Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 441: Chương 441

Hứa Gia Lăng khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

"Đó là nữ nhi của thái phó đương triều."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Lai lịch không nhỏ.

...

Trong phủ.

Đạp lên ánh nắng chiều, trở lại chỗ ở.

Tiền Mộc Mộc đẩy cửa ra, chỉ thấy Lệ Lâm Thanh ngồi trên ghế, nhắm hai mắt lại chợp mắt.

Đi lên trước, gọi hai tiếng.

Lệ Lâm Thanh mở hai mắt ra, trong nháy mắt ánh mắt mê ly, thốt ra: "Mộc Mộc..."

Giọng nói từ mị, vừa tỉnh lại đã có chút khàn khàn.

Tâm cũng theo đó hụt một nhịp.

Tiền Mộc Mộc ôm ngực, lui về phía sau hai bước.

Hành động này, trong nháy mắt đã khiến Lệ Lâm Thanh tỉnh táo.

Hắn chống đỡ huyệt Thái Dương, ngồi dậy.

"Ngươi ngủ đến phát mộng rồi." Tiền Mộc Mộc vịn tay vịn, ngồi xuống bên cạnh: "Lát nữa sẽ ăn cơm, chúng ta ăn cơm xong rồi bắt đầu nhé?"

"Ừm." Lệ Lâm Thanh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn liếc mắt nhìn sang.

Hứa Gia Lăng cũng đang nhìn hắn.

Hai người đối mặt.

Hứa Gia Lăng mở miệng trước: "Lệ thúc thúc, đã lâu không gặp."

Lệ Lâm Thanh vẫn luôn nhớ rõ tiểu hài nhi có chút kỳ quái này, nghe vậy khẽ gật đầu.

"Nghe nương ngươi nói ngươi đi Hoa Không công quán, ở bên trong còn tốt chứ?"

"Đều tốt."

Lệ Lâm Thanh giống như trưởng bối, quan tâm vài câu đơn giản.

Hứa Gia Lăng cũng đáp từng câu từng chữ.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên bàn.

Ba người dời đi, ngồi ở trước bàn.

"Lệ Lâm Thanh, Tiểu Lăng có thể ở cùng chỗ với ta không? Hai ngày nữa hắn sẽ rời đi." Tiền Mộc Mộc vừa gắp thức ăn cho Hứa Gia Lăng, vừa hỏi.

"Phòng trong phủ còn nhiều, muốn ở thì ở."

Lệ Lâm Thanh thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhai kỹ nuốt chậm, có chút nhã nhặn.

Hứa Gia Lăng hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi, "Lệ thúc thúc, người không cảm thấy hai người chúng ta vẻ ngoài có chút tương tự sao?"

Lời này vừa nói ra, Tiền Mộc Mộc và Lệ Lâm Thanh đều ngừng ăn.

Thống nhất nhìn về phía Hứa Gia Lăng.

"Con nói mò cái gì đó, mau ăn cơm đi, lát nữa ta còn có việc phải làm." Tiền Mộc Mộc lại gắp cho hắn một cái đùi gà: "Nói đến con còn không biết, nhà chúng ta có thêm một đứa bé, tẩu tử con sinh, tên là Hứa Hỉ Lạc, là một tiểu cô nương rất đáng yêu."

Hứa Gia Lăng vui vẻ!

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Tháng sáu năm ngoái."

Tiền Mộc Mộc cười cười.

"Bọn họ hiện tại đều ở kinh thành, chờ con ba năm về đến nhà liền có thể nghe được tiểu nha đầu gọi con thúc thúc."

"Kinh thành? Vì sao người nhà đều ở kinh thành?" Lực chú ý của Hứa Gia Lăng bị phân tán, toàn tâm toàn ý đều chú ý đến người nhà mình.

"Thôn Lộ Sơn bị giặc cỏ tập kích, chúng ta trốn ra được, hiện tại ta làm việc dưới trướng Lệ thúc thúc của con, vì an toàn của đám người Tiểu Tề, ta đặc biệt nhờ Lệ thúc thúc con đưa bọn họ đi kinh thành."

Sắc mặt Hứa Gia Lăng ngưng trọng.

"Nương, nói tỉ mỉ hơn một năm nay đã xảy ra chuyện gì."

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, hắn lại không biết chút nào.

Có thể ở biên quan Lệ Thành nhìn thấy mẫu thân, hắn rất vui mừng. Nhưng hắn cũng rất nghi hoặc, nương làm sao lại tới nơi xa xôi này... Hóa ra là như vậy.

Tiểu tử kia muốn biết, Tiền Mộc Mộc cũng không giấu diếm.

Một năm một mười đều nói ra ngoài.

Lớn lớn nhỏ nhỏ, một chuyện cũng không thiếu.

Đợi đến khi nói xong, trời cũng tối.

Nói nhiều lời miệng đắng lưỡi khô, Tiền Mộc Mộc uống hết một bình nước trà vào trong bụng, dùng tay áo lau miệng, "Cơm nước cũng ăn xong, ta đưa con đi gian phòng nghỉ ngơi trước, sau đó ta liền đi làm việc."

Hứa Gia Lăng không biết nương muốn đi làm gì, nhưng đại khái là chuyện có liên quan đến Lệ thúc thúc, hắn nhu thuận gật đầu nói: "Được, sau khi người xong việc, nếu có thời gian nhớ tới tìm con."

"Ừm, nhất định."

Tiểu Dược phòng.

 

Ngâm thuốc, châm kim.

Tất cả đều xong việc, Tiền Mộc Mộc ngồi ở một bên nhàn nhã bắt chéo chân, ăn một mâm nho khô.

Lệ Lâm Thanh giống như một con nhím, nằm ở trên giường.

Hai mắt nhìn trần nhà.

Như có điều suy nghĩ.

"Hứa đại phu."

"Có chuyện gì thì nói."

"Ngươi không cảm thấy lão tam nhà ngươi nói có đạo lý nhất định sao?"

Một câu không đầu không đuôi, Tiền Mộc Mộc có chút mơ hồ.

"Có đạo lý gì?"

"Nói chúng ta rất giống nhau."

Trong lòng Tiền Mộc Mộc lộp bộp một cái.

Cười ha ha:

"Đứa bé Tiểu Lăng kia thuận miệng nói lung tung, đồng ngôn vô kỵ."

"Thật sao...

"Đúng vậy, ngươi cứ yên tâm, chúng ta không có ý trèo cao ngươi, ngươi là Vương gia cao quý. Chúng ta chẳng qua chỉ là dân chúng bình thường, đời này cũng không thể có quan hệ họ hàng với ngươi."

"Ta không có ý này." Trong mắt Lệ Lâm Thanh hiện lên một tia bực bội, những ngày nay có quá nhiều chuyện, cả người hắn đều rất loạn.

"Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa." Tiền Mộc Mộc tiện tay đặt chén đĩa xuống, nhổ hết từng cây kim ra, "Đi vào trong thùng ngâm đi."

Lệ Lâm Thanh làm theo lời nàng.

Lại một đêm trôi qua.

Trời sáng ngời.

Tiền Mộc Mộc cũng không ngủ nướng nữa, dẫn Hứa Gia Lăng đi dạo trong thành. Hôm nay trời trong, mặt trời chiếu rọi trên không trung, nóng đến mức toàn thân khô nóng.

Bởi vì thời tiết tốt, người bán hàng rong đều đi ra bày quầy bán hàng.

Dọc theo đường, cửa hàng cũng đều mở cửa.

Mọi người cũng đi ra mua đồ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lệ Thành hôm nay, cùng Lệ Thành có chút hoang vu hôm qua khác biệt quá lớn.

Người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Tiền Mộc Mộc và Hứa Gia Lăng ra ngoài từ sáng sớm, đi dạo cho đến khi mặt trời lặn mới trở về, mua rất nhiều đồ.

Có quần áo, bội sức, cây sáo, vòng tay.

Các loại đồ chơi hiếm lạ.

Đi một ngày, Hứa Gia Lăng cũng mệt muốn chết.

Nằm liệt trên ghế, căn bản không muốn động.

Nhìn người tinh thần phấn chấn, lật qua lật lại trong một đống đồ vật, hắn trợn mắt, mệt chết.

Đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra nương có thể đi lại như vậy.

"Tiểu Bảo Nhi, con xem." Tiền Mộc Mộc kéo một bộ xiêm y, khoa tay múa chân trên người Hứa Gia Lăng, "Lúc đi dạo, ta cực kỳ thích bộ quần áo này, bây giờ lấy ra vẫn rất thích, ta cảm thấy con mặc vào nhất định rất đẹp, ngày mai con đổi bộ này đi!"

Lời của mẫu thân nhà mình, Hứa Gia Lăng không hề không nghe theo, nghe vậy chậm rãi gật đầu, gần như là dùng khí âm gạt ra khỏi cổ họng: "Được."

Tiền Mộc Mộc tràn đầy phấn khởi, lại lật ra những thứ khác.

Tất cả đều thưởng thức gần hết, xếp lại.

Bỏ vào trong ngăn tủ trong phòng.

Đi ra, liền gặp Lệ Lâm Thanh.

Ba người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Mệt mỏi một ngày, Hứa Gia Lăng hoàn toàn không muốn nói chuyện.

Lệ Lâm Thanh cũng vừa từ bên ngoài trở về, trong lòng còn nghĩ đến chuyện.

Duy chỉ có Tiền Mộc Mộc vẫn còn đang vui mừng, trên mặt nở nụ cười vui vẻ, hiển nhiên là rất hài lòng với thành quả quét hàng hôm nay.

Ăn xong cơm tối, lại thao tác như thường lệ.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Trời đã sáng.

Tiền Mộc Mộc còn đang trong giấc mộng, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Hứa Gia Lăng níu lấy quần áo tiến đến, có chút nhấc tay luống cuống, "Nương, loại quần áo này con không biết mặc."

"Làm sao bây giờ? Ta cũng không biết." Tiền Mộc Mộc gãi gãi tóc, vẻ mặt mờ mịt.

"Để ta." Liễu Xuân cười nói.

Nhận lấy quần áo, mặc một phen.

Một tiểu nam hài phong tình dị vực, mới ra lò.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận