Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 287: Chương 287

Hứa Gia Lăng mím môi, ý cười tràn ngập trong mắt, nói: "Hôm nay Linh Nhất thúc thúc lại dạy con một vài chiêu thức mới, còn thuận tiện chỉ ra một số vấn của quyền pháp trước đó, thúc ấy rất tốt."

Tiền Mộc Mộc đang ăn cơm, nghe vậy cười một tiếng, thuận miệng nói: "Vậy rất tốt, con chăm chỉ học."

Hứa Gia Lăng cong môi cười, nghiêm túc gật đầu.

"Con sẽ làm được, nương."

"Ngoan, đúng thật là hài tử ngoan của nương." Tiền Mộc Mộc gắp một đũa rau, bỏ vào bát của Hứa Gia Lăng.

Ăn cơm, nàng chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu nói với Lý Nha Nhi: "Gần đây trong thôn có hơi hỗn loạn, con ở nhà một mình nhớ đóng kín cửa sổ đồng thời chú ý nhiều một chút, ta bận việc xong sẽ lập tức trở về, không được dễ dàng cho bất cứ người nào vào nhà, bảo vệ tốt bản thân mình biết không?"

Lý Nha Nhi cắn đũa, "Nương, là bởi vì gần đây trong thôn thiếu lương thực phải đúng không?"

Tiền Mộc Mộc thở dài một hơi.

"Có nhiều nguyên nhân, này cũng xem như một cái."

Lý Nha Nhi cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, trong không khí se se lạnh.

Trong viện tích một tầng tuyết mỏng, trên mái hiên cũng có, Tiền Mộc Mộc thấy nhiều làm quen, che miệng ngáp một cái, đi đến phòng bếp nhóm lửa đun nước, chuẩn bị nấu bữa sáng.

Cửa viện bị đẩy ra.

Nghe thấy động tĩnh, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu đi đến cửa phòng bếp nhìn xem.

Kết quả nhìn thấy Linh Nhất vác hai bó củi lớn đi vào, đầu tiên ném xuống đất, sau đó nhấc một bó củi dựa vào bên tường, toàn bộ động tác tiêu sái, gọn gàng dứt khoát.

Anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ngất của hắn, sau khi làm xong cả người toát ra hơi nóng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, chú ý đến tầm mắt của Tiền Mộc Mộc nhìn qua, hắn chủ động bước lại gần.

"Chào buổi sáng."

Tiền Mộc Mộc được sủng mà lo.

"Chào buổi sáng, sao ngươi lại đột nhiên chặt củi cho nhà ta?"

"Sáng nay lúc ta đi bộ sáng sớm, gặp được lão nhị nhà ngươi, biết được củi nhà ngươi đốt chẳng còn dư lại mấy cây, liền nghĩ góp một phần sức lực nhỏ của mình, dù sao trước đây cũng nhận được rất nhiều ý tốt của ngươi, ta muốn trả lại một hai." Linh Nhất nói.

Lời nói không chê vào đâu được, Tiền Mộc Mộc cũng không nghe ra sơ hở gì, chỉ nghĩ rằng đối phương thật sự muốn trở ơn báo đáp.

Khoé miệng cong lên, nàng mím môi nở nụ cười.

"Cảm ơn ngươi, ngồi một lát đi, bữa sáng lập tức xong ngay."

"Vậy thì làm phiền rồi." Linh Nhất cũng không từ chối, lập tức đồng ý, hắn lại nói, "Trong núi còn có một cái cây khô, ta đi kéo về."

"Được, vậy ngươi chú ý an toàn." Tiền Mộc Mộc nói xong, liền đi vào phòng bếp làm việc.

Đứng ở cửa viện nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, trong lòng Linh Nhất rung động, một tia xao động cũng lướt qua, hắn ấn xuống trái tim đang đập loạn, không hiểu sao có một loại tư vị nói không ra lời.

Hắn không biết chính mình bị làm sao nữa.

Nhưng mà, hắn rất thích ngôi nhà này.

Nghĩ đến đây, Linh Nhất cúi đầu mỉm cười một tiếng, nhấc chân bước đi.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Mấy hài tử trước sau thức dậy, Hứa Gia Thạch đi vào trong núi và Linh Nhất cũng trở về, trong viện đặt một cây khô được chia thành hai đoạn.

Tiền Mộc Mộc bưng một nồi cháo gạo kê lớn, đặt lên bàn ăn trong gian chính, ngoài ra còn có dưa muối, bánh quẩy to chiên giòn, cùng với canh trứng rong biển.

 

Chia ra một phần khác, trộn với trứng luộc bưng vào trong phòng của Lý Nha Nhi, Tiền Mộc Mộc mới trở lại trên bàn ăn, mấy hài tử đều đang đợi nàng.

Người vừa đến đủ, ngồi xuống bắt đầu ăn.

Linh Nhất cũng không coi mình là người ngoài, rất thoải mái.

Cháo gạo kê ấm bụng lại có hơi đơn điệu, ăn kém cùng dưa muối thì vừa đủ. Bánh quẩy nhúng canh trứng rong biển, thanh mát không ngấy.

Bữa sáng này, mấy đứa nhỏ đều ăn rất thỏa mãn.

Hứa Gia Thạch cầm bánh quẩy giật được từ Hứa Gia Tề, rất đắc ý nói với Tiền Mộc Mộc: "Nương, con lợi hại chứ! Luôn có thể giật được đồ ăn từ tay các đệ đệ muội muội."

Tiền Mộc Mộc cười không vui, gõ đầu cậu bé một cái, miệng cằn nhằn nói: "Đây nào phải lợi hại, rõ ràng Tiểu Tề không muốn tranh giành với cái miệng tham ăn của con."

Chỉ cần là đồ ăn được, Tiểu Thạch Đầu món đến đều không từ chối.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng Tiểu Thạch Đầu là vì trước đây bị đói đến tàn nhẫn, mới ăn như trả thù, trong thời gian đó nàng dồn hết sức nấu đủ loại đồ ăn ngon, nghĩ bù đắp lại những gì trước đây thằng bé thiếu hụt thì sẽ tốt thôi.

Sau này phát hiện tiểu tử này là thật sự rất có thể ăn, lão tam lão tứ và lão ngữ lão lục cộng lại hết với nhau, cũng không ăn bằng thằng bé.

Nàng lại sợ ăn nhiều như vậy, liệu cơ thể có vấn đề gì hay không.

Kết quả, nàng quan sát rất lâu.

Phát hiện tiểu tử này, trời sinh chính là bụng lớn.

Ăn vào, đều bổ hết vào cơ thể xương cốt.

Lúc ban đầu còn có hơi gầy gò lộc cộc, bây giờ thì trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngây ngây, cường tráng nhìn rất có phúc khí.

Nghe được nương thân nhà mình nói vậy, Hứa Gia Thạch có hơi không vui, cũng không ăn bánh quẩy nữa, miệng lầm bầm: "Vậy bụng con đói, ngũ đệ ăn không hết, con giúp đệ ấy chia sẻ một chút thì có gì sai."

"Không sai không sai." Tiền Mộc Mộc cười nói, bưng bát đũa vào phòng bếp, quay người lại sờ bụng của Tiểu Thạch, "Ăn nhiều như vậy thì vận động một chút đi, rửa bát, hửm?"

Nương thân đã nhờ như vậy, Hứa Gia Thạch sao có thể từ chối, hai ba miếng miếng nhét bánh quẩy vào miệng, gật đầu đồng ý.

"Thật ngoan." Tiền Mộc Mộc cười đến mức mi mắt cong cong, xách gùi ở góc tường, lại thuận tay cầm một con loan đao, "Hôm nay đừng đi ra ngoài nữa, ở nhà chăm sóc tẩu tẩu con cho tốt, có bất cứ việc gì thì đến chân núi phía đông gọi ta."

"Vâng!" Hứa Gia Thạch xắn tay áo lên, chăm chỉ rửa bát.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn xong bữa sáng, Linh Nhất không đi, mà cùng xử lý cây khô trong viện với Hứa Gia Lăng, khoé mắt nhìn thấy Tiền Mộc Mộc cầm đồ ra ngoài, giả vờ tuỳ ý hỏi: "Ngươi đây là định đi đâu?"

"Đi vào núi tìm một ít thảo dược, các ngươi làm đi." Tiền Mộc Mộc thuận miệng trả lời một câu, làm ra vẻ muốn đi ra ngoài.

Hứa Gia Tề cầm rổ thêu đi ra, nghe thấy lời này mắt quay vòng vòng, cậu bé bước nhanh đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm tay nàng, dễ thương làm nũng nói: "Nương, một mình nương lên núi liệu có nguy hiểm không?"

Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên một tia nghi hoặc.

Trước đây nàng không phải thường xuyên một mình lên núi sao, tại sao bây giờ Tiểu Tề lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này?

Trong lòng nghĩ vậy, nàng vẫn kiên nhẫn nói: "Không đâu, nương con rất lợi hại, sẽ bảo vệ tốt chính mình."

Hứa Gia Tề cắn môi, "Nhưng mà, bây giờ là tháng năm trong núi có đủ loại dã thú, con sợ nương sẽ xảy ra chuyện, con không muốn nương xảy ra chuyện!"

Nói đến cuối cùng, Hứa Gia Tề khoa trương ôm chặt lấy đùi của Tiền Mộc Mộc, mặt đầy ỷ lại mà cọ vào đùi của nàng, rõ ràng là không cho ra một phương pháp an toàn thì sẽ không để nàng đi.

"Thế này..." Tiền Mộc Mộc khó khăn.

Nàng cúi đầu, nâng đầu Hứa Gia Tề lên.

"Tiểu Tề nhà chúng ta làm sao thế này? Sao lại đột nhiên lo lắng cho ta đến vậy?"

Nội tâm Hứa Gia Tề rối rắm một chút, mở miệng nói dối: "Đêm qua con mơ thấy nương xảy ra chuyện, con ở trong mơ khóc rồi lại khóc, khóc rất đau lòng, nhưng nương nằm trên đất, làm sao cũng không chịu mở mắt nhìn con, lúc đó con rất sợ hãi."

Nói rồi lại nói, Hứa Gia Tề đột nhiên nhập vai.

Vừa nghĩ đến việc nếu nương thân thật sự rời xa chính mình, hốc mắt cậu bé cũng đỏ hoe lên, mím môi nước mắt sắp rơi xuống.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận