Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 290: Chương 290

"Chúng ta về nhà, bảo bối ngoan chúng ta về nhà, về nhà ta sẽ cho con b.ú sữa, con thích uống sữa nhất đúng không, mỗi lần con uống sữa rồi thì sẽ không khóc nữa..." Mã A Muội điên cuồng nói.

Dương quả phụ bị đẩy xuống đất, tức đến muốn chết.

Tay chân nàng ta cùng bò dậy, đuổi theo rồi chộp lấy tóc của Mã A Muội kéo về phía sau, Mã A Muội một tay bảo vệ đứa tiểu hài nhi, một tay muốn giành lại tóc của mình…

Cảnh tượng hỗn loạn không thể tả, mưa càng lúc càng lớn.

Tiền Mộc Mộc xoay cán dù, ung dung cũng không qua can ngăn, nhưng cũng không vội đi, chỉ lặng lẽ nhìn.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như nước đó, Linh Nhất như bị ma xui quỷ khiến nói: "Phải qua giúp đỡ không?"

Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Linh Nhất, trong đôi mắt hạnh kia ý cười rạng rỡ, mang theo một thâm ý nào đó.

"Có phải ngươi cảm thấy, ta rất lạnh lùng?"

Linh Nhất lắc đầu.

"Không có, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Tiền Mộc Mộc cười duyên.

Nâng chân lên, đi về nhà Hứa Tú Dương.

Linh Nhất vẫn còn nhớ ánh mắt kỳ lạ vừa rồi, trong lòng rối rắm, hắn không nhịn được mà mở miệng lại hỏi: "Có thể trả lời câu hỏi vừa rồi vừa rồi của ta không?"

Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục đi, miệng nói:

"Trước đây ta đã dặn dò Mã A Muội, nếu nàng ta còn muốn sinh hài tử, thì nên giữ gìn sức khỏe thật tốt, nhưng nàng ta lại bất chấp mưa lớn đến cướp hài tử của người khác, nói rõ căn bản không coi lời ta ra gì, nếu đã như vậy, ta lại hà cớ gì phải vẽ vời thêm chuyện."

"Còn Dương quả phụ, hài tử nàng ta sinh ra là của nhà Lý đầu thôn, Lý thẩm tử nhà đó có quan hệ không tệ với ta, theo tình theo lý ta đều không thể giúp Dương quả phụ, lần này mưa dầm sợ là sẽ để lại không ít mầm bệnh cho nàng ta."

Linh Nhất sắp xếp lại mối quan hệ trong đó, nói thẳng: "Vậy nên, ngươi đang cười trên nỗi đau của người khác?"

Tiền Mộc Mộc dừng bước chân, quay người nhìn Linh Nhất, trong mắt thoáng hiện một tia ngạc nhiên.

Nàng cong môi cười một tiếng.

"Lời ngươi đoán, cũng không sai."

Nàng đột nhiên thấy hứng thú, nhiều chuyện nói: "Thân là thầy thuốc trách nhiệm là phải trị bệnh cứu người, nhưng ta người này ấy mà không phải người tốt gì cả, cũng không có lý tưởng cao thượng gì, làm chuyện tốt hay chuyện xấu đều dựa vào tâm trạng."

Linh Nhất mím môi, trong mắt thoáng qua một ý cười.

Lần đầu tiên nghe được suy nghĩ thật sự của nàng, loại cảm giác này... rất kỳ diệu.

Mưa lớn ào ào, từ giữa trưa đến tận chiều tối mới ngừng.

Sau khi trời hoàn toàn tối đen, mặt đất đột nhiên bắt đầu vang lên tiếng lộp cộp, Tiền Mộc Mộc đẩy cửa gian chính, đi ra ngoài nhìn.

Một cục băng to bằng nắm tay, nảy ngay bên chân nàng.

Đột ngột đến, doạ nàng giật mình.

"Oa! Nương, người xem kìa trời mưa đá!" Hứa Gia Thạch chạy ra, huyên náo nói.

Hứa Gia Lăng đứng bên cạnh, cau mày nhỏ nói: "Đã tháng năm tháng sáu rồi thế mà còn có thể nhìn thấy trời mưa đá, trời này cũng quá kỳ lạ đi, mùa màng trong ruộng sợ là không thể sống sót."

Hứa Gia Thạch không cho là đúng mà nhếch miệng: "Hẳn là không đến mức đó chứ, lương thực trong ruộng đang phát triển rất tốt mà, sáng nay ta còn đến ruộng xem qua một chút, nương, người nói đúng không?"

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, Tiền Mộc Mộc cau chặt mày, một nỗi lo lắng hiện lên trong mắt.

"Hứa Gia Lăng nói đúng, tiếp tục tình hình như thế này, mùa màng trong ruộng sợ là sẽ bị đập hỏng hết."

 

Nghe nương thân nhà mình nói vậy, Hứa Gia Thạch trở nên nghiêm túc, cầm nón tre ở bên cạnh choàng lên vai, "Con đi xem ruộng."

Nói xong, thằng bé định chạy ra ngoài.

Nhanh tay lẹ mắt, Tiền Mộc Mộc vội kéo người lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tiểu tử ngốc, con định làm cái gì?! Trời mưa đá lớn như thế này, không đập thủng đầu con thủng mấy lỗ mới là lạ, đừng ra ngoài ở trong nhà."

Hứa Gia Thạch cắn môi, nói như một con lừa cứng đầu: "Con đội nón tre, hẳn là không có chuyện gì đi?"

"Còn không sao, chuyện to đấy." Tiền Mộc Mộc thuận miệng nói, mắt nhìn lên trời, giữa mi mày nhuốm một tia u sầu.

Lo cũng chẳng có cách nào, nàng quay đầu vào nhà.

Hứa Gia Lăng cũng đi theo vào trong.

Hứa Gia Thạch liếc nhìn trời mưa đá, lại nhìn nương thân trong gian chính, thằng bé ngây ngấc sờ cằm một cái, tháo dây buộc nón tre, ngoan ngoãn vào nhà.

Sáng sớm hôm sau, Tiền Mộc Mộc vội vàng thức dậy.

Mở cửa phòng, nhìn những mảnh băng vụn đầy viện.

Nàng lo lắng day day thái dương, vào phòng bếp đơn giản rửa mặt một chút, còn chưa kịp làm bữa sáng, đã vội chạy đến ruộng nhà mình.

Đi được vài bước, gặp Trương thẩm tử.

Hai người sóng vai cùng đi.

"Tối qua thật sự dọa c.h.ế.t người, một lát lại có một cục băng đá rơi xuống mái hiên, kêu leng keng, trong lòng vốn dĩ đang lo chuyện, ồn đến nỗi ta cả đêm không ngủ được." Trương thẩm tử phàn nàn, dưới mắt một vòng xanh đen.

"Nhà ta cũng chẳng khác là bao." Tiền Mộc Mộc che miệng ngáp một cái, "Cũng không biết tình hình ruộng nhà mình ra sao, lòng lo lắng muốn chết."

Hai người mỗi người một câu, nhanh chóng đến ruộng nhà mình.

Một loạt cây lúa bị đập ngã nghiêng ngả, lộn xộn, chỉ có vài cây vẫn còn đứng vững vàng, Tiền Mộc Mộc hai tay chống hông, thở dài bất lực.

Ruộng nhà người khác cũng là tình trạng tương tự, thậm chí có người ngồi trên bờ ruộng bật khóc, tiếng than vãn kéo dài không dứt.

Trương thẩm tử lau một giọt nước mắt đau lòng, bước lại hỏi: "Nhà ngươi thế nào? Nhà ta gần như không còn cây thóc nào còn đứng được, phải làm sao đây..."

Tiền Mộc Mộc nâng cằm, ý bảo Trương thẩm tử nhìn trong ruộng.

"Nhà ngươi còn tốt hơn nhà ta một chút, ít ra còn đứng một ít." Trương thẩm tử liên tục thở dài, vẫy vẫy tay nói, "Thôi đi thôi đi, ta đi dựng cây lúa lên, biết đâu sau này vẫn còn sống được."

Trên con đường nhỏ cách đó không xa, Hứa Gia Thạch vội vã chạy tới, hò hét hỏi: "Nương! Nhà chúng ta thế nào rồi?!"

Chưa đợi Tiền Mộc Mộc trả lời, Hứa Gia Thạch đã chạy đến bờ ruộng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn đầy đất, thằng bé mím môi suýt khóc.

"Con vất vả chăm sóc lâu như thế, chỉ một đêm đã thành thế này, con... hu hu hu... nương ơi!"

Tiền Mộc Mộc ôm lấy bả vai của Hứa Gia Thạch, vỗ vỗ, nói: "Được rồi, thiên tai người họa cũng chẳng có cách nào, chúng ta nghĩ cách khác."

"Không được!" Hứa Gia Thạch kéo tay áo của Tiền Mộc Mộc lau nước mắt, ánh mắt kiên định nói, "Chỉ cần kịp thời dựng chúng lên, chắc chắn vẫn còn sống được, ừm!"

Nói xong, Hứa Gia Thạch còn tự động viên mình.

Vuốt ve đầu thằng bé, Tiền Mộc Mộc mím môi cười: "Vậy con cố gắng, nương trở về nấu cơm, đợi khi con xong việc là có thể ăn món ngon."

"Vâng!" Hứa Gia Thạch ngoan ngoãn trả lời.

Thằng bé xắn tay áo lên, đặc biệt hăng hái nhảy vào ruộng, dựng từng bó từng bó một lên.

Nhìn bóng dáng thằng bé cúi người bận rộn, Tiền Mộc Mộc quay đầu về nhà.

Lý Nha Nhi đang cầm chổi quét băng đá trong viện, nhìn thấy mẹ chồng về, nàng vội vàng hỏi: "Nương, mùa màng trong ruộng nhà chúng ta đều ổn cả chứ? Còn sống không?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận