Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 322: Chương 322

Qua một lúc lâu, cửa mới mở ra.

Vai Hứa lão đầu khoác một bộ y phục mỏng, sắc mặt có hơi mệt mỏi, nhìn thấy là Tiền Mộc Mộc đến cửa, ông ấy nhường sang một bên.

"Mẹ chồng ngươi vẫn đang ngủ, vào trước đã."

Nói xong, Hứa lão đầu quay đầu hắng giọng gọi vào trong phòng:

"Bà nó bà nó, dậy đi!"

Tiền Mộc Mộc vừa vào viện, thì thấy Hứa lão thái thái bước ra, nàng đưa tiểu bảo bảo cho Hứa lão thái thái, nói:

"Nha Nhi hôm qua khóc quá nhiều, cơ thể không được thoải mái lắm, hôm nay con muốn để nó nghỉ ngơi cho tốt, nhưng con lại phải lên trấn đón Tiểu Phục về, mẹ chồng người trông nom một buổi sáng giúp con trước, buổi trưa con sẽ đón hài tử về, người thấy được không?"

"Gì mà được hay không được, đây chính là tằng tôn nữ của ta, ta chăm sóc nó còn vui không kịp, ngươi đây là nói lời gì." Hứa lão thái thái tránh mắng trừng mắt nhìn nhi tức phụ nhà mình, rồi cúi đầu dỗ dành: "Dô dô dô, bảo bảo ngoan nhà ta~"

"Đây là tã của hài tử."

Tiền Mộc Mộc đưa một bọc nhỏ qua, nói: "Nếu hài tử đói, người bế qua để Nha Nhi cho b.ú một chút, cố gắng đừng để Đại Liên nhìn thấy, con lo nó đột nhiên lại lên cơn gì đó, gây phiền phức cho Nha Nhi."

"Được rồi được rồi, ta biết rồi, con mau đi đi, không lát nữa sẽ không kịp mất." Hứa lão thái thái nhẹ nhàng ôm tiểu bảo bảo, miệng thúc giục.

"Vâng, vậy con đi đây."

Tiền Mộc Mộc nói xong, quay đầu rời khỏi nhà cũ.

Quay về cuối thôn, đánh xe bò chầm chậm đi lên trên trấn.

Trời dần dần sáng, phía chân trời xa xa mặt trời từ từ mọc, một vệt ánh sáng ban mai rơi xuống mái hiên của Hứa gia cuối thôn, để lại từng vệt hơi ấm.

Sương phòng bên trái.

Hứa Gia Liên nằm trên giường, trằn trọc trăn trở.

Hắn đột nhiên ngồi bật dậy như một con cá, vơ lấy y phục bên cạnh mặc lên người, đi phòng bếp qua loa rửa mặt, lập tức định ra ngoài.

Đúng lúc này gặp Hứa Gia Thạch đi chặt củi trở về, hắn hơi ngẩn người.

"Nhị đệ, đệ ra ngoài từ lúc nào vậy?"

"Buổi sáng." Hứa Gia Thạch không để tâm trả lời, ném bó củi vào góc viện gần sát bên tường, thằng bé vỗ vỗ tay, nhìn dạng về y quan chỉnh tề của đại ca nhà mình.

"Huynh ra ngoài định đi đâu?"

Khoảnh khắc buột miệng thốt ra, thằng bé đột nhiên nhớ ra tối qua nương đã căn dặn, bảo thằng bé đừng quan tâm đến đại ca.

Nhưng nhìn dáng vẻ này của đại ca,thằng bé luôn cảm thấy đại ca định làm chuyện gì đó không hay.

"Có chút việc cần giải quyết, đệ trông nhà." Hứa Gia Liên nói xong, quay đầu bước ra khỏi viện.

Trong lòng Hứa Gia Thạch tính toán, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bước chân vội vàng đuổi theo.

"Đại ca, đừng trách đệ không cảnh báo huynh, huynh ngàn vạn lần đừng làm loạn, tối qua nương đã bị huynh làm tức đến mức phổi sắp nổ tung, nếu hôm nay huynh lại gây ra chuyện phiền phức, huynh chắc chắn sẽ bị nương mắng chết."

"Về đi, trong lòng ta có tính toán."

Hứa Gia Liên ném lại câu này, đầu cũng không quay lại mà đi.

Chân Hứa Gia Thạch dừng lại, đứng yên đó bĩu môi.

Nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Không nghe lời khuyên của đệ, huynh hối hận cho coi, hừ!"

Xe bò từ từ dừng lại ở đầu trấn, Tiền Mộc Mộc xuống xe bò, đeo gùi đi vào chỗ sâu trong ngõ, mua một ít thịt và nước hàng gì đó, sau đó lập tức đi về phía cuối ngõ Đông Nam.

Đến trước một cửa lớn màu đen tuyền, giơ tay gõ gõ.

Cửa lớn lập tức được mở ra, Hứa Gia Phục lớn tiếng gọi:

"Nương!"

 

Vừa dứt lời, nó đã lao vào lòng của Tiền Mộc Mộc, trên mặt tràn đầy quyến luyến cọ qua cọ lại, hai tay nắm chặt góc áo của nương thân nhà mình, nũng nịu gọi: "Nương, con rất nhớ người~"

"Nương cũng nhớ con."

Vân Mộng Hạ Vũ

Vuốt ve đầu thằng bé, Tiền Mộc Mộc nhìn về phía Tô Nam Triết đứng bên cạnh, cười nói: "Cảm ơn ngươi chăm sóc, ta sẽ đón hài tử trở về trước, hai ngày sau đưa đến chỗ ngươi."

Tô Nam Triết mỉm cười, gật đầu nói: "Xa nhà một tháng rồi, cũng đến lúc về nhà nhìn xem."

Đột nhiên hắn lại nói: "Đúng rồi, chuyện học võ của Hứa Gia Lăng đã có quyết định chưa?"

Tiền Mộc Mộc nói: "Mấy ngày trước vừa đưa đi, còn là sư phụ dạy võ đích thân đến cửa đón đi."

"Ồ?"

Tô Nam Triết sinh ra một phần tò mò: "Là môn phái nào vậy?"

Tiền Mộc Mộc nói: "Công quán Hoa Không của núi Huyền Ô ở thành Lâm Xuân."

Tô Nam Triết nhướng mày, cực kỳ ngạc nhiên.

"Công quán Hoa Không, đó là nơi bao người cố gắng chen rách đầu muốn đưa hài tử của mình vào, cũng không vào được, ngươi thế mà còn có thể khiến người của công quan Hoa Không đích thân đến đón Hứa Gia Lăng đi chỗ đó, lợi hại, thật sự rất lợi hại. Quan hệ của người rất rộng."

Tiền Mộc Mộc hơi cau mày.

"Không phải ta tìm người, là nhờ một bằng hữu của ta. Công quán Hoa Không thực sự xuất sắc như hắn nói sao?"

"Không chỉ xuất sắc. Ngươi gửi Hứa Gia Lăng vào đó, ba năm sau khi hắn ra ngoài chắc chắn sẽ thoát thai đổi cốt, ngươi cứ chờ mà xem." Tô Nam Triết nói, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Cũng không nói gì nhiều nữa.

"Trong nhà còn có việc, ta xin phép đi trước."

"Được, trên đường về các ngươi chú ý an toàn một chút." Tô Nam Triết lui vào trong cửa, đóng cửa lại.

Tiền Mộc Mộc cũng nắm tay của Hứa Gia Phục, đi đến đầu trấn đánh xe bò nhà mình, đi về phía thôn.

Trên đường có hơi yên tĩnh, Hứa Gia Phục phát hiện cảm xúc của nương thân nhà mình có hơi ủ rũ, nó áp sát vào bên người Tiền Mộc Mộc, nhẹ giọng từ tốn hỏi:

"Nương, trong nhà có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Mắt Tiền Mộc Mộc nhìn thẳng về phía trước, phân một chút tâm tư trả lời: "Ừm, đại tẩu con sinh rồi, là một tiểu khuê nữ."

Mắt Hứa Gia Phục sáng lên.

"Là tiểu chất nữ sao, đợi lát về con nhất định sẽ ôm ôm chất nữ thật nhiều!"

Cảm xúc vui vẻ thoáng qua trong đầu, Hứa Gia Phục phát hiện có gì đó không đúng, lại hỏi nghi ngờ: "Là tiểu chất nữ, không tốt sao?"

"Không phải không tốt, là đại ca con không thích." Trong lời nói của Tiền Mộc Mộc tràn đầy ưu sầu.

Chỉ từ một câu nói, Hứa Gia Phục đã đại khái hiểu được, trong mắt nó mang vài tia phẫn nộ, nói: "Đại ca này có vấn đề gì sao, tiểu chất nữ tốt biết bao nhiêu giống như tiểu muội, mềm mại đáng yêu lại ngoan ngoãn nghe lời."

"Củ cải rau xanh mỗi người thích một khác, nó…aiz." Tiền Mộc Mộc muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài chẳng nói gì nữa.

Nhìn thấy gương mặt đầy ưu sầu của nương thân nhà mình, trong mắt Hứa Gia Phục ẩn chứa đau xót, an ủi nói:

"Nương, người đừng thở dài nữa, đợi về nhà con nói chuyện với đại ca."

"Tiểu Phục nhà ta thật giỏi." Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, cọ đầu mình vào cái đầu xù xù của Hứa Gia Phục, mang theo vài phần ý vị thân mật.

Hứa Gia Phục cũng dựa sát vào dùng sức cọ.

"Nương~"

Hứa gia cuối thôn.

Nhìn thấy người bước vào phòng của đại tẩu nhà mình, Hứa Gia Thạch sửng sốt đến mức không thể tin nổi, dùng sức túm lấy tay áo của Hứa Gia Liên, muốn kéo người ra, sức lực lại không đủ lớn.

Thằng bé giận dữ nói: "Đại ca, huynh điên rồi sao?! Mau mở cửa ra, rốt cuộc huynh có biết mình đang làm gì không? Nếu nương trở về nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị huynh tức chết."

Hứa Gia Liên căng cổ, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, cực kỳ trấn định nói: "Ta rất rõ ta đang làm cái gì, ta cũng rất rõ mình muốn cái gì. Tiểu Thạch Đầu đệ vào phòng chăm sóc Tiểu Tề đi, chuyện của ta đệ đừng xen vào nữa."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận