Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 245: Chương 245

Nghe xong một đống lời nói, Tiền Mộc Mộc không chút động lòng, cực kỳ lạnh nhạt nói: "Vậy thì ta nói thật với ngươi, trong mắt ta ngươi còn chẳng được tính là cái rắm. Ngươi cầu xin sai người rồi, mau cút khỏi nhà ta."

Lời này rơi vào trong tai Lưu Lão Tam, hắn ta hừ một tiếng, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

"Tiền A Phúc, ngươi đang đùa ta như khỉ sao?!"

Tiền A Phúc run rẩy thân hình, da miệng run run, hắn ta quay đầu kéo khóe miệng cười gượng: "Muội muội ta nói đùa với ta, chúng ta trước giờ đều là như vậy. Tam ca ngươi có chuyện không biết, cách thức ở chung chỉ giữa huynh muội chúng ta mới có."

"Ai đùa với ngươi?" Tiền Mộc Mộc không chút nể mặt đập tan lời nói của hắn ta, "Ngay từ tháng bảy năm nay ta đã nói rất rõ ràng, Tiền Mộc Mộc ta cân đoạn nghĩa tuyệt với Tiền gia các ngươi, ngươi dẫn người đòi nợ tới nhà ta, ngươi tin ta đánh ngươi hay không?!"

Nàng nói xong, nắm chặt quyền hù dọa.

Tiền A Phúc gần như là phản xạ có điều kiện, hai tay che trước mặt run rẩy né tránh.

"Chậc chậc chậc." Lưu Lão Tam vỗ vỗ hai tay, "Tiền lão thái bà, mấy ngày không gặp, ngươi đúng thật là thay đổi rất nhiều, lòng dạ trở nên tàn nhẫn, người cũng trở nên tuyệt tình hơn nhiều."

Tiền Mộc Mộc lạnh lùng liếc nhìn sang đó một cái, quay sang nhìn về phía Tiền A Phúc, "Bây giờ mau dẫn những người này ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh c.h.ế.t ngươi."

"Ngày hôm nay nếu ta không lấy được chỗ tiền này, ta cũng có thể đánh c.h.ế.t ngươi." Lưu Lão Tam cũng lên tiếng, buông lời tàn độc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai mặt bị kẹo đánh, cả người Tiền A Phúc cảm thấy đầu sắp nổ tung, thân hình của hắn ta không ngừng run lên, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.

Ở lại chỗ này, Tiền Mộc Mộc thật sự có thể đánh c.h.ế.t hắn ta.

Nhưng ra khỏi cánh cửa này, Lưu Lão Tam cũng sẽ không tha cho hắn ta.

Lưu Lão Tam đánh giá toàn thân Tiền Mộc Mộc một lượt, vải y phục mặc trên người trơn nhẵn phát sáng, trên đầu cài một cây trâm bạc, khuôn mặt hồng hào, cuộc sống rất tốt…

Hắn ta xoay mắt một vòng, hùng hồn bước tới trước mặt Tiền Mộc Mộc, "Nếu như đã là huynh muội, thỉnh thoảng giúp đỡ nhau một chút cũng không có gì to tát, ta thấy khí sắc của ngươi rất tốt, cuộc sống chắc chắn rất thoải mái, trong tay ắt hẳn phải nắm không ít tiền đi."

"Ngươi lão bà tử này trước đâu, ở tiền trang của ta vớt được không ít, chỗ tiền nắm trong tay cũng đủ để trả số tiền Tiền Phú Quý nợ đi."

Ở nhà Tiền A Phúc, hắn ta lục soát cả nửa ngày chỉ tìm được vài đồng tiền, còn không đủ trả số lẻ.

Ai trả số tiền này, đối với hắn ta mà nói đều không quan trọng, chỉ cần lấy được số tiền này thì vạn sự đại cát.

"Ta không có tiền." Tiền Mộc Mộc buộc miệng thốt ra.

Khinh thường liếc nhìn Tiền A Phúc một cái, nàng lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, cho dù trên người ta có tiền, ta cũng sẽ không dùng tiền cho loại người như thế này, người Tiền gia sống hay chết, đều không dính chút liên quan gì đến ta."

"Thế này thì khó xử rồi." Miệng Lưu Lão Tam nói khó xử, nhưng nụ cười dữ tợn trên mặt lại càng sâu hơn, "Hôm nay, ta nhất định phải lấy được tiền!"

Tiền Mộc Mộc nheo mắt lại.

"Ta đã nói rồi, ta không có tiền."

Lưu Lão Tam sờ sờ râu dưới cằm, miệng cong lên, "Có tiền hay không không phải ngươi nói là được, ta bảo huynh đệ vào trong lục soát một chút là biết ngay."

"Ngươi dám!" Tiền Mộc Mộc trợn to mắt trong nháy mắt, hai chữ ngắn ngủi tràn đầy vẻ đe dọa.

"Oan có đầu nợ có chủ, tâm trạng muốn lấy được tiền của ngươi ta có thể hiểu, nhưng nếu ngươi dám làm loạn ở địa bàn của ta, Lưu Lão Tam ngươi cứ chờ bị báo quan đi."

Bàn tay giơ lên chuẩn bị gọi đám huynh đệ tiến lên của Lưu Lão Tam cứng đờ, từ từ hạ xuống.

Một số thu nhập của sòng bạc không rõ nguồn gốc, nếu dính dáng đến quan phủ, thì lúc đó không chỉ gây ra rắc rối vô cớ, mà còn bị người trên trách mắng.

 

Hắn ta hừ cười một tiếng.

"Tiền lão thái bà, trước đây thật sự đã coi thường ngươi rồi, cũng không nhìn ra ngươi còn có bản lĩnh này. Được! Ta không động tay lục soát nữa là được, nhưng số tiền này hai huynh muội các người phải cho ta một lời giải thích."

Tiền Mộc Mộc thở sâu một hơi, một nỗi chán ghét hiện lên trong mắt, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng, nàng mỉm cười.

"Ta nhớ Tiền gia có mấy mẫu ruộng tốt, bán đi nói ít cũng được mấy chục lượng bạc, cộng thêm trạch tử kia của bọn họ, linh tinh lẻ tẻ thế nào cũng phải được trăm lượng, mặc dù không đủ trả hết nợ, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không khiến Lưu Lão Tam ngươi uổng công chạy một chuyến."

Chuyện Tiền A Phúc hai lần bắt cóc Hứa Gia Tề, nàng vẫn chưa quên.

Nàng vốn dĩ là người có lòng trả thù rất mạnh, Tiền A Phúc còn ba lần bảy lượt chọc lên đầu nàng, còn mặt dày đến cầu xin nàng, bảo nàng lấy tiền trả nợ…

Hừ… buồn cười.

Từ đầu nàng đã không định dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Chỉ là như vậy, hơn ba trăm lượng mà Tiền gia nợ nàng sợ là hơi khó đòi lại rồi.

Đồng tử của Tiền A Phúc chấn động!

Kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Nông dân lão bách tính chính là dựa vào ruộng đất để ăn cơm, chỉ cần bán hết đất đai, bán cả trạch tử, thì chẳng phải bọn họ sẽ phải sống đầu đường xó chợ sao?

"Đây quả thực là một cách hay." Lưu Lão Tam vỗ tay tán thưởng, giữa mi mày cũng hiện lên ý cười, hắn ta giơ tay vỗ vỗ lên vai Tiền A Phúc.

"Muội muội này của ngươi quả thực rất giỏi, ý tưởng rất hay. Làm phiền dẫn đường, về nhà bán ruộng bán nhà."

Tiền A Phúc điên cuồng lắc đầu, lo đến mức sắp khóc, "Không thể bán không thể bán, nếu bán đi thì cả nhà lớn nhỏ chúng ta thật sự sẽ không còn nhà để về. Tam ca, cầu xin ngươi, cho thêm ta một khoảng thời gian nữa, ta nhất định sẽ nghĩ cách trả nợ."

Lưu Lão Tam cười lạnh.

"Ngươi tưởng rằng ta sẽ tin lời quỷ của ngươi sao? Trước Tết ta đã cho các người thời gian rồi đi, kết quả các ngươi làm gì? Hoàn toàn mất tích, ta đến nhà các ngươi đòi nợ, các ngươi còn đóng cửa kín mít. Ngươi coi ta là ngu hay nghĩ rằng ta dễ nói chuyện? Mau đi thôi, ta không có nhiều thời gian để tiếp tục lãng phí."

Lời nói rơi xuống, Lưu Lão Tam túm cổ áo Tiền A Phúc, bất chấp phản kháng kéo người ra ngoài.

Đến trước cửa, hắn ta quay đầu cười với Tiền Mộc Mộc nói: "Tiền lão thái bà, thực ra vận may của ngươi cũng khá đấy, có thời gian lại đến sòng bạc của ta chơi một chút!"

Khéo miệng Tiền Mộc Mộc mím lại.

"Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, đi thong thả không tiễn."

Lưu Lão Tam hừ cười một tiếng, kéo Tiền A Phúc rời khỏi đây.

Đứng trong viện một lúc như vậy, trên vai đã tích không ít tuyết, Tiền Mộc Mộc chạy đến dưới mái hiên, vỗ hết tuyết trên người, vào gian chính.

Lý Nha Nhi từ ban nãy đã đứng bên cạnh cửa gian chính, nhìn hết toàn bộ quá trình, nàng ấy nhìn mẹ chồng trước mặt, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết mở miệng hỏi như thế nào.

Tiền Mộc Mộc nhìn ra sự muốn nói lại thôi của đối phương, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, hai tay đặt cạnh đống lửa sưởi ấm.

"Chính như con nghĩ, mẹ chồng con trước đây là ma nghiện cờ bạc, đến tháng bảy năm nay mới hối cải hoàn lương… Có phải con cảm thấy ta rất tệ không?"

Lý Nha Nhi thành thật chất phác gật gật đầu.

Nhưng rất nhanh, nàng ấy lại nhận ra không quá đúng.

"Con không có ý đó, nương."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận