Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 197: Chương 197

Rũ mắt nhìn vào đồ ăn trên đĩa, hắc y nhân dẫn đầu hơi cau mày, tay nắm chặt chuôi kiếm bên người, giọng lạnh lùng nói: "Không ăn, mang đi."

Thu hết mọi động tĩnh của người cầm kiếm bên cạnh cột vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc vội vàng bước tới, ôm lấy Hứa Gia Tề kéo lại gần mình, "Hài tử vô ý xúc phạm, xin lỗi, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi."

Nói xong, nàng nắm tay Hứa Gia Tề rồi đi.

Tiểu hài tử đi bên cạnh nương thân nhà mình, nghiêng đầu nhìn hắc y nhân dẫn đầu, đôi mắt vụt sáng nhấp nháy, tràn đầy vẻ ngây thơ vô hại, cậu bé ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc.

"Nương, cá này rất ngon, con chưa từng bao giờ ăn, con chỉ muốn chia cho đại ca ca kia ăn, tại sao nhìn dáng vẻ của huynh ấy không có chút vui vẻ nào cả?"

Tiền Mộc Mộc dừng bước, giơ tay vuốt đầu của tiểu đậu đinh, "Ngoan, thúc thúc không thích, chúng ta đừng ép buộc."

"Vâng..." Hứa Gia Tề cúi đầu, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối.

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, má áp sát vào má của tiểu đậu đinh, dùng sức cọ cọ: "Được rồi, con mang những thứ này cho tiểu ca ca lúc nãy ăn đi, hắn nhất định sẽ rất vui."

Thân thiết với nương, Hứa Gia Tề lập tức quét đi nỗi buồn, trên mặt hiện lên nụ cười, vâng dạ gật đầu, bưng đĩa định đi tìm tiểu ca ca lúc nãy.

Dưới cột, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

"Chờ đã, mang lại đây cho ta ăn."

Hứa Gia Tề nghiêng đầu, có hơi do dự.

"Nhưng đại ca ca, ngươi vừa nói ngươi không muốn mà."

Nam nhân hắc y dẫn đầu che miệng ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự lúng túng và câu nệ của chính mình, "Vừa nãy là vừa nãy, bây giờ là bây giờ, hơn nữa ta không phải đại ca ca, gọi ta là thúc thúc."

Hứa Gia Tề chu miệng, lon lon chạy tới, đưa đĩa đến trước mặt nam nhân, "Vậy thúc thúc, thúc muốn ăn không?"

Nam nhân giơ tay ra nhận lấy cái đĩa, bàn tay nắm chuôi kiếm buông ra, giơ tay lên để trên cái đầu mềm mại, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Ăn, thúc thúc ăn."

Hứa Gia Tề cong môi cười, đôi mắt tròn xoe cong thành một đường thẳng mảnh, ngồi chen xuống bên người nam nhân, hai tay ôm đầu gối nho nhỏ, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Thúc thúc, tên của thúc là gì vậy?"

Một lớn một nhỏ trò chuyện, Tiền Mộc Mộc rất biết ý mà rời đi, gắp một ít thức ăn trong nồi, tìm một góc ngồi xuống tiếp tục ăn.

Ở bên cạnh cột, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Nàng chỉ mỉm cười, cũng không để ý.

Không biết được, nàng suýt chút nữa bị chính nhi tử của mình "bán đi".

"Linh Nhất? Tên này là tên gì vậy? Tên của thúc thúc thật kì lạ." Ngón tay của Hứa Gia Tề gãi đầu, trong mắt lộ vẻ ngây thơ ngốc nghếch.

"Trong thôn bọn cháu có người tên Cẩu Đản, cũng có người tên Thặng Phạn, còn có người tên Quế Tử, nhưng không có ái có tên như thúc thúc, tên của thúc thúc đọc không thuận miệng."

Miệng Linh Nhất nở một nụ cười nhạt, tay khẽ giơ lên, chỉ những người xung quanh, "Ta là lão đại của những người này, xếp hạng thứ nhất, cho nên gọi là Linh Nhất."

Hứa Gia Tề học theo nương thân nhà mình, ra vẻ thâm trầm gật gật đầu, chớp chớp mắt, trong vẻ tò mò lại lộ ra đáng yêu: "Thúc thúc, thúc có thẩm thẩm không?"

Linh Nhất sửng sốt một chút.

Bỗng nhiên hiểu ra.

"Không có, ta chưa thành thân."

 

"Ồ..." Hứa Gia Tề gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, "Vậy thúc cũng không có hài tử của riêng mình?"

Linh Nhất lắc lắc đầu, ngoài ý muốn rất có kiên nhẫn.

"Không có."

Hứa Gia Tề lại gật gật đầu, "Vậy thúc thúc, thúc bao nhiêu tuổi rồi?"

Có lẽ là vừa nhìn thấy cử chỉ thân mật của mẫu tử hai người, Linh Nhất bỏ xuống lòng phòng bị, cũng không quá cảnh giác với hài tử, nghe vậy trả lời: "Ba mươi lăm."

Hứa Gia Tề đột nhiên che miệng, trong mắt tràn đầy vui mừng, liếc nhìn về phía nương thân ở phía trước một cái, lại len lén lại gần, nhỏ giọng nói: "Vậy thúc thúc, thúc thấy con thế nào?"

Lần đầu tiên bị tiểu hài tử hỏi loại vấn đề này, trong mắt Linh Nhất lóe lên một tia nghi ngờ, hơi do dự nói: "Dễ thương, đơn thuần, ngây thơ nhưng cảm giác cũng có một chút thông minh."

Hài tử như này, chắc chắn là lớn lên trong tình yêu thương.

Nghe được lời đánh giá cao như vậy, Hứa Gia Tề càng kích động hơn, tay nhỏ không kiềm được mà nắm lấy tay áo của Linh Nhất, "Vậy thúc thúc, thúc cảm thấy nương cháu thế nào?"

Câu hỏi này rất xảo quyệt, Linh Nhất có hơi không biết trả lời thế nào, nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, nhưng hắn lại không giỏi lấy lệ với tiểu hài tử.

"Chưa gặp được mấy lần, không hiểu nhiều về nương cháu, nhưng từ cử chỉ vừa rồi có thể nhìn ra được, nương cháu là một người rất quả quyết, dạy cháu cũng rất có lễ nghĩa."

Đây cũng coi như là ấn tượng tốt rồi đi... Trong lòng Hứa Gia Tề tự an ủi mình, nắm tay áo của Linh Nhất khẽ lắc lắc, cố gắng sắp xếp từ ngữ muốn nói.

"Cháu xếp thứ năm, bên trên có bốn ca ca, dưới có một muội muội, cha cháu đã mất năm năm trước, nương cháu một mình nuôi chúng cháu, thật sự rất vất vả rất vất vả, nếu như thúc thúc chưa lập gia đình, thúc có muốn suy nghĩ đến nương cháu một chút không?"

"Hả?" Linh Nhất sửng sốt!

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong mắt lộ ra vẻ thất thố và khóc không được cười cũng không xong.

Hắn bất giác cười, “Tiểu hài nhi, cháu có hơi người nhỏ đầu to rồi.”

“Cháu đã sáu tuổi rồi! Mới không phải tiểu hài nhi ba tuổi!” Hai tay Hứa Gia Tề chống hông, giận đùng đùng nói. “Nương cháu thật sự rất tốt, dịu dàng, nấu cơm lại ngon, thúc thúc nếu như thúc ở cùng nương cháu, sẽ không chịu thiệt, cháu đảm bảo với thúc.”

Nói rồi, cậu bé còn không quên vỗ vào lồng n.g.ự.c nhỏ của chính mình, ánh mắt lời thề sắt son.

Linh Nhất bất lực cười.

"Tiểu hài tử bây giờ, đều... trưởng thành như thế này sao?" Hắn lục lọi trong đầu một lúc, mới nghĩ ra hai chữ trưởng thành.

Nhìn vào khuôn mặt không cho là đúng của Linh Nhất, Hứa Gia Tề có hơi thất vọng, nhưng lại không muốn bỏ qua một thúc thúc đẹp trai hiếm gặp này, cuối cùng cố gắng cứu vãn nói:

"Đại ca cháu siêng năng chăm chỉ, nhị ca cháu thật thà chất phác, tam ca cháu tay chân nhanh nhẹn, tứ ca cháu đầu óc thông minh, cháu ngoan ngoãn nghe lời, tiểu muội cháu dễ thương ngây thơ, chúng cháu đều rất ngoan, nương cháu làm người thật sự rất tốt, thúc có thể đến trong thôn bọn cháu hỏi thăm."

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy chân thành kia, trong lòng Linh Nhất ngưng đọng một chút, hắn chỉnh lại thái độ của mình, nghiêm túc nói: "Thúc thúc hiểu ý của cháu, chỉ là nương cháu có biết không?"

Hứa Gia Tề giống như chó nhỏ nghiêng đầu, lông mi rung rung.

"Biết cái gì?"

Linh Nhất mím môi, "Nương cháu có biết chuyện cháu âm thầm, tìm cha cho chính mình không?"

Hứa Gia Tề rất thành thật lắc lắc đầu.

"Nương cháu không biết. Cha cháu mất sớm, trong thôn thỉnh thoảng có một số nam nhân lấy chuyện nương cháu là quả phụ để làm khó nương, hoạnh hoẹ nương, mặc dù mỗi lần nương cháu đều có thể giải quyết được rắc rối, nhưng cháu thương nương cháu, cháu liền nghĩ..."

Lòng bàn tay lớn xoa xoa cái đầu kia, Linh Nhất thở một hơi thật sâu.

"Thế đạo bây giờ không thái bình, một mình nương cháu nuôi sáu hài tử bọn cháu, chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực, nhưng ta nghĩ nương cháu nếu đã có thể một mình gánh vác cả một nhà, vậy thì nàng chắc hẳn cũng là một nữ nhân có nội tâm rất kiên cường, ý nghĩ của cháu thật sự có hơi... thừa thãi."

Hứa Gia Tề bẹp miệng, nắm chặt góc áo, "Vâng..."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận