Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 372: Chương 372

Lý Chính chào hỏi những người có quan hệ khá thân thiết một tiếng, tiếp đó dẫn Tiền Mộc Mộc và Toàn Bách Xuyên đến nhà trưởng thôn.

Đi trên con đường nhỏ, tiếng huyên náo dần dần rời xa.

Những nơi ánh mắt nhìn thấy đều tối đen như mực, chỉ có chiếc đèn lồng Lý Chính cầm trên tay, phát ra ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng con đường phía trước.

"Lão tứ nhà ngươi, trừ trước ta đã nhìn ra nó là đứa thông minh, đầu óc cũng rất linh hoạt, nếu như nghiêm túc bồi dưỡng một phen, tiền đồ sau này không thể giới hạn."

Lý Chính đi đầu, không kịp đề phòng mà mở miệng.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

"Ta biết, hài tử Tiểu Phục kia từ nhỏ đã rất thông minh, nó là hài tử có chủ kiến nhất trong mấy hài tử của ta."

Tiểu Phục vẫn luôn biết chính mình muốn cái gì.

Đây cũng là lý do tại sao nàng sẽ sắp xếp chỗ đi của Tiểu Phục trước tiên.

"Nếu đã như vậy, sao ngươi không gửi nó đi tham gia thi đồng sinh vào tháng hai năm sau?"

Lý Chính đứng vững, nghiêng người mà đứng.

"Nếu như ngươi có ý định, ta có thể viết một phong thư, nhờ người khác đăng ký tên của Hứa Gia Phục."

Nhắc đến chuyện này trên đường đến nhà trưởng thôn... Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Ngài đây là lo lắng ta không dụng tâm với trưởng thôn?"

Lý Chính chắp một tay sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.

"Ta và Hứa Cách huynh quen nhau ba mươi năm, từ thiếu niên tươi trẻ đến già nua, ta chỉ muốn ông ấy chịu ít cơn đau bệnh tật, ta hy vọng ngươi có thể hiểu ý của ta."

Nói trắng ra, chính là không tin tưởng thôi... Tiền Mộc Mộc thầm kêu ca trong lòng, miệng lại trả lời: "Này là tất nhiên."

Bệnh thấp khớp của trưởng thôn, cũng không phải mới ngày một ngày hai.

Thời tiết vừa thay đổi là lại tái phát, nàng có cách gì được.

Kết quả, Lý Chính lại nghĩ là nàng không đủ quan tâm...

Lý Chính vừa nghe xong, nói:

"Cho nên, ngươi đây là đồng ý rồi?"

Tiền Mộc Mộc nói: "Vẫn chưa chắc chắn lắm, ta phải quay về hỏi xem Tiểu Phục nghĩ như thế nào."

"Vậy được, ta chờ tin của ngươi."

Đi đến nhà trưởng thôn.

Tức phụ trưởng thôn không đi họp, mà ở nhà trước giường lão đầu mình, chăm sóc tỉ mỉ, thấy ba người đến, bà ấy đặt bát đút nước xuống, đứng qua một bên nhường chỗ.

"Hứa Tiền thị, làm phiền cháu rồi."

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

"Nên làm."

Trưởng thôn mở nửa mắt, tinh thần không được tốt lắm.

Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc ngồi xuống, ông ấy cười hiền từ, trong mắt lại lóe lên ánh sáng sợ hãi.

"Chất đại nhi tức, cháu đến rồi."

Nhìn lão nhân gia tóc mai hoa râm này, trong lòng Tiền Mộc Mộc mềm đi, dịu giọng an ủi: "Ngài đừng sợ, bệnh thấp khớp này không phải bệnh lớn nguy hiểm đến tính mạng gì."

Lời vừa nói ra, trưởng thôn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, người càng già càng sợ một chút bệnh tật là sẽ mất mạng.

Duỗi tay ra.

"Cháu xem đi."

Tiền Mộc Mộc đặt tay lên, khám xét một phen, lại cảm thận sờ kỹ tình trạng chân của trưởng thôn.

Xem xong, kéo ống quần của trưởng thôn xuống, trong lòng nàng đã có suy nghĩ đại khái.

"Ngài đây là trước đây từng bị thương ở chân, lại cộng thêm lý do không chăm sóc tốt, mới khiến thời tiết vừa thay đổi, xương sẽ đau theo, cháu lên một liệu trình châm cứu cho ngài, châm cứu xong tình hình chắc hẳn sẽ có chuyển biến tốt."

Mắt trưởng thôn như giếng khô, nhìn Tiền Mộc Mộc.

Canh môi hơi động, có hơi muốn nói lại thôi.

"Cái kia, chất đại nhi tức..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc nhướng mày, "Ngài có lời, cứ nói đừng ngại."

Trưởng thôn ấp a ấp úng, ánh mắt nhấp nháy, "Bệnh này thật sự không nguy hiểm đến tính mạng chứ? Bệnh này của ta có thể ăn mứt khoai lang của tiệm Tiêu gia không?"

Tiền Mộc Mộc nghe xong sửng sốt một lúc.

Có hơi khóc không được cười cũng không xong.

"Tất nhiên có thể. Chỉ là bệnh thấp khớp mà thôi, thật sự không phải bệnh lớn gì, ngài không cần phải sợ như vậy."

"Không được!"

 

Tức phụ trưởng thôn phản đối gay gắt, có hơi tức giận trách mắng:

"Lão đầu tử, cơ thể ông đều đã như vậy rồi, sao có thể ăn thứ cứng như kia, hơn nữa răng ông cũng gần hết rồi, cho dù mua về ông cũng không ăn được."

Lông mi Trưởng thôn rung rung, rũ xuống.

Mắt thường có thể nhìn ra thất vọng.

"Để cho ông ấy ăn." Lý Chính nói.

Ông ấy nghiêng người, nhìn tức phụ trưởng thôn, "Ông ấy bệnh mấy ngày nay, cái gì cũng không ăn được, bây giờ cuối cùng có thứ muốn ăn, ngươi ngăn ông ấy làm cái gì?"

Tức phụ trưởng thôn nghẹn lại.

"Được rồi, muốn ăn thì ăn đi."

Trưởng thôn cười thẹn đỏ mặt.

"Thêm phiền phức cho các người rồi, khụ khụ khụ..."

Lý Chính mím khoé môi không vui, ngồi xuống bên cạnh giường đỡ trưởng thôn, để ông ấy dựa vào n.g.ự.c mình, giơ tay chầm chậm vuốt lưng.

"Chỉ cần ngươi vui vẻ, không có cái gì mà phiền hay không phiền, ngươi phải mau chóng khỏe lại."

Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế tâm trạng muốn cắn dưa[1], trong lòng có hơi muốn khóc mà chẳng có lệ.

[1] ghép cặp đôi

Nàng nghĩ, đại khái là nàng điên rồi.

Thế mà sẽ cắn dưa của người già...

Trên mạng có một câu nói rất hay, dưa gì cũng cắn sẽ chỉ hại chính mình!

Tức phụ trưởng thôn ở bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu.

"Hứa Tiền thị, cháu cười gì?"

"Không có gì."

Trong lòng tự tát mình một cái, mặt Tiền Mộc Mộc trở nên nghiêm túc.

Liệu trình châm cứu cụ thể, còn phải về nhà mày mò một chút. Nhiệm vụ cấp bách là làm trưởng thôn cảm thấy dễ chịu hơn chút. Nàng quay đầu bảo Toàn Bách Xuyên đi lấy hòm đựng kim đến.

Toàn Bách Xuyên nghe vậy, lập tức chạy đến cuối thôn một chuyến.

Cầm hòm kim đến, Tiền Mộc Mộc cũng không chần chừ.

Lập tức châm cứu cho trưởng thôn.

Sau một nén hương.

Kim được rút ra, trưởng thôn đã ngủ thiếp đi, vẻ mặt thả lỏng, cũng không còn thấp thỏng và lo lắng của lúc nãy.

Lão nhân gia đúng thật là một chút bệnh đau là dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Đắp chăn cho trưởng thôn xong, Tiền Mộc Mộc đi ra ngoài.

Lý Chính vẫn đang đợi bên ngoài, thấy nàng đi ra, nói:

"Bây giờ ta viết thue, về phần có gửi đi hay không, ngươi tự cân nhắc mà làm. Ngoài ra mứt của trưởng thôn phải nhờ ngươi rồi."

Tiền Mộc Mộc thuận miệng trả lời: "Ta vốn dĩ cũng định lên trấn, chỉ là chuyện thuận tiện mà thôi."

Lý Chính như thật mà giả gật gật đầu, "Ngươi cứ đợi ở chỗ này, ta vào viết thư."

Nói xong, Lý Chính đi vào trong nhà.

Chưa được bao lâu, người đã đi ra.

Trong tay còn cầm một bức thư, hai tay đưa ra, "Trên thư có địa chỉ, nếu như ngươi muốn gửi thì trực tiếp đưa cho người đưa thư ở trên trấn là được."

"Cảm ơn." Tiền Mộc Mộc nói một câu, hai tay nhận lấy thư.

Làm xong việc, ba người lại đi về phía bên phía từ đường.

Trong sân, người đã tản đi một ít.

Lý Chính liếc nhìn bầu trời, chậm rãi nói:

"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, đều giải tán thôi, ngày mai dựng lều nếu như có gì không hiểu, cứ hỏi những người đã xây xong lều, người xây xong cũng giúp đỡ một chút. Đều là người cùng thôn, đừng keo kiệt một chút nước bọt."

Người bên dưới nghe xong, tốp năm tốp ba đứng dậy, cầm ghế đẩu rời khỏi.

Tiền Mộc Mộc gọi Trương thẩm tử, cũng đi về phía nhà mình.

Đi trên con đường uốn lượn gấp khúc.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Còn loáng thoáng nghe thấy, tiếng chim hót từ xa xa trong rừng.

"Bệnh của trưởng thôn, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?" Trong mắt Trương thẩm tử có hơi lo lắng.

Tiền Mộc Mộc chậc một tiếng, nói:

"Nói như thế nào đây, khi còn trẻ chân ông ấy từng bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ già rồi cơ thể không chống đỡ được, đau đến mức không thể đứng dậy, tối qua châm cứu hai mũi cho ông ấy, tốt xấu gì cũng có thể ngủ được."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận