Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 76: Đã mấy năm rồi
Trì Hi Văn gần như không suy nghĩ, nhanh chóng bước về phía hai người.
Vốn đã bước được một nửa đoạn đường, thì hắn nhận ra bây giờ họ đang ở giữa đường, vậy nên chỉ có thể tạm thời giữ sự nghi ngờ trong lòng, chờ đến khi qua đường, Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn đang chuẩn bị lên xe, Trì Hi Văn mới lên tiếng gọi hai người lại.
"Vân Tinh, em chờ chút."
Nghe thấy tiếng gọi đằng sau, Trì Vân Tinh theo bản năng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau thì thấy gương mặt khó chịu của Trì Hi Văn đang nhìn mình, Trì Vân Tinh nhíu mi, cậu đang định hỏi hắn sao vậy, thì nhận ra hình như Trì Hi Văn không phải đang nhìn mình...
Men theo ánh mắt của Trì Hi Văn, Trì Vân Tinh thấy ánh mắt của hắn dừng lại chỗ hai bàn tay đang nắm nhau của cậu và Đoàn Tri Diễn.
Trì Vân Tinh nheo mắt, đang muốn buông tay thì nghe được giọng nói như đang gằn từng chữ của Trì Hi Văn: "Từ lúc nào quan hệ của hai người tốt như vậy, sao lại giống mấy đứa nhỏ thế, qua đường còn cần phải nắm tay?"
Rõ ràng Trì Hi Văn cười, nhưng những lời nói ra lại không có ý cười nào, giọng điệu lạnh lẽo khiến cho da gà của Trì Vân Tinh suýt nữa nổi hết cả lên.
Đúng lúc này, Đoàn Tri Diễn xoay người, anh cũng hơi nhíu mày nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, so sánh với Trì Vân Tinh đang không được tự nhiên thì biểu hiện của anh rõ ràng là tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa.
Thậm chí, Đoàn Trì Diễn còn cố ý cầm tay Trì Vân Tinh, lắc lắc quơ quơ trước mặt Trì Hi Văn: "Nắm thì có vấn đề gì? Làm sao? Không lẽ cậu cũng muốn nắm tay tớ?"
Vừa nói, Đoàn Trì Diễn vừa buông tay Trì Vân Tinh ra, chìa tay về phía Trì Hi Văn.
Trì Hi Văn tức đến mức trán nổi gân xanh, trợn tròn mắt mà nói: "Ai muốn nắm tay cậu?"
Đoàn Trì Diễn "Xì" một tiếng, lại nói: "Không nắm thì không nắm", nói xong anh rụt tay về, không nhìn Trì Hi Văn nữa, mà quay đầu nói với Trì Vân Tinh, "Vân Tinh, em lên xe trước đi, đừng đứng bên đường nói chuyện."
Tim của Trì Vân Tinh vẫn đập thình thịch vì sợ, cậu hơi do dự, không dám nhìn anh ruột của mình, nghe lời Đoàn Tri Diễn vội vàng lên xe.
Đoàn Tri Diễn lên xe ngay sau đó.
Nhưng khi anh vừa ngồi xuống, cửa xe bên kia đã bị Trì Hi Văn kéo ra từ bên ngoài, giọng nói lạnh lùng: "Cậu cho tớ ngồi ở đây!"
Đoàn Tri Diễn vẫn không nhúc nhích, lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt như bình thường: "Cậu lại nổi điên cái gì đấy?"
"Tớ muốn ngồi chung với Vân Tinh." Trì Hi Văn trợn mắt nhìn anh.
Đoàn Tri Diễn vẫn bất động.
Thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, vì không muốn hai người họ cãi vã nên đúng lúc này, Trì Vân Tinh mở miệng nói: "Hay là... để em ngồi phía trước đi." Nói xong, cậu mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng ngồi lên ghế phụ.
Trì Hi Văn: "..."
Như vậy cũng được, chỉ cần Vân Tinh không ngồi cạnh Đoàn Tri Diễn là được.
Đoàn Tri Diễn liếc nhìn hắn một cái, hơi mím môi, thái độ bất mãn hiện rõ trên mặt anh.
Trì Hi Văn hé miệng còn muốn nói cái gì đó, Đoàn Trì Diễn đã nói: "Nhanh lên xe đi bạn lớn ơi, đừng ở đó mà quậy nữa."
Bạn lớn Trì Hi Văn: "..."
Trì Hi Văn lên xe từ phía bên kia, sau khi xe bắt đầu đi, bên trong xe là một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Trì Vân Tinh liên tục nhìn kính chiếu hậu, cậu lén nhìn Trì Hi Văn trước rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Hiện tại, trong lòng cậu hơi hoảng loạn, lo lắng đến nỗi hai tay siết chặt vào nhau.
Cũng may là hiện tại cậu đang ngồi ở ghế phụ, nên Trì Hi Văn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Trì Vân Tinh, điều này làm cho Trì Vân Tinh an tâm hơn chút.
Không biết qua bao lâu, Trì Hi Văn mới cau mày phá vỡ sự im lặng, giọng nói của hắn còn mang theo một chút bất bình: "Giữa hai người có chuyện gì vậy? Sang đường mà còn phải nắm tay?"
Sống lưng của Trì Vân Tinh không tự chủ được mà thẳng tắp, hồi hộp đến nỗi cổ họng của cậu cũng run rẩy theo.
Đoàn Tri Diễn đi trước một bước, thay cậu trả lời, giọng khó hiểu: "Có chuyện gì là sao? Ngược lại là cậu đó, gần đây bị sao vậy? Dạo này tớ thấy cậu hơi khó hiểu đấy?"
"Tớ khó hiểu?" Trì Hi Văn nghe được câu này lập tức không còn bình tĩnh.
Hắn có chỗ nào khó hiểu?
Khó hiểu phải là Đoàn Tri Diễn với Trì Vân Tinh mới đúng chứ?
Lúc này Trì Hi Văn bỗng nhiên nhớ đến những việc mà hắn không để ý trong hai ngày qua.
Việc đầu tiên là, hôm qua là sinh nhật của Đoàn Tri Diễn, tại sao hắn chưa đi đón Trì Vân Tinh mà Trì Vân Tinh đã ở chỗ Đoàn Tri Diễn?
Còn việc thứ hai là trưa hôm nay, biệt thự của Trì Vân Tinh cách nhà Đoàn Tri Diễn không xa, tại sao hôm qua lại không đưa người về nhà?
Hơn nữa, không phải Đoàn Tri Diễn rất thích biệt thự phong cách Giang Nam kia sao? Vậy tại sao khi Vân Tinh chuyển nhà, cậu ta cũng chuyển nhà theo?
Cứ cho là do quan hệ của hai người họ tốt đi chăng nữa, nhưng cũng không đến mức ngày nào cũng dính với nhau chứ!
Lúc trước quan hệ của hắn với Đoàn Tri Diễn cũng tốt, cơ mà cũng đâu thấy tốt đến mức độ này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trì Hi Văn vẫn cảm thấy có gì đó kì kì.
Nhưng mà hắn lại không muốn nghĩ đến phương diện kia.
Mới ngày hôm qua thôi, Đoàn Trì Diễn còn khoe với hắn là đã có người trong lòng, tại sao hôm nay lại dính líu tới em trai hắn?
Chẳng lẽ người mà Đoàn Tri Diễn nói thích hôm qua chính là Vân Tinh?
Trong lòng của Trì Hi Văn có rất nhiều câu hỏi, nhưng hắn không muốn hỏi ngay trước mặt Trì Vân Tinh, hắn sợ Vân Tinh sẽ suy nghĩ nhiều.
Vậy nên chỉ có thể hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, nói với Đoàn Tri Diễn: "Để lát nữa rồi nói."
Nhưng không nghĩ đến Đoàn Tri Diễn không phối hợp: "Sao không nói luôn bây giờ?"
"Đoàn Tri Diễn!" Trì Hi Văn cau mày, chắc chắn Đoàn Tri Diễn không phải không hiểu ý hắn là gì.
Đoàn Tri Diễn lại biểu hiện như thật sự không hiểu gì, cười hỏi: "Làm sao? Cậu muốn nói gì?"
"Nếu bây giờ không nói rõ ràng thì lẽ nào lát nữa cậu định kết án cho tớ luôn?" Đoàn Tri Diễn liếc nhìn Trì Vân Tinh đang ngồi phía trước, cười hỏi: "Vân Tinh, em thấy đúng không?"
Trì Vân Tinh khẽ hít một hơi, giả vờ bĩnh tĩnh, quay đầu lại làm như vô tình nhìn về phía Trì Hi Văn nói: "Anh, rốt cuộc là như thế nào?"
Trì Hi Văn: "..."
Trì Vân Tinh thấy Trì Hi Văn không nói lời nào, lại nghĩ đến câu nói của Đoàn Tri Diễn trước đó, không kìm được mà nói một câu tương tự với câu của Đoàn Tri Diễn: "Có phải là vì vừa này em chỉ nắm tay anh Tri Diễn mà không nắm tay anh nên anh mới tức giận phải không?"
Trì Hi Văn: "..."
Tai của Trì Vân Tinh nóng lên, nhưng vẫn nghiêm túc nói bậy nói bạ: "Hay là để lát nữa em cũng nắm tay anh nhé?"
Trì Hi Văn: "???"
Trì Hi Văn nhìn biểu cảm của Trì Vân Tinh, thấy cậu không giống như đang đùa, trong nháy mắt hắn đột nhiên nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ những suy nghĩ của mình là sai sao?
Họ thật sự chỉ là bạn bè, chỉ là dắt nhau qua đường thôi?
Trong lòng nghĩ sao thì hỏi vậy.
Đoàn Tri Diễn dùng ánh mắt như đang nhìn một thằng ngu nhìn hắn: "Tất nhiên là dắt qua đường, thuận tay thì nắm Vân Tinh thôi." Dừng một chút, Đoàn Tri Diễn lại nói tiếp: "Hơn nữa, cứ cho là giữa hai bọn mình có cái gì đi, thì đáng lẽ nên tránh mặt cậu đúng không? Tại sao lại phải nắm tay trước mặt cậu?"
Trì Hi Văn "..."
Hình như cũng có lý.
Trì Vân Tinh gật đầu phụ họa: "Nếu như anh thấy không thoải mái thì em cũng sẽ nắm tay anh."
Trì Hi Văn đột nhiên chìm vào sự hoài nghi cực độ đối với bản thân.
Lẽ nào hắn thật sự hiểu lầm rồi?
Nhưng dù là bạn bè thì cũng ít người dắt tay nhau qua đường mà?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Trì Hi Văn, Trì Vân Tinh tiếp lời: "Anh, có phải là anh cổ hủ quá không? Bây giờ bạn bè ở chung với nhau đều như vậy, đều thân thiết như vậy đó."
Đoàn Tri Diễn lại trêu chọc nói: "Không ngờ là cậu lại nghĩ rằng hai người nắm tay là yêu nhau, nếu vậy thì hôn nhau là sẽ có em bé đúng không?"
Trong nháy mắt, gương mặt Trì Hi Văn tối sầm: "Cút!"
Tài xế ngồi phía trước không kìm được mà cười.
Nhưng ông chỉ dám cười một lần, ngay lập tức không dám cười nữa, sợ là Trì Hi Văn tức giận.
Trì Vân Tinh cũng thấy vui, nhưng ngay sau đó không biết cậu lại nghĩ đến cái gì đó mà lỗ tai lại đỏ lên.
Nhân lúc Trì Hi Văn ngẩn ra thì cậu xấu hổ trừng Đoàn Tri Diễn một cái.
Khóe miệng Đoàn Tri Diễn vẫn còn nụ cười nhàn nhạt kia, dường như không bị ảnh hưởng chút nào. Anh còn không quên trêu Trì Hi Văn: "Nếu như không phải như vậy thì đó là do cậu quá đen tối, nên nhìn cái gì cũng cảm thấy như vậy. Tớ nói này cậu cũng nên tìm người yêu đi, để khỏi lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện vô nghĩa."
Trì Hi Văn phát hiện, gần đây miệng lưỡi của Đoàn Tri Diễn ngày càng lợi hại.
"Tớ lười nói với cậu!"
Đoàn Tri Diễn nhìn xuống: "Vậy càng tốt, lỗ tai tớ càng được thanh tịnh."
Trong lòng Trì Hi Văn vẫn hơi nghi ngờ, nhưng việc hắn nghi ngờ thì nghi ngờ, trước mặt hắn hai người này nói chuyện rất cẩn thận.
Hơn nữa, nếu chỉ dựa vào việc hai người nắm tay mà kết luận họ hẹn hò với nhau thì đúng là không ổn.
Vì vậy, Trì Hi Văn lại hỏi một câu: "Người hôm qua cậu nói với tớ là cậu thích đó, cậu thích người ta bao lâu rồi?"
Đoàn Tri Diễn: "Không phải cậu bảo là không muốn nói chuyện với tớ nữa sao?"
Trì Hi Văn nghẹn một cái.
Đoàn Tri Diễn cười trả lời: "Đã mấy năm rồi."
Anh vừa nói xong thì không chỉ Trì Hi Văn mà ngay cả Trì Vân Tinh ngồi đằng trước cũng ngây ngẩn, quay đầu lại nhìn Đoàn Tri Diễn: "Đã mấy năm rồi?"
Trì Hi Văn cũng sửng sốt.
Vậy chắc là hắn hiểu lầm rồi.
Vân Tinh mới về nhà nhiều lắm cũng chỉ mới ba tháng, Đoàn Tri Diễn sao có thể thích Vân Tinh đến mấy năm được?
"Sao trước giờ chưa nghe cậu nói đến?" Trì Hi Văn hiểu rõ rồi thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sống lưng luôn thẳng tắp cũng hơi buông lỏng, dần dần dựa về sau.
Đôi mắt của Đoàn Tri Diễn nhìn về phía trước, không biết là đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên anh cười một cái: "Bởi vì trước kia tớ thấy tớ và em ấy không thể nào ở bên nhau được nên mới không hành động."
Trì Hi Văn kinh ngạc nói: "Thì ra cậu nhịn lâu như vậy à?" Dừng một chút, ánh mắt hắn lại va vào chiếc nhẫn trên ngón tay của Đoàn Tri Diễn, "Chiếc nhẫn này là?"
Đoàn Tri Diễn mím môi cười một cái, xoay nhẫn trước mặt hắn: "Tớ tự thiết kế, không tệ phải không?"
Trì Hi Văn bỗng nhiên cũng trở nên hóng hớt: "Kiểu tình nhân à?"
Đoàn Tri Diễn: "Ừ."
"Người kia có nhận không?" Trì Hi Văn lại hỏi.
Đoàn Tri Diễn ừ một tiếng.
Trì Hi Văn cảm thán: "Cậu đúng là nhanh tay thật đấy."
Đoàn Tri Diễn từ chối cho ý kiến.
Trì Vân Tinh không nghe tiếp nữa, bây giờ trong lòng cậu đang rất hỗn loạn.
Trì Vân Tinh biết người hôm qua Đoàn Tri Diễn nói chính là mình, cho nên khi nghe được câu "Đã mấy năm rồi" cậu mới tỏ ra bất ngờ như vậy.
Cậu chưa từng nghe Đoàn Tri Diễn nói anh bắt đầu thích cậu từ lúc nào, nên Trì Vân Tinh tự nhiên cho rằng Đoàn Tri Diễn cũng giống như mình, mới động lòng trong khoảng thời gian gần đây thôi.
Cậu không hề nghĩ đến Đoàn Tri Diễn thích mình từ sớm như vậy.
Khó trách, nếu không phải vì thích từ trước thì tại sao anh luôn bị bệnh tật hành hạ như vậy?
Tim Trì Vân Tinh đột nhiên thắt lại, cậu thấy đau nhói, nặng nề vô cùng.
Ở phía sau, Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn còn đang nói gì đó, nhưng Trì Vân Tinh không nghe lọt một câu nào.
Trong lòng cậu bây giờ đang rất loạn.
––––––––––––
Ngày mai Trì Vân Tinh còn phải đi học nên tài xế đưa cậu về biệt thự trước.
Nếu là lúc trước, Đoàn Tri Diễn nhất định sẽ nói là anh cũng xuống xe, nhưng hôm nay vì để cho Trì Hi Văn không suy nghĩ nhiều, anh không nói nữa, mà để tài xế đưa anh đến biệt thự ven hồ.
Quả nhiên, hành động này của anh làm cho Trì Hi Văn thêm phần yên tâm.
Trì Vân Tinh cũng hiểu ý của Đoàn Tri Diễn nên không hỏi nhiều, chào hai người xong thì xuống xe, đi về phía trước.
Sau khi về đến nhà, Trì Vân Tinh vừa ngồi xuống ghế sofa đã thấy tin nhắn của Đoàn Tri Diễn gửi tới.
[Em sao vậy?]
Người đàn ông này rất nhạy cảm, Trì Vân Tinh biết tâm tư của mình không qua khỏi mắt anh.
Tri Vân Tinh hít thở thật sâu mấy cái mới đè lại được sự nặng nề trong lòng, đánh chữ hỏi: [Em nghe nói, anh thích em đã mấy năm rồi?]
Sau khi gửi đi, ngón tay đang cầm điện thoại của Trì Vân Tinh cũng siết thật chặt.
Đoàn Tri Diễn không trả lời lại ngay, Trì Vân Tinh ngồi trên sô pha đợi một lúc lâu, dứt khoát đi lên tầng.
Cậu vừa lấy quần áo ngủ, chuẩn bị đi tắm thì Đoàn Tri Diễn gọi điện video tới.
Trì Vân Tinh vội vàng cầm điện thoại lên, bấm nhận.
Hình như Đoàn Tri Diễn cũng vừa về đến nhà, anh dựa lên sô pha, dáng vẻ lười biếng: "Vì chuyện này mà em khó chịu lâu như vậy? Anh còn tưởng là em ghen cơ đấy."
Trì Vân Tinh nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào: "Em ghen với chính mình làm gì?"
Đoàn Tri Diễn khẽ cười một tiếng, tiếng cười như mang theo dòng điện nhỏ, khiến lỗ tai Trì Vân Tinh nhột nhẹ.
"Ừ, anh đã thích em nhiều năm rồi." Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên cười nói.
Trì Vân Tinh ngạc nhiên một lúc mới phản ứng được là Đoàn Tri Diễn đang trả lời vấn đề vừa nãy của mình.
"Anh hiểu ra hơi muộn, đến hai mươi mấy mới hiểu thích là gì," Đoàn Tri Diễn nói, "Trước kia không nói với em là vì sợ em như bây giờ, suy nghĩ nhiều."
Lồng ngực Trì Vân Tinh cảm thấy khó chịu, cổ họng như bị chặn lại, khàn giọng nói: "Em suy nghĩ nhiều chỗ nào?"
"Thật sự không có sao?" Ánh mắt Đoàn Tri Diễn bình tĩnh không gợn sóng, giống như có thể nhìn thấu lời nói của Trì Vân Tinh.
Đột nhiên, Trì Vân Tinh không dám đối mặt với người đàn ông này, cậu xấu hổ nhìn đi chỗ khác, không nói gì.
Qua một lúc lâu, Đoàn Tri Diễn mới cười nhẹ.
"Vân Tinh, em đừng nghĩ nhiều. Bởi vì nếu em khó chịu, anh cũng không thoải mái." Giọng nói của Đoàn Tri Diễn trầm ấm: "Hơn nữa quan trọng là bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, đừng để ý đến những chuyện không vui trước kia nhé?"
Trì Vân Tinh đỏ mắt nhìn người đàn ông trước màn hình, thật lâu sau mới gật đầu một cái.
Bỗng nhiên, cậu không khống chế được ý muốn ôm Đoàn Tri Diễn.
"Anh Tri Diễn, anh đang ở đâu vậy?" Trì Vân Tinh hỏi.
Đoàn Tri Diễn nói: "Đang ở biệt thự ven hồ, vừa nãy không phải là anh không muốn về nhà với em, mà là anh sợ anh trai em sẽ suy nghĩ nhiều..."
Trì Vân Tinh đột nhiên ngắt lời anh: "Thật ra thì thẳng thắn với anh ấy cũng không có vấn đề gì."
Đoàn Tri Diễn sửng sốt một chút: "Sao thế? Vân Tinh, không phải lúc chúng ta ở bệnh viện đã bàn bạc xong rồi sao? Đến khi nào chuyện của dì Đàm ổn định một chút, rồi chúng ta nói cho họ biết cũng không muộn."
Trì Vân Tinh rũ mắt, không nhìn Đoàn Tri Diễn, tùy hứng mà nói: "Nhưng em không muốn thấy anh và anh ấy cãi nhau vì em, dù sao sớm muộn gì anh ấy cũng biết, bây giờ em muốn nói cho anh ấy biết luôn."
Nói xong, không cho Đoàn Tri Diễn cơ hội phản ứng, Trì Vân Tinh lập tức cúp máy.
Không một chút do dự, Trì Vân Tinh bấm số điện thoại của Trì Hi Văn.
Trì Hi Văn bắt máy rất nhanh, giọng điệu vẫn rất vui vẻ: "Vân Tinh? Có chuyện gì vậy em?"
Trì Vân Tinh yên lặng một giây, sau đó mở miệng nói: "Anh ơi, em đã có người yêu rồi."
Trì Hi Văn phải mất một lúc mới phản ứng lại, sau đó mới nói: "Hả? Có người yêu? Ai vậy? Sao lại nhanh vậy?"
Trì Vân Tinh nói tiếp: "Em... Em đang hẹn hò với anh Tri Diễn, bọn em vừa bên nhau vào hôm qua, vừa nãy ở trên xe là bọn em lừa anh."
Trì Hi Văn cảm thấy đầu óc mình hơi mơ hồ: "Chờ đã, Vân Tinh..."
Trì Vân Tinh không đợi được, cậu sợ chỉ cần mình dừng lại thì những lời này sẽ không nói ra được nữa: "Em thích anh Tri Diễn trước, người tỏ tình trước cũng là em, cho nên sau này anh đừng tìm anh Tri Diễn gây rối nữa được không? Mỗi lần thấy hai người cãi nhau vì em, em thấy khó chịu lắm..."
Trì Hi Văn: "..."
Một khoảng lặng giữa hai người.
Rất lâu sau đó, Trì Hi Văn mới hồi phục tinh thần lại: "Em nói gì cơ? Em nói là em với Đoàn Tri Diễn?"
Trì Vân Tinh: "Dạ."
Trì Hi Văn lại không lên tiếng một lúc lâu, sau đó Trì Vân Tinh nghe được tiếng dồn dập từ bên kia cùng với âm thanh "Tút tút tút".
Bây giờ Trì Vân Tinh không đoái hoài gì đến việc đi tắm nữa, mà cậu cầm điện thoại đi xuống tầng.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, là Đoàn Tri Diễn gọi đến, đồng thời Đoàn Tri Diễn cũng gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
[Vân Tinh?]
[Sao lại đột nhiên cúp máy?]
[Em muốn làm gì vậy?]
[Vân Tinh ơi?]
Trì Vân Tinh nhìn tin nhắn nhưng không trả lời mà xoay người đi xuống dưới gara, chọn một chiếc xe không nổi bật, khởi động xe rồi lái về phía căn biệt thự ven hồ.
Cùng lúc đó, Trì Hi Văn cầm điện thoại, khóe mắt trợn đến sắp nứt ra, nói với tài xế: "Quay xe! Trở lại chỗ ven hồ!"
Trong lòng tài xế dù thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp quay đầu xe.
Ở nơi này, Đoàn Tri Diễn ở nhà lẳng lặng đợi năm phút, không đợi được tin nhắn của Trì Vân Tinh, anh hơi sốt ruột, cầm chìa khóa xe, đứng lên đi ra cửa, anh vừa mới mở cửa đã nghe thấy tiếng phanh xe cấp tốc.
Đoàn Tri Diễn còn chưa kịp nhìn đã nghe thấy một giọng mắng đinh tai nhức óc——
"Đoàn Tri Diễn! Con mẹ nó cậu là một tên khốn nạn!"
Đoàn Tri Diễn nheo mắt, anh đang định nói gì đó thì tiếng phanh lại vang lên, một chiếc xe màu bạc đến dừng ngay sau xe của Trì Hi Văn.
Đoàn Tri Diễn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay biển số xe, anh sững người trong giây lát, liếc nhìn thời gian, sắc mặt trầm xuống, nhấc chân đi về phía chiếc xe thể thao.
Lúc này Trì Vân Tinh vừa mới bước xuống từ chiếc xe, nhìn thấy Trì Hi Văn nổi giận, liền nói to: "Anh!"
Trì Hi Văn giật mình, quay lại nhìn thấy Trì Vân Tinh cũng đang tức giận.
Trì Vân Tinh bước nhanh về phía Trì Hi Văn, nhưng trước khi cậu kịp nắm lấy tay Trì Hi Văn, Đoàn Tri Diễn đã vượt qua Trì Hi Văn, nói với cậu bằng giọng điệu nghiêm túc: "Vân Tinh, vừa nãy em lái xe với tốc độ bao nhiêu đấy?"
Trì Vân Tinh hiếm khi mà dừng lại một lát, cậu nghĩ một lúc rồi nói: "Em còn chưa đi đến tốc độ giới hạn đâu!"
"Vậy vẫn rất nhanh!" Giọng nói của Đoàn Tri Diễn cực kỳ nghiêm túc, trong mắt là sự lo lắng không thể che giấu được, sau khi chắc chắn Trì Vân Tinh không bị sao, thì lông mày vẫn luôn nhíu chặt của anh lúc này mới thả lỏng một chút.
Trì Vân Tinh lúc này cũng khôi phục lại tinh thần, biết hành động vừa rồi của mình rất nguy hiểm, ngoan ngoãn xin lỗi Đoàn Tri Diễn: "Xin lỗi, anh Tri Diễn... lúc nãy em hơi lo lắng nên..."
Cậu biết khi mình nói sự thật cho Trì Hi Văn thì Trì Hi Văn nhất định sẽ quay lại, cậu lo lắng nên mới vội vàng đến đây.
Trì Hi Văn nãy giờ bị hai người gạt sang một bên, nghe được những lời này của Trì Tinh Vân, bỗng nhiên bật cười: "Lo lắng? Em lo cái gì? Sợ anh làm gì cậu ấy sao? Em lo anh sẽ đánh nhau một trận với cậu ấy à? Bảo sao, trước đây anh vẫn luôn cảm thấy giữa hai người có gì đó không đúng, hóa ra là có người không phải là người! Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, lừa gạt em trai tôi! Đoàn Tri Diễn, cậu được lắm!"
Giọng điệu Trì Hi Văn không tốt lắm, không chỉ chỉ trích mà còn mang theo ý trào phúng.
Trì Vân Tinh theo bản năng đứng che trước người của Đoàn Tri Diễn.
Trong lòng Đoàn Tri Diễn buồn cười, nhưng sự thật đã bị phơi bày cũng không cần giấu làm gì, anh nắm lấy tay của Trì Vân Tinh, kéo tay cậu vào trong, nói với Trì Hi Văn: "Vào trong nhà rồi nói chuyện."
Trì Hi Văn vốn đã tức giận, lúc này lại nhìn thấy cảnh hai người nắm tay, ngọn lửa trong lòng như bị người ra hất thêm một chậu dầu, lửa giận lại cháy dữ dội hơn.
