Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 35: Trì Vân Tinh
Sau khi sống lại, Diệp Khê Niên vẫn không quen với việc tiếp xúc quá thân mật với người khác, nhưng cậu cũng không ngờ, cậu lại không hề bài xích cái ôm của Trì Hi Văn.
Có lẽ là bởi vì câu nói vừa rồi của Trì Hi Văn, cũng có thể là vì cái ôm này quá ấm áp. Chỉ là được Trì Hi Văn nhẹ nhàng ôm vào lồng ngực, đã khiến Diệp Khê Niên cảm thấy vô cùng yên tâm, giống như có được sự bảo vệ vô cùng vững chắc, không phải lo sợ gặp phải công kích bất ngờ hay tổn thương.
Cho nên cậu mới không thể đẩy ra được.
Tiếng tim đập quá lớn, giống như ở ngay bên tai của Diệp Khê Niên vậy.
Diệp Khê Niên chợt nhớ đến câu nói
vừa nãy của Trì Hi Văn: "Về nhà với anh."
Hắn đã nói là về nhà.
Những lời này có sức cám dỗ quá lớn đối với Diệp Khê Niên.
Đời trước cậu cực khổ vùng vẫy cả đời, cũng không tìm được ngôi nhà thuộc về mình.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, cậu có nhà, hơn nữa còn gần trong gang tấc.
Nhưng Diệp Khê Niên còn chưa kịp nghĩ phải trả lời Trì Hi Văn thế nào, điện thoại di động trong tay cậu vang lên.
Lúc này Trì Hi Văn cũng ổn định lại tâm trạng, vội buông tay không ôm Diệp Khê Niên nữa.
Diệp Khê Niên rũ mắt, thấy tên người gọi trên điện thoại.
Là điện thoại của Dư Quân.
"Em... Em nghe điện thoại trước." Giọng nói Diệp Khê Niên khàn khàn.
Trì Hi Văn híp mắt cười, hắn vỗ nhẹ lên vai của Diệp Khê Niên: "Đi đi, anh đi tìm ba mẹ, nói với bọn họ em đã ra ngoài rồi, cảnh sát Vương vừa gọi họ đến phòng làm việc, cho nên chỉ có anh chờ em ở ngoài thôi."
Diệp Khê Niên biết hắn muốn nói, người nhà đều đang chờ cậu.
Diệp Khê Niên rũ mắt gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Trì Hi Văn nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Diệp Khê Niên dần biến mất, hắn nhìn sang Tạ Y ở bên cạnh: "Hôm nay cô vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện trên mạng..." Dừng lại hồi lâu, Trì Hi Văn mới nói tiếp: "Tạm thời đừng trả lời, tôi sẽ nói với Khê Niên sau. Còn việc có muốn trả lời hay không, cứ để em ấy quyết định."
Tạ Y khẽ gật đầu, nếu Trì Hi Văn đã nói như vậy, cô ấy cũng không cần lo lắng nữa. Vì vậy, cô ấy bèn xoay người đi đến một phòng làm việc khác, tìm được Sở Văn đã ngủ đưa hắn trở về.
––––––––––––
Diệp Khê Niên hắng giọng rồi mới nghe điện thoại: "Alo, cô Dư."
Dư Quân nghe tiếng của Diệp Khê Niên, sự căng thẳng trong lòng cũng vơi bớt: "Khê Niên, rốt cuộc con cũng nghe điện thoại rồi."
"Xin lỗi cô." Diệp Khê Niên ngượng ngùng cười một tiếng: "Hôm nay có chút việc, con vẫn đang xử lý."
"Ừ, cô biết xảy ra chuyện gì mà." Dư Quân bình tĩnh nói: "Cô gọi điện cho con, cũng là vì chuyện này."
Diệp Khê Niên cũng biết chắc chắn không thể gạt Dư Quân được, cậu lập tức nói: "Cô Dư, cô đừng lo lắng, chuyện này con sẽ xử lý tốt."
"Con có thể xử lý tốt như nào chứ?" Dư Quân biết Diệp Khê Niên mạnh mẽ, có rất nhiều chuyện cậu thà tự mình gánh chịu chứ không muốn than thở với người khác lấy nửa lời.
Hôm nay sở dĩ Dư Quân chủ động lên tiếng giúp Diệp Khê Niên, cũng là vì cô hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Khê Niên.
Dư Quân khẽ thở dài, cô chủ động nói chuyện này cho Diệp Khê Niên nghe.
"... Ban đầu cô định liên lạc với lớp trưởng một chút, để nó hỗ trợ tổ chức kêu gọi các bạn học khác, quay một video, đến lúc đó cô có thể biên tập lại." Dư Quân xoa xoa mi tâm, nói tiếp: "Nhưng sau đó cô thấy mấy người trên mạng thật sự rất quá đáng! Nếu cứ chờ nữa thì mấy người đó lại ác mồm ác miệng hơn, cho nên cô đã quyết định sẽ không kêu tụi nhỏ nữa."
Dừng lại một lát, Dư Quân nói tiếp: "Khê Niên, cô phải nói xin lỗi với con, dù sao chuyện này cô cũng không hỏi ý kiến của con trước, cô..."
"Cô xin lỗi con á?" Diệp Khê Niên nghe đến đây, cậu lại thấy căng thẳng, khóe mắt cũng đỏ lên: "Con biết cô vì muốn tốt cho con, nên mới đứng ra lên tiếng giúp con."
Từ lúc vào phòng lấy lời khai, Diệp Khê Niên vẫn luôn tập trung, đương nhiên không có thời gian để lên mạng xem những bình luận về cậu.
Dư Quân cũng không cần xin lỗi cậu, ngược lại cậu mới là người phải nói cảm ơn với Dư Quân.
"Cảm ơn cô, cô Dư." Diệp Khê Niên trịnh trọng nói: "Cô lại giúp con thêm một lần nữa."
Ban đầu Dư Quân sửng sốt một chút, sau đó cô cười nói: "Con bị ngốc sao? Cô có làm được gì đâu mà lại cảm ơn?"
Khóe mắt Diệp Khê Niên vẫn đỏ bừng nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên một chút.
Dư Quân suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Đúng rồi, con đã gặp được ba mẹ ruột của mình chưa? Sau khi chuyện hôm nay xảy ra, có khi nào bọn họ sẽ..."
Đột nhiên có giọng nữ lo lắng truyền đến bên tai Diệp Khê Niên, Diệp Khê Niên hoàn toàn không hề nghe lúc sau Dư Quân đã nói gì.
"Khê Niên ở bên ngoài gọi điện thoại hả?"
"Vậy thì tốt..."
Diệp Khê Niên hơi nghiêng người, vừa nhìn đã thấy Đàm Dao đang ở phía sau cửa kính cách đó không xa, đang đứng cùng chỗ với Trì Hi Văn.
Đàm Dao không phát hiện ánh mắt Diệp Khê Niên, Trì Hi Văn đứng ở bên cạnh bà dường như đang nói gì đó, sau đó, cậu lại nghe thấy giọng nói khe khẽ:
"Được rồi, vừa nãy đúng là hù chết mẹ, mẹ còn tưởng thằng bé đi rồi..."
Đồng tử Diệp Khê Niên hơi co lại.
Thì ra Đàm Dao đang lo lắng đến chuyện này...
"Khê Niên?" Giọng nói của Dư Quân lại vang lên trong điện thoại.
"Gặp rồi ạ." Diệp Khê Niên không nhìn nữa, nói tiếp, trong giọng nói của cậu còn có chút run rẩy mà chính cậu không nhận ra được: "Không chỉ đã gặp được, bọn họ... Còn bảo con về nhà cùng."
"Thật ư?" Dư Quân còn kích động hơn cả Diệp Khê Niên.
Diệp Khê Niên gật đầu: "Dạ."
"Tốt quá!" Trong lòng Dư Quân thật sự cảm thấy vui thay cho Diệp Khê Niên.
Khóe miệng Diệp Khê Niên cũng nhếch lên.
Dư Quân cười rất lâu, sau đó cô lại nghĩ đến chuyện gì, bình tĩnh lại: "Vậy Khê Niên con nghĩ như thế nào?"
Không đợi Diệp Khê Niên trả lời, Dư Quân lại nói tiếp: "Thật ra trước kia cô cũng đã nói với con rồi, người nhà có thể kiên trì tìm con trong suốt mười mấy năm, nghĩa là con có một vị trí nhất định trong lòng bọn họ. Nhưng cô cũng biết, dù sao con và bọn họ xa cách nhau không phải một hai tháng, không phải một hai năm, mà là mười bảy năm."
"Mười bảy năm, đủ để một đứa trẻ lớn lên, một con người cũng sẽ vì khoảng thời gian khá dài này mà thay đổi. Thứ duy nhất không thay đổi theo thời gian, chính là việc con mãi mãi là người một nhà của họ."
"Khê Niên." Dư Quân cười nói: "Về nhà thử đi."
Diệp Khê Niên cứ như ngừng thở, cậu không nhịn được ngước mắt nhìn dòng xe chạy trên đường bên ngoài đồn cảnh sát.
Giữa hè nên trời tối trễ, lúc này đã là bảy giờ, trên đường phố chỉ lác đác vài bóng đèn được mở, chỉ có ở ven đường thì được mở sớm.
Đèn đỏ sáng lên, người đi bộ vội vàng đi đến, một người mẹ trẻ một tay cầm túi giấy và thức ăn, một tay nắm chặt tay cậu con trai đang nhảy tung tăng.
Đứa con trai ngẩng đầu dường như đang nói gì đó với mẹ, sau đó hai người cùng nhau cười lên.
Người càng ngày càng đông, đứa bé trai đi theo mẹ chen vào dòng người, sau đó cũng không thấy đâu nữa.
Đèn xanh lại sáng lên lần nữa, dòng xe chạy rất nhanh xuyên qua phần đường dành cho người đi bộ, dưới ánh đèn tiếp tục chạy về nhà mình.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, rốt cuộc cũng mang đi chút băn khoăn trong lòng Diệp Khê Niên.
"Được." Diệp Khê Niên khẽ khàng đáp lại: "Con sẽ thử."
Dư Quân lại bật cười, cô thật sự rất mừng cho Diệp Khê Niên.
"Vậy được, con mau làm việc đi, cô không nói chuyện nữa!"
Cúp điện thoại, Diệp Khê Niên đứng ở ngoài một lúc lâu, hít sâu, lại lần nữa đi vào trong đồn.
Cậu còn chưa đến gần, đã nghe được tiếng của Trì Lăng:
"... Đừng sốt ruột, bây giờ chúng ta chỉ mới vừa gặp mặt Vân Tinh thôi, sao có thể bảo nó về nhà với chúng ta được? Lỡ như thằng bé cảm thấy không được tự nhiên thì làm sao bây giờ?"
Đàm Dao nghe vậy thì cũng đồng ý gật đầu: "Hi Văn lần này con hơi lỗ mãng, nếu Vân Tinh không muốn về, vậy thì chúng ta cũng không thể ép buộc nó được."
"Con cũng đâu có yêu cầu gì đâu, con chỉ hy vọng em ấy có thể sống tốt. Chỉ cần em ấy sống tốt, con cũng đã yên tâm rồi."
Lúc này Trì Hi Văn đã bình tĩnh lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương của mình, lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Tại con... Lúc ấy vừa xem cái video kia xong, con thật sự rất tức giận! Sao bọn họ dám đối xử với Vân Tinh như vậy chứ?"
Nói đến đây, Trì Hi Văn dường như còn vừa nghiến răng nghiến lợi.
Nhắc đến video, sắc mặt Đàm Dao và Trì Lăng lập tức trở nên khó coi.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong khoảnh khắc biết được chân tướng, bọn họ vẫn không nhịn được mà bật khóc.
"Tại chúng ta..." Đàm Dao nghẹn ngào nói: "Tại lúc trước chúng ta không chăm sóc tốt cho Vân Tinh, nếu có thể chăm sóc kỹ một chút, hoặc là tìm được nó sớm một chút là được rồi..."
Diệp Khê Niên không nghe nổi nữa, cậu đi vào.
Nghe tiếng động, ba người gần như đồng loạt ngẩng đầu lên.
Nước mắt nơi khóe mắt của Đàm Dao còn chưa kịp lau, bà chỉ có thể hốt hoảng đưa tay tùy tiện lau đi.
Bà dùng lực hơi mạnh khiến vùng da ở khóe mắt đỏ bừng.
Lúc này Diệp Khê Niên mới biết, thì ra da của mình chỉ cần chạm mạnh một chút đã đỏ là được di truyền từ Đàm Dao.
Trì Hi Văn và Trì Lăng vẫn còn ổn, chỉ là hốc mắt có hơi đỏ.
Thấy Diệp Khê Niên đi vào, Trì Hi Văn đứng lên đầu tiên, mỉm cười với cậu: "Khê Niên..."
Diệp Khê Niên cố bình tĩnh, nhìn người anh trai khá giống với cậu rồi nói: "Ban nãy, mọi người gọi em là Vân Tinh đúng không? Là tên ban đầu của em sao?"
Mặc dù cậu nhìn Trì Hi Văn, nhưng thực ra cậu đang hỏi ba người ở đây.
Đàm Dao không ngờ Diệp Khê Niên đã nghe hết những gì ban nãy bọn họ nói, bà nhìn Trì Lăng rồi khẽ gật đầu: "Ừ, trước kia con tên là Vân Tinh."
Diệp Khê Niên đã xem tài liệu từ chỗ cảnh sát Vương, cậu rủ mắt nói: "Là Vân Tinh trong 'Lĩnh Cận Vân Tiêu Khả Trích Tinh'* phải không ạ?"
(*Một câu thơ trong bài "过摘星岭" của Tô Tụng.)
Đàm Dao kinh ngạc nhìn Diệp Khê Niên, một lát sau bà gật đầu một cái: "Ừm."
Diệp Khê Niên lại nhìn Trì Hi Văn ở bên cạnh: "Giải Trí Vân Tinh, cũng là chữ Vân Tinh này sao?"
Hầu kết của Trì Hi Văn trượt xuống, đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn chợt bao phủ thêm một tầng sương mù, Trì Hi Văn cười gật đầu: "Ừ, chính là chữ Vân Tinh này."
Chóp mũi Diệp Khê Niên chợt cay cay.
Một hồi lâu sau, cậu mới hỏi nhỏ: "Vậy con... Có thể đổi tên lại không?" Diệp Khê Niên dường như đã cố gắng rất nhiều, mới nói tiếp: "Con không muốn dùng cái tên không thuộc về mình nữa."
Trong phòng làm việc chợt yên tĩnh.
Sau khi hiểu ý của Diệp Khê Niên là gì, nước mắt của Đàm Dao lập tức rơi như mưa, bà cắn chặt răng, mới không phát ra tiếng nghẹn ngào.
Trì Lăng cũng giật mình, ông liếc nhìn Trì Hi Văn lộ vẻ khó tin, rồi lại nhìn Đàm Dao, cuối cùng ông ngơ ngác nhìn về phía Diệp Khê Niên dường như đang hoài nghi không biết có phải mình nghe nhầm không.
Chỉ có Trì Hi Văn, hắn là người đầu tiên hiểu được ý của Diệp Khê Niên.
Hắn vui mừng, cười như điên: "Khê... Không, Vân Tinh, được chứ! Tất nhiên là được rồi, đây vốn là tên của em, em muốn đổi lúc nào cũng được!"
"Chờ chút, để anh đi tìm cảnh sát Vương... Để ông ấy đổi tên giúp em, đúng rồi, còn hộ khẩu nữa..."
Nói xong, Trì Hi Văn xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cuối cùng, Đàm Dao đã có thể bình tĩnh trở lại, bà không nhịn được tiến lên một bước, giọng nói cũng run rẩy: "Vân Tinh... Con đồng ý rồi..."
Đàm Dao còn chưa nói xong thì lại nghẹn ngào.
Diệp Khê Niên, không, có lẽ bây giờ chúng ta đã có thể gọi cậu là Trì Vân Tinh.
Đôi mắt Trì Vân Tinh đỏ bừng, khẽ gật đầu, cứ như sợ Đàm Dao không thấy rõ, cậu lại khàn giọng nói: "Vâng, con muốn đổi tên..."
Cái tên "Diệp Khê Niên" này đã gắn bó với cậu trong gần bốn mươi năm ở cả hai đời, không thể nói đời trước cậu khổ sở như vậy là vì cái tên Diệp Khê Niên này mang đến, nhưng mỗi khi nghĩ đến nó thì quả thật không có bao nhiêu ký ức đẹp.
Cậu không muốn dùng cái tên này nữa, dù chỉ một ngày cũng không muốn.
"Huhuhuhu..."
Đàm Dao cũng không kìm nén được tiếng khóc của mình nữa, bà bước nhanh về phía trước, ôm lấy Trì Vân Tinh, nước mắt rơi xuống như mưa: "Vân Tinh của mẹ... Vân Tinh của mẹ, mẹ, cuối cùng mẹ cũng tìm được bé con của mẹ rồi..."
"Xin lỗi, mẹ thật sự xin lỗi, là do mẹ không tốt, mẹ nên tìm thấy con sớm một chút, mẹ xin lỗi..."
Đàm Dao khóc đến nỗi khàn cả giọng, cánh tay ôm lấy Trì Vân Tinh chặt hơn: "Là do mẹ không tốt... Là do chúng ta không tốt, mẹ xin lỗi Vân Tinh, để con chịu tủi thân như vậy..."
Một giọt nước mắt nóng hổi cũng rơi xuống từ khóe mắt của Trì Vân Tinh, hai giọt, ba giọt... Càng ngày càng nhiều.
Tầm mắt của Trì Vân Tinh trở nên mơ hồ, cậu từ từ vươn tay, rồi chậm rãi giờ lên, nhẹ nhàng ôm lấy lưng của Đàm Dao.
"Đừng khóc..." Trì Vân Tinh run run khóe môi, một giọt nước mắt chảy xuống khóe miệng vừa mặn vừa đẳng.
Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ cũng xuất hiện, ôm lấy cả cậu và Đàm Dao. Giọng nói của Trì Lăng vang lên trên đỉnh đầu của Diệp Khê Niên: "Đổi tên đi, Vân Tinh của chúng ta đổi tên, đổi tên xong, chúng ta sẽ về nhà, được không?"
Giọng nói của người đàn ông cứ như đang nỉ non, mang theo chút cầu xin.
Bây giờ Trì Vân Tinh cũng không từ chối được nữa.
"Dạ được." Cậu nghẹn ngào trả lời: "Con về nhà cùng mọi người."
Trở về ngôi nhà đã luôn chờ đợi cậu suốt mười bảy năm, trở về ngôi nhà có người yêu thương cậu.