Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 59: Gọi xe cấp cứu
Ninh Sơ thấy Từ Ly không đẩy mình ra thì lại càng lớn gan hơn.
Gặm cắn, mút vào, lần lượt từng hành động một.
Nhưng cho dù cậu ấy làm gì đi nữa thì Từ Ly vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Không chống cự cũng không đáp lại, giống như một khúc gỗ cứng nhắc vậy.
Niềm vui trong lòng Ninh Sơ giờ đây đã bị cảm giác chua xót lấp đầy, cuối cùng cậu ấy chậm rãi lùi về sau, nước mắt theo hốc mắt trượt xuống.
Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu, trước mắt trở nên mông lung.
"Cắt!" Lý Siêu đột nhiên đứng dậy sau camera theo dõi, lớn tiếng nói: "Được rồi! Qua!"
Đoàn Tri Diễn rũ mắt, anh hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc của cảnh quay, sau đó nhìn thẳng vào Trì Vân Tinh ở phía đối diện.
Khóe mắt Trì Vân Tinh ửng đỏ, trên môi dính nước trở nên bóng loáng, thế nhưng cậu lại chẳng cảm nhận được, nước mắt vẫn đang vô thức chảy xuống.
Đoàn Tri Diễn đi tới trước, dịu dàng hỏi: "Em có ổn không?"
Trì Vân Tinh cứ thế lắc đầu, có hơi không hiểu Đoàn Tri Diễn đang nói gì.
Lưu Nhiên đã đứng đợi ở một bên từ trước, thấy vậy, cậu ấy nhanh chóng đi tới, đưa khăn giấy và nước tới trước mặt Trì Vân Tinh.
Trì Vân Tinh nhìn tờ khăn giấy trước mắt, lúc này mới nhớ ra bản thân đang quay phim.
Hiện giờ cảnh quay đã xong, cậu không phải là Ninh Sơ nữa rồi.
Trì Vân Tinh hít một hơi thật sâu, nhận khăn giấy trong tay Lưu Nhiên, giọng khàn khàn nói: "Cảm ơn."
Cậu cầm khăn, lung tung lau khô nước mắt trên mặt.
Đoàn Tri Diễn nhìn cậu lau lung tung trên mặt, rút ra một tờ khăn giấy ướt trong tay Lưu Nhiên, nhỏ giọng nói: "Ngẩng đầu."
Trì Vân Tinh không rõ lắm nhưng vẫn ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt đen như mực của Đoàn Tri Diễn, trong lòng cậu bỗng nhiên run lên một cái.
Ánh mắt Đoàn Tri Diễn nhìn thẳng vào mắt Trì Vân Tinh một chốc lát rồi nhanh chóng rời đi, anh dùng khăn giấy ướt nhẹ nhàng lau khóe mắt của Trì Vân Tinh, giúp cậu lau những giọt nước mắt ẩm ướt.
Anh lại lấy một tờ khăn giấy sạch sẽ khác, giúp Trì Vân Tinh lau sạch nước đọng nhỏ nhoi bên khóe môi mà người khác không thấy rõ lắm.
Nhịp tim của Trì Vân Tinh vẫn đang loạn nhịp, hành động này của Đoàn Tri Diễn lại khiến cậu lần nữa nhớ tới lúc nãy bản thân mới hôn lên môi Đoàn Tri Diễn...
Gương mặt Trì Vân Tinh đỏ bừng.
Cậu hơi hoảng hốt, đầu cúi thấp xuống, vươn tay lau loạn khóe môi mình một chút rồi nhỏ giọng nói: "Em... Em tự lau được."
Vốn dĩ Đoàn Tri Diễn chẳng nghĩ gì nhiều, nhưng thấy phản ứng đột ngột đó của Trì Vân Tinh, anh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình ít nhiều có hơi không ổn.
"Anh..."
"Không có gì đâu." Trì Vân Tinh nhanh chóng ngắt lời trước khi Đoàn Tri Diễn nói hết câu: "Chúng ta đang đóng phim mà!"
Đoàn Tri Diễn không kìm được cười rộ lên, song anh gật đầu nói: "Ừ, cho nên em đừng gượng ép quá."
Nói xong, Đoàn Tri Diễn tính vươn tay xoa xoa đầu Trì Vân Tinh, nhưng anh đắn đo một lúc, không duỗi tay.
Thôi, anh không nên tiếp tục khiến Vân Tinh không được tự nhiên nữa.
Đoàn Tri Diễn đổi đề tài khác: "Em có muốn qua xem lại đoạn phim lúc nãy không?"
Đây là lần đầu tiên Trì Vân Tinh quay phim, cũng chưa từng được xem đoạn phim gốc của các bộ phim truyền hình và điện ảnh, nghe Đoàn Tri Diễn nói thế, cậu có hơi tò mò: "Chúng ta có thể xem được ạ?"
Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Đoàn Tri Diễn dẫn theo Trì Vân Tinh đi về phía Lý Siêu đang ngồi sau camera theo dõi, phó đạo diễn thấy hai người họ tới thì chủ động nhường chỗ cho bọn họ.
Lúc này Lý Siêu đang xem phát lại, hắn liếc nhìn hai người họ rồi không nhịn được tán thưởng: "Hai người tới vừa đúng lúc! Nhanh nhanh, chúng ta cùng xem!"
Không phải Trì Vân Tinh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trước ống kính, nhưng trước đó trong máy quay cậu đều là chính cậu, đây là lần đầu tiên cậu trông thấy dáng vẻ của mình khi đóng phim.
Người trong camera theo dõi không giống cậu.
Hoặc nói một cách trực quan hơn, đó là Trì Vân Tinh đang diễn Ninh Sơ.
Trì Vân Tinh nhìn bản thân trên màn hình cẩn thận từng li từng tí che giấu tình cảm của mình, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn giữa hai hàng mày của Đoàn Tri Diễn.
Sau đó cậu thấy mình và Đoàn Tri Diễn tranh chấp, chất lượng bản thu âm của đoàn làm phim không tệ lắm, có thể nghe thấy rõ tiếng ồn ào, giọng nói của hai người xen lẫn vào nhau, có điều nó vẫn có khác biệt rất lớn với những bộ phim truyền hình mà Trì Vân Tinh đã từng xem trước đó, có chút mới mẻ.
Đến khi cậu trông thấy mình từng bước một đi tới gần Đoàn Tri Diễn, môi cậu dán lên môi anh.
Vành tai Trì Vân Tinh bắt đầu nóng lên, cậu không kìm được lén lút vươn tay lên che tai lại, rồi âm thầm liếc mắt nhìn Đoàn Tri Diễn và Lý Siêu bên cạnh. Khi thấy hai người họ đều không nhìn mình, cậu mới thở phào nhẹ nhỏm.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi lần nữa tập trung nhìn vào camera theo dõi.
Thế nên cậu không phát hiện khi bản thân chuyển qua nhìn chỗ khác, ánh mắt Đoàn Tri Diễn lặng lẽ nhìn qua chỗ cậu.
Dường như anh thoáng nhìn thấy vành tai đỏ ửng của Trì Vân Tinh thông qua khe hở của những ngón tay, khóe miệng anh hơi cong lên.
Lý Siêu xem hết đoạn video thì không kìm được cảm thán: "Diễn tốt quá! Hoàn toàn giống với suy nghĩ ban đầu của tôi!"
Nói xong, hắn quay qua nhìn Trì Vân Tinh bên cạnh, tán thưởng: "Thầy Trì! Cậu diễn tốt lắm! Thật sự không giống như lần đầu đóng phim!"
Trì Vân Tinh được hắn khen ngợi tới nỗi xấu hổ, thậm chí bàn tay vẫn luôn ôm lấy vành tai của mình cũng bỏ xuống, vẫn hơi không dám tin hỏi lại: "Thật ạ?"
"Thật đấy!" Lý Siêu nói: "Tôi có thể nói dối được à?"
Lý Siêu tiếp tục không ngừng khen ngợi Trì Vân Tinh một hồi, lại càng khiến cậu đỏ mặt tới tận mang tai.
Cuối cùng vẫn là Đoàn Tri Diễn lên tiếng hỏi Lý Siêu: "Tối nay còn có sắp xếp nào khác không?"
Lúc này Lý Siêu mới chịu dừng lại, trả lời anh: "Không có, vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên nên tôi chỉ xếp một vài cảnh quay nhỏ để mọi người có thể nhanh chóng nắm được trạng thái nhân vật, cảnh diễn không nhiều, giờ thầy Đoàn và thầy Trì có thể về nghỉ ngơi rồi!"
Sau khi thay đồ và tẩy trang, ngồi lên xe bảo mẫu rồi, đầu óc Trì Vân Tinh vẫn còn mơ màng.
Buổi chiều Tạ Y thật sự không chịu được nữa nên ngủ trưa trong xe, lúc này cô ấy cũng hơi tỉnh táo, thấy Trì Vân Tinh cứ ngẩn ra thì không nhịn được hỏi: "Sao thế? Hôm nay quay không thuận lợi à?"
Trì Vân Tinh còn chưa trả lời thì Lưu Nhiên đã quay qua đáp: "Sao lại không thuận lợi chứ? Hôm nay anh Trì gần như một lần là qua! Chỉ NG có hai lần thôi!"
Trì Vân Tinh có hơi lúng túng, nhanh chóng nói: "NG hai lần không gọi là quay một lần là qua!"
Lưu Nhiên cười ha hả: "Vậy cũng tốt lắm rồi! Em luôn ngồi nghe ở bên cạnh, đạo diễn Lý cứ khen anh Trì nhà chúng ta mãi."
Tạ Y nghe vậy càng cười tươi hơn, nhìn qua Trì Vân Tinh, trong ánh mắt đều là sự tán thưởng.
Cô ấy biết bản thân không nhìn nhầm người, Trì Vân Tinh trời sinh nên đứng trước ống kính.
Sau khi về tới nhà, Trì Vân Tinh đi tắm rửa trước, lúc này vẫn còn sớm, mới khoảng sáu giờ chiều, cậu do dự có nên tới bệnh viện thăm bà nội Trì không thì vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Đàm Dao.
Đàm Dao hỏi cậu đã tan làm chưa.
Trì Vân Tinh cong khóe môi, nhanh chóng gọi video với bà.
Đàm Dao nhanh chóng bắt máy, Trì Vân Tinh thấy khung cảnh sau lưng bà không giống như đang ở nhà thì cười hỏi: "Mẹ đang ở công ty ạ?"
Đàm Dao cười gật đầu: "Ừ, hôm nay công ty có vài việc, mẹ ở lại giải quyết."
Trì Vân Tinh đã từng nghe Đàm Dao nói tới công việc của bà, tập đoàn nhà họ Trì rất lớn, Trì Lăng chủ yếu phụ trách thị trường nước ngoài, còn thị trường trong nước chủ yếu do Đàm Dao quản lý.
Có điều Trì Vân Tinh cũng không hiểu rõ lắm các công việc của công ty, cho nên cậu cũng không hỏi nhiều.
"Hôm nay con xong sớm thế à?" Đàm Dao hơi ngạc nhiên vì Trì Vân Tinh đã kết thúc mọi việc rồi.
Trì Vân Tinh cười: "Bởi vì hôm nay xem như ngày quay phim đầu tiên cho nên đạo diễn cũng không xếp nhiều cảnh quay, bọn con quay xong là có thể tan làm rồi."
Đàm Dao thuận miệng hỏi: "Thế sao? Vậy hôm nay con quay cảnh gì?"
Trong chớp mắt Trì Vân Tinh nhớ lại nụ hôn ướt át đó, khóe miệng cậu cứng đờ, sống lưng cũng không nhịn được mà ưỡn thẳng lên.
Đàm Dao thấy một lúc lâu Trì Vân Tinh cũng không trả lời thì khó hiểu hỏi lại: "Vân Tinh?"
Cảm giác nóng bức không ngừng lan ra toàn thân Trì Vân Tinh, cuối cùng tụ tập hết trên mặt. Cậu không nhịn được phẩy phẩy tay quạt mát cho mặt rồi ấp a ấp úng nói: "Chỉ là... Diễn một đoạn ngắn về cuộc sống đại học, con, con cũng không biết phải miêu tả thế nào..."
Lúc này Đàm Dao mới nhận ra câu hỏi vừa rồi của bà làm khó Trì Vân Tinh, bà nhanh chóng nói: "Không sao, không có gì đâu, mẹ chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi, con không cần phải giải thích quá kỹ đâu."
Trì Vân Tinh mới vừa thở phào, cậu còn chưa hoàn toàn thở hết ra đã nghe thấy Đàm Dao nói: "Khi nào bộ phim của con chiếu mẹ mở xem là được."
Trì Vân Tinh: "..."
Thật ra cậu rất muốn nói Đàm Dao đừng xem, nhưng câu nói này lăn qua lăn lại ở yết hầu cả lúc lâu vẫn không thể nói ra ngoài được.
Cũng may Đàm Dao không hỏi thăm gì thêm về đề tài này nữa, nhanh chóng đổi qua một đề tài khác: "Đúng rồi, Vân Tinh, lúc nãy mẹ có nhìn thấy hot search hôm nay, thấy con và Tri Diễn chụp ảnh chung."
Đàm Dao đã xem hết cả hot search tối qua và hôm nay, vốn dĩ bà có hơi tức giận, nhưng thấy Trì Hi Văn đã xử lý kịp thời, còn có Đoàn Tri Diễn vào đoàn chung với Trì Vân Tinh, bà cũng yên tâm hơn nhiều.
Thế nên Đàm Dao còn đặc biệt gửi tin nhắn cho Đoàn Tri Diễn.
Trong đoàn phim có người quen cũng có thể chăm sóc Vân Tinh một chút.
"Bức ảnh chụp chung đó đẹp lắm, mẹ nghĩ, chờ khi nào bà con xuất viện thì cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau đi chụp hình chung, con thấy thế nào?"
"Đương nhiên là được ạ," Trì Vân Tinh gật đầu: "Đúng rồi, con cũng đang tính bây giờ tới bệnh viện thăm bà nội."
Đàm Dao nhìn đồng hồ, không đồng ý lắc đầu: "Con đừng đi, đã giờ này rồi, con quay về nhà chắc cũng đã mười hai giờ khuya. Ngày mai con còn phải quay phim sớm mà!"
Trì Vân Tinh biết Đàm Dao quan tâm mình nên cũng không quá cố chấp.
Cậu chỉ nói hai ngày nữa cậu nhất định phải tới bệnh viện thăm bà cụ một lần, cho dù xin nghỉ cũng muốn đi.
Bỗng nhiên Đàm Dao bật cười thành tiếng, rồi trò chuyện với Trì Vân Tinh một lúc, sau đó chuẩn bị cúp máy, trước khi tắt điện thoại, Đàm Dao bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Vân Tinh, trong phim con và Tri Diễn đóng vai người yêu à?"
Hôm nay lúc xem hot search, tất nhiên Đàm Dao cũng nhìn thấy toàn là những những câu như "Điên rồi", "Ngọt quá má ôi" trong bình luận.
Mặc dù Đàm Dao không đu idol, không gia nhập cộng đồng người hâm mộ, nhưng bởi vì Trì Hi Văn điều hành công ty giải trí cho nên bình thường bà cũng sẽ giúp hắn phân tích thị trường một chút, vì thế cũng hiểu một vài thuật ngữ hay được sử dụng trong cộng đồng này.
Trì Vân Tinh suýt nữa đã bị sặc nước miếng, cậu ho hai tiếng rồi có hơi lúng túng nói: "Mẹ, mẹ biết rồi à..."
Tất nhiên Đàm Dao nhìn thấy vẻ xấu hổ của Trì Vân Tinh, bà cười nói: "Chẳng qua là mẹ thấy con diễn vai người yêu với Tri Diễn còn tốt hơn so với tên Hạng gì gì kia rất nhiều, mẹ rất yên tâm."
Trì Vân Tinh hiểu rõ ý của Đàm Dao, cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng rất tán thành với ý của bà: "Vâng, anh Tri Diễn rất quan tâm con."
"Vậy là tốt rồi." Đàm Dao cười, nói: "Nếu nó không chăm sóc được cho con thì con cứ gọi cho dì Dụ, dì ấy có thể chạy tới phim trường giết nó ngay lập tức."
Trì Vân Tinh không nhịn được bật cười.
Đàm Dao cũng cười vui vẻ một lúc lâu.
Sau khi tắt video, khóe miệng Trì Vân Tinh vẫn cong lên.
Trì Vân Tinh nhớ lại lời Đàm Dao vừa nói, cậu nhanh chóng mở Weibo lên.
Xế chiều hôm nay cậu vẫn luôn lo lắng vì diễn cảnh hôn cho nên cũng không có thời gian đi xem hot search.
Bây giờ bấm vào hot search xem, Trì Vân Tinh mới phát hiện ra Tạ Y đã giúp cậu chuyển tiếp Weibo của đoàn làm phim, cả một buổi chiều nhưng hot search #Từ Ly Đoàn Tri Diễn# vẫn chưa bị đẩy xuống, nhờ đó bộ phim «Yêu Thầm» vẫn nằm trên hot search.
Lần này Tạ Y không mua hot search cho Trì Vân Tinh, đây cũng là ý của cậu, bởi vậy nên tên Trì Vân Tinh chỉ xuất hiện một chút trong ở phần cuối của bảng hot search rồi nhanh chóng bị rớt khỏi bảng.
Tuy chỉ là một thời gian ngắn nhưng nó cũng đã đủ giúp Trì Vân Tinh thu hút hơn mấy vạn fans.
Bây giờ, ở phần bình luận dưới Weibo cậu cũng không ngừng có netizen vào bình luận.
Trì Vân Tinh mới đăng một bài mới lên đã thấy có vài bình luận:
[Ngọt xỉuuuu]
[So ra thì bài đăng Weibo tối qua của Hạng Triệt gượng ghê! Tinh Tinh và ảnh đế Đoàn mới là một cặp xứng đôi!]
[Fan truyện gốc rất hài lòng!]
[Sao hai người không hôn nhauuuu]
Trì Vân Tinh càng đọc mặt càng đỏ, mặc dù cậu cũng đã dự đoán sẽ xuất hiện tình huống thế này nhưng không hề nghĩ tới tốc độ đu CP của cư dân mạng lại nhanh tới như thế.
Cùng có suy nghĩ như cậu còn có Trì Hi Văn.
Xế chiều hôm nay đoàn làm phim đăng poster, Trì Hi Văn đã cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Quả nhiên, fans Đoàn Tri Diễn và cư dân mạng kinh ngạc một chút, sau đó bọn họ đều bị mấy tấm tạo hình hấp dẫn.
[Xứng đôi quá!]
[Đù má, đây chắc chắn là ảnh động!]
[Máaa mị muốn thấy bọn họ sếchhh]
...
Những bình luận như thế này nhiều không tả nổi, Trì Hi Văn càng đọc thì càng nhíu chặt mày.
Mặc dù hắn đã liên hệ với bộ phận PR khẩn cấp xử lý tình hình, chuyển hướng đề tài qua những vấn đề khác, nhưng chẳng được bao lâu, chủ đề lại bị netizen kéo về lại, bàn tán về cảm giác CP.
Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn cùng diễn CP với nhau, thậm chí còn nhận được sự chú ý nhiều hơn cả nam nữ chính.
Trì Hi Văn giận rồi.
Sau khi hắn biết Đoàn Tri Diễn đã xong cảnh quay hôm nay và tan làm, hắn nhanh chóng gọi cho anh.
"Không phải cậu bảo không ghép CP à? Tình hình bây giờ là sao?"
Đoàn Tri Diễn cảm thấy bản thân đúng là tai bay vạ gió: "Cậu còn không nhìn ra là ekip của tớ có nhúng tay vào không à?"
Trì Hi Văn tạm thời im lặng.
Im lặng một lúc, Trì Hi Văn vẫn khó chịu nói: "Vậy tấm ảnh cuối cùng đoàn phim tung ra là sao?"
"Thợ chụp ảnh yêu cầu chụp." Giọng điệu Đoàn Tri Diễn bình tĩnh, hờ hững quăng cái nồi này lên đầu đoàn phim: "Đoàn phim muốn đăng lên, tớ chỉ có thể phối hợp với họ chia sẻ nó mà thôi, cậu có thấy tớ cố ý kéo thành CP không hả?"
Đúng thật là không có.
Đoàn Tri Diễn share Weibo rất ngắn gọn, chỉ có bốn chữ: "Tôi rất vinh hạnh."
Trì Hi Văn tra hỏi một vòng, kết quả không chiếm được chút lý nào.
Hắn rất khó chịu, khó chịu vô cùng!
"Tớ mặc kệ! Trước đó cậu đã cam kết với tớ, nói không ghép CP với Vân Tinh! Vậy tình hình bây giờ là sao?" Giọng điệu Trì Hi Văn rất bất mãn.
Lông mày của Đoàn Tri Diễn cau lại, anh lười nói nhiều với hắn, để lại một câu "Cậu cố tình gây sự" rồi cúp điện thoại, còn tiện tay kéo số Trì Hi Văn vào danh sách chặn.
Đã lớn như thế này rồi lại còn giống mấy đứa con nít không nói lý lẽ.
Sau khi Trì Hi Văn phát hiện bản thân bị chặn số, trong lòng cũng tức giận một lúc lâu.
Rồi sau khi hắn nhìn thấy độ hot liên quan tới Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn ở trên mạng đã hạ xuống thì gương mặt mới dễ coi hơn một chút, không tiếp tục đi gây sự với Đoàn Tri Diễn nữa.
Mà trong khoảng thời gian này, Trì Vân Tinh cũng dần dần quen thuộc với cuộc sống ở đoàn phim.
Bởi vì Trì Vân Tinh sẽ khai giảng vào tháng chín, cho nên Lý Siêu tập trung sắp xếp phần diễn của Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn vào tháng tám, phần diễn của nam nữ chính đều được dời lại.
Sau gần nửa tháng quay chụp, trạng thái của Trì Vân Tinh cũng càng ngày càng tốt.
Việc này cũng có liên quan tới việc Lý Siêu sắp xếp các cảnh quay trong vòng nửa tháng, từ sau ngày đầu tiên quay cảnh hôn, nửa tháng sau đó không có cảnh hôn nào khác.
Dựa theo lời Lý Siêu thì là cảnh hôn của Từ Ly và Ninh Sơ không nhiều, nhưng đều rất quan trọng, cho nên hắn dồn toàn bộ những cảnh hôn đó qua tháng sau, chuẩn bị tới lúc đó sẽ gom hết quay luôn một lần, miễn cho mỗi lần quay cảnh hôn diễn viên đều phải tìm kiếm trạng thái.
Sau khi Trì Vân Tinh biết được chuyện này, tâm trạng có hơi phức tạp.
Vừa nghĩ tới lúc đó cậu phải hôn Đoàn Tri Diễn vài ngày thì không kìm được nói thầm trong lòng, còn chẳng bằng chia mấy cảnh hôn này ra quay ấy.
Có điều Trì Vân Tinh chỉ âm thầm xỉa trong lòng thôi chứ không thật sự nói ra ngoài.
Sáng nay sau khi Trì Vân Tinh tới đoàn không bao lâu thì trời đổ mưa to.
Cho dù thời tiết rất tệ, nhưng nhân viên công tác vẫn cần mẫn chuẩn bị phim trường.
Bởi vì hôm nay có một cảnh quay rất quan trọng —— Ninh Sơ và Từ Ly chính thức hẹn hò.
Sau nụ hôn liều lĩnh đó của Ninh Sơ, Từ Ly bắt đầu né tránh cậu ấy.
Sáng sớm khi Ninh Sơ còn chưa mở mắt Từ Ly đã rời khỏi ký túc xá. Đợi tới đêm khi đèn sắp tắt anh ấy mới vội vàng quay về.
Mối quan hệ giữa hai người từ đó rơi vào cục diện bế tắc.
Khoảng thời gian đó rất đau khổ, cả đêm Ninh Sơ đều không ngủ được.
Cậu ấy bắt đầu hối hận, hối hận về nụ hôn của mình hối hận bản thân đã chủ động đâm thủng cửa sổ giấy giữa mình và Từ Ly.
Nhưng trên thế gian làm gì có thuốc hối hận.
Cho dù đau khổ và khó chịu thế nào, Ninh Sơ đều chỉ có thể tự chịu đựng.
Ngày tốt nghiệp càng lúc càng tới gần, vào ngày nhận bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận tốt nghiệp, cuối cùng Ninh Sơ đã ra một quyết định.
Cậu ấy không thông báo cho bất kỳ ai, lén lút mua vé xe đi tới thành phố khác. Ngày hôm đó trời mưa rất to, gió cũng rất mạnh.
Cho nên cũng không có bất kỳ ai phát hiện Ninh Sơ đã rời đi.
Bóng dáng cậu ấy cứ thế biến mất trong màn mưa mờ mịt.
Tới khi cậu ngồi trên đường sắt cao tốc đi tới thành phố khác, Ninh Sơ mới nhắn tin cho Ngô Tiêu, nói với cô ấy rằng mình đi trước.
Đi khi nào, đi đâu, cậu ấy chẳng nói tiếng nào.
Sau khi nhận được tin nhắn này, Ngô Tiêu luống cuống, cũng vào lúc này, cô mới biết được hóa ra khoảng thời gian vừa rồi giữa Ninh Sơ và Từ Ly đã xảy ra nhiều chuyện tới thế.
Ngô Tiêu đi tìm Từ Ly trước, anh ấy nhận được tin thì cũng sững người ra.
Dạo này Từ Ly vẫn luôn trốn tránh Ninh Sơ, thật ra không phải vì anh ấy chán ghét Ninh Sơ, mà là bởi vì anh ấy vẫn chưa điều chỉnh tốt tâm lý của mình.
Anh ấy không biết nên đối mặt với tình cảm nặng nề đó như thế nào, càng không biết phải xử lý mối quan hệ giữa hai người họ ra làm sao.
Anh biết rõ một điều, nếu như lần này bản thân xử lý không tốt, mối quan hệ giữa anh ấy và Ninh Sơ sẽ thật sự chấm dứt, thậm chí tới cả bạn bè cũng không thể làm được.
Nhưng Từ Ly càng muốn xử lý tốt thì càng không có đủ can đảm để xử lý chuyện này.
Thế là anh ấy chỉ có thể lựa chọn tạm thời trốn tránh.
Có thế nào Từ Ly cũng không nghĩ tới chuyện Ninh Sơ lại lựa chọn rời đi một mình.
Khi biết được tin này, Từ Ly hoàn toàn luống cuống.
Anh chẳng quan tâm gì nữa mà xông ra khỏi ký túc xá, một mình chạy thật nhanh trong màn mưa dày đặc không thấy rõ bóng người.
Cũng chính vào lúc đó, Từ Ly nhìn thấu nội tâm của mình —— dù anh ấy không biết tình cảm của bản thân với Ninh Sơ có thật sự là thích hay không, nhưng anh không muốn rời xa cậu ấy.
Chỉ cần nghĩ tới có thể bọn họ sẽ không còn gặp mặt nhau nữa, trong lồng ngực Từ Ly quặn lên đau buồn, ngay cả hít thở cũng trở nên gian khổ.
––––––––––––
Lúc đầu khi Trì Vân Tinh đọc tới đoạn này của kịch bản, cậu vốn cho rằng đoàn phim sẽ làm mưa nhân tạo, cậu không ngờ rằng Lý Siêu vì theo đuổi hiệu quả hoàn hảo nhất mà nửa tháng nay ngày nào cũng đặc biệt theo dõi dự báo thời tiết, sắp xếp cho cảnh quay này diễn ra dưới trời mưa to thật.
Trì Vân Tinh nhìn bầu trời âm u bên ngoài, trong lòng có hơi lo lắng.
Cảnh quay này thật ra không có quá nhiều phần diễn của cậu, nhưng mưa lớn như thế này, Đoàn Tri Diễn sẽ không bị bệnh chứ?
Trì Vân Tinh không thể ngồi yên trong phòng nghỉ, cậu đi ra gõ cửa phòng sát vách.
Đoàn Tri Diễn thấy Trì Vân Tinh tới còn tưởng cậu có vấn đề gì: "Sao thế? Cảnh quay hôm nay chưa chuẩn bị xong hả?"
Trì Vân Tinh biết anh hiểu lầm, nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, em tới xem một chút thôi."
Đoàn Tri Diễn nghĩ tới cảnh quay vào xế chiều hôm nay, sắc mặt anh hơi tối xuống rồi lại sợ bị Trì Vân Tinh phát hiện ra, cho nên nhanh chóng khẽ cười, nói: "Nhìn cái gì? Nhìn xem anh có chuẩn bị kỹ hay không à?"
Sau một khoảng thời gian ở chung, Trì Vân Tinh biết Đoàn Tri Diễn luôn thích chọc mình, cậu không giận mà nghiêm túc giải thích: "Không phải, em thấy hôm nay mưa lớn quá..." Hơn nữa nhiệt độ cũng hạ xuống nhiều, bây giờ điều hòa đều đã tắt, mặc áo khoác mỏng còn cảm thấy hơi lạnh.
Đoàn Tri Diễn nhìn sắc trời bên ngoài, hiểu được lo lắng của Trì Vân Tinh: "Em yên tâm, chỉ cần anh quay một lần qua luôn thì cũng không dầm mưa bao lâu đâu!"
Trì Vân Tinh nghĩ nghĩ rồi nói: "Trong phòng em có một ít thuốc cảm mạo dạng nước, anh uống rồi hẳng đi quay nhé?"
Đoàn Tri Diễn nghĩ nghĩ, sợ Trì Vân Tinh lo lắng nên gật đầu đồng ý: "Được."
"Oke, bây giờ em quay về lấy qua." Trì Vân Tinh đứng bật dậy, hiển nhiên là rất vui mừng.
Nhưng sau khi Trì Vân Tinh đi ra khỏi phòng, Hà Du đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Có cần tôi liên hệ trước với chuyên gia không?"
Đoàn Tri Diễn suy nghĩ một chút rồi do dự nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, gần đây trạng thái của tôi cũng tạm ổn, trước tiên khoan hãy gọi, đừng dọa Vân Tinh."
Hà Du còn muốn nói thêm nữa nhưng Trì Vân Tinh đã cầm thuốc qua, hắn chỉ có thể nuốt những lời còn lại xuống.
Có điều Hà Du vẫn cảm thấy lo lắng cho nên cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Tóm lại là lo trước khỏi họa vẫn tốt hơn.
Ở trong phòng, Trì Vân Tinh nhìn Đoàn Tri Diễn uống thuốc xong, cuối cùng mới cảm thấy yên tâm hơn chút.
Có điều cậu chẳng hề nghĩ tới, thuốc cảm mạo dạng nước mà cậu ấm áp đưa tới lại vô dụng.
––––––––––––
Buổi quay phim sắp bắt đầu, Trì Vân Tinh đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Siêu.
Dạo gần đây chỉ cần có thời gian rảnh thì cậu sẽ tới xem, có thể học được không ít điều hay.
Theo tiếng hô bắt đầu của Lý Siêu, buổi quay chính thức bắt đầu.
Khương Cẩm vội vã đẩy cửa phòng ký túc xá ra, trên người ướt sũng nước mưa: "Tớ... Từ Ly, không xong rồi."
Từ Ly đã quay về từ lâu, thật ra anh ấy cũng đã lờ mờ nhận ra có cái gì đó khác lạ nhưng lại không dám xác định, giờ khi nghe được câu này của Khương Cẩm, anh ấy nhanh chóng ngước mắt lên: "Sao vậy?"
"Ninh Sơ... Cậu ấy đi rồi."
Trong chớp mắt sắc mặt Từ Ly trở nên rất khó coi: "Cậu ấy, cậu ấy đi đâu? Đi chỗ nào mới được? Đi từ bao giờ? Cậu ấy về nhà?"
Khương Cẩm lắc đầu: "Không biết nữa... Cậu ấy chỉ nhắn tin cho Ngô Tiêu, nói là đang ở ga tàu cao tốc, không nói... Này! Từ Ly! Cậu đi đâu thế?"
Cái gì Từ Ly cũng không nghe thấy, anh ấy chỉ nhớ rằng phải cầm theo điện thoại rồi vội vã chạy ra khỏi ký túc xá.
Phòng của Ninh Sơ và Từ Ly ở lầu sáu ký túc xá, mỗi ngày Ninh Sơ đều sẽ dậy rất sớm xuống căn tin mua bữa sáng cho mọi người, bất kể xuân hạ thu đông.
Có lần Từ Ly cũng đã hỏi Ninh Sơ, cậu không cảm thấy mệt sao?
Ninh Sơ sẽ cười nói với anh ấy: "Không mệt!"
Từ Ly lại hỏi cậu ấy: "Sao lúc nào cậu cũng mua bữa sáng cho bọn tớ thế?"
Ninh Sơ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm anh ấy một lúc.
Lúc đó Từ Ly chẳng hiểu gì.
Nhưng bây giờ anh ấy đã hiểu —— Ninh Sơ chỉ mượn cớ mua bữa sáng cho cả phòng để quang minh chính đại mua bữa sáng cho anh ấy mà thôi.
Chỉ có như thế, mới không khiến người khác chú ý, chỉ có như thế, mới là chuyện hiển nhiên.
––––––––––––
Từ Ly chạy rất nhanh, thậm chí hốc mắt cũng đã ửng đỏ.
Trời mưa càng lúc càng lớn, trên bầu trời thậm chí còn truyền tới vài tiếng sấm, một ánh sét lóe lên, sắc mặt Từ Ly trắng bệch.
Trong lòng Trì Vân Tinh đột nhiên run lên một chút, tay để bên người cũng nhịn không được nắm chặt lại.
Từ Ly chạy càng lúc càng nhanh, nước mưa dính ướt tóc anh ấy, dính lên quần áo, thuận theo mi mắt thật dài mà trượt xuống, giống như từng chuỗi nước mắt vậy.
Đột nhiên, Từ Ly giống như đã nhận ra cái gì đó.
Anh ấy không đuổi kịp...
Ninh Sơ đã đi, anh không đuổi kịp Ninh Sơ.
Nhận thức này khiến cả người Từ Ly run lên, anh ấy đứng dưới trời mưa, hai tay càng run rẩy dữ dội hơn.
Bỗng nhiên, dưới chân Từ Ly lảo đảo một cái, trong chớp mắt, anh ấy té ngã trên mặt đất.
Hàng mày của Trì Vân Tinh nhíu chặt, cậu phát hiện ra độ cong và sự run rẩy của cơ thể Đoàn Tri Diễn càng lúc càng lớn.
Đoàn Tri Diễn ngồi trên mặt đất lạnh buốt, hai mắt đỏ bừng, đôi môi hé mở giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra, hai mắt anh thất thần nhìn chằm chằm chỗ nào đó, lồng ngực hô hấp phập phồng kịch liệt.
Không đúng...
Trì Vân Tinh không kìm được lấy kịch bản ra, trong kịch bản không có đoạn này.
Cậu lắc đầu.
Lại nhìn Đoàn Tri Diễn ở cách đó không xa, bỗng nhiên phản ứng kịp, Đoàn Tri Diễn không phải đang muốn nói gì đó mà anh đang mở to miệng để thở!
Đoàn Tri Diễn xuất hiện triệu chứng khó thở!
Trì Vân Tinh đứng bật dậy, cậu vừa xông vào màn mưa vừa gào to với Lưu Nhiên: "Mau gọi xe cấp cứu! Mau lên!"
Tiếng sét lại gầm lên trên bầu trời lần nữa, toàn bộ đoàn phim đều trở nên rối loạn.