Cũng may, dù hắn có tức giận nhưng vẫn còn mấy phần lý trí, vẫn biết là không thể ồn ào ở bên ngoài, hắn hừ lạnh một tiếng rồi mới theo hai người vào nhà.
Trì Vân Tinh bị Đoàn Tri Diễn kéo ngồi xuống sô pha, Đoàn Tri Diễn lại đi lấy một chai nước chanh đưa cho Trì Vân Tinh.
Trì Hi Văn lặng lẽ nhìn một màn này, càng nhìn càng thấy cáu.
"Nói đi, sao lại thành thế này?" Trì Hi Văn vẫn còn ngại sự có mặt của Trì Vân Tinh, không xụ mặt xuống, nhưng giọng điệu vẫn không tốt.
Điều Trì Vân Tinh không hy vọng nhất là tình cảnh như thế này, khóe miệng cậu mấp máy mà nói: "Em đã nói với anh rồi, em là người theo đuổi anh Tri Diễn trước, em rất thích anh ấy, cho nên mới hẹn hò với anh ấy."
Trì Hi Văn: "..."
Vẻ mặt Trì Hi Văn đau đớn nhìn Trì Vân Tinh, cảm thấy đau tim.
Em trai ngốc nghếch của hắn ơi!
Bị con sói đuôi to kia tha đi, thế mà còn nói đỡ giúp người ta!
Đoàn Tri Diễn nghe nói vậy cũng ngơ ngác một lúc, anh liếc mắt nhìn cậu, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ lỗ tai của Trì Vân Tinh.
"Nói bậy cái gì vậy?"
"Cậu sờ cái gì đấy!" Trì Hi Văn như quát lên, suýt chút nữa không nhịn được mà xông lên tách hai người ra.
Đoàn Tri Diễn nghe vậy, khẽ liếc hắn một cái, đưa tay ôm nhẹ Trì Vân Tinh vào lòng, giọng điệu mang theo chút khoe khoang: "Tớ với Vân Tinh là người yêu của nhau, tại sao không thể chạm vào? Tớ không thể đụng vào, chẳng lẽ cậu có thể?"
"Cậu——" Trì Hi Văn hít thở không thông.
Vậy mà Trì Vân Tinh còn đỏ mặt nói giúp cho Đoàn Tri Diễn, tán thành gật đầu nói: "Anh, bọn em là người yêu của nhau, tiếp xúc thân mật là điều bình thường, hơn nữa không phải anh Tri Diễn cưỡng ép em, là em tự nguyện. Hơn nữa... chúng em đã hôn nhau rồi."
Trì Hi Văn: "???"
"Đm!" Trì Hi Văn thầm mắng một câu, ngồi không được nữa, ngay lập tức đứng lên, nóng nảy đá một phát vào chân bàn, đỏ mắt nhìn Đoàn Tri Diễn: "Đoàn Tri Diễn! Con mẹ nó cậu không phải là người!"
"Cậu đi theo tôi!" Trì Hi Văn xoay người, đi về phía thư phòng.
Trì Vân Tinh gấp gáp, cầm chặt tay của Đoàn Tri Diễn: "Anh, anh Tri Diễn với em..."
"Vân Tinh," Trì Hi Văn hít một hơi thật sâu, kiềm chế lại cơn giận của mình, nói với Trì Vân Tỉnh, "Có mấy chuyện, anh phải nói rõ ràng với cậu ta."
Đoàn Tri Diễn cũng hiểu, anh đưa vỗ nhẹ tay của Trì Vân Tinh nhằm trấn an cậu, nhẹ giọng nói: "Em đừng lo."
Trì Hi Văn lại hừ một tiếng, xoay người đi về phía thư phòng.
Nhân lúc hắn không chú ý, Đoàn Tri Diễn đến gần, hôn nhẹ vào khóe môi của Trì Vân Tinh: "Đợi anh."
––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Tri Diễn: Không chỉ muốn sờ, còn muốn làm chuyện Tấn Giang không cho viết!