Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 285: Chương 285

Linh Nhất hơi dừng lại một chút, gật đầu nói tốt.

Tiền Mộc Mộc cũng gật đầu một cái.

Quay người bước ra khỏi cửa lớn, đi xuống dốc.

Đi được nửa đường, nàng đột nhiên nghĩ đến Mã A Muội vừa mới mất thai, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định đi xem xét người ta cho tốt, dù sao thì đó cũng là một mạng người.

Thêm nữa, Hứa Tú Dương cũng rất quan tâm đến Mã A Muỗi, mỗi lần nàng đến đều hỏi một câu.

Đi lên một đoạn đường dốc, tìm được Hứa lão thái thái rồi cùng đi bà ấy vào nhà Hứa Văn Hòa, Hứa Văn Hòa đang ở nhà, nàng nói rõ mục đích đến xong, đối phương rất biết ơn, nhiệt tình chủ động mời nàng vào nhà ngồi.

Mã A Muội nằm trên giường, ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt tiều tụy, giống như con búp bê không có linh hồn, chỉ còn sư lại một cái xác không hồn ở đó, hoàn toàn không có sức sống.

Nhin thấy Tiền Mộc Mộc đến, nàng ta chỉ kéo khoé miệng, thậm chí không còn chút suy nghĩ chọc tức.

Bắt mạch nhìn xem một chút, Tiền Mộc Mộc lại hỏi Hứa Văn Hòa về tình hình uống thuốc và ăn uống của Mã A Muội, nàng cau mày lại, nói: "Nếu ngươi còn muốn mang thai nữa, thì không nên đối xử tàn nhẫn với cơ thể mình như vậy, chăm sóc tốt cơ thể sau này mới có càng nhiều khả năng hơn, nếu không chuyện sinh nam hài, cả đời này của ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã A Mễ cong môi, cười mỉa một tiếng.

"Chúng ta không thể hòa hợp được, ngươi chủ động đến xem bệnh cho ta, chắc chắn không có ý tốt gì đúng không, ngươi không phải đến để cười nhạo ta sao, bây giờ xem đủ rồi ngươi có thể đi."

Nói xong, nàng quay người lại.

Đối lưng, thái độ lạnh nhạt.

Tiền Mộc Mộc nhún nhún vai, cũng không để tâm.

Trước khi nàng đến, đã đoán được thái độ của Mã A Muỗi sẽ như thế nào.

Đặt mình vào vị trí của người mà nghĩ thử xem, nàng ta là một nữ nhân của vương triều phong kiến, mà khi nàng ta mất thai, rơi vào tình cảnh khốn cùng nhất, một nữ nhân có năm nam hài, tốt bụng đến thăm nàng ta…

Sợ là, nàng ta cũng rất khó hiểu theo cách tích cực.

Chỉ có thể nói thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội.

Hứa lão thái thái đi cùng ở bên cạnh lại không vui, bà ấy không vui vỗ vào cánh tay của Mã A Muội, "Con người này sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ, đại nhi tức ta tốt bụng đến xem bệnh cho con, con không có lời cảm ơn thì thôi đi, còn nói những lời chọc tức người khác, lòng dạ này của con quả thật là..."

Mẹ chồng nhà mình mở miệng nói, Mã A Muội cũng không thể tiếp tục làm mặt lạnh nữa, quay đầu lại, nhìn Tiền Mộc Mộc, miễn cưỡng nói: "Cảm ơn đại tẩu."

Tiền Mộc Mộc bĩu môi.

"Không cần."

Thấy Mã A Mễ nhận sai, lúc này Hứa lão thái thái mới cười một tiếng, an ủi nói: "Con cũng đừng nghĩ quá nhiều, con và lão Tứ đều còn trẻ tuổi, chỉ cần cố gắng, luôn có ngày mang thai lại, gần đây trong thôn có thêm hai hài nhi mới, nếu con thích hài tử thì mau mau chăm sóc tốt cơ thể rồi đi xem, cũng tiện thể dính chút không khí mừng, đừng suốt ngày nằm trong phòng tự mình bi quan."

Người nói vô tình, người nghe lại để tâm.

Đồng tự Mã A Muội cay dắng, dần dần đỏ hoe.

"Mẹ chồng, người đang chê con vô dụng, không thể giữ được tôn nhi của người sao?"

Vẻ mặt Hứa lão thái thái cứng đờ.

"Ta không có ý đó, ta chỉ muốn con tiếp xúc nhiều với hài tử trong thôn hơn một chút, không có ý trách mắng con."

Bà ấy không chỉ không trách mắng, còn thấy dị thường may mắn.

Vốn dĩ không phải dòng m.á.u của Hứa gia, mất đi cũng tốt.

Mã A Muội mím môi, rơi lệ nói: "Con biết, là con vô dụng, con không biết sinh, những năm nay trong lòng người và cha chồng chắc hẳn đã rất ghét con, đều là lỗi của con, mới khiến Hứa Văn Hòa đến giờ vẫn chưa có con nối dõi."

Hứa lão thái thái sửng sốt một lúc.

 

"Con này thật sự nghĩ quá nhiều rồi, ta và lão đầu tử không nghĩ như vậy, con ngàn vạn lần đừng tự mình suy nghĩ lung tung, lão đầu tử rất lo lắng cho sức khỏe của con, chỉ là vì nam nữ khác biệt, không tiện đến thăm con, nhưng trong lòng ông ấy cũng nhớ thương con, còn có mấy vị trưởng bối khác cũng đều quan tâm con, con phải nghĩ thoáng một chút."

Tiền Mộc Mộc cũng gật đầu theo.

"Tam thúc cũng rất lo lắng cho ngươi, luôn bảo ta đến xem bệnh cho ngươi, nếu có gì cần thì, cũng có thể mở miệng nói với ông ấy."

Mã A Muội lau nước mắt.

Không nói gì cả.

Hứa Văn Hòa bưng một bát thuốc vào, cảm nhận được không khí kỳ lạ, đưa bát thuốc cho Mã A Muội, tiễn Tiền Mộc Mộc và thân nương nhà mình ra khỏi phòng, hắn im lặng một lát, đột nhiên nói: "Cảm ơn ngươi, đại tẩu."

Tiền Mộc Mộc lắc lắc đầu.

"Không cần, chuyện nhỏ mà thôi. Tinh thần của nàng ta rất không ổn định, ngươi nhẫn nại một chút."

Hứa Văn Hòa gật đầu nói: "Tôi sẽ, cũng phiền đại tẩu chuyển lời đến Tam thúc, cảm ơn lão nhân gia, thân thể không tốt mà còn lo lắng cho tiểu bối chúng ta, đúng thật là rất cảm ơn."

Tiền Mộc Mộc cong môi cười nhẹ.

"Được rồi, ngươi chăm sóc nàng ta cho tốt, ta đi đây."

Cuối cùng thì Hứa Văn Hòa vẫn là có cảm xúc ổn định, cũng khá khách khí, không kỳ quặc như cả nhà Hứa Văn Lợi kia.

Đi ngang qua nhà cũ, Hứa lão thái thái kéo tay Tiền Mộc Mộc muốn kéo nàng vào nhà ngồi một lát.

"Nha Nhi vẫn còn ở nhà, con không thể ở bên ngoài lâu được." Tiền Mộc Mộc khéo léo từ chối.

"Con nói cũng đúng, được rồi con mau về đi, đi thôi đi thôi." Hứa lão thái thái vẫy tay đuổi người đi.

Tiền Mộc Mộc bước được hai bước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu đi tới, tới gần nói nói: "Lương thực nhà người vẫn còn đủ ăn chứ?"

Gần đây nạn đói trong thôn khá nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả mùa đông năm ngoái, nnagf còn rất lo lắng cho nhị lão ở nhà cũ.

Mi mắt Hứa lão thái thái cụp xuống, thở dài nói: "Miễn cưỡng đủ, nếu nhiều hơn một chút thì tốt rồi, như vậy hai lão gia hoả chúng ta cũng có thể giúp nhà con một chút, chỉ tiếc chúng ta cũng chỉ ăn bữa đói bữa no."

Tiền Mộc Mộc cau mày.

"Không có lương thực ăn, sao người không nói với con? Nhà con có, đợi lát nữa con bảo Tiểu Thạch Đầu cầm một ít đến cho người."

"Ta lấy lương thực của con làm gì? Không cần không cần!" Hứa lão thái thái vẫy tay từ chối, "Nhà con có nhiều người phải nuôi, vốn dĩ cũng đang sống thắt lưng buộc bụng, hai lão gia hoả chúng ta không gây phiền phức cho nhà con, con nên thấy vô cùng may mắn, con còn cho chúng ta lương thực, con thiếu tâm nhãn quá rồi."

Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong.

"Nào có ai như người lại nói con như vậy? Con cho người lương thực cũng là thiếu tâm nhãn sao? Cứ quyết định như vậy, đợi lát nữa con bảo Tiểu Thạch Đầu mang một ít lương thực đến, người phải nhận đấy."

Nói xong, nàng quay người bước đi.

Nhìn đại nhi tức bước nhanh rời đi, Hứa lão thái thái rất muốn hắng giọng nói không cần, nhưng lại sợ bị người ngoài nghe thấy, gây ra một số rắc rối không cần thiết, chỉ có thể nghĩ đến lúc đó từ chối là được.

Chạy một quãng đường khá dài, Hứa Phương cũng chạy mệt rồi.

Tìm được một hòn đá miễn cưỡng gọi là sạch sẽ rồi ngồi xuống, lặng lẽ rơi lệ, khóc đến thương tâm không thôi.

Những người cùng tuổi với nàng ta trong thôn, đã sớm làm nương rồi, chỉ có nàng ta đã thành lão cô nương, đằng trai vốn dĩ đã định hôn cũng gọi người đến hủy hôn.

Càng nghĩ, Hứa Phương càng cảm thấy tủi thân.

Nước mắt rơi tí tách rơi xuống.

Xung quanh yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng bước chân.

Trong lòng Hứa Phương vui mừng, cho rằng là Toàn Bách Xuyên mềm lòng rồi đuổi theo, mặt nàng ta treo đầy nước mắt, mang theo vui mừng quay đầu nhìn sang.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận