Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 63: Mừng anh Cậu muốn ôm tớxuất viện
Câu hỏi này nói đơn giản thì lại không đơn giản, giống như chỉ vô tình hỏi vậy thôi, nhưng cũng giống như câu hỏi đã chất chứa trong lòng Đoàn Tri Diễn đã lâu bây giờ mới tìm được cơ hội để hỏi Trì Vân Tinh.
Trì Vân Tinh ngơ ngác hồi lâu, cậu cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nói đúng vậy?
Nhưng hình như cũng không đúng lắm.
Điều khiến Trì Vân Tinh để ý là, câu hỏi "Thích người lớn hơn" kia của Đoàn Tri Diễn rốt cuộc là có ý gì.
Bạn, hay thân mật hơn là người yêu?
Đối với Trì Vân Tinh, cho dù là bạn bè hay người yêu, cậu đều không để ý đến chuyện tuổi tác.
Trì Vân Tinh cố sắp xếp câu chữ một chút, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: "Thật ra cũng phải xem người đó là ai, nếu thật sự phải nói, có thể vẫn phải dựa vào cảm giác. Chỉ cần cảm thấy hợp, tuổi tác cũng không thành vấn đề. Bây giờ cũng có rất nhiều người có bạn vong niên* đấy ạ?"
(*bạn vong niên là bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác)
Nếu như cậu thật sự thích một người, Trì Vân Tinh cảm thấy những chuyện này không phải là vấn đề.
Dường như Đoàn Tri Diễn cười khẽ một tiếng, một lúc lâu sau anh mới vui vẻ nói: "Không sao, cho dù em có chê anh già cũng được, dù sao sự thật anh là anh trai của em sẽ không thay đổi."
Trì Vân Tinh vội vàng nói: "Em không có..."
"Ừm." Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Không có."
Trì Vân Tinh lên tiếng phản bác nhưng lại giống như đánh vào bông vậy, mềm nhũn.
Cậu chợt cảm thấy có hơi luống cuống, cậu nhận ra Đoàn Tri Diễn thật sự không tin mình, rốt cuộc phải làm sao thì Đoàn Tri Diễn mới tin mình dây?
Chẳng lẽ phải nói thẳng với anh, mình thích anh sao?
Suy nghĩ này như gai nhọn đâm vào tim, khiến nhịp tim của Trì Vân Tinh đập nhanh hơn.
Hơi nóng sôi trào từ trái tim tản ra xung quanh, nhiệt độ cơ thể của cậu dường như tăng cao. Trì Vân Tinh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, gò má cũng ửng hồng.
Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy!
Nhưng nếu nói Trì Vân Tinh không thích Đoàn Tri Diễn, hình như cũng không phải.
Đoàn Tri Diễn bảo vệ mình nhiều như vậy, còn giúp đỡ mình trong lúc quay phim.
Đối với Trì Vân Tinh, Đoàn Tri Diễn giống như Trì Hi Văn vậy, đương nhiên là mình thích anh, là kiểu thích của em trai hâm mộ anh của mình.
Nhưng hình như cũng không hoàn toàn giống như vậy, tình cảm mà Trì Vân Tinh dành cho Trì Hi Văn không giống tình cảm của cậu dành cho Đoàn Tri Diễn, dường như có một chút khác lạ không thể miêu tả được.
Trì Vân Tinh mở miệng, nhưng lại không nói được gì.
Đoàn Tri Diễn nghe đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, mới cười hai tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, em quay xong rồi à?"
Trì Vân Tinh chậm rãi nói: "Còn một cảnh quay nữa."
"Quay xong thì về nhà nghỉ ngơi nhé." Đoàn Tri Diễn nói: "Anh cúp đây?"
"Dạ." Trì Vân Tinh đã hoàn toàn chết máy, chỉ có thể nghe lời của Đoàn Tri Diễn.
Cúp máy, Đoàn Tri Diễn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, hơi nhíu mày.
Vừa lúc Hà Du đi đến, thấy anh đang nhíu mày thì quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Đoàn Tri Diễn nhìn Hà Du, một lúc lâu sau mới trả lời: "Không có gì." Anh rủ mắt, nói bâng quơ: "Chắc do tôi suy nghĩ nhiều."
Hà Du: "Hả?"
Đoàn Tri Diễn lắc đầu, không nói gì nữa.
Hà Du cũng không hỏi lại.
––––––––––––
"Cắt!" Lý Siêu cũng không nhịn được, đứng lên từ sau máy quay, bước nhanh đến trước mắt Trì Vân Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Vẻ mặt Trì Vân Tinh có hơi lúng túng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn Lý, là lỗi của tôi, hôm nay tôi không tìm được cảm giác..."
Lý Siêu gãi đầu, cảnh quay tối nay khá quan trọng, nếu Trì Vân Tinh không tìm được cảm giác, vậy có ép buộc thì hiệu quả cũng không tốt lắm.
Hắn suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Vậy được, hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai quay tiếp!"
Trì Vân Tinh nghe vậy thì càng thêm áy náy: "Xin lỗi, đạo diễn Lý, tôi..."
"Haiz!" Lý Siêu vẫy vẫy tay, thoải mái nói: "Lúc trạng thái không tốt, trong cả đoàn phim thì số lần cậu NG chỉ xếp sau thầy Đoàn thôi, thỉnh thoảng xảy ra chuyện này một lần cũng có thể thông cảm! Đừng để trong lòng, mau về nghỉ ngơi đi!"
Trì Vân Tinh chỉ có thể nói cảm ơn lần nữa, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi thay quần áo.
Ngồi trên xe bảo mẫu, Tạ Y nhìn Trì Vân Tinh, thật sự không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Có phải bị bình luận trên mạng làm ảnh hưởng không?"
Từ khi Trì Vân Tinh vào đoàn phim đến nay, mỗi một cảnh quay đều quay rất thuận lợi, đây là lần đầu tiên Tạ Y thấy Trì Vân Tinh bị NG nhiều như vậy.
Trì Vân Tinh vội vàng lắc đầu: "Không phải đâu... Không liên quan gì đến tin tức trên mạng hết, là..."
Trì Vân Tinh hơi khựng lại, sau đó lại cười xin lỗi với Tạ Y: "Không có gì, em sẽ điều chỉnh tâm trạng thật tốt."
Tạ Y thấy Trì Vân Tinh không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi nữa.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trì Vân Tinh sẽ điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, ngay cả Trì Vân Tinh cũng nghĩ như vậy.
Cho đến khi bắt đầu buổi quay ngày hôm sau——
Còn chưa đợi Lý Siêu hô "Cắt" lần thứ ba, Trì Vân Tinh đã áy náy khom lưng xin lỗi với tất cả nhân viên công tác xung quanh.
Lý Siêu nhìn vẻ mặt của Trì Vân Tinh, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói với nhân viên công tác xung quanh: "Đổi cảnh đổi cảnh, cảnh này để sau này hẵng quay."
Lý Siêu dứt khoát để trống lịch trình cả ngày hôm nay cho Trì Vân Tinh, hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ nói với Trì Vân Tinh: "Cậu điều chỉnh tâm trạng cho tốt, nghỉ phép một ngày thôi đấy."
Lý Siêu càng làm như vậy, trong lòng Trì Vân Tinh lại càng áy náy, cậu nói: "Đạo diễn Lý, tôi có thể..."
Lý Siêu quay đầu, nghiêm túc nhìn Trì Vân Tinh: "Thầy Trì, tôi là đạo diễn, chỉ biết chỉ đạo, không biết diễn xuất. Nhưng lúc tôi làm đạo diễn cũng biết, có những thứ không thể gấp được, càng gấp, hiệu quả công việc lại càng không tốt. Cho nên cậu cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thả lỏng thật tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục!"
"Đúng rồi, hôm nay cậu không cần ở lại đoàn xem người khác đóng phim nữa, đi ra ngoài chơi đi!" Lý Siêu cười đề nghị.
Trì Vân Tinh thấy Lý Siêu kiên quyết như vậy, cậu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Chỉ là Trì Vân Tinh không nghĩ ra bản thân phải đi đâu để thả lỏng, cậu đành đến bệnh viện thăm bà nội Trì.
Trì Vân Tinh đã không gặp bà nội Trì hơn nửa tháng, khoảng thời gian này cậu cũng có gọi điện video với bà nội Trì.
Sau khi phẫu thuật, bà nội Trì hồi phục rất tốt, hôm nay đã có thể ăn cơm.
Lúc Trì Vân Tinh đến bệnh viện, bà nội Trì đang được hộ lý giúp đỡ ăn cơm trong phòng vô trùng.
Dù sao cũng vừa bệnh nặng xong, cho dù hồi phục khá tốt, nhưng bà nội Trì cũng gầy đi rất nhiều, may mà tinh thần của bà cụ không tệ lắm.
Trì Vân Tinh đứng ở ngoài cửa nhìn mà đỏ mắt, cậu định đi vào, nhưng thấy bà nội Trì còn đang ăn cơm, cậu sợ mình bước vào, bà nội Trì sẽ không ăn nữa, cho nên chờ bà nội Trì cơm nước xong xuôi, Trì Vân Tinh mới đứng dậy khử khuẩn sạch sẽ, thay quần áo đi vào.
Bởi vì phải mang kính bảo hộ thật dày nên khi Trì Vân Tinh đi vào, bà nội Trì không nhận ra là ai, Trì Vân Tinh phải gọi một tiếng: "Bà nội."
Nghe được giọng nói quen thuộc, bà nội Trì mới ngồi thẳng người, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Trì Vân Tinh nhìn bà cụ mái tóc bạc trắng, đôi mắt ửng đỏ, cậu đi nhanh đến, nắm lấy tay bà nội Trì: "Bà nội, cháu là Vân Tinh đây, cháu đến thăm bà."
Qua lớp kính bảo hộ, cuối cùng bà nội Trì cũng nhận ra Trì Vân Tinh. Đôi mắt già nua của bà cụ lập tức đong đầy nước mắt, hơi kích động nắm lấy tay của Trì Vân Tinh: "Vân Tinh, đúng là Vân Tinh của bà. Sao hôm nay Vân Tinh lại có thời gian đến thăm bà nội vậy?"
Trì Vân Tinh nghe vậy, trong lòng chợt thấy áy náy: "Xin lỗi bà nội, cháu nên đến thăm bà từ sớm."
"Xin lỗi gì chứ?' Bà nội Trì hít hít mũi, lấy tay che mặt, không muốn cho Trì Vân Tinh thấy nước mắt của bà: "Bà nội biết cháu bận quay phim mà, lần nào mẹ cháu đến thăm cũng sẽ kể cho bà nghe tình hình của cháu, bức hình của cháu và Tri Diễn chụp chung, bà nội cũng đã xem rồi!"
"Người thợ kia thật giỏi, chụp cho Vân Tinh của chúng ta đẹp quá..."
Trì Vân Tinh ngồi xuống mép giường của bà nội Trì, bà nội Trì nắm lấy tay cậu, nói chuyện rất nhiều.
Trong đó có những câu hỏi mà bà nội Trì đã hỏi trong cuộc gọi video trước đó. Nhưng Trì Vân Tinh không có chút thiếu kiên nhẫn nào, cậu đều vui vẻ trả lời bà nội Trì từng câu một.
Bà nội Trì còn hỏi Trì Vân Tinh quay phim thế nào.
Trì Vân Tinh sợ bà cụ không hiểu, nên không nói quá nhiều chuyện liên quan đến chuyên môn, chỉ nói với bà cụ vài chuyện thú vị trong lúc quay phim.
Bà nội Trì nghe rất vui vẻ, đến khi bà nghe rằng Trì Vân Tinh thường xuyên nhờ Đoàn Tri Diễn dạy thì hỏi một câu: "Đúng rồi, sao hôm nay Tri Diễn lại không đến?"
Lúc này Trì Vân Tinh mới nhớ ra bà nội Trì còn chưa biết Đoàn Tri Diễn đang nằm viện, nghĩ đến đây, ý cười trong mắt cậu vơi đi chút.
"Mấy ngày trước anh Tri Diễn bị đau dạ dày, hai ngày nay còn đang ở bệnh viện ạ." Trì Vân Tinh lại nhanh chóng cười nói: "Nếu không, chắc chắn anh ấy cũng sẽ đi với cháu đến đây thăm bà rồi."
"Bệnh dạ dày?" Bà nội Trì hơi nhíu mày: "Thằng bé này, đúng là không biết chăm sóc bản thân gì cả!"
"Đã nói với nó bao nhiêu lần là phải chú ý thân thể, nó cứ xem thường mãi!"
Vừa nói bà nội Trì vừa nhìn Trì Vân Tinh: "Vân Tinh cháu đừng bắt chước nó! Cả anh cháu và Tri Diễn, hai đứa đó hết thuốc chữa rồi!"
Trì Vân Tinh không nhịn được, lập tức bật cười, cậu lại sợ bà nội Trì lo lắng, lập tức gật đầu: "Dạ, bà nội yên tâm, cháu sẽ ăn cơm đều đặn, cũng sẽ chăm sóc bản thân cho tốt! Đến khi bà khỏe rồi, cháu sẽ dẫn bà đi du lịch!"
Bà nội Trì nghe Trì Vân Tinh hứa như vậy, lúc này mới cười lên.
Mặc dù bà nội Trì hồi phục rất tốt, nhưng cũng chưa thể hồi phục hoàn toàn, nói chuyện với Trì Vân Tinh một hồi đã cảm thấy mệt mỏi.
Trì Vân Tinh cũng không thể ngồi lâu, đến khi bà nội Trì ngủ rồi, cậu rời khỏi phòng bệnh.
Lúc ra ngoài vừa hay gặp bác sĩ điều trị của bà nội Trì, Trì Vân Tinh hỏi thăm tình hình của bà nội một chút.
Bác sĩ nói bà nội Trì hồi phục rất tốt, khoảng nửa tháng nữa thì có thể chuyển về phòng bệnh bình thường, đến lúc đó nằm viện quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, nếu không sao thì có thể xuất viện.
Trì Vân Tinh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ còn có việc, nên không nói chuyện nhiều với Trì Vân Tinh.
Nhưng y tá hay chăm sóc bà nội Trì nhìn thấy Trì Vân Tinh thì không nhịn được đến gần nhỏ giọng nói với cậu: "Sau khi cậu đến, bà cụ cười nhiều hơn đấy!"
Trì Vân Tinh nghe vậy thì hơi áy náy: "Thời gian tôi ở bên cạnh bà khá ít."
Y tá cười nói: "Cậu là minh tinh mà! Chắc chắn rất bận." Sau đó, cô nhỏ giọng nói: "Đúng rồi, không biết tôi có thể hỏi cậu chuyện Weibo hôm qua được không?"
Trì Vân Tinh khó hiểu nhìn cô.
Y tá hơi ngại nói: "Tôi... Trong nhà tôi có em gái là fan của Đoàn Tri Diễn, hôm qua nhìn thấy tin trên hotsearch nên hơi lo cho ảnh đế Đoàn..."
Trì Vân Tinh hiểu ra, cậu cười nói: "Vậy cô nói em gái cô cứ yên tâm, anh Tri Diễn..." Trì Vân Tinh chợt giật mình, vội vàng đổi cách xưng hô: "Thầy Đoàn không sao đâu."
Y tá lập tức thở phào một hơi: "Vậy thì tốt rồi!"
Tạ Y không ngờ mình chỉ mới đi rửa tay một chút thôi, Trì Vân Tinh đã bị y tá quấn lấy, cô ấy vội vàng tiến đến nói với Trì Vân Tinh: 'Vân Tinh, phải đi rồi."
Trì Vân Tinh cười vẫy tay với y tá: "Tạm biệt."
Cô y tá cũng vẫy tay với cậu.
Đến khi Trì Vân Tinh và Tạ Y biến mất ngay khúc rẽ, vẻ mặt cô ta kích động nhìn đồng nghiệp của mình ở bên cạnh: "Cậu ấy vừa gọi là "anh Tri Diễn" đúng không?"
Y tá vừa đi ngang qua lộ vẻ khó hiểu, không biết tại sao cô lại kích động như vậy: "Sao thế?"
Y tá kia lập tức bụm miệng, những lời này cũng không thể nói bậy bạ, cô vội vàng lắc đầu: "Không có gì!"
CP của cô là thật!!!
––––––––––––
Đường trở về rất yên tĩnh, bỗng nhiên Trì Vân Tinh lại nhớ đến Đoàn Tri Diễn.
Cậu lấy điện thoại ra, mở khung wechat của mình và Đoàn Tri Diễn.
Tin nhắn cuối cùng giữa hai người là một ngày trước, cả ngày hôm nay, hai người không nói với nhau câu nào.
Trước đó, mỗi ngày Đoàn Tri Diễn đều sẽ nhắn tin cho Trì Vân Tinh. Hai người nói chuyện như những người bạn lâu năm, nhiều khi chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe, thậm chí cũng không cần người kia trả lời.
Chỉ một câu đơn giản là "Chào buổi sáng", cũng có thể là câu "Chúc ngủ ngon" vô cùng thân thiết.
Trì Vân Tinh cũng sẽ nhắn tin trả lời, rồi nhắn y như vậy là "Chào buổi sáng", "Chúc ngủ ngon", dĩ nhiên cũng có vài thứ khác phải hỏi.
Trước khi Đoàn Tri Diễn nằm viện, Trì Vân Tinh đã hỏi anh rất nhiều về kỹ thuật diễn xuất.
Vào lúc này đây, Đoàn Tri Diễn sẽ gửi voice chat sang.
Giọng nói của người đàn ông này rất hay, cho dù đoạn ghi âm dài đến một phút, Trì Vân Tinh cũng có thể nghe hết, sau đó lại nhắn tin trả lời.
Mấy ngày sau khi Đoàn Tri Diễn nằm viện, Trì Vân Tinh thường xuyên hỏi Đoàn Tri Diễn về cuộc sống trong bệnh viện.
Có ăn cơm chưa, chữa trị ra sao...v.v.
Nhưng hôm nay Đoàn Tri Diễn không chủ động nhắn tin cho Trì Vân Tinh, Trì Vân Tinh cũng không muốn nhắn tin cho Đoàn Tri Diễn.
Nói không muốn thì cũng không đúng, chính xác hơn là không dám.
Trì Vân Tinh sợ loại tình cảm khó hiểu xuất hiện trong lòng mình, chính cậu cũng không rõ đây rốt cuộc là loại tình cảm gì, nhưng Trì Vân Tinh nhạy bén nhận ra, loại tình cảm này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện.
Cho nên cậu mới dè dặt như vậy, khiến cậu không thể tiến vào trạng thái.
Lý Siêu nói ai cũng đều có những lúc trạng thái không tốt, cho nên mới cho Trì Vân Tinh nghỉ một ngày.
Nhưng Trì Vân Tinh không giống những người khác, Trì Vân Tinh biết nguyên nhân mình bị như vậy.
Là Đoàn Tri Diễn, là vì câu nói ngày hôm qua của Đoàn Tri Diễn.
Từ hôm qua đến giờ, cậu luôn nghĩ đến đến Đoàn Tri Diễn.
Nghĩ đến cảm xúc không thể nói rõ trong lòng mình.
Mà chỉ cần Trì Vân Tinh bắt đầu nghĩ đến chuyện này, cậu lại không thể
bình tĩnh được.
Trì Vân Tinh cất điện thoại, nhắm mắt lại.
Cứ như vậy thật sự không ổn.
Cậu nhất định phải điều chỉnh cảm xúc cho tốt.
Nhưng Trì Vân Tinh nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra phải làm gì để dời sự chú ý đi.
Sau khi về đến nhà, Trì Vân Tinh tìm Lý Siêu xin toàn bộ video chưa cắt, trong nửa ngày, Trì Vân Tinh vẫn luôn xem những video này.
Không thể không nói, làm thế này đúng là có hiệu quả.
Bởi vì ngày hôm sau số lần Trì Vân Tinh bị NG rõ ràng ít đi, tốc độ cậu lấy được cảm xúc cũng nhanh hơn nhiều.
Thấy vậy, cuối cùng Lý Siêu cũng nở nụ cười thỏa mãn.
Hắn đã nói rồi!
Đến khi quay xong, Lý Siêu cười hì hì ôm vai Trì Vân Tinh, vô cùng vui vẻ nói: "Thấy chưa? Hôm nay lấy lại được cảm xúc rồi đó! Cứ giữ vững như vậy, chúng ta quay một hơi hết những cảnh quay một mình của cậu! Đến khi thầy Đoàn trở về, lại sắp xếp những cảnh quay chung của hai người, vậy là cậu có thể đóng máy rồi!"
Trì Vân Tinh nghe đến "thầy Đoàn" thì hơi biến sắc, nhưng cậu bình tĩnh lại rất nhanh, cười gật đầu: "Được."
Mấy ngày sau quay rất thuận lợi, mặc dù vẫn sẽ có NG, nhưng đều ở trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Nhưng cũng chỉ có bản thân Trì Vân Tinh mới biết cậu đã tốn bao nhiêu sức lực, mới khống chế bản thân không nhớ đến Đoàn Tri Diễn.
Trong đoàn phim, chỉ cần những lúc rảnh rỗi, Trì Vân Tinh sẽ liều mạng đọc kịch bản, mặc dù những lời thoại kia cậu đã thuộc từ lâu rồi, nhưng cậu cũng không dám dừng lại.
Bởi vì trong lòng Trì Vân Tinh hiểu rõ, một khi cậu dừng lại, ba chữ Đoàn Tri Diễn sẽ ập vào trong đầu cậu, bao vây toàn bộ tâm trí của cậu.
Mỗi lần như vậy, cậu đều phải vất vả rất lâu, mới có thể thoát ra được.
Điều khiến Trì Vân Tinh cảm thấy an tâm là, khoảng thời gian này Đoàn Tri Diễn cũng không nhắn tin với cậu.
Một tuần trôi qua, dường như cậu thật sự có thể không nghĩ đến Đoàn Tri Diễn nữa.
Cho đến ngày cuối tuần.
Hôm qua Trì Vân Tinh phải quay đến tận khuya, cho nên cả buổi sáng nay cậu dùng để ngủ bù.
Ngủ một giấc đến khi tỉnh lại, đã là hai giờ chiều.
Sáng nay có một trận mưa lớn, lúc này trời vừa xanh trong, mây đen đã tan đi, ánh mặt trời lại ló dạng lần nữa, trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất.
Trì Vân Tinh tắm xong, cậu tắt máy điều hòa trong phòng, kéo cửa sổ ra, sau đó ra ngoài ban công, thả lỏng một chút.
Vì sáng nay trời mưa nên ghế trên ban công của Trì Vân Tinh có nước, hoàn toàn không thể ngồi.
Trì Vân tinh lập tức xoay người tìm giẻ lau, chuẩn bị lau cho nó một chút, nhưng không ngờ khi cậu xoay người lại nghe thấy tiếng kèn xe.
Cậu hơi giật mình, nhìn xuống lầu thì thấy một chiếc Bentley quen thuộc.
Trái tim đã bình tĩnh từ lâu của Trì Vân Tinh đột nhiên đập mạnh một cái, cậu dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc Bentley kia.
Dường như người lái xe cũng nhìn thấy Trì Vân Tinh đã dừng lại, không nhấn kèn tiếp nữa.
Sau đó người kia mở cửa xe ra ngoài, Trì Vân Tinh nhìn thấy đôi chân thon dài trước, sau đó người đàn ông bước ra, ngẩng đầu, Trì Vân Tinh đối mặt với đôi mắt đen quen thuộc của Đoàn Tri Diễn.
Hô hấp của Trì Vân Tinh đột nhiên nhanh hơn.
Một giây sau, đôi mắt của Đoàn Tri Diễn cong lên, nở một nụ cười quen thuộc với Trì Vân Tinh, người đàn ông kia lên tiếng: "Vân Tinh, anh xuất viện rồi."
Não bộ bị một loại cảm xúc không biết tên chiếm lấy, Trì Vân Tinh không khống chế được, cậu không chút suy nghĩ xoay người lao ra khỏi phòng, vội vàng xuống lầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, cậu chạy như điên.
Sau khi Trì Vân Tinh mở cửa, vừa hay đã nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đứng ở trước cửa.
Người đàn ông xưa nay lạnh lùng lại nở nụ cười quen thuộc với Trì Vân Tinh, sau khi nhìn thấy Trì Vân Tinh, ý cười trong mắt Đoàn Tri Diễn càng nhiều hơn.
"Chạy nhanh như vậy làm gì?" Giọng nói của Đoàn Tri Diễn vẫn hay như trước.
Trì Vân Tinh thở hổn hển, cậu lắc đầu, muốn nói mình không chạy nhanh, nhưng vừa mở miệng thì chỉ biết thở dốc.
Lúc này Trì Vân Tinh mới nhận ra, hình như ban nãy mình chạy nhanh thật.
Nhưng trong lòng cậu vẫn không muốn thừa nhận, cho nên khi đứng trước mặt Đoàn Tri Diễn, Tri Vân Tinh hít thở vài hơi thật sâu, sau đó lắc đầu nói: "Em, không, không có chạy nhanh."
Đoàn Tri Diễn càng cười tươi hơn, nhưng cũng không vạch trần cậu, hùa theo nói: "Ừ, không nhanh."
Nói xong, Đoàn Tri Diễn cũng không định đi vào, mà quay về chỗ ghế lái.
Nhân lúc này, Trì Vân Tinh lại hít thở thêm vài lần, cuối cùng mới áp chế được nhịp tim đang đập loạn vì đột nhiên vận động kịch liệt.
Sau khi cậu điều chỉnh hô hấp xong, Đoàn Tri Diễn cũng đi tới.
Ập vào mắt cậu là mấy ngón tay thon dài đang kẹp một tờ khăn giấy mỏng.
Giọng nói từ tính của Đoàn Tri Diễn vang lên: "Lau mồ hôi đi."
Trì Vân Tinh đỏ mặt chớp mắt một cái, cậu vẫn cố cãi: "Em vừa mới tắm... Cái này là do hơi nước thôi!"
Đoàn Tri Diễn nhìn chóp mũi xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng của Trì Vân Tinh, anh cười thành tiếng, cất khăn giấy: "Được, do anh hiểu lầm em."
Lúc này Trì Vân Tinh mới cảm nhận được tai mình đang nóng lên.
Cậu suy nghĩ hồi lâu, mới cố gắng nói một câu: "Anh... Sao anh xuất viện mà không nói với em một tiếng, em đến đón anh?"
Nói đến đây Đoàn Tri Diễn chợt tức giận, quay sang nhìn Trì Vân Tinh ở trước mặt, giọng nói rất nhẹ nhưng lại mang theo chút trách cứ: "Cũng không biết đứa nhỏ nào vô lương tâm, anh ở trong bệnh viện cả tuần mà một tin nhắn cũng không thấy?"
Trì Vân Tinh biết mặt mình bây giờ chắc chắn đang rất đỏ, cậu cũng nói lại: "Anh thì có nhắn tin cho em à?"
Đoàn Tri Diễn buồn cười nói: "Em là bệnh nhân hay anh là bệnh nhân?"
"Vậy lần sau em sẽ nhắn tin cho anh." Trì Vân Tinh nói xong lại cảm thấy hơi kỳ: "Không không, ý em là..."
Đoàn Tri Diễn cắt ngang lời cậu: "Được rồi, đừng nói đến việc này nữa."
Trì Vân Tinh hơi căng thẳng nhìn anh: "Dạ?"
Đôi mắt đen láy của Đoàn Tri Diễn mang theo ý cười, nói: "Anh xuất viện rồi, Vân Tinh."
Hô hấp của Trì Vân Tinh hẫng lại, cậu không chút suy nghĩ nói: "Mừng anh xuất viện, anh Tri Diễn."
Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên đưa tay ra với cậu: "Vậy em có muốn ôm anh một chút không?"
Trái tim của Trì Vân Tinh như muốn nhảy ra ngoài!
Cậu như ngừng thở hỏi: "Anh, nói gì cơ?"
Đoàn Tri Diễn nghiêng đầu nhìn Trì Vân Tinh, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Không được sao?"
Trì Vân Tinh muốn nói không được.
Nhưng cậu lại không thể nói ra khỏi miệng.
Một giây sau, cơ thể cậu đã hành động nhanh hơn cả lý trí, bước đến trước một bước, đưa tay ôm thật chặt người đàn ông trước mặt.
Đoàn Tri Diễn cười khẽ một tiếng, cũng ôm lại Trì Vân Tinh.
Đoàn Tri Diễn cao hơn Trì Vân Tinh gần một cái đầu, đầu của Trì Vân Tinh vừa khéo chạm vào cằm của Đoàn Tri Diễn, hô hấp của cậu phả lên cổ của Đoàn Tri Diễn, có thể ngửi được mùi nước hoa đặc trưng chỉ thuộc về người đàn ông này.
Trì Vân Tinh cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập hết sức kịch liệt.
Trong nháy mắt, Trì Vân Tinh bỗng nhiên hiểu ra loại tình cảm không rõ kia rốt cuộc là gì.
Mắt Trì Vân Tinh chợt đỏ lên, cậu nghiêng đầu nhìn đường cong trên gò má của người đàn ông. Cậu không khống chế được sát lại, đến khi hô hấp ướt át của cậu vang lên bên tai Đoàn Tri Diễn, Trì Vân Tinh mới nhỏ giọng nói: "Anh Tri Diễn... Chúc mừng xuất viện."
Và có lẽ em lỡ thích anh mất rồi.