Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 52: Bắt đầu phẫu thuật

Trì Vân Tinh lập tức đứng ngồi không yên.

 

Đoàn Tri Diễn chờ một hồi không nghe được câu trả lời từ Trì Vân Tinh, bèn nghiêng đầu nhìn sang.

 

Trì Vân Tinh ngước lên, chạm vào ánh nhìn của Đoàn Tri Diễn, đôi mắt anh sáng ngời, đáy mắt còn vương chút nghi hoặc.

 

Cũng vào khoảnh khắc này, Trì Vân Tinh bất chợt tỉnh táo lại.

 

Cậu nhớ ra câu Đoàn Tri Diễn đã nói trước khi bắt đầu.

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Ví dụ giờ anh là Ninh Sơ, mà em là Từ Ly, cảnh anh sắp diễn lúc này, là cảnh hôn đầu tiên của Ninh Sơ và Từ Ly."

 

Lúc đó Đoàn Tri Diễn đang diễn Ninh Sơ.

 

Ánh mắt nóng bỏng khiến trái tim Trì Vân Tinh đập nhanh, là ánh mắt Ninh Sơ nhìn người cậu ấy yêu thầm bảy năm.

 

Chứ không phải Đoàn Tri Diễn nhìn cậu.

 

Trái tim đập rộn ràng của Trì Vân Tinh dần bình tĩnh lại, cậu ngước lên nhìn Đoàn Tri Diễn trước mặt lần nữa.

 

Lúc này Đoàn Tri Diễn vẫn đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất ấm áp, nhưng lại không chứa tình ý triền miên. Ánh mắt dịu dàng này, Trì Vân Tinh đã từng thấy ở rất nhiều người.

 

Ví dụ như Trì Hi Văn, ví dụ như Đàm Dao và Trì Lăng, ngay cả Dụ Thu vừa gặp hôm nay cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp như thế.

 

Nỗi bồi hồi trong đáy lòng Trì Vân Tinh mất sạch vào chính lúc này.

 

Cũng lúc này đây, cuối cùng cậu cũng hiểu ra nhập tâm vào vai diễn mà Đoàn Tri Diễn nói có ý gì.

 

Muốn diễn tốt một vai diễn thì phải mang thất tình lục dục nhập vào nó, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của cậu đều nên là suy nghĩ chân thật nhất từ sâu trong nội tâm của nhân vật cậu diễn.

 

Nghĩ đến đây, Trì Vân Tinh thông suốt.

 

Mắt cậu hơi sáng lên, nở nụ cười mỉm: "Có lẽ em hiểu rồi!"

 

Khóe môi của Đoàn Tri Diễn cũng cong lên: "Vậy thì tốt." Ngập ngừng một hồi, Đoàn Tri Diễn lại nói: "Vậy mai tiếp tục nhé?"

 

Trì Vân Tinh gật đầu: "Dạ."

 

Đoàn Tri Diễn đứng dậy: "Ừ, đi thôi, chúng ta nên vào trong rồi."

 

Trì Vân Tinh đứng lên theo sau anh, không biết tại sao mà lòng cậu chợt dâng lên mất mát mơ hồ, nhưng cậu chưa kịp tìm hiểu kỹ thì dòng cảm xúc bất chợt ấy lại biến mất nhanh chóng.

 

Đoàn Tri Diễn mở cửa phòng ra, đúng như dự đoán trông thấy Dụ Thu đã gục trên bàn, tiếng ly rơi xuống sàn lúc nãy là vì bà ấy tuột tay làm rơi.

 

Anh giơ tay ấn huyệt thái dương đau nhức của mình, lắc đầu: "Lại uống nhiều rồi."

 

Lúc này Trì Hi Văn cũng uống say, thấy Trì Vân Tinh bèn ngoắc tay với cậu: "Vân Tinh! Mau qua đây! Uống với anh hai ly nào!"

 

Đoàn Tri Diễn chẳng cần nghĩ ngợi đã ngăn Trì Vân Tinh lại, dịu giọng nói: "Đừng qua đó, em qua đây ngồi đi."

 

Đàm Dao cũng không đồng ý để Trì Hi Văn uống tiếp, thẳng thừng gọi nhân viên phục vụ dọn hết rượu trên bàn xuống.

 

Trì Hi Văn thấy chẳng có ai uống với hắn thì hơi buồn bực, bắt đầu lộn xộn.

 

Đàm Dao bị hắn làm ồn tới nỗi thấy đau đầu, bà nhìn Đoàn Tri Diễn: "Hay là hôm nay dừng tại đây đi, Tri Diễn con đưa Dụ Thu về hay là để dì đưa bà ấy qua chỗ dì?"

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Con đưa mẹ về ạ, dì Đàm còn phải chăm sóc cậu ấy nữa."

 

Đoàn Tri Diễn chỉ vào Trì Hi Văn.

 

Đàm Dao nhìn Trì Hi Văn mà nhức hết cả đầu.

 

Trì Vân Tinh bèn nói: "Để con dìu anh về xe trước nha?"

 

"Mình con được không?" Đàm Dao nhíu mày.

 

Trì Lăng đứng lên nói: "Tôi phụ Vân Tinh cho, em dìu Dụ Thu lên xe giúp Tri Diễn trước đi."

 

Đàm Dao nhìn ông một cái, không nói gì mà chỉ gật đầu.

 

Dụ Thu uống say rất yên tĩnh nên Đàm Dao và Đoàn Tri Diễn cũng chẳng tốn nhiều sức để dìu bà ấy lên xe.

 

"Vậy dì về trước nhé, con lái xe ban đêm nhớ chú ý an toàn, đến nhà thì nhắn tin cho dì." Đàm Dao nói xong, lại đưa cho Đoàn Tri Diễn một hộp thuốc giải rượu: "Khi nào mẹ con tỉnh, nhớ cho bà ấy uống cái này."

 

Đoàn Tri Diễn nhận lấy thuốc: "Dạ."

 

"Mau lên xe đi, cẩn thận đừng để paparazzi chụp được." Đàm Dao nói.

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Vậy con đi trước ạ."

 

Đàm Dao vẫy tay với anh, nhìn Đoàn Tri Diễn lái xe đi rồi bà mới quay người rời đi.

 

Trên đường về Dụ Thu có tỉnh lại một lần, Đoàn Tri Diễn dừng xe bên đường, đưa cả thuốc giải rượu và nước khoáng cho bà ấy: "Mẹ uống thuốc rồi ngủ tiếp."

 

Dụ Thu nhận lấy, cũng không nhìn nhiều đã uống thuốc một lượt chung với nước.

 

"Mẹ có khó chịu không?" Đoàn Tri Diễn nhìn đôi mày đang nhíu chặt của bà ấy, hỏi thêm một câu.

 

Dụ Thu lắc đầu.

 

Đoàn Tri Diễn lại đưa một tấm chăn mỏng cho bà, tắt điều hoà, hạ kính xe xuống chút.

 

Gió đêm sau mưa rất mát lạnh, thổi bay mùi rượu trong khoang xe.

 

Dụ Thu uống thuốc xong cũng không ngủ ngay, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm về phía trước, im lặng.

 

Cũng không biết qua bao lâu, bà ấy chợt nói: "Thằng nhóc thối con ấy, rốt cuộc chiều nay muốn làm gì Vân Tinh vậy hả?"

 

Đoàn Tri Diễn liếc nhìn gương chiếu hậu, chạm phải ánh mắt dò xét của Dụ Thu, mặt vô cảm giải thích: "Con đã nói với mẹ rồi, chúng con đang tập diễn. Không những hôm nay phải tập mà ngày mai, ngày kia, nửa tháng sau con đều sẽ chỉ dẫn Vân Tinh, em ấy sắp vào đoàn phim rồi."

 

Dụ Thu vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, bà ấy hừ hừ hai tiếng rồi nhắm mắt lại: "Tốt nhất là vậy! Nếu không..."

 

Bà ấy lẩm bẩm một câu, nói chuyện ậm ờ nên Đoàn Tri Diễn không nghe rõ: "Dạ?"

 

Chờ một hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Dụ Thu, Đoàn Tri Diễn liếc gương chiếu hậu lần nữa mới phát hiện bà ấy lại thiếp đi rồi.

 

Đoàn Tri Diễn thấy bà ấy như vậy thì hơi đau đầu, bắt đầu cân nhắc xem lát nữa về tới nhà có cần gọi người làm ở nhà cũ đến không.

 

Chỉ là vừa nảy lên suy nghĩ này thì lập tức bị một suy nghĩ khác đè xuống.

 

Đoàn Tri Diễn nhớ ra câu Dụ Thu vừa nói lúc nãy, rồi liên tưởng đến cảnh diễn ra ở sân vườn chiều nay.

 

Mới đầu, không, hoặc có thể nói trong lúc anh nhập vai, Trì Vân Tinh luôn không nhập vai được.

 

Tất cả phản ứng của Trì Vân Tinh toàn là xuất phát từ bản năng.

 

Đoàn Tri Diễn khẽ nhíu mày, rồi lại thả lỏng ngay.

 

Xem ra lần sau phải đổi cách khác rồi.

 

––––––––––––

 

Trì Hi Văn uống say thì cực kỳ ồn, trên đường về nhà, hắn ngồi kế bên Trì Vân Tinh vừa khóc vừa cười, sau đó quyết định ôm Trì Vân Tinh vào lòng, nước mắt rơi lã chã.

 

"Vân Tinh... Hức, em trai bé bỏng của anh ơi, anh nói với em... Sau này dù là ai bắt nạt em, chắc chắn em phải nói cho anh biết! Em yên tâm, anh mà không lột da kẻ đó thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

 

Trì Vân Tinh bật cười khúc khích, gật đầu nói: "Dạ, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ nói cho anh."

 

Đột nhiên Trì Hi Văn dùng sức ngồi dậy, đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm vào Trì Vân Tinh không chớp lấy một cái: "Em hứa đi!"

 

"Ừm, em hứa." Trì Vân Tinh nói.

 

Trì Hi Văn lại nói: "Được, anh tin em. Đúng rồi... Không, không chỉ có người bắt nạt em, mà còn người yêu nữa, cái này... Cũng phải để nhà mình đánh giá giúp em! Không thể gặp thêm... Tên... Biến thái giống thằng họ Hạ...!"

 

Trì Lăng ngồi ở ghế phụ nghe câu này thì rất tán thành, không nhịn được quay đầu lại nói: "Đúng, dù con có yêu ai thì cũng phải để nhà mình đánh giá trước."

 

Ngừng một lát, Trì Lăng lại nói thêm: "Đương nhiên cũng không phải nhà mình cấm cản con yêu đương, chỉ là..."

 

Trì Lăng bí từ, nhất thời không biết nên diễn đạt thế nào.

 

Đàm Dao liếc ông một cái rồi nhanh chóng bổ sung: "Nhà mình chỉ lo con bị tổn thương... Chứ không có ý muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con."

 

Dĩ nhiên là Trì Vân Tinh biết suy nghĩ của họ, cậu thấy lòng mình ấm áp, thế là cười nói: "Con biết ba mẹ đều muốn tốt cho con, ba mẹ cứ yên tâm. Tạm thời con..."

 

Trì Vân Tinh không biết tại sao mình lại nhớ đến ánh mắt ấy của Đoàn Tri Diễn, cậu giật mình, vội vàng gạt bỏ suy nghĩ này đi rồi nói tiếp: "Tạm thời con không có ý muốn yêu đương nữa ạ, suy cho cùng con cũng mới vào giới giải trí, vẫn nên chờ ổn định chút rồi tính sau, không vội."

 

Đàm Dao nghe vậy bèn cong môi: "Thuận theo tự nhiên thôi, đừng học theo anh con, đã lớn cỡ này rồi mà còn chưa từng nắm tay con gái."

 

Trì Vân Tinh nghe đến đây thì rất ngạc nhiên, cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn Trì Hi Văn bỗng nhiên yên tĩnh ở bên cạnh: "Thật ấy ạ?"

 

"Còn giả được à?" Đàm Dao buồn cười, nói xong bà lại thở dài: "Đừng nói là con gái, ngay cả con trai mà mẹ cũng chưa từng thấy thằng bé dẫn một ai về."

 

"Người thân thiết với thằng bé cũng chỉ có mỗi anh Tri Diễn của con. Nhưng con thấy hai đứa nó thế kia, nào giống người yêu của nhau? Lần nào gặp cũng cãi nhau, hồi nhỏ gặp còn thích đánh nhau nữa."

 

Trì Vân Tinh còn sốc hơn: "Họ còn đánh nhau nữa ạ?"

 

"Đánh chứ!" Đàm Dao nói đến đây thì khoé miệng đang cười hạ xuống: "Cũng không biết có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa nó trong khoảng thời gian đó, mỗi lần gặp nhau nói chưa được mấy câu là đã túm lấy nhau mà đánh rồi..."

 

Đàm Dao lắc đầu, không nói tiếp nữa.

 

Trì Vân Tinh đang muốn nói gì đó thì bỗng dưng Trì Hi Văn lại tiến đến gần, cắt ngang lời cậu định nói: "Vân Tinh! Em hứa đi!"

 

Trì Vân Tinh chợt thấy dở khóc dở cười: "Vâng vâng vâng, em hứa."

 

"Thật à?" Trì Hi Văn lại hỏi.

 

Trì Vân Tinh mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên thật rồi ạ."

 

Trì Hi Văn lại om sòm một hồi, cuối cùng cũng kiệt sức, tựa lên cửa sổ xe ngáp dài, không lâu sau thì ngủ mất.

 

Trì Vân Tinh cũng quên mất lúc nãy cậu định nói gì.

 

Nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra nên cậu cũng mặc kệ luôn.

 

––––––––––––

 

Khoảng thời gian sau đó, lịch trình hằng ngày của Trì Vân Tinh rất có quy luật, sáng đến bệnh viện với bà nội Trì cả buổi sáng, ăn trưa xong thì đi tìm Đoàn Tri Diễn.

 

Có khi là Đoàn Tri Diễn đến đón cậu, có khi là Trì Vân Tinh tự đi, dĩ nhiên thỉnh thoảng Đoàn Tri Diễn cũng sẽ đến bệnh viện với cậu, rồi về nhà họ Trì chung với cậu.

 

Cách dạy học của Đoàn Tri Diễn hoàn toàn khác với những giáo viên dạy diễn xuất mà Trì Vân Tinh từng tiếp xúc.

 

Trong khi giảng dạy anh không dùng từ ngữ chuyên ngành trừu tượng khó hiểu mà đa phần anh sẽ bảo Trì Vân Tinh diễn tùy ý theo suy nghĩ của cậu trước.

 

Sau khi Trì Vân Tinh diễn xong, Đoàn Tri Diễn mới đưa ra một vài kiến nghị và sự lý giải của bản thân.

 

Theo đường lối giảng dạy của anh, Trì Vân Tinh nắm bắt vai diễn ngày càng chuẩn xác hơn.

 

Mới đầu Đoàn Tri Diễn còn sẽ bảo Trì Vân Tinh diễn phân đoạn trong kịch bản, đến sau này thì anh sẽ lấy ra một vài cảnh trong phim điện ảnh kinh điển, bảo Trì Vân Tinh diễn.

 

Trong quá trình này, Trì Vân Tinh dần nắm vững rất nhiều cách thức và kỹ năng mà trước đây cậu chỉ hiểu bề nổi.

 

Cũng có vài vai diễn rất phức tạp mà nhất thời Trì Vân Tinh không thể hiểu được, nhưng Đoàn Tri Diễn luôn có cách có thể giúp cậu lý giải nhanh chóng.

 

Chỉ là anh không còn dùng cách trong ngày đầu tiên lần nào nữa.

 

Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.

 

Cũng sắp đến ngày bà nội Trì phẫu thuật rồi.

 

Cuộc phẫu thuật bắt đầu lúc tám giờ sáng, năm giờ sáng cả nhà Trì Vân Tinh đã đến bệnh viện.

 

Đoàn Tri Diễn và Dụ Thu cũng đến từ sớm, bà nội Trì cũng rất thích Dụ Thu, trò chuyện tận một lúc lâu với Dụ Thu trong phòng bệnh.

 

Bảy giờ sáng, bà nội Trì được y tá dìu lên giường phẫu thuật, thực hiện khâu chuẩn bị cuối cùng trước khi giải phẫu.

 

Cả nhà đứng bên ngoài phòng vô trùng, mắt ai cũng hơi ửng đỏ.

 

Tám giờ sáng, cuộc phẫu thuật chính thức bắt đầu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận