Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 39: Bàn ăn đủ đầy
Bàn tay xoa đầu dày rộng, lại còn ấm áp kết hợp với động tác thân mật khiến đôi tai dưới mái tóc của Trì Vân Tinh đỏ bừng.
Cậu ngượng ngùng ngẩng đầu, muốn Trì Hi Văn buông tay, nhưng không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của hắn.
Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, cậu lại quay đầu nhìn Trì Lăng và Đàm Dao cách đó không xa.
Đàm Dao đưa tay che miệng, đôi mắt ngập nước nhưng vẫn mang theo ý cười.
Mắt Trì Lăng cũng đỏ lên, cà phê bên cạnh bị ông làm đổ, nước từ trên bàn đổ xuống rơi tí tách trên mặt đất, nhưng dường như ông vẫn chưa phát hiện ra.
Trì Vân Tinh cũng không ngờ mình chỉ đổi xưng hô mà thôi, nhưng lại khiến họ phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Môi cậu giật giật, hồi lâu mới do dự nói: "Ba, cà phê..."
Ban đầu, Trì Lăng cũng chỉ vô thức "hả", sau đó mới giật mình bừng tỉnh, ông vội vàng rút hai tờ giấy, tùy tiện lau máy tính, vừa lau vừa nói: "Nguy rồi..."
Trì Hi Văn còn đang cảm động, thấy cảnh này lại không nhịn được cười nói: "Ba chưa lưu tài liệu đúng không?"
"Màn hình đen rồi, xem ra là phải làm lại." Đôi mắt Đàm Dao còn rất đỏ, giọng nói mang theo nức nở, nhưng nói câu này lại giống như cười trên sự đau khổ của người khác.
Trì Hi Văn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Chỉ có mỗi Trì Vân Tinh là vẫn áy náy, mím môi nói: "Tại con..."
Cậu thật sự không ngờ, mình chỉ gọi một tiếng ba mà ông lại phản ứng mạnh như vậy.
"Sao lại tại em/con được?" Trì Vân Tinh vừa dứt lời, ba người lập tức đồng thanh nói.
Đàm Dao nói tiếp: "Để dì giúp việc dọn dẹp một chút, anh đi thay quần áo đi."
Đêm qua về nhà, bọn họ lo lắng Trì Vân Tinh không thích ứng, cho nên Trì Lăng đã cho người giúp việc trong nhà nghỉ phép trước, bây giờ chỉ còn một người thôi.
Trì Lăng cũng không nói gì, lập tức đứng lên chuẩn bị lên lầu thay quần áo, nhưng ông vừa bước một bước thì đột nhiên quay đầu liếc nhìn Trì Vân Tinh.
Đôi mắt Trì Lăng sâu thẳm, khóe miệng nở nụ cười, khẽ nói: "Vân Tinh, ba thật sự rất vui."
Nói xong, Trì Lăng lại nhanh chóng lên lầu.
Trì Hi Văn cũng cười nói: "Anh cũng rất vui."
Đàm Dao cũng đi về phía trước, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Trì Vân Tinh, sau đó nói: "Ba con là người tay chân vụng về, không phải là do con đâu." Dừng một chút, Đàm Dao lại mới nói tiếp: "Vân Tinh, mọi người thật sự rất vui vì con có thể nhanh chóng chấp nhận mọi người."
Hôm qua không phải Đàm Dao không nhớ đến chuyện muốn Trì Vân Tinh đổi xưng hô, nhưng cuối cùng bà vẫn không nói ra.
Nếu như nhanh quá thì bà sợ Trì Vân Tinh không thể chấp nhận.
Hơn nữa Đàm Dao cảm thấy, điều quan trọng nhất là người một nhà có thể đoàn tụ, bà có thể gặp Vân Tinh, Vân Tinh có thể trở về bên cạnh bọn họ, như vậy là đủ rồi.
Xưng hô cũng đâu có quan trọng như vậy?
Trì Lăng và Trì Hi Văn cũng suy nghĩ như vậy.
Chẳng qua họ không thể ngờ rằng, Trì Vân Tinh lại chủ động đổi xưng hô với bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân khiến Trì Lăng có phản ứng lớn như vậy, bọn họ quá kinh ngạc, cũng vô cùng cảm động.
Mặc dù chỉ là thay đổi xưng hô, nhưng đối với cả nhà bọn họ mà nói, đây là thứ mà bọn họ đã chờ đợi trong suốt mười bảy năm.
Trì Vân Tinh lẳng lặng nhìn Đàm Dao hai giây, sau đó cậu mới hơi nghiêng đầu, xoa xoa chóp mũi cay cay của mình, khẽ nói: "Con cũng rất vui."
Có thể tìm được người nhà thương mình như vậy, Trì Vân Tinh thật sự rất vui.
Đàm Dao hơi cười: "Ừ, vậy mẹ làm thức ăn trước, đợi mẹ thêm một chút nhé."
Nói xong, Đàm Dao xoay người vào phòng bếp.
Dì giúp việc cũng lau dọn sàn nhà xong rất nhanh, trong khoảng thời gian đó bà ấy cũng nhìn Trì Vân Tinh một chút, nhưng vẫn cố kìm nén, không dám nhìn lâu, vội vàng dọn dẹp vệ sinh xong, lại trở về phòng bếp.
Đương nhiên Trì Vân Tinh cũng chú ý tới, cậu có hơi khó hiểu.
Trì Hi Văn nhìn dì giúp việc vào phòng bếp, hắn mới giải thích: "Dì ấy ở nhà chúng ta đã mười tám năm rồi."
Trì Vân Tinh lập tức hiểu ý hắn, cậu hơi sửng sốt: "Vậy dì ấy cũng từng gặp em rồi hả?"
Trì Hi Văn cười gật đầu, hắn hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: "Trong nhà có rất nhiều người giúp việc muốn gặp em, nhưng sợ em không quen nên hôm qua ba đã cho họ nghỉ phép hết rồi."
Trì Vân Tinh gật đầu hiểu ra.
Hèn gì hôm qua cậu về, cả căn biệt thự lớn như vậy mà không thấy người giúp việc nào.
Hai anh em lại trò chuyện mấy câu, Trì Lăng đã thay đồ xong xuống lầu.
Lúc này Đàm Dao cũng chuẩn bị xong toàn bộ thức ăn rồi, bảo Trì Hi Văn mang đồ ăn lên giúp bà.
Trì Vân Tinh cũng muốn đến giúp một tay, nhưng cậu lại bị Đàm Dao kéo tay ngồi xuống bàn.
"Vân Tinh chờ ăn cơm là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho ba và anh con." Đàm Dao nói.
Trì Lăng đang định xem máy tính của mình một chút, nghe vậy cũng không nhìn đến máy tính nữa, mỉm cười nhìn Trì Vân Tinh: "Ừ, Vân Tinh ngồi xuống trước đi, ba đi bưng thức ăn."
Nói xong ông đặt máy tính xuống, đi vào phòng bếp.
Trì Vân Tinh còn muốn nói gì đó, nhưng Đàm Dao khẽ lắc đầu với cậu: "Không sao đâu, chỉ dọn cơm thôi mà."
Cậu không thể nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng ngồi trên ghế.
Ba người ra ra vào vào, tổng cộng sáu lần, cuối cùng mới có thể bưng hết toàn bộ các món ra ngoài.
Trì Vân Tinh ngồi ở chính giữa, ngồi bên cạnh cậu là Trì Hi Văn và Đàm Dao, Trì Lăng ngồi xuống bên cạnh Đàm Dao.
Đàm Dao nhìn bàn ăn rốt cuộc cũng đầy đủ, đôi mắt lại cay cay. Nhưng bà nhanh chóng kìm lại nước mắt, cười nói: "Ăn cơm ăn cơm! Nào, Vân Tinh, ăn thử món này đi."
Trong suốt bữa ăn, đôi đũa trong tay Đàm Dao không ngừng gắp thức ăn.
Nhưng bà không gắp thức ăn cho mình, mà không ngừng gắp thức ăn cho Trì Vân Tinh.
Ban đầu Trì Lăng cũng muốn gắp thức ăn cho Trì Vân Tinh, nhưng ông ngồi cách chỗ Trì Vân Tinh hơi xa nên đành phải từ bỏ.
Mặc dù Trì Hi Văn không gắp thức ăn, nhưng hắn cũng nhận ra Trì Vân Tinh thích ăn cá lóc hấp, nên lập tức bưng đĩa cá đến trước mặt Trì Vân Tinh.
Trì Vân Tinh thấy một núi thức ăn nhỏ ở trước mặt mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cậu chợt nhớ lại, thật ra cũng có lúc cậu ăn cơm cùng với ba mẹ Diệp.
Đó là ngày cậu có điểm thi vào đại học, sau khi biết được điểm thi của cậu, lần đầu tiên ba mẹ Diệp nở nụ cười, khen cậu giỏi.
Lúc ấy mẹ Diệp còn cố ý làm một bàn thức ăn, ngày ấy Trì Vân Tinh cũng không biết, lý do bọn họ làm một bàn thức ăn này cũng chỉ muốn danh chính ngôn thuận lấy năm nghìn tệ* tiền thưởng của nhà trường cho Trì Vân Tinh.
(*: Tầm 17 triệu rưỡi)
Khi ấy, Trì Vân Tinh rất ngốc, thấy một bàn thức ăn kia thì chỉ thấy cảm động, giao hết tiền ra mà không chút suy nghĩ.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, một bàn thức ăn kia, có mấy món mà cậu thích ăn chứ?
Lúc ấy mẹ Diệp còn hỏi Trì Vân Tinh rằng sao con lại không ăn?
Lúc đó Trì Vân Tinh trả lời như thế nào?
Hình như cậu nói mình không thích ăn cay, cũng không thích ăn rau mùi.
Mẹ Diệp trả lời như thế nào?
Bà ta nói: "Mẹ biết, nhưng làm gì phải kiểu cách như vậy chứ! Mẹ đã đặc biệt làm cho con ăn mà!"
Trì Vân Tinh lại nhìn mấy món ăn bày đầy trước mặt mình.
Trong các món ăn không có thêm rau mùi, cũng không có ớt.
Thì ra người không thương mình, ngay cả món mình thích ăn cũng sẽ không làm cho mình.
Không phải bọn họ không nhớ mà là bọn họ không muốn nhớ.
Ăn một hồi, đôi mắt Trì Vân Tinh lại ngân ngấn lệ.
Vì không muốn để mọi người phát hiện mình kỳ lạ, cậu cúi đầu ăn nhanh hơn.
Cho dù đã no nhưng cậu cũng không muốn buông đũa.
Kết quả là Trì Vân Tinh ăn quá no, còn ợ một tiếng nho nhỏ.
Trì Hi Văn vội vàng ngăn Đàm Dao đang chuẩn bị gắp thức ăn cho Trì Vân Tinh: "Mẹ, được rồi! Vân Tinh ăn no rồi."
Trì Vân Tinh định nói không sao, nhưng vừa mở miệng thì cậu lại ợ cái nữa.
Lúc này Đàm Dao mới buông đũa, tự trách nói: "Xin lỗi Vân Tinh... Tại mẹ..."
"Không sao ạ, thật ra con rất vui." Trì Vân Tinh mím môi cười: "Lâu lắm rồi con mới được ăn ngon như vậy, cho nên mới không để ý mà ăn no quá."
Ý cậu là Đàm Dao nấu ăn ngon quá, nhưng Đàm Dao lại nghĩ nhiều hơn.
Trong đôi mắt của bà thoáng lộ sự đau lòng, bà nói khẽ: "Không sao, nếu con thích, ngày nào mẹ cũng sẽ nấu cho con ăn."
Trì Vân Tinh cười gật đầu: "Dạ."
Cơm nước xong, cả nhà họ lập tức chuẩn bị đến bệnh viện.
Trước đó Đàm Dao có hầm canh, vừa lúc hầm xong nên mang theo cùng.
Trên đường đến bệnh viện, Trì Hi Văn kể cho Trì Vân Tinh nghe rất nhiều chuyện về bà nội Trì.
Cũng vào lúc này, Trì Vân Tinh hỏi một câu: "Tại sao bà nội không muốn chữa bệnh ạ?"
Mặc dù cảnh sát Vương đã nói cho Trì Vân Tinh nghe rất nhiều chuyện liên quan đến nhà cậu, nhưng dù sao chuyện cảnh sát Vương biết cũng có hạn. Ông ấy nói bà cụ không chịu phối hợp chữa trị, nhưng lại không biết nguyên nhân.
Chuyện này Trì Vân Tinh đã muốn hỏi từ lâu, nhưng đến bây giờ cậu mới có thể hỏi.
Hôm qua khi xem album, Trì Vân Tinh cũng đã thấy bà nội Trì lúc trẻ, bà ôm Trì Vân Tinh mỉm cười vô cùng hiền hòa.
Cậu vừa hỏi xong, trong xe lập tức yên tĩnh.
Cuối cùng vẫn là Trì Hi Văn lên tiếng trước: "Chuyện này có hơi phức tạp... Sau khi ông nội mất, trạng thái tinh thần của bà nội vẫn không tốt lắm."
Dừng một chút, Trì Hi Văn kể lại đơn giản chuyện xảy ra trong mấy năm qua cho Trì Vân Tinh nghe.
Bây giờ bà nội Trì bị bệnh, nhưng bà cụ cố chấp không muốn chữa trị, hiện giờ cơ thể cũng gặp vấn đề, không chịu nổi kích thích nào.
Vốn ý định ban đầu là họ không nói tin Trì Vân Tinh đã về nhà cho bà nội Trì, bởi vì bọn họ sợ bà cụ vui quá độ mà không chịu nổi.
Nhưng sau đó, họ lại nghĩ, nếu lúc này không cho bà nội Trì có động lực sống, họ sợ một khi mình không để ý, bà nội Trì sẽ rút ống thở.
Đây cũng là lý do tại sao hôm nay Trì Vân Tinh nói muốn đến thăm bà nội Trì, bọn họ cũng không phản đối.
"Ông bà nội vẫn luôn trông ngóng em có thể về nhà." Trì Hi Văn nói: "Em đến thăm bà nội, bà nhất định sẽ rất vui."
Trì Vân Tinh siết chặt tay, gật đầu: "Dạ."
Xe đã dừng ở dưới lầu bệnh viện.
Đàm Dao xuống xe trước, bà lấy nón và khẩu trang ra rồi đưa cho Trì Vân Tinh.
"Vân Tinh, con mang vào rồi hãy xuống xe."
Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, bây giờ là ban ngay, nơi này còn là bệnh viện, cậu lại không chuẩn bị gì mà đã chuẩn bị xuống xe.
Cậu vội vàng nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn cái gì?" Đàm Dao cười nói: "Nói chuyện với mẹ, không cần nói cảm ơn."
Khóe miệng Trì Vân Tinh hơi cong lên, sau khi đã đội nón và mang khẩu trang xong cậu lại gật đầu nói: "Dạ thưa mẹ."
Ý cười trong mắt Đàm Dao càng rõ hơn.
"Xuống xe nào."
Cả nhà họ đi vào thang máy VIP, trong thang máy Trì Lăng không nhịn được nói: "Lát nữa để mọi người vào trước, Vân Tinh con cứ đứng ở cửa."
Trì Hi Văn đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, phải cho bà nội thời gian chuẩn bị trước."
Đàm Dao cũng lo lắng bà nội Trì sẽ kích động rồi xảy ra chuyện gì đó, cho nên bà cũng đã gọi cho bác sĩ trước.
Thang máy chậm rãi ngừng lại, trong lòng Trì Vân Tinh dâng lên cảm xúc khó nói thành lời.
Trì Lăng đi trước, gõ cửa phòng bệnh: "Mẹ ơi, mẹ biết ai đến thăm mẹ không?"