Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 194: Chương 194

Thu hết sự thấp thỏm kia vào mắt, Tiền Mộc Mộc cười gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn: "Nương tuyệt đối sẽ không, mẫu thân yêu các con."

Hứa Gia Tề lộ ra nét mặt tươi cười.

"Con cũng yêu nương."

Tiền Mộc Mộc cười, lại xoa xoa đầu nó.

Đi đường một ngày, nàng cũng không muốn lập tức đánh xe bò trở về, tìm khách điếm ở lại, đặt mấy cái hộp đủ loại màu sắc trên tay xuống, gọi mấy món ăn lại thêm nước ấm, để cho người trực tiếp đưa đến trong phòng.

Đi theo mẫu thân nhìn thấy được vô số thứ mới mẻ, Hứa Gia Tề cảm giác cả người đều hưng phấn, thậm chí nó cảm thấy mình đã hết phong hàn luôn rồi.

Nước ấm bưng tới trước, Tiền Mộc Mộc vắt khô khăn, lau mặt cho Hứa Gia Tề, sau khi vui vẻ không khỏi cảm thấy áy náy.

"Tiểu Tề, đều là nương không tốt."

"Con cũng không thoải mái, nương còn mang con đi lung tung khắp nơi."

"Không phải." Hứa Gia Tề kiễng chân lên, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, nó nở nụ cười, khoa chân múa tay, "Nương, con cảm thấy con không khó chịu nữa, hôm nay thật sự rất vui, thật là vui!"

Nhéo mũi tiểu tử kia, Tiền Mộc Mộc làm bộ chu môi tức giận nói: "Con có phải cố ý giả bộ không khó chịu, để cho trong lòng ta dễ chịu chút hay không? Hả?"

"Thật mà!" Tay nhỏ của Hứa Gia Tề chống nạnh, tức giận nhấn mạnh: "Lúc mẫu thân vào thành đã nói, bảo Tiểu Tề có gì thì nói, nếu khó chịu thì nhất định phải nói với người, nhưng Tiểu Tề thật sự không khó chịu, cũng thật sự là vô cùng vui vẻ."

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn ngập nghiêm túc của tiểu tử kia, Tiền Mộc Mộc chợt thở phào nhẹ nhõm, rửa tay cho tiểu tử kia: "Vậy là tốt rồi, nương rất sợ con vì nương, chịu đựng khó chịu không nói."

Mùi thơm quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, Hứa Gia Tề chỉ cảm thấy mình đã có được sự tốt đẹp nhất toàn thiên hạ, hạnh phúc trong mắt nó cũng sắp chạy ra ngoài, cái đầu nhỏ cọ cọ vào người nàng, cũng không nói chuyện.

Rửa sạch sẽ cho tiểu gia hỏa, Tiền Mộc Mộc cũng thuận tiện lau người.

Lúc này đồ ăn cũng được dọn lên bàn, vì tiểu tử này bị cảm, nên đều gọi chút đồ ăn thanh đạm.

Sau khi ăn cơm xong, bát đũa được lấy đi.

Tiền Mộc Mộc lại gọi nước ấm, ôm Tiểu Tề ngâm chân, liền cùng nhau leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, dự định ngày mai dậy sớm một chút, mua xong đồ của những người khác trên danh sách mua sắm rồi lên đường trở về.

Đi đường cả một ngày, mệt muốn chết.

Tiền Mộc Mộc gối đầu, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến động tĩnh thật lớn.

Cãi nhau, còn kèm theo tiếng đồ vật vỡ nát.

Ý thức của Tiền Mộc Mộc m.ô.n.g lung, xoa mắt ngồi dậy, tay áo bị kéo xuống, một tiếng gọi nương vang lên, nàng an ủi xoa đầu tiểu gia hỏa.

"Ngoan, ngủ đi."

"Ta đi xem một chút."

Đắp kín chăn mền cho Hứa Gia Tề, Tiền Mộc Mộc mang giày vào.

Đứng ở cạnh cửa, nàng rón rén kéo cửa phòng ra.

Xuyên qua khe cửa, nhìn xuống.

Dưới ánh đèn mờ tối, có rất nhiều người áo đen võ trang đầy đủ đang đứng, đeo khăn bịt miệng thêu hoa văn màu vàng, lông mày sắc bén, tướng mạo hung ác, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.

Một đôi mắt đột nhiên nhìn chăm chú b.ắ.n tới!

Tiền Mộc Mộc trong lòng cả kinh, vội vàng nghiêng người đóng cửa lại.

Dán sát vào cửa, nín thở ngưng thần.

Tiếng bước chân lên cầu thang nhẹ nhàng như gió, chui vào trong tai Tiền Mộc Mộc, nàng cắn chặt răng, năm ngón tay nắm chặt d.a.o găm.

Một cỗ sát khí áp bách từ ngoài cửa đánh úp lại.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng đập cửa vang lên.

Tiền Mộc Mộc vốn đang căng thẳng, bị tiếng gõ cửa này làm cho giật mình, mặt nàng trắng bệch trong nháy mắt, thu hồi d.a.o găm chậm rãi kéo một góc cửa ra.

Nhìn đôi mắt như chim ưng kia, Tiền Mộc Mộc nuốt ngụm nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Làm phiền hỏi có việc gì không?"

 

Đôi mắt của người áo đen, không dấu vết quan sát trong phòng, giọng nói khàn khàn âm u vang lên: "Đi ngang qua nơi đây tìm một người, không biết có thể đi vào nhìn một chút hay không."

Nhìn như hỏi, kì thực là thông báo.

 

Tiền Mộc Mộc có dự cảm, chỉ cần nàng dám nói một chữ không, người này tuyệt đối sẽ g.i.ế.c nàng.

Tiền Mộc Mộc thu con ngươi lại, lui qua một bên.

Người áo đen bước vào, ở trong phòng xoay một vòng lớn.

Ngay cả trên giường cũng không buông tha, trực tiếp dọa Hứa Gia Tề khóc.

Tiền Mộc Mộc ôm chặt hài nhi nhà mình, nhíu chặt lông mày, ngôn từ mang theo vài phần trách cứ: "Ngươi nhìn đủ chưa?"

Nhìn tiểu hài nhi vành mắt hồng nhuận phơn phớt, hắc y nhân hít một hơi, rốt cuộc không có làm khó dễ quá nhiều, quay đầu đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc đóng cửa lại, ôm chặt Hứa Gia Tề, kiên nhẫn dỗ dành một lúc lâu mới dỗ được tiểu gia hỏa kia đi ngủ.

Nhìn dung nhan ngủ say ngọt ngào kia, nàng không khỏi cười khẽ.

Mí mắt cụp xuống, cũng nặng nề ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở nhàn nhạt trong phòng, người áo đen rời khỏi cửa phòng, đi xuống dưới lầu, người điều tra tản ra bốn phía cũng trở về.

"Đổi địa điểm tiếp theo."

Dứt lời, từng nhóm người áo đen tuôn ra khỏi khách điếm này.

...

Hôm sau.

Trời vừa sáng, Tiền Mộc Mộc đã tỉnh.

Có chút bực bội nắm tóc, tối hôm qua bị ồn ào như vậy, làm hại nàng sau nửa đêm gặp ác mộng, cũng không thể ngủ ngon giấc.

Đơn giản sửa soạn xong, lại gọi điểm tâm sáng.

Trong chăn trên giường, một người tí hon bò dậy.

Hứa Gia Tề dụi dụi mắt.

Nó uể oải ngáp một cái.

"Nương, chào buổi sáng..."

Tiền Mộc Mộc đang thu dọn đồ vật hôm qua mua, nghe vậy thuận miệng đáp: "Chào buổi sáng, bảo bối."

Hứa Gia Tề ngoan ngoãn rời giường mặc quần áo.

Lại nắm khăn rửa mặt, ngồi ở trước bàn.

"Nương, chúng ta có thể ăn điểm tâm chưa?"

Đem đồ vật đều đã phân loại xong, Tiền Mộc Mộc phủi tay đi tới ngồi xuống, "Ăn đi ăn đi."

Ăn xong bữa sáng, Tiền Mộc Mộc một tay xách đồ, một tay dắt Hứa Gia Tề cùng nhau xuống lầu, trả phòng lại. Nàng đưa chút bạc bảo khách điếm hỗ trợ bảo quản đồ nàng mua rồi đi ra khỏi khách điếm.

Buổi chiều hôm qua đi dạo phố, nàng đã tìm hiểu rõ ràng phần lớn cửa hàng, hôm nay chỉ cần dựa theo danh sách, chọn mua đồ vật là được.

Trên đường phố phi thường náo nhiệt, tất cả đều là người.

Tiền Mộc Mộc nắm tay Hứa Gia Tề, xuyên qua đám người.

Qua buổi trưa, chọn mua xong tất cả mọi thứ, nàng lại tìm cửa hàng, ăn vài thứ, lại đóng gói đồ ăn trên đường, sau đó vòng trở về khách điếm tối hôm qua ngủ lại.

Qua giữa trưa trong khách điếm không còn ai nữa, Tiền Mộc Mộc đảo mắt, bỏ tiền nhờ gã sai vặt khách điếm hỗ trợ mang đồ nàng mua chuyển đến cửa thành bên kia.

Bận đến giữa chừng, Tiền Mộc Mộc đặt Hứa Gia Tề ở lại khách điếm, lại đi ra ngoài rất lâu mới trở về.

Tất cả mọi thứ đều được buộc chặt trên xe đẩy tay, chất thành một ngọn núi nhỏ, vừa nhìn đã biết rất nhiều thứ, một gã sai vặt hâm mộ nói: "Hứa phu nhân, người mua nhiều đồ thật."

Tiền Mộc Mộc vỗ nhẹ vào sợi dây thừng, thử mức độ vững chắc, hài lòng gật đầu, nghe vậy cười nói: "Thật vất vả mới được vào thành một chuyến, đương nhiên phải mua đủ trong một lần, tất cả những thứ cần dùng vào mùa đông năm nay đều ở đây, sau này cũng sẽ không đến nữa."

Gã sai vặt nghe xong, lập tức cũng không hâm mộ nữa, kéo một gã sai vặt khác chào hỏi Tiền Mộc Mộc một tiếng, rồi tự mình trở về khách điếm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận