Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 43: Lý do vớ vẩn

Sau khi nói rõ ràng với hộ lý, Trì Vân Tinh mới lên xe đi đến đồn cảnh sát.

 

Vừa đến đồn cảnh sát, Đàm Dao là người đầu tiên đi ra, Trì Vân Tinh vừa nhìn đã thấy được đôi mắt đỏ hoe của bà.

 

Trì Vân Tinh chạy nhanh tới, cậu chưa kịp lên tiếng hỏi Đàm Dao có chuyện gì thì bà đã ôm chầm lấy cậu.

 

Người Trì Vân Tinh hơi khựng lại nhưng nhanh chóng thả lỏng, vỗ nhè nhẹ lên lưng Đàm Dao, khẽ hỏi: "Sao vậy mẹ?"

 

Đàm Dao cũng không muốn khóc, nhưng nghe thấy câu này của Trì Vân Tinh thì bỗng nhiên không kìm nổi, nước mắt rơi xuống tí tách.

 

"Không có gì..." Đàm Dao không nhịn được khóc nức nở: "Chỉ là mẹ thấy mẹ nợ con nhiều quá..."

 

Trì Lăng và Trì Hi Văn đi theo phía sau cũng nhìn thấy cảnh này.

 

Trì Vân Tinh ngẩng đầu lên thì phát hiện mắt hai người cũng đỏ lạ thường.

 

Trì Lăng tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Trì Vân Tinh, thở dài nói: "Trước đó hời cho ông ta, ba xuống tay nhẹ quá."

 

Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó ở ngoài đồn cảnh sát, cậu không nhịn được nói: "Ba..."

 

Trì Hi Văn đi tới, nhẹ nhàng vuốt tóc Trì Vân Tinh: "Không sao, đừng nghĩ nhiều." Nói xong thì hắn nhìn về phía Đàm Dao: "Mẹ, bây giờ đang đứng bên ngoài, thân phận Vân Tinh lúc này không thích hợp xuất hiện trước cửa đồn cảnh sát, chúng ta vào trước đã."

 

Đàm Dao suýt thì quên mất chuyện này, bởi bà xót Vân Tinh quá. Bà hít một hơi thật sâu mới kìm lại được cảm xúc, cuống quýt gật đầu rồi kéo tay Trì Vân Tinh vào trong.

 

Lúc Trì Vân Tinh biết được ba mẹ Diệp không phải ba mẹ ruột của mình thì rất tò mò vì sao hai người họ lại mua cậu từ tay bọn buôn người.

 

Từ nhỏ đến lớn, Trì Vân Tinh đã thấy qua rất nhiều tin tức về những vụ bắt cóc trẻ em, quanh đi quẩn lại cũng chỉ mấy lý do đơn giản mà thôi.

 

Hầu hết các tội phạm đều được xác định là vô sinh, nhận thấy bản thân không thể sinh được con, cũng không biết để nhận nuôi một đứa trẻ theo cách hợp pháp, hoặc là ghét bỏ mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi có bệnh, bị tật, lúc này mới nổi lên ý định lệch lạc kia.

 

Trong đó cũng có một bộ phận là những người có con bị tật, hoặc là phương diện tinh thần có vấn đề, nhiều năm vẫn chưa cưới được vợ, vì thế mới có chuyện mua các bé gái về nhà làm con dâu nuôi từ bé.

 

Lúc trước Trì Vân Tinh vẫn luôn nghĩ ba mẹ Diệp thuộc vào loại thứ nhất.

 

Trước kia, bọn họ mua cậu về cũng là để cậu nuôi dưỡng lúc về già. Có điều hai người họ cũng không nghĩ tới, sau này còn có thể sinh được Diệp Nam.

 

Nhưng nói theo cách này lại có sơ hở rất lớn, nếu vì muốn dưỡng già thì bọn họ mua cậu về xong không phải nên đối xử tốt với cậu sao? Vì sao phải khắt khe với cậu đến thế?

 

Trừ khi trong đó còn có nguyên nhân khác.

 

Không bao lâu sau, Trì Vân Tinh đã biết được đáp án từ cảnh sát Vương.

 

Lý do này rất vớ vẩn, vớ vẩn đến nỗi Trì Vân Tinh nghe xong phải hỏi lại lần nữa: "Ngài nói là, bọn họ cho rằng nguyên nhân mình không có con là do trong nhà không có hơi trẻ con, nên mới mua một đứa về để có hơi rồi họ sẽ dễ sinh con hơn?"

 

Cảnh sát Vương gật đầu.

 

Trì Vân Tinh vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi, lắc đầu rồi lại nói: "Nghe nực cười thật..."

 

Cảnh sát Vương thở dài: "Đúng vậy, lúc vừa xem xong ghi chép tôi cũng nghi ngờ không biết hai người họ có nói dối hay không, nhưng sau đó tôi mới biết họ không có lý do gì để nói dối cả."

 

Trì Vân Tinh thấy hơi khó hiểu nhìn ông ấy: "Tại sao?"

 

Cảnh sát Vương lấy ra một phần báo cáo để trước mặt Trì Vân Tinh, bình tĩnh nói: "Bởi vì Diệp Nam không phải con ruột của ông Diệp, sau khi biết chuyện này, ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, cũng chính vì thế mà ông ta mới chịu khai."

 

Trì Vân Tinh vô cùng kinh ngạc, mất một lâu vẫn chưa hết sốc: "Ngài nói Diệp Nam không phải con ruột của ông ta?"

 

Cảnh sát Vương gật đầu xong mới giải thích tiếp mọi chuyện cho Trì Vân Tinh.

 

Sau khi ba mẹ Diệp bị bắt giữ, hai người họ đã giằng co với cảnh sát vài ngày, lúc đầu bọn họ cực kỳ không hợp tác, không phải không chịu mở miệng thì cũng kêu gào cảnh sát không có chứng cứ đã bắt người.

 

Đương nhiên tới lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ, bọn họ lại nói đây là giả, nhất quyết không chịu thừa nhận.

 

Không còn cách nào khác, cảnh sát ở Hải Thành chỉ có thể liên hệ với cảnh sát ở Bắc Thành điều tra tỉ mỉ hai vợ chồng này.

 

Ba mẹ Diệp quen biết nhau nhờ được họ hàng giới thiệu, khi đó bọn họ kết hôn sớm, mười tám tuổi đã về chung nhà. Nhưng đáng tiếc, hai người kết hôn được ba năm mà vẫn chưa có con.

 

Vì thế người lớn hai nhà bắt đầu thúc giục, muốn hai vợ chồng mau chóng sinh con.

 

Lúc đầu mẹ Diệp vẫn rất hợp tác, cực kỳ tích cực đi bệnh viện kiểm tra, thậm chí trong khoảng thời gian đó, một năm thì hết nửa năm bà ta đã sống ở bệnh viện.

 

Nhưng dù có kiểm tra như thế nào đi nữa, bác sĩ đều nói nói cơ thể bà ta không có vấn đề gì, dặn bà ta không cần lo lắng, đến lúc nào đó đứa nhỏ tự nhiên sẽ tới.

 

Lúc đó ba Diệp vẫn đang gây dựng sự nghiệp, hai người nghĩ chưa có con cũng không phải chuyện gì lớn nên cũng không chạy tới chạy lui ở bệnh viện nữa mà chỉ tập trung vào công việc.

 

Khi đó cũng từng bị hai bên gia đình thúc giục nhưng đều bị bọn họ bỏ ngoài tai, không mấy để ý.

 

Cho tới năm mẹ Diệp hai mươi bảy tuổi, lúc bấy giờ hai vợ chồng họ mới xem trọng vấn đề này.

 

Nếu còn chưa sinh được con thì không lâu nữa mẹ Diệp sẽ quá tuổi, hơn nữa, sự nghiệp của bọn họ cũng đã ổn định hơn, nên hai người bèn quyết định có con.

 

Đáng tiếc, sau một năm cố gắng, bụng của mẹ Diệp vẫn không có động tĩnh gì.

 

Ba Diệp cuối cùng cũng sốt ruột, bắt đầu tìm các phương thuốc cổ truyền ở khắp nơi về cho mẹ Diệp uống thử.

 

Những năm đầu, mẹ Diệp đã từng đi bệnh viện nhiều lần, biết bụng mình không có vấn đề gì nên khuyên bảo ba Diệp đến bệnh viện khám thử, dù sao con cái cũng là chuyện của hai người.

 

Không ngờ ba Diệp sau khi nghe mấy lời này thì giận tím mặt, thậm chí còn ầm ĩ với mẹ Diệp một trận.

 

Đó cũng là lần cãi nhau dữ dội nhất của bọn họ sau khi kết hôn, mẹ Diệp tức quá nên dứt khoát về quê.

 

Ba mẹ hai bên bắt đầu khuyên giải, không có cách nào, ba Diệp đành phải tới đón mẹ Diệp về nhà.

 

Cũng chính trong lần về quê này, lần đầu tiên ông ta nghe mấy ông bà cụ ở đó nhắc tới khái niệm "hơi trẻ con".

 

Sau khi về đến nhà, ba Diệp cứ nghĩ về nó.

 

Ông ta nói ý tưởng của mình cho mẹ Diệp, lúc đầu mẹ Diệp không đồng ý, nhưng bà ta cũng không chịu nổi việc ba Diệp cứ nói mãi bên tai.

 

Lúc đầu hai người cũng không có ý nghĩ sai trái gì mà chỉ tính nhận nuôi con qua con đường hợp pháp.

 

Nhưng tới khi thật sự bắt tay vào tìm hiểu, bọn họ mới phát hiện chuyện này hoàn toàn không đơn giản như tưởng tượng.

 

Đầu tiên là cả hai vợ chồng đều chưa tới độ tuổi quy định.

 

Tiếp theo là bọn họ rõ ràng không có ý định nuôi dưỡng đứa nhỏ nên người.

 

Dù là ba Diệp hay mẹ Diệp, hai người không ai muốn dưỡng dục một đứa trẻ không phải cốt nhục của mình.

 

Nếu bọn họ nhận nuôi con từ trại trẻ mồ côi, đồng nghĩa với việc trước khi nó trưởng thành, bọn họ cần phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức. Điều này không hợp với suy tính của hai vợ chồng nên bọn họ lập tức bỏ qua ý tưởng nhận con nuôi này.

 

Cách để có được một đứa nhỏ cũng không chỉ có trại trẻ mồ côi.

 

Vì thế hai người đã nghĩ tới chuyện mua một đứa bé.

 

Đầu tiên, bọn họ hỏi thăm họ hàng, bạn bè xung quanh xem có gia đình nào có đứa nhỏ mồ côi muốn cho làm con nuôi không, nhưng khi ấy đúng lúc đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình, có nhà nào lại đồng ý đưa con cháu mình cho người ta chứ?

 

Cho đến tận một ngày của nửa năm sau đó, ba Diệp nhận được điện thoại của bọn buôn người. Sau khi ông ta xác định nhóc Vân Tinh không có bệnh tật gì thì không chút do dự lập tức giao tiền.

 

Vì thế Tiểu Vân Tinh biến thành Diệp Khê Niên.

 

Theo ý định ban đầu của đôi vợ chồng, sau khi bọn họ sinh được con thì sẽ lập tức bỏ Trì Vân Tinh, nhưng họ không ngờ xã hội khi đó phát triển nhanh như vậy, khắp các ngã tư đường đều được lắp camera.

 

Hơn nữa thành tích Trì Vân Tinh thật sự không tồi, vì thế hai người suy nghĩ rằng hay là cứ tiếp tục nuôi.

 

Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ cũng không từ bỏ việc muốn sinh một đứa con thuộc về mình, cho nên hàng ngày cũng chẳng quan tâm gì đến Trì Vân Tinh, hoàn toàn không để ý tới cậu.

 

Tới tận khi mẹ Diệp bước qua tuổi ba mươi sáu, bà ta mới sinh được Diệp Nam.

 

Lúc cảnh sát ở Bắc Thành tra được đến đây thì có hơi khó hiểu, vì sao trước đó nhiều năm như vậy vẫn chưa có con mà năm này lại có.

 

Sau khi điều tra lại thì họ lại phát hiện ra trước đó nửa năm, mẹ Diệp đã có một người tình nhân. Vì thế nửa năm sau, bà ta đã thuận theo đó mà mang thai, gần một năm sau đó thì sinh ra Diệp Nam.

 

Sau khi sinh hạ Diệp Nam, mẹ Diệp không những không cắt đứt liên lạc với tình nhân của mình mà thi thoảng còn đưa Diệp Nam đi chơi với ông ta, cũng chính vì thế mà cảnh sát ở Bắc Thành mới liên hệ được với tình nhân của mẹ Diệp nhanh như vậy.

 

Tình nhân của bà ta nghe nói ba Diệp xảy ra chuyện, ông ta còn ước gì có thể đón con mình về nên thoải mái thừa nhận Diệp Nam chính là con ruột mình, thậm chí còn thản nhiên lấy ra xét nghiệm ADN năm đó đã đích thân đi làm.

 

Cảnh sát bày chứng cứ xác thực ra trước mặt ba Diệp, nhưng dù có nói như thế nào thì ông ta vẫn không chịu tin tưởng.

 

Hai mắt ông ta trợn trừng như muốn nứt ra: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Nam Nam sao lại không phải con tôi được!"

 

"Mấy người lừa tôi! Chắc chắn là mấy người lừa tôi!" Mắt ba Diệp đỏ ngầu, dáng vẻ giống như sắp điên rồi: "Chắc chắn là mấy người muốn tôi khai ra nên mới dùng cách này gạt tôi!"

 

"Không thể nào! Nam Nam giống tôi như vậy..." Đột nhiên không biết ba Diệp nghĩ tới cái gì mà sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

Diệp Nam không giống ông ta.

 

Bạn bè dòng họ ai cũng nói, nhà ông ta có hai đứa con, thế mà không có đứa nào trông giống ông.

 

Từ trước tới nay, ba Diệp chưa bao giờ để ý chuyện này, dù sao Trì Vân Tinh là do ông ta mua về, còn Diệp Nam? Nó lớn lên y hệt mẹ nó, con trai giống mẹ là có phúc, ông ta vui còn không kịp, sao lại thấy không thoải mái được?

 

Đến tận giờ phút này, ba Diệp mới hoàn toàn hiểu ra.

 

Không phải Diệp Nam không giống ông ta, mà nó vốn không phải "giống" của ông ta!

 

------------

 

Từ phòng làm việc đi ra, Trì Vân Tinh nhìn thấy cảnh sát đang áp giải ba Diệp tới trại tạm giam.

 

Đã vài ngày không gặp, cả người ba Diệp trông có vẻ uể oải không có tinh thần, hai mắt ông ta vô thần nhìn chằm chằm sàn nhà, miệng còn đang lẩm bẩm điều gì đó.

 

Ngay cả Trì Vân Tinh đứng cách đó không xa, ông ta cũng không để ý.

 

Tới khi mẹ Diệp cũng bị đưa ra ngoài, khoảnh khắc nhìn thấy bà ta, ba Diệp bỗng nổi điên giương nanh múa vuốt như muốn xông thẳng tới.

 

"Mày là đồ tiện nhân! Mẹ nó, mày dám lừa tao! Con điếm thúi!"

 

Mẹ Diệp bị dọa run lên, chạy thật nhanh để trốn sau lưng cảnh sát.

 

Cảnh sát áp giải ba Diệp vội vàng khống chế ông ta, không ngờ ông ta lại càng giãy giụa kịch liệt.

 

"Mẹ mày con đĩ thế mà dám gạt ông đây, sinh con cho thằng khác, còn nói là con tao..."

 

"Trương Phương Thúy! Ông đây sẽ không tha cho mày! Không bao giờ! Tiện nhân! Con đĩ! Mày mà cũng dám lừa tao!"

 

"Tao sẽ không để yên cho mày! Mày chờ đó! Chờ tao ra tù là giết mày ngay!"

 

Trương Phương Thúy bị bộ dạng điên cuồng của ông ta dọa sợ, vội nhỏ giọng năn nỉ cảnh sát: "Tôi không đi với ông ta, tôi không đi với ông ta đâu, xin mấy người, đừng nhốt ông ta chung với tôi..."

 

"Tôi xin mấy người đó!"

 

Cảnh sát không đời nào để yên cho hai người làm loạn, nhưng bây giờ để bọn họ ở chung một chỗ chắc chắn sẽ có chuyện, cho nên hai người được tách ra đưa lên hai xe khác nhau.

 

Đến tận khi xe cảnh sát rời đi, hai người đó vẫn không phát hiện ra Trì Vân Tinh đứng gần đấy.

 

Cánh tay Trì Vân Tinh bỗng nhiên bị giữ chặt, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đàm Dao.

 

"Đừng nhìn, Vân Tinh." Đàm Dao cười nói: "Tối nay con về nhà ngủ đi, mẹ sẽ làm thịt kho tàu con thích nhất nhé?"

 

"Đi thôi, Vân Tinh, chúng ta về nhà." Trì Lăng cũng đi tới.

 

Trì Hi Văn không lên tiếng nhưng cũng nhìn cậu mỉm cười.

 

Nơi mềm yếu ở trong lòng Trì Vân Tinh như bị chọc một cái, khóe môi cậu từ từ cong lên, mỉm cười gật đầu.

 

"Dạ."

 

Dĩ nhiên là trước đây cậu cũng thấy đau, nhưng bây giờ cậu là Trì Vân Tinh mà không phải Diệp Khê Niên nữa, cậu có nhà.

 

Đứa trẻ có nhà, trời lạnh có người lo, tủi thân sẽ có chỗ dựa, ngay cả trời mưa cũng sẽ có người nghiêng một nửa tán dù sang.

 

Cho dù thế gian có mưa gió không ngừng, sau này đã có người giúp cậu chắn bớt hơn nửa.

 

Vậy là đủ rồi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận