Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 127: Chương 127

Nói đến đây, nàng ấy kéo Tiền Mộc Mộc.

"Nha đầu kia giận ngươi như thế, nói không chừng nàng ta thật sự có ý đó với Hứa Ngật Đáp. Cho nên thấy ngươi đối xử tàn nhẫn với cả nhà Hứa Ngật Đáp như vậy, trong lòng oán hận ngươi."

Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay.

Cực kỳ chắc chắn.

"Tuyệt đối không phải."

Nghe Trương thẩm tử nói vậy, khiến nàng nhớ đến chuyện Cố Tiểu Vũ ngấm ngầm xúi giục Hứa Gia Phục ăn trộm đồ.

Sau khi bị phạt quỳ, Hứa Gia Phục cũng nói rõ đầu đuôi sự việc cho nàng nghe.

Hẳn là sau khi bị nàng vạch trần trước mặt, chuyện này không được xử lý ổn thỏa, Cố Tiểu Vũ không qua bỏ qua mặt mũi được, lại cho rằng tất cả những gì mà bây giờ nàng ta phải chịu, đều là nàng gây ra, từ đó mà nảy sinh oán hận với nàng.

Dù sao thì, chỉ cần nàng chịu nhắm một mắt mở một mắt.

Cố Tiểu Vũ có thể cầm hai chiếc vòng tay và một đĩnh bạc, đến trước mặt nương thân của mình báo cáo kết quả, cũng không cần phải suốt đêm bị đánh đập tàn nhẫn.

Hứa gia cuối thôn.

Ăn cơm trưa xong, Hứa Gia Liên đi đến dưới cây lê, nói với nương thân nhà mình: "Nương, công việc lặt vặt ở ruộng đều đã làm xong, trời khô ruộng không có nước, hạt cải thảo con gieo trước đó đều không mọc lên."

Tiền Mộc Mộc đang cắn hạt dưa, nghe vậy dừng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đại Liên rất ít khi nói công việc trong ruộng với nàng, đây là có chuyện muốn bàn bạc sao?

Nghĩ đến đây, nàng từ từ ngồi dậy.

Rồi tiếp lời: "Nếu nước trong giếng nhiều thì có thể gánh đi tưới. Nhưng ngặt nỗi nước trong giếng cũng không nhiều... Nếu đã không mọc lên, vậy thì đừng tốn công sức nữa, có thời gian để nghỉ thì nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến năm sau chúng ta lại cố gắng."

Hứa Gia Liên cúi đầu.

Dường như có hơi do dự.

"Nương."

Khoang mũi của Tiền Mộc Mộc rung một chút.

"Hửm?"

Hứa Gia Liên hít một hơi sâu.

Giọng nói có hơi run rẩy nói: "Trước đây không phải người đã hỏi nhi tử, có dự định gì về tương lai không... Nhi tử muốn học tính toán với người khác, có được không?"

Tiền Mộc Mộc không trải qua suy nghĩ, hài lòng gật đầu: "Được thì được. Chỉ là ta muốn biết, đây là con suy nghĩ kỹ càng rồi, hay là đột nhiên tâm huyết dâng trào?"

Hứa Gia Liên ngồi xuống cái ghế đẩu nhỏ ở bên cạnh, thành thật khai báo: "Hai ngày trước Hứa Tri Lễ hỏi con, có muốn cùng hắn đến tửu lầu Lý Ký ở huyện Phúc An làm học đồ không, con đường này Lý Chính đã khai thông. Nếu như con muốn đi, qua mấy ngày trực tiếp đi cùng hắn đến chỗ đó là được."

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một lát.

"Gia Liên, con thật sự muốn đi sao?"

Hài tử nhà mình có chí tiến thủ, nàng tất nhiên sẽ vì vậy mà vui mừng, nhưng chỉ sợ hài tử không thật lòng muốn làm việc này, mà là xuất phát từ suy nghĩ khác.

Dù sao năm nay mùa màng không tốt, là điều bày rõ ra trước mắt. Năm năm này nguyên thân không quan tâm, mấy hài tử trong nhà cũng từng chịu rét chịu đói vào trời mùa đông, có tận mấy lần suýt nữa thì bị đói đến chết.

Từ sau khi có các loại giáo huấn đau đớn thê thảm, Hứa Gia Liên trở nên càng ngày càng bạt mạng, từ sáng đến tối làm việc không ngừng nghỉ, ra sức muốn tích trữ nhiều lương thực hơn.

Có lẽ trong nội tâm của Gia Liên, hắn cảm thấy tự trách đi.

Thân là lão đại trong nhà, lại không thể chăm sóc tốt cho các đệ đệ muội muội, cho nên mới muốn thông qua chuyện không ngừng làm việc, để bù đắp nỗi hổ thẹn và áy náy trong lòng.

Hứa Gia Liên cúi đầu.

Chưa trả lời.

 

Sự trầm lặng này, đáp án không cần nói cũng biết.

Kéo đôi tay đầy vết thăng trầm qua, Tiền Mộc Mộc dùng đôi tay của chính mình bao bọc lấy, dịu dàng nói: "Còn nhớ trước đây nương đã nói gì với con không? Đại Liên."

Hứa Gia Liên ngẩng đầu, ánh mắt ngưng động nhìn đôi mắt hạnh kia.

Qua nửa ngày, lông mi hắn run rẩy.

"Người nói, nhà này giao cho nương chống đỡ là được, để con sống vui vẻ hạnh phúc, tìm được việc mình thật sự muốn làm."

Tiền Mộc Mộc mỉm cười, "Cho nên, bây giờ nương hỏi con, con thật sự muốn đi cùng Hứa Tri Lễ đến huyện Phúc An làm học đồ không?"

Lý Chính thân là người quản lý một thôn, lại còn là trưởng bối cùng tông. Nàng cũng không sợ Lý Chính hoặc là Hứa Tri Lễ lừa gạt, nàng chỉ muốn một câu trả lời, một câu trả lời chân thành.

Hứa Gia Liên mím môi.

Hỏi một đường trả lời một ngả: "Nương, mấy ngày trước con như người nói, nhi tử cả đời này sống vì các đệ đệ muội muội, những lời này nghe có vẻ con không có chủ kiến, nhưng con cũng không vì vậy mà thấy xấu hổ, ngược lại lấy đó làm tự hào."

"Trong mấy năm qua, các đệ đệ muội muội đều đã chịu nhiều khổ cực cùng con. Bây giờ con chỉ mong, đợi kiếm được đồng tiền lớn, các đệ đệ muội muội có thể ăn no cơm mặc y phục mới... Đều nói huynh trưởng như phụ, sau khi cha mất, con cũng coi như là một nửa phụ thân của các đệ đệ muội muội."

"Mấy ngày nay nhi tử trằn trọc suy đi nghĩ lại, cái nhà này rất lớn, toàn bộ gánh nặng đều ném cho người, lâu ngày người cũng sẽ mệt, nhi tử muốn chia sẻ gánh nặng với người, đây cũng là một phần trách nhiệm của nhi tử."

Nói đến đây, Hứa Gia Liên dừng lại rất lâu.

Ánh mắt cực kỳ kiên định, giọng nói vang dội: "Vì vậy, nhi tử muốn đi."

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong như hồ, trong đến mức nhìn thấy đáy, Tiền Mộc Mộc có hơi im lặng.

Qua một lát, nàng cúi mắt nói: "Được, vậy thì đi đi."

Vốn dĩ đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, không nghĩ tới cứ như vậy mà đồng ý, Hứa Gia Liên lại cảm thấy thấp thomr.

"Nương, người tức giận sao?"

Hắn nói những lời này, không khác gì ném hết những lời nương từng nói trước đây ra sau đầu, nương muốn hắn sống vì chính mình, nhưng hắn lại treo các đệ đệ muội muội ở bên miệng, chỉ là là nương đã thất vọng về hắn rồi…

Tiền Mộc Mộc cười khẽ, chầm chậm lắc lắc đầu.

"Nương mấy ngày trước như con nói, hy vọng con sống vì chính mình, là lo con bị chính mình trói buộc, trong lòng không có được tự do, dù sao mấy năm nay con đều sống vì Tiểu Thạch Đầu bọn nó."

"Bây giờ con nói những lời này, cũng khiến ta biết tất cả suy nghĩ trong nội tâm con. Nếu đây là điều con kiên trì, vậy nỗ lực đi theo phương hướng này, cho dù là vì ai."

Những lời trò chuyện tâm tình như này, nghe xong khiến trong mắt của Hứa Gia Liên ầng ậng nước mắt, chớp mắt lại biến mất không thấy, trán áp vào mu bàn tay của Tiền Mộc Mộc, hơi nghẹn ngào nói: "Nương, con nhất định sẽ kiếm được đồng tiền lớn."

Tiền Mộc Mộc rút một tay ra, vuốt ve đầu Hứa Gia Liên, cười nhẹ nói: "Nương không trông mong con kiếm được đồng tiền lớn, chỉ mong con ở bên ngoài, có thể chăm sóc tốt cho mình. Đi làm học đồ tính toán cũng tốt, sau này cho dù là mở cửa tiệm hay làm chưởng quỹ, đều cũng là một kỹ năng bên người."

Lời vừa rơi xuống, đúng lúc Lý Nha Nhi bước từ trong phòng ra.

Tiền Mộc Mộc mở miệng nói: "Nha Nhi, mấy ngày nay con thu dọn một chút, đến lúc đó con đi cùng với Gia Liên đến huyện Phúc An."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Lý Nha Nhi và Hứa Gia Liên đều hiện vẻ khác nhau.

Hứa Gia Liên đứng thẳng người, sắc mặt có hơi cứng đờ.

Lý Nha Nhi có hơi ngạc nhiên, "Nương, huyện Phúc An cách đây rất xa, chúng ta đi đến đó làm gì?"

Trên mặt Tiền Mộc Mộc tươi cười.

"Gia Liên muốn đi cùng Hứa Tri Lễ đến một tửu lầu ở huyện Phúc An làm học đồ, con đi theo cũng có thể chăm sóc cho nhau."

Miệng Gia Liên tuy không nói, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được.

Danh tiếng của Nha Nhi bị tổn hại và hiểu lầm về vết đỏ mặc dù đã được giải thích rõ, nhưng chuyện này vẫn để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Đại Liên.

Nàng cũng biết, hắn vẫn luôn để tâm.

Bởi vì trong lòng thấy khó chịu, đến nói chuyện với Lý Nha Nhi cũng rất ít.

Phu thê tân hôn vừa mới thành hôn, tình cảm giống như chiếc bát sứ vỡ góc, nếu lại chia xa thời gian dài, chuyện hôn sự này chỉ sợ sẽ hỏng mất…

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận