạy trốn.

Lại đụng phải Toàn Bách Xuyên vừa đi từ ruộng về.

"Dô! Người hiếm thấy!"

"Tránh ra!"

Hứa Đại mắng một câu, vòng qua bên cạnh chạy đi.

Toàn Bách Xuyên sải bước lớn, chặn đường.

"Ngươi hẳn là không phải quên lúc đầu các lão tổ tông nói như thế nào rồi đi?"

"Không liên quan rắm gì đến người ngoài thôn như ngươi, ít lo chuyện bao đồng, cút ra!" Hứa Đại vung tay, muốn đẩy người đi.

Nhưng sức tay lại không lớn bằng đối phương, bị đáp trả bẻ gập tay.

Cánh tay bị ép ra sau người.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận