Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 72: Kỹ thuật hôn không tồi

Trì Vân Tinh thất thần một chút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

 

Đây không phải là mơ, đây là khoảnh khắc mà cậu đã mong đợi từ lâu.

 

Nhưng khi nó thật sự tới, Trì Vân Tinh vẫn cảm thấy không chân thật.

 

Sau khi pháo hoa tan biến, đu quay nhỏ hẹp lần nữa trở nên tối mờ, chỉ có đôi mắt của Đoàn Tri Diễn sáng lấp lánh trong đêm tối.

 

Đoàn Tri Diễn lẳng lặng nhìn Trì Vân Tinh, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cậu.

 

Trì Vân Tinh cảm thấy lồng ngực của mình bị một chất không tên nào đó chiếm lấy, khiến cậu vừa cảm thấy ấm áp, lại vừa nếm ra vị ngọt trong đó.

 

Cậu sẽ không từ chối, cũng không thể nào từ chối được.

 

"Được ạ."

 

Trong chớp mắt khi Trì Vân Tinh trả lời, chùm pháo hoa xinh đẹp lại lần nữa nở rộ trên bầu trời đêm, từng chuỗi pháo hoa rực rỡ in dấu trên nét mặt tươi cười của hai người họ, khiến trái tim cả hai như đập chung nhịp.

 

Cho dù bên ngoài chưa yên tĩnh lại, nhưng Đoàn Tri Diễn vẫn nghe thấy rõ câu trả lời của Trì Vân Tinh.

 

Ý cười trong mắt anh càng sâu hơn, một chút căng thẳng tan thành mây khói theo câu trả lời của Trì Vân Tinh.

 

"Đưa tay cho anh." Đoàn Tri Diễn không cách nào che giấu ý cười trong giọng nói của mình.

 

Trì Vân Tinh cẩn thận từng chút một giơ tay ra cho anh, Đoàn Tri Diễn cầm cái nhẫn bạc, đang muốn giúp Trì Vân Tinh đeo lên thì nghe cậu nói: "Cái này... Có hơi giống cầu hôn. "

 

Động tác trong tay Đoàn Tri Diễn khựng lại, anh nhỏ giọng cười, ngước mắt lên nhìn Trì Vân Tinh: "Vân Tinh đang ám chỉ gì với anh sao? "

 

Mặt Trì Vân Tinh đỏ ửng lên, làm bộ như muốn rút tay về: "Em không có!"

 

Đoàn Tri Diễn nắm chặt lấy tay Trì Vân Tinh không để cậu rụt về, thậm chí còn hơi cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đầu ngón tay cậu: "Đây là nhẫn dành cho cặp đôi, nếu là nhẫn cưới thì thiệt thòi cho em quá."

 

Nói xong, Đoàn Tri Diễn đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón giữa của Trì Vân Tinh, vẫn không quên bổ sung: "Nếu em muốn nhẫn cưới thì chắc là phải chờ một khoảng thời gian nữa."

 

Đầu ngón tay bị anh hôn trở nên nóng hổi, kéo theo đó là gương mặt Trì Vân Tinh cũng nóng bừng cả lên, cậu ngập ngừng nói: "Em không có muốn nhẫn cưới, em chỉ là..."

 

Nói được một nửa, rốt cuộc Trì Vân Tinh không nói được nữa, đành im lặng.

 

Thật ra không phải là cậu không muốn nhẫn cưới, mà là...

 

Trì Vân Tinh cắn cắn môi dưới, cậu giận dỗi trừng mắt nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Sao trước kia cậu không phát hiện ra người đàn ông này lưu manh như vậy chứ?

 

Đoàn Tri Diễn thầm cảm thấy buồn cười, anh biết mình chọc người ta xù lông lên rồi, anh vươn tay về phía Trì Vân Tinh, đưa cho cậu một cái nhẫn khác: "Đeo lên giúp anh nhé?"

 

Gương mặt Trì Vân Tinh ửng đỏ, nhưng không từ chối, cậu nhận lấy chiếc nhẫn, cũng đeo lên ngón giữa của Đoàn Tri Diễn một chiếc nhẫn bạc.

 

Sau khi làm xong hết rồi, cậu nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Đoàn Tri Diễn, xoay người đi, giả vờ bình tĩnh tiếp tục xem pháo hoa.

 

Khóe miệng Đoàn Tri Diễn cong cong, anh không nói gì, chỉ đưa hoa tươi ở bên cạnh cho Trì Vân Tinh, sau đó đứng dậy ngồi xuống một bên khác.

 

Trì Vân Tinh nhận lấy hoa tươi, cúi đầu nhìn một chút rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Lúc này cậu làm gì còn tâm tình đi ngắm pháo hoa và hoa hồng chứ? Tất cả lực chú ý của Trì Vân Tinh đều tập trung lên chiếc nhẫn có kích thước vừa vặn với ngón giữa của cậu.

 

Đầu ngón tay cậu vẫn còn đang nóng, thừa dịp Đoàn Tri Diễn không chú ý, Trì Vân Tinh mới cúi đầu, nhờ chút ánh sáng còn lại của pháo hoa để đánh giá chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa của mình. Trong chớp mắt pháo hoa nổ tung sáng chói, cậu thoáng nhìn thấy trên mặt nhẫn có một viên kim cương rất thu hút.

 

Đoàn Tri Diễn nhìn thấy hết những cảnh đó, nhưng anh không tính chọc thủng nó, có điều khóe miệng lại cong hơn một chút.

 

Khi đu quay quay trở lại, màn bắn pháo hoa cũng hoàn toàn kết thúc.

 

Đoàn Tri Diễn đưa hoa hồng cho Trì Vân Tinh, còn bản thân đi ra ngoài trước, sau đó mới đưa Trì Vân Tinh ra.

 

Sau khi ra khỏi đu quay, bên ngoài sáng hơn rất nhiều, lúc này rốt cuộc Trì Vân Tinh cũng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của chiếc nhẫn bạc.

 

Nhẫn bạc này được làm rất tinh xảo, chính giữa có khảm một viên kim cương, có một vòng bao bên ngoài, còn được khắc hình ảnh đám mây và các vì sao, ngụ ý Vân Tinh.

 

Tim Trì Vân Tinh đập thình thịch, nhịn không được lén lút đánh giá chiếc nhẫn trên tay Đoàn Tri Diễn, nhưng anh đứng nghiêng người bên cạnh cậu, ở góc độ này vừa vặn khiến cậu không thấy chiếc nhẫn.

 

Trong lòng Trì Vân Tinh bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối, lúc nãy ở trên đu quay, đáng ra cậu nên nhìn cho rõ rồi mới đeo lên cho Đoàn Tri Diễn!

 

Có điều chiếc nhẫn thật đẹp, Trì Vân Tinh không tự chủ bước chậm lại, giơ tay ra ngắm một lúc lâu.

 

Đoàn Tri Diễn không hối thúc, anh chỉ mỉm cười đợi cậu.

 

Tới khi Trì Vân Tinh để ý tới ánh mắt của Đoàn Tri Diễn, vành tai cậu đỏ ửng, nhanh chóng thả tay xuống, giả vờ rất bình tĩnh nói với Đoàn Tri Diễn: "Đi, đi thôi anh, quay về nào!"

 

Đoàn Tri Diễn nhịn một hồi lâu mới kiềm chế không để bản thân bật cười một lần nữa, nói: "Bây giờ quay về à? Em không muốn chơi thêm một lúc sao?­­"

 

Đôi mắt Trì Vân Tinh sáng lên: "Có thể không ạ?"

 

"Có thể." Đoàn Tri Diễn đưa tay về phía Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh rất tự nhiên vươn tay ra cho anh, tay cậu lập tức bị bàn tay dày rộng của anh nắm chặt lấy.

 

"Tối nay công viên giải trí không có ai khác tới quấy rầy chúng ta, có thể vui chơi thỏa thích." Đoàn Tri Diễn nói.

 

Vẻ mặt Trì Vân Tinh có hơi kinh hỉ: "Em còn chưa tới công viên giải trí bao giờ!"

 

Đoàn Tri Diễn nghe thế ánh mắt ảm đạm một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay là lần đầu tiên em tới sao?"

 

Trì Vân Tinh cười gật đầu rồi lại lắc đầu: "Cũng không hẳn là lần đầu tiên đâu ạ? Trước đó em có tới công viên giải trí rồi, chẳng qua là tới làm thêm."

 

Trong mắt Đoàn Tri Diễn có chút đau lòng, tay đang nắm tay Trì Vân Tinh lại càng chặt hơn, anh không tiếp tục nói chuyện này nữa, chỉ bảo: "Vậy sau này anh thường xuyên tới đây với em nhé?"

 

Trì Vân Tinh cười: "Cũng không thể thường xuyên tới, thân phận hai chúng ta bây giờ..."

 

"Bao hết là được." Đoàn Tri Diễn nói.

 

Trì Vân Tinh hơi kinh ngạc, cười nói: "Dạ được."

 

Ý cười trên khóe môi Đoàn Tri Diễn nhiều hơn: "Vậy bây giờ chúng ta chơi cái gì trước đây?"

 

Trì Vân Tinh suy nghĩ một giây, chỉ vào tàu lượn siêu tốc: "Em thấy cư dân mạng nói khi cái này đâm thẳng xuống rất kích thích, chúng ta chơi trò này trước nhé?"

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu, dẫn Trì Vân Tinh tới khu chơi tàu lượn siêu tốc.

 

Đầu tiên hai người họ ngồi tàu lượn siêu tốc, sau đó lại chơi vòng xoay lớn, thuyền mặt trăng, cuối cùng thậm chí Trì Vân Tinh còn muốn khiêu chiến trò cú rơi vô cực.

 

Nhưng cú rơi vô cực dẫu gì cũng nguy hiểm hơn các trò khác, cân nhắc tới việc hiện tại trời đã tối đen, người phụ trách lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên uyển chuyển giải thích với Trì Vân Tinh một chút.

 

Mặc dù cậu cảm thấy hơi tiếc nuối nhưng cũng không bắt ép.

 

Đoàn Tri Diễn nhanh chóng nói: "Đợi khi nào có thời gian chúng ta lại tới vào ban ngày."

 

Trì Vân Tinh cười gật đầu: "Dạ!"

 

Sau cùng Trì Vân Tinh lựa chọn Vòng quay ngựa gỗ.

 

Khi tiếng nhạc vang lên, ngựa gỗ khởi động. Khoảng cách giữa Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn rất gần, một trước một sau.

 

Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên vươn tay ra với Trì Vân Tinh, cậu hơi kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng giơ tay mình ra.

 

Mặc dù hai con ngựa gỗ màu đen của bọn họ ở rất gần nhau, nhưng vẫn cách nhau một khoảng.

 

Lúc đầu Trì Vân Tinh không với tới được, cậu nhìn ngơ ra một lúc rồi nhanh chóng ngồi sát về phía trước một chút.

 

Đoàn Tri Diễn thấy vậy cũng điều chỉnh vị trí của mình, lùi về sau một chút.

 

Rốt cuộc, hai cánh tay nắm chặt lấy nhau trong không trung.

 

Một nụ cười rạng rỡ ánh lên trong mắt Trì Vân Tinh.

 

Đoàn Tri Diễn quay lại nhìn cậu, trong đôi mắt ấy đều là tình cảm sâu đậm.

 

Cho dù trước đó bọn họ mỗi người một nơi, nhưng chỉ cần bọn họ đều cố gắng đi về phía người kia, cuối cùng sẽ có một lúc, hai bàn tay nắm lấy nhau.

 

––––––––––––

 

Sau khi kết thúc một vòng quay, Trì Vân Tinh vẫn cảm thấy chưa đã.

 

Đoàn Tri Diễn đề nghị: "Chúng ta lại ngồi thêm một vòng nhé?"

 

Trì Vân cười lắc đầu nói: "Không được, em muốn lần sau lại cùng anh tới đây chơi!"

 

Trong lòng Đoàn Tri Diễn cảm động, anh cười, gật đầu nói: "Được."

 

Sau khi bọn họ ra khỏi công viên giải trí thì đã là hai giờ sáng.

 

Sau khi lên xe Trì Vân Tinh mới cảm thấy cơn buồn ngủ đang ập tới.

 

Nhiệt độ buổi tối có hơi thấp, ngồi trong xe cũng không cảm thấy nóng, ngược lại còn hơi lạnh.

 

Đoàn Tri Diễn lấy một cái chăn nhỏ đưa cho Trì Vân Tinh, trong tay cậu còn ôm bó hoa hồng anh đưa cho mình, không nỡ bỏ xuống, thế nên dứt khoát dùng chăn bọc lấy cả bản thân lẫn hoa hồng.

 

Đoàn Tri Diễn nhìn thế cảm thấy buồn cười: "Em ngủ một chút nhé? Khi nào tới anh sẽ gọi?"

 

Trì Vân Tinh ngáp một cái, gật đầu, chỉnh ghế ngồi cho thoải mái hơn rồi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

 

Bản thân cậu chẳng biết đã ngủ trong bao lâu, chỉ cảm thấy trong lúc bản thân đang nửa mê nửa tỉnh hình như có người gọi cậu mấy tiếng thì phải.

 

Cậu buồn ngủ quá rồi, chẳng cách nào mở mắt ra được, ậm ừ vài tiếng.

 

Hình như người đàn ông nhỏ giọng cười một tiếng, hỏi cậu: "Vậy hôm nay không về nhé?"

 

Trì Vân Tinh không biết anh đang nói gì, chỉ cảm thấy có hơi ồn ào, bèn ậm ờ đáp lại.

 

Người đàn ông lại nói: "Ngủ ở nhà anh nhé?"

 

Trì Vân Tinh: "Ừm!"

 

Người đàn ông mỉm cười, có chút bất đắc dĩ.

 

"Vậy anh ôm em lên lầu hay để em tự đi?" Trì Vân Tinh không đáp.

 

Anh kiên nhẫn chờ một chút, thấy Trì Vân Tinh không có phản ứng gì mới cười nói: "Để anh ôm em lên."

 

Trong cơn mơ màng, hình như cậu nghe thấy tiếng cửa xe bị đóng lại. Hàng lông mày của cậu nhíu chặt lại, nhịn không được nhỏ giọng phàn nàn: "Sao lại không dẫn em đi cùng..."

 

Có điều cậu lẩm bẩm quá nhỏ, anh không nghe thấy, cửa xe bên cạnh cậu bị kéo mở ra, người đàn ông hỏi lại: "Em nói gì?"

 

Trì Vân Tinh cảm nhận được có nguồn nhiệt tới gần mình, còn có mùi hương thoang thoảng quen thuộc, cậu không chút suy nghĩ ghé lại gần anh, trên mặt còn có vẻ tủi thân.

 

Đoàn Tri Diễn nhìn dáng vẻ lúc này của Trì Vân Tinh, ánh mắt cũng càng lúc càng dịu dàng hơn.

 

Vốn dĩ anh muốn lấy bó hoa trong tay Trì Vân Tinh ra, nhưng cậu nắm nó rất chặt, căn bản không thể lấy ra được.

 

Đoàn Tri Diễn cũng không kiên trì, nhanh chóng bỏ cuộc.

 

Anh vươn tay tháo dây an toàn, ôm ngang Trì Vân Tinh lẫn cái chăn mỏng đang đắp trên người cậu lên.

 

Gió đêm hơi lạnh, Đoàn Tri Diễn vùi mặt Trì Vân Tinh vào trong lồng ngực của mình, không để chỗ trống cho bất kỳ cơn gió nào lẻn vào.

 

Rốt cuộc Trì Vân Tinh cũng tìm được chỗ ấm áp quen thuộc vì thế càng ngủ sâu hơn.

 

Sau khi lên lầu, Đoàn Tri Diễn phân vân không biết nên ôm Trì Vân Tinh vào phòng khách hay là phòng ngủ chính, đắn đo do dự một giây, anh nhấc chân đi về phía phòng ngủ chính.

 

Sau khi Trì Vân Tinh nằm trên giường thì không tiếp tục nắm chặt bó hoa không buông nữa. Đoàn Tri Diễn nhẹ nhàng lấy bó hoa ra, lại tìm một cái bình để cắm hoa.

 

Tới khi anh làm xong hết những việc này, Trì Vân Tinh ở trên giường đã đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn, dường như đang vùi toàn bộ đầu mình vào trong gối.

 

Đoàn Tri Diễn đắp kín chăn mỏng cho cậu xong thì đi tắm, khi anh tắm rửa đi ra, Trì Vân Tinh đã hoàn toàn ngủ say.

 

Xem ra không gọi dậy được rồi.

 

Đoàn Tri Diễn có hơi buồn cười.

 

Một buổi tối không rửa mặt cũng chẳng sao, nhưng Trì Vân Tinh đã chơi ở công viên giải trí cả một đêm.

 

Đoàn Tri Diễn do dự một chút, anh vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, lấy thêm một cái khăn mặt. Anh ngồi xuống bên mép giường, kéo Trì Vân Tinh đang vùi đầu vào gối ra, dùng khăn nhẹ nhàng giúp cậu lau mặt.

 

Trì Vân Tinh đang mơ mơ màng màng ngủ nhíu mày lại, dường như có hơi không vui vì bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, cậu lắc đầu, tránh né lung tung.

 

Đoàn Tri Diễn cảm thấy bất đắc dĩ, anh dùng một tay khác cố định đầu Trì Vân Tinh, một tay tiếp tục giúp cậu lau mặt.

 

Lần này Trì Vân Tinh không động đậy được, vì thế càng thêm tủi thân.

 

Cậu chỉ ngủ một giấc mà thôi, sao lại có người cứ chọc cậu mãi thế?

 

Mi tâm của thanh niên đẹp trai nhíu lại, đôi môi ửng đỏ cũng hơi vểnh lên.

 

Đoàn Tri Diễn thấy thế buồn cười nói: "Sao vậy? Em chê anh phiền à?"

 

Trì Vân Tinh hừ một tiếng, giống như muốn nói: "Phiền muốn chết."

 

Đoàn Tri Diễn buồn cười, anh giặt khăn mặt, rồi lại nắm lấy tay Trì Vân Tinh, tỉ mỉ giúp cậu lau sạch mấy ngón tay.

 

Khi Đoàn Tri Diễn lau tới tay trái, động tác trên tay anh hơi dừng lại.

 

Làn da Trì Vân Tinh rất trắng, đốt ngón tay thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn bạc đính kim cương đeo trên tay giống như món trang sức khiến ngón tay cậu càng thêm thon dài đẹp mắt.

 

Đoàn Tri Diễn không nhịn được nhẹ nhàng vân vê cái nhẫn một chút, ngón giữa của Trì Vân Tinh bị cọ xát nên hơi co lại.

 

Đáy mắt người đàn ông ẩn ẩn có ý cười, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay Trì Vân Tinh.

 

Lần này Trì Vân Tinh cong tay lại càng chặt hơn, đồng thời còn dùng thêm chút sức, muốn thu tay về.

 

"Hôn một cái cũng không được hửm?" Đoàn Tri Diễn khàn giọng hỏi.

 

Trì Vân Tinh không nói chuyện, nhưng vẫn ra sức muốn rút tay về, giống như đang dùng hành động từ chối Đoàn Tri Diễn.

 

Đoàn Tri Diễn không quan tâm, anh kéo tay cậu, giữ nó trong tay mình, còn cưỡng ép bắt mười ngón tay của anh và Trì Vân Tinh đan vào nhau.

 

"Không được, em đã mang nhẫn rồi thì chính là người của anh, bé Vân Tinh à." Tới bây giờ Đoàn Tri Diễn mới dám làm càn, để mặc tình yêu đã giấu trong sâu thẳm tâm hồn tràn ra, tùy nó làm loạn.

 

Dường như Trì Vân Tinh bị giày vò tới mệt, cậu chẳng còn sức phản kháng, chỉ nghiêng đầu qua một bên khác.

 

Đúng lúc Đoàn Tri Diễn nhìn thấy vành tai đỏ như máu giấu dưới mái tóc lòa xòa của cậu, anh nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng chạm vào.

 

Trì Vân Tinh tiếp tục né tránh.

 

Trong lòng Đoàn Tri Diễn mềm nhũn, nhịn không được lại đặt xuống trán Trì Vân Tinh một nụ hôn.

 

Lần này Trì Vân Tinh không tránh đi.

 

Khóe miệng anh cong lên, rồi lại cúi đầu, lần này là một nụ hôn trên đôi mắt của Trì Vân Tinh.

 

Hàng mi dài của Trì Vân Tinh hơi run lên một chút, nhưng vẫn ngủ rất sâu.

 

Cuối cùng, ánh mắt Đoàn Tri Diễn dừng lại trên cánh môi đỏ ửng của cậu, hình như anh nghĩ cái gì đó một lúc, rồi mới duỗi ngón cái ra, nhẹ nhàng đè lên cánh môi đỏ thắm của Trì Vân Tinh.

 

"Em thiếu anh một nụ hôn, ngày mai anh sẽ tìm em đòi lại." Đoàn Tri Diễn nhỏ giọng nói.

 

Anh lẳng lặng ngồi bên mép giường một lúc lâu, khi hơi thở của Trì Vân Tinh dần dần trở nên ổn định, Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên nói: "Sau này em không được rời xa anh, anh sẽ trông chừng em thật kỹ."

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm càng lúc càng khuya.

 

Hốc mắt Đoàn Tri Diễn đỏ ửng, anh cúi đầu, gần như thành kính hôn xuống mỗi đầu ngón tay của Trì Vân Tinh.

 

"Mặc dù em không hỏi, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Vân Tinh, hôm nay anh vốn muốn cầu hôn em."

 

"Nhưng như thế không khỏi quá nhanh, anh sợ sẽ doạ em cho nên mới làm một chiếc nhẫn cặp, muốn trói chặt em bên cạnh anh."

 

"Anh yêu em, Vân Tinh, rất rất rất yêu em."

 

––––––––––––

 

Ngày hôm sau, Trì Vân Tinh tỉnh ngủ, nhìn quanh căn phòng ngủ có hơi xa lạ, trong não cậu trống rỗng.

 

Đây là đâu thế?

 

Cậu nhớ rõ hình như tối qua cậu chơi mệt quá cho nên mới lên xe đã bắt đầu ngủ thiếp đi. Trí nhớ của cậu chỉ dừng lại ở đó, chuyện về sau Trì Vân Tinh chẳng nhớ được gì cả.

 

Nghĩ vậy, trong lòng Trì Vân Tinh thả lỏng.

 

Nếu cậu đi với Đoàn Tri Diễn, vậy không có gì đáng lo.

 

Nghĩ tới đây, cảm giác bối rối lại ập tới, cậu nhớ khi bản thân đang nhắm mắt ngủ thiếp đi thì nghe thấy tiếng nước tí ta tí tách.

 

Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, mở bừng mắt ra, một giây sau, cậu đã thấy Đoàn Tri Diễn quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.

 

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, rồi đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.

 

Đoàn Tri Diễn mỉm cười, nhanh chóng đi về phía cậu: "Em tỉnh rồi à?"

 

Trì Vân Tinh không dám nhìn anh, gật đầu: "Dạ."

 

"Còn buồn ngủ không em?" Đoàn Tri Diễn hỏi.

 

Vốn dĩ Trì Vân Tinh vẫn hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nhìn thấy Đoàn Tri Diễn, bây giờ cậu rất tỉnh táo: "Không ạ."

 

"Vậy đi tắm trước đi." Đoàn Tri Diễn nói xong thì đi tới phòng để quần áo, lấy một bộ đồ sạch đưa cho Trì Vân Tinh: "Khăn mặt trong phòng tắm đều là đồ mới, có thể dùng được."

 

Trì Vân Tinh cũng không tiện tiếp tục nằm đó, cậu chỉ có thể đứng dậy, nhận lấy quần áo trong tay Đoàn Tri Diễn, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

 

Đoàn Tri Diễn cảm thấy buồn cười, anh biết Trì Vân Tinh không được tự nhiên nên cũng không nói gì thêm, thay một bộ quần áo rồi đi xuống lầu.

 

Tối hôm qua hai người họ ngủ muộn, Đoàn Tri Diễn chỉ tỉnh dậy sớm hơn Trì Vân Tinh nửa tiếng, bây giờ đã là hai giờ chiều rồi.

 

Lúc mới dậy Đoàn Tri Diễn đã gọi dì tới nấu cơm, lúc này trong phòng bếp đã thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.

 

Trước tiên Đoàn Tri Diễn gọi điện cho Hà Du, rồi nhắn tin trả lời vài tin nhắn mà đạo diễn gửi tới.

 

Anh vừa bỏ điện thoại di động xuống thì nghe thấy tiếng chân Trì Vân Tinh đi xuống lầu.

 

Đoàn Tri Diễn ngước mắt lên nhìn đã thấy ngay Trì Vân Tinh, đuôi mắt anh cong lên, đứng dậy đi qua chỗ cậu: "Đói bụng không em?"

 

Lúc Trì Vân Tinh tắm rửa đã nghĩ rồi, tối qua chắc là cậu ngủ say quá nên Đoàn Tri Diễn không gọi cậu dậy mà đưa cậu về nhà anh.

 

Chuyện này cũng không có vấn đề gì, chuyện duy nhất Trì Vân Tinh để ý là, sau khi tắm rửa xong cậu mới phát hiện cái gối khác trên giường ở bên cạnh chỗ cậu ngủ có lõm xuống, trông giống như là có ai ngủ ở đó.

 

Lúc đó trái tim Trì Vân Tinh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.

 

Chẳng lẽ đêm qua... Bọn họ ngủ chung hả?

 

Nhưng không có gì hết.

 

Bởi vì họ chỉ đơn thuần ngủ chung mà thôi, không có làm gì cả.

 

Cho dù có làm gì đi nữa, hình như cũng là chuyện bình thường.

 

Bọn họ đã là người yêu rồi!

 

Nắm tay, hôn môi, còn có chuyện kia, đều là bình thường!

 

Trì Vân Tinh điên cuồng tự tẩy não bản thân, nhưng hiệu quả không rõ ràng.

 

Cho nên bây giờ cậu có hơi né tránh ánh mắt của Đoàn Tri Diễn.

 

"Vẫn, vẫn ổn ạ." Trì Vân Tinh nhỏ giọng nói.

 

Đoàn Tri Diễn cho rằng Trì Vân Tinh vẫn còn không được tự nhiên vì chuyện lúc nãy nên không nói gì nhiều, chỉ vươn tay ra với cậu: "Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi anh đưa em về nhà."

 

Dì nấu cơm xong cũng đã đi, căn biệt thự lớn như thế chỉ còn lại hai người bọn họ.

 

Trì Vân Tinh ngồi xuống bàn cơm rồi mới hỏi: "Hôm nay anh có cảnh quay ạ?"

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Ừ, có một cảnh." Dừng chút rồi nói thêm: "Có điều cũng không tốn thời gian là mấy, em có muốn cùng đi với anh không?"

 

Trì Vân Tinh gần như không cần suy nghĩ đã lắc đầu.

 

Còn lâu cậu mới đi!

 

Bây giờ chỉ cần Trì Vân Tinh nhớ lại chuyện tối qua thì trái tim lại bắt đầu nhảy loạn.

 

Đoàn Tri Diễn mỉm cười: "Vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?"

 

Lần này Trì Vân Tinh không từ chối: "Dạ."

 

Đoàn Tri Diễn thấy đủ thì ngừng, không chọc nữa.

 

Sau khi cơm nước xong, Đoàn Tri Diễn lái xe đưa Trì Vân Tinh về.

 

Tới cửa biệt thự, khi Trì Vân Tinh tính xuống xe thì bỗng nhiên Đoàn Tri Diễn nắm lấy tay cậu.

 

Trì Vân Tinh cảm thấy cả người nóng lên, trái tim nhịn không được bắt đầu nhảy điên cuồng.

 

"Sao, sao thế anh?" Vẻ mặt Trì Vân Tinh bỗng nhiên có hơi căng thẳng: "Anh Tri Diễn?"

 

Ngay sau đó, Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên ghé sát lại, một tay nhẹ nhàng nâng cằm Trì Vân Tinh lên, một tay giữ lấy phần gáy của cậu.

 

Khoảng cách giữa cả hai đột ngột được rút ngắn lại, trái tim Trì Vân Tinh cũng nhảy ra ngoài.

 

Ý thức được sẽ có chuyện gì xảy ra, Trì Vân Tinh nhanh chóng nhắm mắt lại.

 

Hơi thở quen thuộc từ khoang mũi tràn vào trong lục phủ ngũ tạng, Trì Vân Tinh cảm nhận được một đôi môi ấm áp nhẹ nhàng phủ lên môi cậu, sau đó cậu nghe thấy người đàn ông khàn giọng nói: "Hé miệng."

 

Đây là lần đầu tiên cậu và Đoàn Tri Diễn hôn nhau mà không phải quay phim.

 

Trì Vân Tinh vô thức mở hé môi ra, mặc cho người đàn ông tùy ý mút hôn răng môi cậu.

 

Nụ hôn này, mạnh mẽ lại hung hăng.

 

Trì Vân Tinh ngoan ngoãn tiếp nhận, khiến Đoàn Tri Diễn có hơi không khống chế được muốn làm nụ hôn trở nên sâu hơn.

 

Trong giây phút ấy, thậm chí Trì Vân Tinh còn suýt quên luôn cả thở.

 

Kỹ thuật hôn của người đàn ông tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, lúc đầu Trì Vân Tinh còn muốn đáp lại, nhưng tới cuối cùng, cậu liên tục bại trận lui về.

 

Cảm giác tê dại từng đợt xông thẳng lên não Trì Vân Tinh, tới cuối nụ hôn, thậm chí cậu còn có hơi không khống chế được mà bắt đầu thở gấp.

 

Rốt cuộc Đoàn Tri Diễn cũng chịu buông Trì Vân Tinh ra, thấy cậu thở hổn hển, anh không tiếp tục nữa mà nhẹ nhàng mút cánh môi ướt át đỏ thắm của cậu.

 

Trì Vân Tinh mất một lúc mới có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.

 

"Cảm thấy ổn hơn chưa?" Giọng nói Đoàn Tri Diễn khàn khàn, còn mang theo ý cười.

 

Trì Vân Tinh thấy vành tai nóng hôi hổi, cậu gật đầu loạn xạ, mơ hồ nói: "Ừm."

 

"Em cảm thấy thế nào?" Đoàn Tri Diễn hỏi lại.

 

Trì Vân Tinh xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái, không nói gì cả.

 

"Trước đó lúc quay phim anh còn cảm thấy kỹ thuật hôn của em khá ổn." Đoàn Tri Diễn cười: "Bây giờ xem ra Vân Tinh nhà chúng ta còn phải luyện tập thêm rồi."

 

Mặt Trì Vân Tinh đỏ bừng, cậu nhanh chóng đẩy Đoàn Tri Diễn ra, sau đó mở cửa xe.

 

Sau lưng là tiếng cười của anh, thậm chí Trì Vân Tinh còn quên cởi dây an toàn, nên chỉ có thể luống cuống tay chân mở nó ra, sau đó xuống xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại, cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại mà đi thẳng vào trong biệt thự.

 

Đoàn Tri Diễn giống như đi theo xuống xe, tiếng cười cũng lớn hơn.

 

Trì Vân Tinh mặc kệ hắn, gần như là chạy như bay tới mở cửa.

 

Mới vừa mở cửa, Trì Vân Tinh sửng sốt: "Anh? Sao anh lại ở đây?"

 

Trì Hi Văn quay đầu lại, nhìn thấy Trì Vân Tinh hắn lập tức thở phào: "Vân Tinh, em đi đâu vậy? Trưa nay anh có gọi cho em nhưng điện thoại cứ báo bận, nên anh chạy đến đây tìm em, cơ mà em cũng không có ở đây..."

 

Còn chưa nói xong, Trì Hi Văn thấy Đoàn Tri Diễn đi phía sau Trì Vân Tinh, hắn cau mày: "Hai người về cùng nhau?"

 

Tim Trì Vân Tinh "thịch" một cái, cậu còn chưa biết trả lời như nào thì nghe Đoàn Tri Diễn nói: "Đêm qua muộn quá rồi, Vân Tinh ở chỗ tớ ngủ nên giờ tớ đưa em ấy về."

 

Trì Hi Văn trong lòng có tâm sự, hiếm khi không hỏi gì thêm, đồng thời cũng quên hỏi tại sao mặt Trì Vân Tinh lại đỏ như thế, hắn chỉ nói: "Thế à? Vậy bây giờ Vân Tinh còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì em về nhà với anh một chuyến, ba mẹ xảy ra chuyện rồi!"

 

Sắc mặt Trì Vân Tinh lập tức thay đổi: "Ba mẹ xảy ra chuyện gì ạ? Không phải hôm qua mọi chuyện vẫn ổn sao?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận