Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 50: Chương 50

Trong lòng nhóm Đàm Dao biết rất rõ rằng họ chỉ có thể tạm thời giấu Trì Vân Tinh, chứ không giấu được thời gian dài.

 

Suy cho cùng thì họ có thể khiến Trì Vân Tinh không xem hot search Weibo hai ngày nay, nhưng lại không thể ngăn được chuyện này xôn xao lan truyền trên mạng.

 

Vụ án đánh người gây thương tích có kế hoạch này mới đầu cũng chỉ lan truyền phạm vi nhỏ trong nhóm Wechat thôi, nhưng cùng với số lượng người theo dõi ngày càng tăng, cộng thêm truyền thông báo đài đưa tin nên càng nhiều cư dân mạng chú ý đến vụ án đánh người gây thương tích mang tính chất nghiêm trọng này hơn.

 

Thấy netizen theo dõi ngày càng nhiều, cục công an Hải Thành cũng chỉ có thể đăng bài lên tiếng về vụ việc.

 

[@Cục công an Hải Thành: Rạng sáng ngày hôm qua, tại khu vực Giang Hàng của thành phố chúng ta đã xảy ra một vụ án đánh người gây thương tích nghiêm trọng, sau khi được người dân báo án, cảnh sát đã nhanh chóng chạy đến hiện trường vụ án bắt giữ nghi can họ Hạ ngay tại chỗ, đồng thời đưa nạn nhân đến bệnh viện.

 

Nạn nhân họ Tống được cấp cứu, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

 

Hiện tại, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.]

 

Bài đăng này vừa được up lên, bình luận nhanh chóng vượt hơn mười nghìn.

 

Trong đó có bình luận của một netizen được cộng đồng mạng like thành bình luận nổi nhất.

 

[Nghi can họ Hạ và nạn nhân họ Tống? Xin lỗi nhé, cũng không biết tại sao tôi lại liên tưởng đến cặn bã họ Hạ và bé ba họ Tống nữa.]

 

[Cặn bã họ Hạ và bé ba họ Tống? Hai người đó là ai vậy?]

 

[Đừng nói, suy nghĩ đầu tiên của tôi cũng là hai người họ. Sao lại khéo vậy chứ, một người trùng hợp họ Hạ, một người trùng hợp họ Tống.]

 

[Đúng đúng đúng! Còn vừa hay ở khu vực Giang Hàng nữa! Tôi nhớ Nam đại cũng ở khu vực Giang Hàng! Chi tiết nào cũng khớp hết!]

 

[Má ơi, tôi càng đọc bình luận thì càng thấy đáng sợ, chắc không phải là hai người đó thật đâu nhỉ?]

 

[Nếu là họ thật, vậy mà tôi lại thấy tên họ Tống đáng đời?]

 

[Có đáng đời cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không nên bị chém lìa hai chân trong trạng thái tỉnh táo chứ...]

 

[??? Vcl!? Trạng thái tỉnh táo?]

 

[Mọi người không biết hả? Dì của tôi là hộ dân sống ở tầng đó, theo dì ấy nói thì lúc đó là hai giờ sáng, cả tầng lầu của họ ai cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết, rất nhiều người bị giật mình tỉnh dậy, sợ đến mức phải báo cảnh sát ngay. Vì có quá nhiều người báo cảnh sát cùng lúc nên hơn mười phút sau là cảnh sát đã chạy đến rồi... Cũng may là họ đến nhanh, nếu không thì có lẽ nạn nhân kia đã chết vì mất máu quá nhiều rồi. Tôi chỉ nghe dì ấy kể lại thôi mà da gà đã nổi cục cục..]

 

[!! Má, tôi chỉ đọc chữ thôi mà đã bắt đầu thấy sợ rồi...]

 

[Tên này biến thái vc!]

 

[Vậy đó là Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh thật ư?]

 

[Khoan! Chủ lầu người ta cũng chỉ đoán mò thôi mà nhỉ? Sao mọi người đều khẳng định rồi?]

 

[Đúng đó, trước khi làm rõ chuyện này, vẫn đừng nên đào bới thông tin nạn nhân quá. Lỡ sai đối tượng, tạo thành tổn thương lần hai cho nạn nhân thì biết làm sao?]

 

[Đồng ý +1]

 

––––––––––––

 

Vì cảnh sát cũng không công bố thêm thông tin gì khác nên cư dân mạng có thảo luận tiếp cũng chẳng có kết quả.

 

Sau khi hot search #Một chàng trai họ Tống bị chặt đứt đôi chân# treo trên Weibo cả một ngày thì độ hot cũng đã nhanh chóng hạ xuống.

 

––––––––––––

 

Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ Trì đến bệnh viện, ngay cả Trì Lăng cũng trở về từ nước ngoài.

 

Trưa hôm nay, bà nội Trì phải chuyển vào phòng vô trùng, sau đó nếu muốn nói chuyện trực tiếp thì phải chờ cuộc phẫu thuật kết thúc.

 

Cả gia đình ngồi trong phòng bệnh nói chuyện cả buổi sáng.

 

Lát sau, Đoàn Tri Diễn cũng đến bệnh viện.

 

Đến trưa, bác sĩ điều trị chính cùng các y tá có mặt đúng giờ ở phòng bệnh.

 

Nhìn bà nội Trì được đẩy vào phòng vô trùng, tâm trạng của mọi người hơi nặng nề.

 

Trì Vân Tinh chịu không nổi nên mắt đã hơi đỏ, nhân lúc không ai chú ý, cậu khẽ cúi đầu lau khóe mắt.

 

Đoàn Tri Diễn để ý thấy cảnh này, không nhịn nổi thò tay qua vỗ nhẹ lên lưng Trì Vân Tinh: "Đây là chuyện đáng mừng, chờ bà nội phẫu thuật xong ra ngoài, chúng ta có thể đưa bà đi xem triển lãm hoa tươi mà bà thích nhất."

 

Trì Hi Văn cũng nhìn sang, hắn không kìm được nói: "Gì mà chúng ta? Tớ thấy chỉ có Vân Tinh và bà nội thôi ấy, nếu chúng ta đi theo, chắc chắn bà nội sẽ chê chúng ta phiền."

 

Nghe thấy câu này, Đàm Dao chợt bật cười: "Chính xác, bà rất ghét bỏ hai con."

 

Đôi mắt của Trì Lăng cũng vương chút ý cười: "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, ba đã đặt phòng ở nhà hàng rồi. Chờ bà phẫu thuật thành công rồi ra ngoài du lịch với Vân Tinh."

 

Trong mắt của mọi người đều ánh lên niềm vui.

 

Dùng bữa trưa xong, Trì Lăng và Trì Hi Văn đều phải về công ty xử lý công việc, công ty của Đàm Dao cũng có vài chuyện cần bà qua đó một chuyến, thế là chỉ còn lại Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn.

 

"Vân Tinh, buổi chiều có việc gì không con?" Đàm Dao hỏi: "Nếu không có thì hay là con đến công ty với mẹ nhé?"

 

Không chờ Trì Vân Tinh trả lời, Đoàn Tri Diễn đã nói: "Vân Tinh theo anh về nhà anh đi, vừa hay hôm nay anh cũng rảnh, có thể bắt đầu dạy học luôn."

 

Trì Vân Tinh sững sờ: "Hôm nay ạ?" Cậu nghĩ ngợi một lát rồi thấy cũng rảnh thật, thế là cậu gật đầu: "Cũng được ạ, vậy em có cần chuẩn bị gì không anh?"

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Mang kịch bản theo nhé."

 

Kịch bản của Trì Vân Tinh để trong bệnh viện, Đoàn Tri Diễn bèn đưa Trì Vân Tinh về bệnh viện một chuyến, lấy kịch bản xong thì lái xe đến nhà anh.

 

Nửa tiếng sau, ô tô chậm rãi chạy vào một khu biệt thự phong cách Trung Hoa.

 

Đây là lần đầu tiên Trì Vân Tinh đến nhà Đoàn Tri Diễn, trông thấy biệt thự độc lập mang phong cách Trung Hoa trước mặt, cậu hơi sửng sốt.

 

Đoàn Tri Diễn liếc thấy biểu cảm của cậu, hỏi một câu: "Sao vậy?"

 

"Không có gì ạ." Trì Vân Tinh lưỡng lự một hồi, vẫn chọn không nói ra suy nghĩ trong lòng.

 

Nhưng Đoàn Tri Diễn chỉ nhìn một cái đã nhận ra cậu đang nghĩ gì rồi, anh cười nói: "Có phải em cho rằng nhà anh cũng sẽ giống nhà em không?"

 

Trì Vân Tinh thấy anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải ạ, ý của em là..."

 

"Anh biết." Đoàn Tri Diễn ngắt lời cậu, xuống xe trước: "Thật ra em nghĩ cũng không sai, quả thật nhà cũ anh ở gần giống biệt thự nhà em, nhưng vì khá thích kiến trúc Trung Hoa nên sau khi trưởng thành anh đã dọn ra. Với lại ba mẹ anh cũng không ở nhà nên bình thường anh hay ở bên này."

 

Trì Vân Tinh cũng xuống xe theo, hiểu ra gật đầu.

 

Đoàn Tri Diễn ấn thang máy, hai người từ dưới hầm xe lên tầng một.

 

"Đến thư phòng hay là ra sân vườn?" Đoàn Tri Diễn hỏi Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh nhìn ra bên ngoài theo tầm nhìn của anh, bên ngoài cửa sổ sát đất to đùng là một khu vườn vô cùng đẹp và thanh tịnh, một dòng suối chảy băng qua sân vườn, chính giữa còn có một ao nước nhỏ, xung quanh ao trồng một khóm trúc xanh.

 

Gió mát thổi qua, lá trúc vang lên xào xạc.

 

Trì Vân Tinh gần như chẳng thèm nghĩ ngợi mà trả lời: "Sân vườn ạ."

 

Đoàn Tri Diễn nhoẻn miệng cười nhìn cậu: "Xem ra em cũng rất thích."

 

Trì Vân Tinh hơi ngại ngùng gật đầu.

 

"Uống trà hay đồ uống?" Đoàn Tri Diễn lại hỏi.

 

"Nào cũng được ạ." Trì Vân Tinh nói.

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Ừm, vậy em ra sân vườn trước chờ anh một lát."

 

Trì Vân Tinh gật đầu rồi kéo cửa sổ sát đất ra, đi đến chòi nghỉ mát ngồi.

 

Không lâu sau, Đoàn Tri Diễn bưng khay trà ra, rót một tách cho Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh không hiểu về trà, bưng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, hương trà thoang thoảng bỗng chốc ngập tràn khoang miệng, mắt cậu sáng ngời: "Trà này không đắng."

 

Đoàn Tri Diễn: "Đây là Hoàng Sơn Mao Phong, có vị ngọt thanh, nếu thích thì rảnh cứ đến, anh pha cho em uống."

 

Trì Vân Tinh gật đầu, nghĩ ngợi rồi lại nói: "Chắc chắn sắp tới sẽ đến thường xuyên đấy ạ."

 

Đoàn Tri Diễn nghĩ một hồi thấy cũng phải, anh cầm kịch bản Trì Vân Tinh để trên bàn lên: "Vậy anh bắt đầu luôn nhé?"

 

Trì Vân Tinh chợt ngồi thẳng dậy, lại lấy sổ và bút cậu mang theo ra.

 

Đoàn Tri Diễn thấy cậu như vậy thì bật cười: "Không cần căng thẳng vậy đâu, cũng không cần phải ghi chép, kỹ thuật diễn xuất của một người tốt hay kém, quan trọng nhất vẫn nằm ở việc lý giải vai diễn."

 

Cơ thể căng chặt của Trì Vân Tinh khẽ thả lỏng.

 

Đoàn Tri Diễn lật kịch bản ra, ngay sau đó nói: "Em nói những hiểu biết của em về nhân vật Ninh Sơ này trước đi."

 

Nhân vật Trì Vân Tinh sắp sắm vai tên là Ninh Sơ, cậu thầm nhớ sơ lại tiểu sử của nhân vật Ninh Sơ một lát, lúc này mới lên tiếng: "Em cảm thấy nhân vật Ninh Sơ này cực kỳ tốt tính, cậu ấy thuộc tuýp người khá thẳng thắn, không có quá nhiều thứ vòng vo khúc mắc trong quá trình tiếp xúc với bạn bè, là một người rất lạc quan vui vẻ. Nhưng mà——"

 

Sắp xếp lại ngôn từ một lát, Trì Vân Tinh mới nói tiếp: "Nhưng cậu ấy lại cực kỳ dè dặt trên phương diện tình cảm. Cậu ấy đã sớm nhận ra bản thân có ý với Từ Ly từ khi học cấp ba nhưng mãi đến khi tốt nghiệp đại học, trong mắt của Từ Ly, Ninh Sơ và anh ấy cũng chỉ là mối quan hệ anh em thân thiết. Cậu ấy quá cẩn thận trong chuyện tình cảm, không dám mạo hiểm, chuyện vượt quá giới hạn duy nhất cậu ấy từng làm là uống say với Từ Ly lúc tốt nghiệp đại học, cậu ấy đưa Từ Ly về nhà rồi hôn lén Từ Ly trên xe."

 

"Tình cảm của cậu ấy rất ẩn nhẫn, cũng rất dịu dàng. Nhưng sau khi cánh cửa giấy kia bị chọc thủng thì lại hết sức mãnh liệt."

 

Trì Vân Tinh nói xong, e dè nhìn Đoàn Tri Diễn một cái, chờ đợi đánh giá từ anh.

 

Nhưng Đoàn Tri Diễn lại không phát biểu bất kỳ đánh giá nào mà chỉ nói với Trì Vân Tinh rằng: "Vậy em diễn thử đoạn này xem." Anh đưa kịch bản trong tay cho Trì Vân Tinh: "Chính là chuyện vượt quá giới hạn duy nhất Ninh Sơ từng làm."

 

Trì Vân Tinh đã học rất nhiều khóa học diễn xuất, có khi giáo viên dạy diễn xuất cũng sẽ bảo cậu ngẫu hứng diễn một đoạn nên Đoàn Tri Diễn đưa ra yêu cầu này xong, cậu cũng không thấy khó xử lắm.

 

Diễn đoạn này không cần đọc thoại, Trì Vân Tinh nhìn lướt qua bên cạnh hai ba cái rồi đứng lên ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, định bắt đầu diễn không cần bối cảnh thực tế

 

Trì Vân Tinh nhắm mắt lại khẽ hít vào một hơi trước, sau đó nhanh chóng mở mắt ra nhập vai.

 

Tư thế ngồi của cậu hơi cứng đờ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Một giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo trán cậu rồi nhanh chóng biến mất.

 

Không biết đã qua bao lâu, cậu mới khẽ nghiêng đầu qua, đôi mắt đen láy kia như chất chứa cả hồ nước trong, dịu dàng hơn hết thảy.

 

Trì Vân Tinh mím môi, lại căng thẳng nuốt nước bọt, yết hầu cũng chuyển động lên xuống theo động tác của cậu.

 

Hồi lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng cúi đầu hôn một cái lên má người bên cạnh như chuồn chuồn lướt nước.

 

Diễn xong, Trì Vân Tinh chợt đứng dậy, hơi căng thẳng nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Cậu nghĩ, giờ chắc Đoàn Tri Diễn nên đánh giá rồi nhỉ?

 

Thế nhưng Đoàn Tri Diễn ngồi bất động tại chỗ thật lâu.

 

Lúc Trì Vân Tinh sắp chịu không nổi muốn nói chuyện thì bỗng dưng Đoàn Tri Diễn đứng dậy đi sang chỗ cậu.

 

Anh trực tiếp ngồi xuống vị trí Trì Vân Tinh mới ngồi lúc nãy, lại kéo cánh tay Trì Vân Tinh ngồi xuống bên cạnh anh.

 

Trì Vân Tinh ngơ ra: "Em..."

 

"Vân Tinh." Đoàn Tri Diễn để kịch bản trong tay qua một bên rồi mới nói: "Đối với diễn viên, diễn xuất không phải là thứ rập khuôn máy móc, cũng chẳng có công thức gì cả. Thứ duy nhất chúng ta phải học, đó là nhập tâm vào vai diễn."

 

"Nói đơn giản là khi em sắm vai một nhân vật, em phải nhớ rằng em không phải đang diễn nhân vật này mà em chính là họ."

 

Trì Vân Tinh ngơ ngác nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Câu này thì dễ hiểu rồi, có điều anh lại muốn làm gì đây?

 

Không chờ cậu hỏi ra thắc mắc của mình đã nghe Đoàn Tri Diễn nói: "Ví dụ như bây giờ anh là Ninh Sơ, mà em là Từ Ly, cảnh anh sắp diễn lúc này là cảnh hôn đầu tiên của Ninh Sơ và Từ Ly."

 

Chỉ một giây sau khi Đoàn Tri Diễn nói xong câu đó, ánh mắt của anh trở nên nóng như lửa đốt.

 

Trì Vân Tinh hoảng hốt trong lòng, cậu đang định nhìn sang chỗ khác thì chợt nhớ đến câu Đoàn Tri Diễn mới nói.

 

Anh nói giờ anh là Ninh Sơ, còn cậu là Từ Ly, cho nên bây giờ cậu nên hợp tác với Đoàn Tri Diễn thật tốt.

 

Cảnh hôn đầu tiên của Ninh Sơ và Từ Ly diễn ra vào ngày hôm sau sau khi Từ Ly uống say.

 

Nụ hôn vượt quá giới hạn duy nhất của Ninh Sơ, rốt cuộc đã cho Từ Ly nhận ra gì đó. Tâm trạng của anh ấy cực kỳ phức tạp, ba phần thích bảy phần sợ, đương nhiên nhiều hơn cả chính là cảm giác không hiểu được suy nghĩ của Ninh Sơ.

 

"Đúng." Đoàn Tri Diễn khẽ rũ mắt, giấu đi tình ý không dằn nổi bên trong, giọng nói khàn khàn: "Tôi đã hôn cậu, cậu muốn đánh tôi thì cứ việc."

 

Trì Vân Tinh nhận ra Đoàn Tri Diễn đang diễn tập với cậu, cậu nhớ lại lời thoại chút rồi mới nói: "Không phải, ý của tôi là..." Ngập ngừng một hồi, Trì Vân Tinh mới nói tiếp: "Sao tôi phải đánh cậu? Tôi chỉ muốn hỏi lúc đó cậu hôn tôi, có phải vì cậu thích tôi không? Tôi..."

 

"Phải thì sao?"

 

Đột nhiên Đoàn Tri Diễn ngước lên, ngắt lời Trì Vân Tinh.

 

Cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt đen láy của anh, ánh mắt nhìn Trì Vân Tinh nóng hầm hập như ánh nắng chói chang ban trưa, từng bước đi đều để lại dấu chân bịn rịn trong tâm trí cậu.

 

Trì Vân Tinh bị anh nhìn đến mức chóp mũi cũng rịn ra một lớp mồ hôi dày đặc, cậu căng thẳng nhìn sang chỗ khác: "Tôi... Sao cậu đột ngột vậy, tôi..."

 

"Không phải đột ngột." Tình ý dồn nén trong lòng quá lâu rồi, sau khi được người ta cảm nhận được một ít thì cũng không khống chế nổi nữa, ùa ra như nước lũ: "Tôi thích cậu lâu lắm rồi, là cậu không nhận ra."

 

"Gì cơ?" Trì Vân Tinh rất ngạc nhiên: "Khi nào?"

 

Đồng thời trong lòng cậu cũng rất kinh ngạc, vậy mà cậu có thể tiếp diễn với Đoàn Tri Diễn suôn sẻ như vậy.

 

Bỗng dưng Đoàn Tri Diễn khẽ cười, mắt cười dịu dàng gợi tình nhìn chăm chú vào Trì Vân Tinh, giọng nói của anh cũng chan chứa niềm vui: "Ấy thế mà cậu vẫn luôn không nhận ra."

 

"Tôi nhận ra gì cơ?" Trì Vân Tinh bị anh nói đến xấu hổ, lại không nhịn được nhìn sang, không chút đề phòng va vào ánh mắt sẫm màu của Đoàn Tri Diễn.

 

Đột nhiên Đoàn Tri Diễn sáp lại gần cậu.

 

Trì Vân Tinh nghĩ có lẽ cậu nên lùi về sau, thế nhưng cậu lại như bị mê hoặc, cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đoàn Tri Diễn tiếp cận cậu từng chút một.

 

Lại đúng lúc có cơn gió thổi qua sân vườn, thổi bay sự khô nóng trên toàn thân Trì Vân Tinh.

 

Gương mặt của Đoàn Tri Diễn gần trong gang tấc, thậm chí Trì Vân Tinh còn có thể ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng trên người anh, giống mùi thơm dịu tỏa ra từ bụi hoa sau khi được cơn mưa lớn gột rửa, thanh nhã nhưng không mất đi sự lạnh lẽo.

 

Lại gần thêm chút nữa.

 

Ngay lúc này, Trì Vân Tinh chỉ thấy hơi thở của cậu đã hòa chung với Đoàn Tri Diễn rồi.

 

Hơi thở nhè nhẹ của anh phả lên mặt cậu, làm nhiệt độ trên mặt cậu nhanh chóng tăng lên.

 

Diễn thử có cần hôn thật không? Ngay lúc Trì Vân Tinh đang chần chừ định lùi về sau thì đột nhiên có một giọng nữ xa lạ vang lên——

 

"Úi, xem ra mẹ đến không đúng lúc nhỉ, quấy rầy con rồi?"

 

––––––––––––

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tôi vô cùng hoài nghi Đoàn Tri Diễn có lòng riêng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận