Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 60: Đục nước béo cò*

(*Đục nước béo cò được sử dụng để nói về những người có dã tâm, cố tình lợi dụng những lúc khó khăn của người khác, những lúc tình hình địa phương hoặc đơn vị rối ren, lộn xộn để mưu cầu lợi ích cá nhân.)

 

Trì Vân Tinh là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Đoàn Tri Diễn, cậu không quan tâm đến cơn mưa lớn, trực tiếp khoác áo khoác của mình lên người Đoàn Tri Diễn, ôm Đoàn Tri Diễn vào trong lòng.

 

"Anh Tri Diễn?"

 

"Anh không sao chứ?"

 

Trì Vân Tinh lo lắng hỏi.

 

Nước mưa rơi thấm ướt cả người Đoàn Tri Diễn, anh đau đớn há miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố dùng sức hô hấp. Anh không hề có một chút sức lực nào để đáp lại tiếng kêu của Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đoàn Tri Diễn, phát hiện hai mắt anh vẫn không có tiêu cự.

 

Trì Vân Tinh rất hoảng hốt, nhân viên công tác bên cạnh cũng vọt tới: "Thầy Trì? Thầy Đoàn làm sao vậy?"

 

"Anh ấy không sao chứ?"

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Nhìn thấy số nhân viên đang vây xem càng ngày càng nhiều, cũng không biết là ai hô to lên một tiếng: "Tản ra tản ra đi! Đừng vây xem nữa!"

 

Đám đông tụ tập lại rất nhanh đã được giải tán.

 

Lúc này Hà Du cũng chen vào được, một tay hắn cầm điện thoại, một tay cầm dù, đưa dù trong tay cho Trì Vân Tinh: "Cậu chủ nhỏ, làm phiền cậu..."

 

Trì Vân Tinh nhận lấy dù, vội vàng che lên đỉnh đầu Đoàn Tri Diễn.

 

Trong tiếng mưa rơi ầm ĩ, cậu nghe thấy giọng nói ngắt quãng của Hà Du: "...Lập tức tới đây, đúng, vẫn là bệnh cũ... Còn nữa, nhớ đề phòng trước đám paparazzi..."

 

Bầu trời bỗng nhiên vang lên vài tiếng sấm, Trì Vân Tinh nhìn mưa rơi càng ngày càng lớn, trong lòng càng thêm lo lắng.

 

Sao bác sĩ vẫn chưa tới?

 

Ngay khi Trì Vân Tinh xoay người muốn hỏi thì thoáng nhìn thấy hai ba vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm cáng cứu thương chạy về phía bên này.

 

Hai mắt Trì Vân Tinh lập tức sáng ngời.

 

"Ở đây!" Cậu hét lớn.

 

Đoàn Tri Diễn được đưa lên cáng cứu thương, nhân viên y tế vội vàng đẩy anh lên xe cấp cứu.

 

"Vân Tinh..." Tạ Y cũng vội vã chạy tới.

 

Trì Vân Tinh nhận lấy điện thoại từ trong tay cô ấy rồi mới nói: "Em đến bệnh viện một chuyến, chị Y, chị nói với đạo diễn Lý một tiếng giúp em, đúng rồi, tuyệt đối không thể để nhân viên trong đoàn tiết lộ chuyện này ra ngoài..."

 

Tạ Y gật đầu, chỉ nói: "Em yên tâm, chị sẽ xử lý tốt, lát nữa chị sẽ đến bệnh viện đưa quần áo cho em..."

 

Trì Vân Tinh cũng không kịp trả lời, xoay người bước lên xe cấp cứu.

 

Khi Trì Vân Tinh lên xe, bác sĩ đã nhanh chóng sơ cứu đơn giản.

 

Sau khi Đoàn Tri Diễn đeo mặt nạ dưỡng khí, hô hấp của anh ổn định hơn rất nhiều, nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất kém. Sợi tóc ướt dán lên trán anh, cơ thể Đoàn Tri Diễn đau đớn cuộn tròn lại.

 

Trì Vân Tinh nhìn thấy mà tim đau nhói, cậu không nhịn được vươn tay ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay cứng ngắc lạnh như băng của Đoàn Tri Diễn.

 

"Anh Tri Diễn... Không sao đâu không sao, bác sĩ tới rồi..."

 

Không biết có phải Đoàn Tri Diễn nghe được những lời này của Trì Vân Tinh hay không mà hàng mày nhíu chặt của anh cũng hơi thả lỏng.

 

Lúc này Hà Du cũng vào xe, thấy Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn nắm tay nhau, hắn hơi nhíu mày, nói với Trì Vân Tinh: "Cậu chủ nhỏ, phiền cậu gọi cho Trì tổng..."

 

Trì Vân Tinh luống cuống lấy điện thoại, gọi cho Trì Hi Văn.

 

––––––––––––

 

Tới khi Trì Hi Văn đến bệnh viện, Đoàn Tri Diễn đã ngủ, bác sĩ tiêm cho anh liều thuốc an thần và truyền nước.

 

Hà Du và Trì Vân Tinh trông coi ngay bên ngoài phòng bệnh VIP, nhìn thấy Trì Hi Văn, Trì Vân Tinh lập tức đứng dậy: "Anh."

 

Trì Hi Văn bước nhanh tới, lúc này hắn cũng không để ý tới mái tóc và quần áo ướt sũng của Trì Vân Tinh, ánh mắt đầu tiên là nhìn chỉ vào trong phòng bệnh, khi hắn nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đang ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Hà Du: "Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Hà Du xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói: "Vẫn là tình huống giống như lúc trước..." Nói xong lại liếc mắt nhìn Trì Vân Tinh bên cạnh, hắn không nói quá rõ ràng, chỉ nói: "Bác sĩ cũng không nói rõ mức độ tái phát lại bây giờ của anh ấy, chỉ có thể chờ đến khi anh Đoàn tỉnh lại mới có thể biết được."

 

Sắc mặt Trì Hi Văn rất khó coi, hắn gật đầu, lại nhìn sang Trì Vân Tinh bên cạnh: "Sao em không đi thay quần áo sạch?"

 

Trì Vân Tinh nói: "Chị Tạ Y sắp tới rồi, chị ấy sẽ mang quần áo cho em luôn..."

 

"Vậy cũng không được." Trì Hi Văn nhíu mày: "Bệnh viện có nhiều điều hòa như vậy, em không nhanh đi thay quần áo lỡ bị cảm thì làm sao bây giờ?"

 

Nói xong hắn gọi cho thư ký, bảo thư ký nhanh chóng đến trung tâm thương mại gần đó mua một bộ quần áo đưa tới đây.

 

Thư ký nhanh chóng đem tới một bộ quần áo sạch sẽ, Trì Vân Tinh sợ Trì Hi Văn lo lắng, nhận lấy quần áo rồi đi vào phòng bệnh bên cạnh thay.

 

Lúc đi ra, cậu nhìn thấy Trì Hi Văn đang nói chuyện gì đó với bác sĩ điều trị chính trên hành lang.

 

Sau khi cậu đến gần, cuộc nói chuyện của hai người dừng lại.

 

Trì Hi Văn nhìn Trì Vân Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Không bị cảm chứ?"

 

Trì Vân Tinh lắc đầu.

 

Trì Hi Văn lại nói với bác sĩ bên cạnh: "Làm phiền bác sĩ rồi, lát nữa tôi sẽ tìm bác nói chuyện."

 

Bác sĩ gật đầu, không nói nhiều nữa, dặn dò hai câu rồi nhanh chóng rời đi.

 

Trì Vân Tinh nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi, càng nhíu chặt mày hơn.

 

Nếu như nói trước đó Trì Vân Tinh vẫn chỉ nghi ngờ, vậy thì hiện tại cậu đã có thể chắc chắn, Hà Du và Trì Hi Văn cố ý không cho cậu biết bệnh tình của Đoàn Tri Diễn.

 

Khi bác sĩ thông báo cho người nhà biết tình trạng bệnh nhân, Hà Du cố ý tách cậu ra.

 

Hiện tại khi Trì Hi Văn hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh, hắn cũng cố ý tránh cậu.

 

Rốt cuộc bệnh mà Đoàn Tri Diễn tái phát là bệnh gì mà lại không thể để cho cậu biết? Trong lòng nghĩ như vậy, Trì Vân Tinh liền hỏi thẳng luôn.

 

Hiển nhiên Trì Hi Văn không ngờ Trì Vân Tinh lại nhạy bén như vậy, hắn suy nghĩ một lát mới nói: "Vân Tinh, không phải anh không muốn nói cho em, mà là Tri Diễn không muốn cho em biết."

 

"Anh Tri Diễn không cho nói, chẳng lẽ bệnh tình của anh ấy có liên quan đến em?" Trì Vân Tinh càng nhíu mày chặt hơn.

 

Lông mày của Trì Hi Văn cũng nhăn lại: "Ai nói có liên quan đến em?"

 

Trì Vân Tinh không nói gì, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trì Hi Văn.

 

Trì Hi Văn bị Trì Vân Tinh nhìn thì hơi mất tự nhiên, dời mắt đi.

 

"Anh."

 

Trì Hi Văn đột nhiên cảm thấy đau đầu.

 

Bỗng nhiên hắn có chút hối hận, sớm biết vậy thì lúc Đoàn Tri Diễn nói muốn tới quay phim hắn nên ngăn lại mới đúng.

 

Rõ ràng tình huống hiện tại của cậu ấy còn chưa hoàn toàn ổn định, lúc ấy tại sao mình lại đồng ý cho cậu ấy vào đoàn?

 

"Anh." Trì Vân Tinh lại gọi một tiếng: "Nếu anh không nói với em, em chỉ có thể đi hỏi mẹ."

 

"Em hỏi mẹ, mẹ cũng không biết!" Trì Hi Văn kéo cà vạt, thở dài.

 

Con ngươi Trì Vân Tinh co lại một chút, nhưng rất nhanh sau cậu đã hiểu được: "Dì Dụ cũng không biết?"

 

Trì Hi Văn không phủ nhận.

 

Một lúc lâu sau, Trì Hi Văn mới nói: "Đây là ý của anh Tri Diễn của em, cậu ấy cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cho nên người biết chuyện này ngoại trừ anh cũng chỉ có Hà Du."

 

"Cho nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Trì Vân Tinh hỏi tiếp.

 

Trì Hi Văn nhìn Đoàn Tri Diễn còn đang ngủ say trong phòng bệnh, huyệt thái dương nảy thình thịch.

 

Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "PTSD*."

 

(*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là một chứng rối loạn khuyết tật phát triển sau khi trải qua một sự kiện đau thương.)

 

Phản ứng đầu tiên của Trì Vân Tinh là sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó cậu lập tức phản ứng lại: "Rối loạn căng thẳng sau chấn thương?"

 

Trì Hi Văn kéo cà vạt xuống, cởi nút áo sơ mi, ngồi xuống ghế hành lang, lại vẫy tay với Trì Vân Tinh: "Lại đây ngồi đi."

 

Trì Vân Tinh đi theo, ngồi xuống bên cạnh Trì Hi Văn.

 

Trì Hi Văn sờ vào hộp thuốc lá trong túi áo khoác của mình, rút một điếu ra, nhưng không châm lửa, chỉ đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng hít một hơi.

 

Mùi thuốc lá theo hơi thở tiến vào trong đại não, thoáng trấn an tâm trạng sốt ruột của hắn.

 

"Anh Tri Diễn... tại sao anh ấy lại mắc bệnh này? Có liên quan đến việc em mất tích năm đó ạ." Trì Vân Tinh ngập ngừng nói.

 

Cậu rất thông minh, nhiều khi chỉ cần người bên ngoài tiết lộ đôi câu vài lời với cậu, cậu đã có thể suy luận ra nguyên nhân kết quả của sự việc.

 

Cho nên mặc dù Trì Vân Tinh đang hỏi Trì Hi Văn, nhưng cậu lại dùng câu trần thuật.

 

Tất nhiên Trì Hi Văn cũng nhìn ra suy nghĩ của Trì Vân Tinh, hắn an ủi vỗ vỗ lưng Trì Vân Tinh, lúc này mới nói tiếp: "Có liên quan, nhưng cũng không hoàn toàn là bởi vì chuyện này."

 

Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Trì Hi Văn và Đoàn Tri Diễn, họ vốn chuẩn bị sẽ giấu chuyện này mãi.

 

Chỉ là cuối cùng kế hoạch vẫn không theo kịp biến hoá.

 

Hy vọng sau khi Đoàn Tri Diễn tỉnh lại sẽ không trách mình.

 

"Em biết anh Tri Diễn của em sắp ra mắt bộ phim mới đúng không?" Trì Hi Văn hỏi.

 

Trì Vân Tinh gật đầu: "«Bóng đen ngoài cửa sổ»? Lúc trước em đã xem trailer, hình như là phim gia đình..."

 

"Đó không phải là trailer hoàn chỉnh." Trì Hi Văn cụp mắt: "Bộ phim này, nói về bắt cóc trẻ em."

 

Hô hấp của Trì Vân Tinh nhất thời ngừng lại, khó có thể tin được nhìn về phía Trì Hi Văn.

 

Chuyện Trì Vân Tinh bị bắt cóc giống như con dao găm xuyên tim mọi người, mỗi lần nhắc tới đều là da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

 

"Lúc em bị bắt cóc, anh và anh Tri Diễn của em còn nhỏ, nhưng dù còn nhỏ thì bọn anh cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này."

 

"Chắc hẳn mẹ cũng đã nói với em, sau khi em mất tích, mỗi lần anh và anh Tri Diễn của em gặp mặt đều đánh nhau đúng không?" Trì Hi Văn hỏi.

 

Trong nháy mắt, Trì Vân Tinh đã hiểu được ý của hắn: "Cho nên khi đó là anh Tri Diễn..."

 

"Ừm." Trì Hi Văn xác nhận điều này: "Cậu ấy cố ý đánh anh. Sau khi em mất tích, cậu ấy bị tổn thương rất lớn. Lúc đó cậu ấy đánh anh, cũng chỉ là vì phát tiết cảm xúc."

 

Hốc mắt Trì Hi Văn dần dần đỏ lên: "Anh và Tri Diễn nhìn em lớn lên, nhưng khi còn bé anh nghịch ngợm hơn cậu ấy, tính kiên nhẫn cũng kém, cho nên cảm giác mới mẻ của anh bất kể là với người hay là sự vật đều rất ngắn. Nhưng cậu ấy thì khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, cậu ấy đã rất kiên nhẫn với em..."

 

"Tuy rằng khi còn bé em rất ngoan, nhưng dù sao em vẫn còn nhỏ, lại không có cảm giác an toàn, có đôi khi ba mẹ bận rộn làm việc không ở nhà, tới tối là em quấy phá không chịu ngủ, lần nào anh cũng đều bị em làm cho ngủ không được, tức giận không thôi. Nhưng Tri Diễn lại không cảm thấy phiền, cậu ấy thà ngủ không được cũng muốn đến giường trông em..."

 

"Nhiều lần ba mẹ tăng ca về nhà đều nhìn thấy cậu ấy nằm sấp bên giường em ngủ." Trì Hi Văn nói tới đây, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: "So với Tri Diễn, người anh trai này của em khi còn bé thật sự rất không đủ tiêu chuẩn. Cho nên khi em còn bé, lần đầu tiên mở miệng gọi anh, là gọi Tri Diễn..."

 

Trì Vân Tinh nghe đến đó, mắt hơi mở to: "Lần đó không phải là anh Tri Diễn đang nói đùa ạ?" Cậu luôn tưởng rằng Đoàn Tri Diễn chỉ thuận miệng nói câu kia để cố ý chọc tức Trì Hi Văn.

 

Trì Hi Văn gật đầu: "Là thật, khi còn bé em thích Tri Diễn hơn, bởi vì vậy anh cũng ganh tị rất lâu. Nhưng chẳng bao lâu anh đã nhanh chóng hiểu ra, cậu ấy ở bên em lâu hơn, trách là trách anh ít dành thời gian ở bên cạnh em..."

 

Trì Vân Tinh nói: "Anh..."

 

"Không sao." Trì Hi Văn xoa xoa tóc cậu, nói tiếp: "Chính là bởi vì Tri Diễn thương em cưng chiều em như vậy, cho nên sau khi biết em bị bắt cóc cậu ấy mới không chấp nhận được."

 

Có thể nói bệnh của Đoàn Tri Diễn chính là do Trì Vân Tinh, nhưng cũng không hoàn toàn liên quan đến Trì Vân Tinh.

 

Dựa theo cách nói của Đoàn Tri Diễn, là chính anh vẫn chìm trong đoạn hồi ức thống khổ đó, là do chính anh không thể thoát ra, không liên quan gì đến những người khác cả.

 

"Khoảng thời gian đó cậu ấy luôn tìm anh để đánh nhau, không chỉ vì trách anh, cậu ấy cũng đang giận chính mình. Khi còn bé anh không hiểu, mãi đến sau khi lên cấp 2 mới nghĩ thông. Chỉ là khi đó, anh và cậu ấy đã rất lâu không liên lạc lại, cho nên anh cũng không biết rõ tình trạng của cậu ấy..."

 

"Nói ra thì cũng trách anh, nếu anh liên lạc với cậu ấy sớm hơn một chút, nói không chừng cậu ấy sẽ không chôn giấu chuyện này ở trong lòng lâu như vậy..." Trì Hi Văn nói tới đây thì vô cùng tự trách: "Lúc anh gặp lại Tri Diễn đã là cấp ba rồi. Khi đó anh rất muốn xin lỗi cậu ấy, nhưng bởi vì đã quá lâu không liên lạc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Mãi cho đến khi anh vô tình bắt gặp cậu ấy phát bệnh..."

 

Mỗi lần Trì Hi Văn nhớ tới cảnh tượng ấy, vẻ mặt đều rất khó coi, hắn hít sâu vài hơi mới nói tiếp: "Thật ra chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ, nhưng khi đó bệnh tình của cậu ấy đã vô cùng nghiêm trọng, cho nên dù là một chuyện cực nhỏ cũng có thể trở thành ngòi nổ khiến cậu ấy phát bệnh..."

 

Trì Vân Tinh bỗng nhiên liên tưởng đến cảnh quay ngày hôm nay cùng với nguyên nhân phát bệnh của Đoàn Tri Diễn, cậu nhíu mày, giọng nói cất giấu một tia run rẩy mà mình chưa từng phát hiện: "Cho nên chỉ khi anh Tri Diễn không tìm được người, hoặc là có người mất tích, anh ấy sẽ phát bệnh sao?"

 

Trì Hi Văn lắc đầu: "Không, tình huống lúc đó của cậu ấy còn nghiêm trọng hơn bây giờ, lúc đó cậu ấy chỉ làm mất một cây bút máy."

 

Trì Vân Tinh có chút khiếp sợ: "Bút máy?"

 

"Ừm." Trì Hi Văn nói: "Lần đầu tiên anh thấy cậu ấy phát bệnh cũng rất sợ hãi, lập tức đưa cậu ấy đến bệnh viện. Cũng tới khi đó anh mới biết được, cậu ấy mắc PTSD đã nhiều năm, chỉ là năm đó không biết lại bị cái gì kích thích thêm, còn bị trầm cảm giai đoạn 2."

 

"Sau đó dưới sự giám sát của anh, cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý đến bệnh viện trị liệu. Lúc đó trạng thái của cậu ấy quá kém, bác sĩ cũng không dám tùy tiện kích thích cậu ấy nữa, cho nên chọn dùng phương thức trị liệu là thôi miên."

 

Trì Vân Tinh sửng sốt một chút: "Để quên đi ký ức?"

 

Trì Hi Văn gật đầu: "Chỉ là trị liệu như vậy cuối cùng cũng có hại, cậu ấy có thể tạm thời quên đi chuyện em bị bắt cóc, nhưng đây cũng không phải là mất trí nhớ vĩnh viễn, khi thời gian trôi qua, hoặc là có ai lơ đãng nhắc tới, Tri Diễn vẫn sẽ nhớ tới chuyện này. Cũng may khi đó nhà cậu ấy xảy ra một ít chuyện, nhà chúng ta cũng xảy ra một ít chuyện, cho nên cũng không có ai khác nói với cậu ấy về chuyện này. Cũng chính bởi vì như thế, bệnh trầm cảm của cậu ấy mới dần có chuyển biến tốt đẹp, cũng khống chế được bệnh tình."

 

Trì Vân Tinh nghe đến đây, trái tim run rẩy kịch liệt, lại nhìn sang Đoàn Tri Diễn còn đang hôn mê trong phòng bệnh cách đó không xa, hai mắt cậu tràn ngập sự chua xót.

 

"Vậy là do lúc quay phim anh Tri Diễn nhớ ra chuyện đó? Hay là..." Giọng Trì Vân Tinh rất khàn.

 

Trì Hi Văn cười khổ một tiếng nói: "Cậu ấy đã sớm nhớ ra rồi... Chỉ là lúc ấy cậu ấy nói với anh đã khá hơn nhiều, sẽ không có chuyện gì, anh nghĩ chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, thấy trạng thái của cậu ấy cũng đã tốt hơn, cho nên cũng không suy nghĩ quá nhiều..."

 

"Người biết bệnh tình của cậu ấy tái phát chỉ có Hà Du, nếu không phải lúc quay «Bóng đen ngoài cửa sổ» bệnh tình tái phát vừa khéo bị phóng viên chụp được, đoán chừng là cậu ấy vẫn còn muốn gạt anh..."

 

Mỗi khi Trì Hi Văn nhắc tới chuyện này đều rất tự trách: "Thật ra cũng trách anh, nếu lúc ấy anh để ý nhiều hơn một chút, bệnh của cậu ấy cũng sẽ không tái phát. Lúc ấy anh cảm thấy bệnh của cậu ấy đã ổn định lâu như vậy, sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì, cho nên... Cũng may lần này Hà Du chuẩn bị chu toàn, sớm gọi xe cứu thương tới, nếu không..."

 

Trì Vân Tinh nhìn thấy Trì Hi Văn như vậy trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng cậu cũng không biết phải an ủi như thế nào.

 

Chỉ có thể học theo bộ dạng của Trì Hi Văn an ủi mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn.

 

Trì Hi Văn bị động tác này của cậu chọc cười, hắn kéo tay Trì Vân Tinh xuống, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, anh không sao." Dừng lại một lúc, Trì Hi Văn như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Bộ phim này của em còn bao nhiêu cảnh của Tri Diễn?"

 

Trì Vân Tinh suy nghĩ một chút mới trả lời: "Hẳn là không còn nhiều, chỉ còn lại một ít..." Trì Vân Tinh bỗng nhiên nghĩ tới cảnh hôn mà Lý Siêu sắp xếp, trên mặt cậu hiện lên một chút mất tự nhiên, sau đó mới nói tiếp: "Kịch bản sau này sẽ không có cảnh quay như hôm nay nữa."

 

Trì Hi Văn gật đầu: "Vậy thì được, bên phía đoàn phim anh muốn tạm thời ngừng các cảnh quay của cậu ấy, để cậu ấy phối hợp trị liệu với bác sĩ."

 

Trì Vân Tinh giơ hai tay đồng ý: "Như vậy rất tốt."

 

Nửa tiếng sau, Tạ Y cũng chạy tới bệnh viện, còn có Lý Siêu đi theo.

 

Lý Siêu là đạo diễn của giải trí Vân Tinh, cho nên đương nhiên biết Trì Hi Văn. Thấy Trì Hi Văn và Trì Vân Tinh cùng ở đây, hắn có chậm tiêu cỡ nào thì lúc này cũng hiểu được quan hệ của hai người.

 

Chẳng qua hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói đơn giản với Trì Hi Văn và Trì Vân Tinh về diễn biến cốt truyện.

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, việc quay phim tất nhiên cũng sẽ dừng lại.

 

Vì để tránh cho chuyện này lộ ra ngoài, trước khi Lý Siêu tới đây đã cho người kiểm tra điện thoại của từng nhân viên công tác, bảo đảm không một ai chụp được bất cứ khung cảnh gì.

 

Hắn còn kêu toàn bộ diễn viên và nhân viên công tác tập hợp lại, để cho bọn họ ký một bản thỏa thuận bảo mật, lúc này Lý Siêu mới hoàn toàn yên tâm.

 

Làm xong mọi chuyện, Lý Siêu mới cùng Tạ Y chạy tới bệnh viện.

 

Nghe sự sắp xếp của Lý Siêu xong, Trì Hi Văn chỉ nói một câu: "Làm rất tốt."

 

Lý Siêu gãi đầu, lúc này mới hỏi: "Tình hình ảnh đế Đoàn thế nào rồi?"

 

Trì Vân Tinh ra hiệu cho họ nhìn phòng bệnh cách đó không xa, hạ giọng nói: "Đã ổn định lại rồi, nhưng sau này còn phải nghe chỉ định của bác sĩ."

 

Hà Du vừa mới trở về sắp xếp hành lý của Đoàn Tri Diễn, lúc này vừa chạy tới, nhìn thấy Lý Siêu, hắn nhíu mày một cái, mở miệng nói: "Đạo diễn Lý, việc quay phim của anh Đoàn có thể..."

 

Lý Siêu vội vàng nói: "Sức khỏe của ảnh đế Đoàn quan trọng hơn, bộ phim này của chúng ta cũng không cần chiếu gấp, đợi đến khi sức khỏe của ảnh đế Đoàn tốt hơn một chút lại trở về quay cũng được!"

 

Hà Du mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn hắn, lại hỏi: "Đúng rồi, cảnh quay hôm nay có thể dùng không?"

 

Lý Siêu không nghĩ tới Hà Du sẽ hỏi cái này, suy nghĩ một chút mới nói: "Có thể, tuy phần sau có vấn đề nhỏ, nhưng cắt bỏ là được."

 

Nghe đến đó, Hà Du mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, không cần quay lại là được.

 

"Được."

 

Nghe bác sĩ nói có thể đến tối Đoàn Tri Diễn mới tỉnh, cho nên Lý Siêu và Tạ Y cũng không ở bệnh viện quá lâu, chỉ nói chờ ngày mai Đoàn Tri Diễn tỉnh sẽ lại đến thăm.

 

Trì Hi Văn và Trì Vân Tinh đều không về, Hà Du biết lần này Đoàn Tri Diễn phải ở bệnh viện vài ngày nên đã đi liên hệ tìm một hộ sĩ đáng tin cậy, còn đưa bữa tối tới cho Trì Vân Tinh và Trì Hi Văn.

 

"Trì tổng với cậu chủ nhỏ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi là được rồi." Hà Du nói.

 

Trì Vân Tinh không hề suy nghĩ lập tức lắc đầu: "Không được, tôi ở đây chờ anh Tri Diễn tỉnh."

 

Trì Hi Văn cũng gật đầu.

 

Giờ khắc nào Đoàn Tri Diễn chưa tỉnh, trái tim treo lơ lửng của Trì Hi Văn cũng không hạ xuống được.

 

Hà Du thấy vậy cũng không miễn cưỡng.

 

Trì Vân Tinh yên tĩnh ngồi trên ghế hành lang, Trì Hi Văn ngồi quá lâu có chút mệt, đứng lên đi dạo xung quanh.

 

Trì Vân Tinh cẩn thận đem chuyện Trì Hi Văn nói với cậu suy nghĩ lại một lần, cậu lại nghĩ ra một vấn đề: "Anh, bác sĩ đã nói với anh phương án trị liệu lần này chưa?"

 

Trì Hi Văn biết Trì Vân Tinh sẽ hỏi chuyện này, nếu đã lựa chọn nói với Trì Vân Tinh, hắn cũng không định gạt cậu nữa, gật đầu nói: "Bác sĩ đề nghị trị liệu giải mẫn cảm*, đây là phương pháp hữu hiệu nhất hiện giờ."

 

(*Giải mẫn cảm là dùng chính loại thuốc mà bệnh nhân đã phản ứng để điều trị cho bệnh nhân)

 

Trì Vân Tinh cụp mắt suy nghĩ một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Nguyên nhân bệnh của anh Tri Diễn là do em gây ra, lúc trị liệu có cần em ở bên cạnh không?"

 

Trì Hi Văn nhíu mày: "Không phải vì em..."

 

"Nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì em." Trì Vân Tinh ngắt lời Trì Hi Văn.

 

Trì Hi Văn thở dài.

 

Lúc trước Đoàn Tri Diễn thương lượng với hắn không nói chuyện này cho Trì Vân Tinh, cũng chính là vì sợ Trì Vân Tinh sẽ quy trách nhiệm lên trên người mình.

 

Nhưng dù sao cũng liên quan đến việc trị liệu của Đoàn Tri Diễn, cho nên lúc này Trì Hi Văn không tiếp tục tranh luận với Trì Vân Tinh, chỉ nói: "Anh đi hỏi bác sĩ."

 

Trì Vân Tinh đứng lên: "Em đi với anh."

 

Trì Hi Văn chỉ chỉ vào Đoàn Tri Diễn trong phòng bệnh: "Sắp đến lúc cậu ấy tỉnh rồi, em giúp anh trông chừng cậu ấy, đừng để đến lúc cậu ấy tỉnh lại không tìm thấy ai."

 

Thiếu chút nữa Trì Vân Tinh đã quên mất, cậu vội vàng nói: "Dạ được."

 

Hôm nay mưa to suốt cả ngày, đến khoảng tám giờ tối mới bắt đầu ngừng. Chỉ là bên ngoài vẫn còn tầng sương mù mênh mông, trong màn đêm dày đặc chỉ có thể nhìn thấy vài tia sáng nhỏ.

 

Trì Vân Tinh đi vào phòng bệnh, nhìn Đoàn Tri Diễn trên giường bệnh.

 

Sắc mặt Đoàn Tri Diễn không còn hồng hào như lúc trước, mà tái nhợt yếu ớt. Bộ quần áo bị ướt nước mưa lúc nãy cũng đã được đổi thành quần áo bệnh nhân, mái tóc cũng được người ta sấy khô, mềm mại rũ xuống trán.

 

Trì Vân Tinh nhìn Đoàn Tri Diễn như vậy, chẳng biết vì sao cậu thấy trong lòng rất khó chịu và hoảng sợ.

 

Cậu hít sâu một hơi, không nhìn Đoàn Tri Diễn nữa, ngược lại đi tới bên cửa sổ, tắt điều hòa trong phòng, mở cửa sổ ra một khe nhỏ.

 

Không khí trong lành sau cơn mưa thổi vào, cũng thổi nhạt mùi nước khử trùng khiến người ta hít thở không thông này.

 

Trì Vân Tinh sợ gió thổi tới phía Đoàn Tri Diễn, cho nên không dám mở cửa sổ quá lâu, thông gió một hồi thì đóng lại, mở điều hòa lần nữa.

 

Đi tới bên giường, cậu phát hiện Đoàn Tri Diễn vẫn còn đang ngủ.

 

Trì Vân Tinh nhíu mày, không nhịn được đưa tay thăm dò độ ẩm trên trán Đoàn Tri Diễn.

 

"Không sốt." Giọng điệu Trì Vân Tinh chứa đầy lo lắng: "Nhưng sao còn chưa tỉnh."

 

Hô hấp của Đoàn Tri Diễn ổn định, không giống như là sắp tỉnh.

 

Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm anh vài giây, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, xoay người lấy một cái ghế, ngồi xuống bên giường.

 

Lúc không có ai ở đây, Trì Vân Tinh luôn không nhịn được nhớ lại lời Trì Hi Văn nói. Càng nghĩ càng thấy tim mình càng đau, như thể có ngàn mũi kim bén nhọn đâm xuyên nghiền nát trái tim cậu, đau đớn gần như bao phủ khắp cơ thể.

 

Giọng Trì Vân Tinh vô cùng nhỏ, giống như đang lẩm bẩm: "Lần đầu tiên em gặp được người còn ngốc hơn cả em nữa... Em còn tưởng đời trước mình mơ mơ hồ hồ gặp phải cặn bã cũng đã đủ ngốc rồi, sao còn có thể có người còn ngốc hơn cả em chứ?"

 

Trì Vân Tinh thậm chí còn không dám tưởng tượng, đời trước khi Đoàn Tri Diễn không tìm thấy mình sẽ như thế nào...

 

Một người cố chấp như anh, sẽ không phải là tự làm khó bản thân cả đời chứ?

 

"Em bị bắt cóc cũng không phải lỗi của anh, ngốc quá, anh Tri Diễn." Giọng Trì Vân Tinh khàn khàn.

 

Trì Vân Tinh vươn ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào gò má không chút màu máu của Đoàn Tri Diễn: "Chừng nào thì anh mới tỉnh lại đây, anh Tri Diễn..."

 

Chọc vào má một cái thấy có chút thú vị, Trì Vân Tỉnh lại nhịn không được chọc thêm vài cái.

 

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đang quậy của Trì Vân Tinh trên mặt Đoàn Tri Diễn.

 

Trì Vân Tinh sửng sốt.

 

Chỉ thấy lông mi Đoàn Tri Diễn run lên một chút, sau đó đôi mắt đen như mực của anh mở ra, trong mắt anh chan chứa ý cười, khóe miệng hơi cong lên, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Anh vừa mới gặp ác mộng, mơ thấy một fan đuổi tới nhà anh, không cho anh ngủ, còn dùng gậy sắt đâm anh khiến anh sợ tới mức phải vội vàng tỉnh dậy, khi nhìn lại, thì ra là Vân Tinh đang đục nước béo cò."

 

Khuôn mặt Trì Vân Tinh tức thì đỏ bừng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận