Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 217: Chương 217

Trấn Hoa Khai.

Ngày họp chợ, đường phố đìu hiu.

Người qua lại thưa thớt, cửa tiệm ven đường phần lớn cũng đều đóng cửa.

Gần đây tài chính trong tay mọi người đều rất eo hẹp, ai cũng không thừa tiền ra đường mua gì đó, kinh doanh càng ngày càng không kiếm được tiền, ông chủ của rất nhiều cửa tiệm đều bỏ đi.

Hôm nay chỉ có mình Tiền Mộc Mộc lên trấn, trước đó trong nhà đã dùng hơn một trăm lượng bạc để mua đồ, cũng không thiếu cái gì, nàng dự định đón hai đứa hài tử rồi về nhà.

Theo con đường cũ bước vào cuối ngõ Đông Nam, còn chưa đến nơi, từ xa xa đã nhìn thấy hai cái đầu nhỏ thò ra, tròn tròn be bé, cực kỳ đáng yêu.

Tiền Mộc Mộc nở nụ cười.

Bước chân tăng nhanh hơn một chút.

Đến gần, nàng giơ tay xoa đầu Hứa Gia Phục.

"Sao lại dậy sớm như vậy để đợi ta? Nên ngủ thêm chút nữa."

Mắt Hứa Gia Phục cong cong, dịu dàng như cơn gió nhẹ thoảng qua, có lẽ là ở học đường lâu rồi, gần mực thì đen trên người nó cũng nhiễm một chút xíu khí thế thư hương.

Nó hơi cúi cổ, thuận theo động tác xoa đầu của nương thân nhà mình, cực kỳ thẳng thắn nói: "Nhớ nương, muốn về nhà."

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

Quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Lăng ở bên cạnh.

Nàng dừng lại một chút, cân nhắc từ ngữ.

"Một tháng này, có quen hay không?"

Hứa Gia Lăng hơi khó phát hiện mà gật đầu một cái, thái độ có chút lạnh nhạt, tiếc chữ như vàng: "Cũng được."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Cũng không hỏi nhiều.

Đi vào chào hỏi Tô Nam Triết, liền dẫn hai tiểu gia hoả rời khỏi ngõ Đông Nam, đến trên đường lớn, nàng nhìn trái ngó phải, thấy một tiệm mì vẫn còn mở cửa.

"Đi, chúng ta ăn một bát mì rồi về."

Không đợi hai đứa từ chối, nàng thẳng bước về phía tiệm mì, mở miệng gọi ba bát mì, ngồi đợi mì thịt gà lên bàn.

Sau một khắc, ba bát mì được bưng lên.

Mùi thơm của mì từ từ bay tới, khiến bụng nàng cả sáng vẫn chưa ăn gì cũng kêu lên ùng ục, không thể nhịn được nữa mà cầm đũa lên, bắt đầu ăn uống ngon lành.

Nhìn nương thân nhà mình mình ăn như hổ đói như vậy, Hứa Gia Phục đẩy bát qua, dùng đũa gắp không ít mì và thịt qua.

"Nương, lúc người ra ngoài, đại tẩu không nấu đồ cho nương ăn sao?"

"Không, ta bảo nàng ấy nghỉ ngơi." Tiền Mộc Mộc miệng vẫn còn đang nhai mì, nói chuyện không rõ ràng, nàng một hơi nuốt xuống dị thường thoả mãn, "Bây giờ cơ thể của đại tẩu con không tiện, ta muốn nàng ấy nghỉ ngơi nhiều một chút."

Mỗi khi nàng hơi có ý muốn ra ngoài của viện một chuyến, Nha Nhi sẽ dậy sớm nhóm lửa nấu cơm, nàng để ở trong mắt, không chỉ một lần cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.

Rũ mắt nhìn bát mì lớn trước mặt, tay Hứa Gia Lăng động đậy, thằng bé dường như muốn làm gì đó, nhưng dùng đũa khuấy tận mấy lần, vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng…

Ăn xong một bát mì lớn, Tiền Mộc Mộc thở ra một hơi dài.

Bụng no căng, tâm trạng của nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Móc tiền đồng từ tay áo ra trả tiền, quay người muốn gọi hai hài tử rời đi, đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, sống mũi của nàng cay cay.

Xoa mũi lui lại hai bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng mang ánh sáng ngưng tụ, yên tĩnh như ao lạnh, lạnh lẽo đến áng sợ, đang nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, đầu tim nàng run lên một chút, buông tay xuống chào hỏi.

"Linh Nhất tiên sinh, đã lâu không gặp."

Sắc mặt Linh Nhất không đổi, khoé miệng hắn khẽ nhếch miệng.

"Làm phiền, hỏi một chuyện."

Khi đối mặt với người thích hài tử nhà mình, Tiền Mộc Mộc nhiều thêm ba phần kiên nhẫn, nàng gật gật đầu.

"Ngươi hỏi đi, nếu ta biết thì sẽ nói cho ngươi."

Ngay sau khi lời nói vừa dứt, trước mắt hiện ra một bức tranh chân dung.

Bức tranh khá trừu tượng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan tinh tế, trang phục mặc trên người không tầm thường, đồ ngọc đeo trên người cũng rất bất phàm.

"Ngươi có nhận ra người trên bức tranh này không?" Linh Nhất nhìn chằm chằm vào người không chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

 

"Ừm..." Tiền Mộc Mộc sờ cằm cúi người, cẩn thận nhìn kỹ một hồi lâu, nàng không đáp mà hỏi lại, "Người này làm sao vậy?"

Linh Nhất hơi cau mày.

"Ngươi không cần biết những chuyện này, ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có từng gặp qua người này chưa là được."

Chăm chú nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng kia, Tiền Mộc Mộc dựng thẳng lưng, không chút do dự mà lắc lắc đầu.

"Không quen."

Linh Nhất càng cau chặt mặt hơn.

Cánh môi kia hơi cũng hơi mím lại.

Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Tiền Mộc Mộc là một người thông minh, sau khi nhìn thấy bức tranh chân dung không trả lời câu hỏi mà lại còn hỏi ngược lại về tình hình của người trong tranh, chắc chắn là quen biết, nếu không thì cũng đã gặp qua, chỉ là xuất phát từ thận trọng nên mới mở miệng phủ nhận.

"Người đó đã trộm đồ, chúng ta chịu trách nhiệm truy tìm." Nhiệm vụ quan trọng, Linh Nhất cố gắng kiềm chế tính tình hết mức mơ hồ giải thích cho xong, hắn lại nói, "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

"Người đó họ Lệ, đã từng ở nhà ta vài ngày."

Linh Nhất lập tức trở nên nghiêm túc.

"Còn gì nữa?"

"Người đó bị thương, là ta băng bó vết thương cho hắn, hôm qua hắn vừa rời khỏi thôn Lộ Sơn." Tiền Mộc Mộc nói.

"Cảm ơn đã cho biết."

Lời còn chưa dứt, Linh Nhất đã dẫn người rời đi.

"Nương, nói những điều này không sao chứ?" Hứa Gia Phục nhìn đám người hắc y nhân rời đi, giữa mi mày nhỏ bé mang theo ba phần do dự, "Những người này nhìn không giống người tốt lắm, Lệ thúc thúc sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

Tiền Mộc Mộc nhún nhún vai.

"Kệ hắn thôi."

Cả hai bên, đều không phải là người mà nàng có thể chọc vào.

Thâm ý trong câu hỏi kia của nàng, Linh Nhất đã nhìn ra, nếu nàng còn che giấu nữa, ép người quá mức nàng không dám đảm bảo Linh Nhất không có giao tình gì với nàng sẽ làm ra chuyện gì.

Hơn nữa, đồ vật bị trộm…

Lúc ban đầu Lệ Lâm Thanh tỉnh lại, thứ khiến hắn lo lắng nhất chính là một phong thư, vì vậy còn hung dữ với nàng.

Thứ đồ đó, chắc chắn không chỉ đơn giản là một phong thư.

Chẳng qua là, nàng cũng không có hứng thú biết nội dung là gì thôi.

"Đi thôi, chúng ta về nhà!"

Tiền Mộc Mộc cầm tay nải nhỏ của Hứa Gia Phục, quay đầu định cầm lấy cái của Hứa Gia Lăng, lại bị tránh một cách chính xác.

Nàng dừng lại một chút.

Ngang ngược cầm lấy tay nải, kéo tay hai tiểu gia hoả, bước đi về phía đầu trấn.

Ngồi lên xe bò nhà mình, từ từ đi xuống.

Tiếng chuông leng keng du dương, rất nhanh đã về đến nhà.

Sau khi về nhà, Tiền Mộc Mộc liền xách gùi lên núi.

Hai tiểu phản diện không dễ dàng gì mới về nhà một chuyến, nàng với tư cách là chủ của gia đình, tất nhiên phải làm một bữa đại tiệc thật ngon, cố gắng khao thưởng cho hai đứa đã học hành vất vả.

Trong núi, cũng vừa vặn che giấu cho nàng.

Dù là thỏ, hay gà rừng, đều có thể tìm được lý do thích hợp.

Đi vào gần địa phận núi sâu, mở siêu thị trực tuyến ra.

Mua một ít gia vị như gừng dại, vỏ quế, hồi hương, lá nguyệt quế các loại, lại mua hai con thỏ xám, ba con gà rừng, còn có một ít quả "dại", cũng mua một bao hạt dẻ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mua xong mọi thứ, nàng lại bắt đầu đi loanh quanh xung quanh.

Những ngày này nàng đều nằm liệt trên giường, sau khi khỏi bệnh lại bận rộn tập rèn luyện thân thể, buổi chiều phải đến nhà Tam thúc, đã rất lâu không vào trong núi.

Vừa hay nhân dịp này đi dạo quanh một chút, nếu như phát hiện được gì một chút đồ bổ gì đó còn có thể bán cho siêu thị trực tuyến kiếm một bút tiền nhỏ.

Tiền Mộc Mộc càng nghĩ càng mong đợi, đi loanh quanh một lúc, phát hiện tận mất mầm cây thảo dược nhỏ, nàng đều bán đi đổi tiền, mũi chân đột nhiên đá vào một thứ cưng cứng, nàng cúi đầu xuống nhìn.

Mới phát hiện, là một gốc măng rừng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận