Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 40: Thằng bé là Vân Tinh
Đàm Dao và Trì Hi Văn đi theo phía sau Trì Lăng vào phòng bệnh, vừa vào họ đã nghe giọng điệu đầy bất mãn của bà nội Trì: "Thấy mấy đứa là thấy phiền!"
"Còn ai đến thăm mẹ nữa? Một bà già như mẹ thì có gì hay mà thăm? Mấy đứa không lo làm việc của mình, chạy đến chỗ này hết làm gì?"
"Còn con nữa, khi nào thì mẹ được xuất viện đây? Mẹ cũng đã nói với mấy đứa rồi, mẹ không muốn ở đây, có phải mấy đứa muốn làm mẹ tức chết không!"
Trì Lăng mới chỉ nói một câu, bà nội Trì đã nói mấy câu liền, giọng điệu cực kỳ bực bội.
Thậm chí khi nhìn thấy người đứng ở phía sau, bà cụ lập tức xoay người.
Thái độ này của bà nội Trì cũng không phải lần đầu, khi tuổi tác ngày càng cao, tính tình của bà cụ cũng ngày càng tệ hơn. Hơn nữa, khoảng thời gian này bà cụ cũng không khỏe, còn bị ép ở trong bệnh viện, khiến bây giờ bà cụ thấy ai cũng thấy khó chịu.
Nhiều lúc bà cụ cười nói với người ngoài, còn với họ thì là cáu giận.
Nếu là bình thường, lúc này Trì Lăng sẽ lên tiếng trấn an bà cụ.
Cho dù bà cụ có nghe hay không, ông cũng phải nói.
Nhưng hôm nay lại khác, Trì Lăng không có ý định khuyên nhủ bà nội Trì, chỉ cười nói: "Mẹ thật sự không muốn biết ai đến thăm mẹ sao?"
Bà nội Trì nằm trên giường hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu: "Đừng có mà bày ra bộ dáng đó với mẹ, con muốn tạo bất ngờ gì cho mẹ chứ?"
"Mẹ con đã bao nhiêu tuổi rồi, còn bất ngờ gì mà mẹ chưa từng thấy nữa? Chiêu này của con cũng vô dụng thôi! Trì Lăng, nếu con thật sự muốn báo hiếu với mẹ thì nhanh chóng đưa Tinh Tinh về đây, mẹ gặp được Tinh Tinh rồi mới có thể yên tâm đi gặp ông cụ..."
"Mẹ." Cuối cùng Đàm Dao không nhịn được nữa, ngắt lời bà cụ đang không ngừng lẩm bẩm. "Mẹ quay đầu nhìn một chút đi nhé?"
Trì Hi Văn liếc nhìn Trì Vân Tinh còn đứng ngoài cửa, gật đầu với cậu.
Trì Vân Tinh hít sâu một hơi rồi bước vào trong phòng bệnh.
Thái độ của bà nội Trì đối với Đàm Dao vẫn khá hơn so với Trì Lăng một chút, lúc này giọng điệu cũng ít bất mãn hơn, nhưng bà cụ vẫn không cử động: "Dao Dao muốn cho mẹ xem gì vậy? Chẳng lẽ lần này con và Trì Lăng đều chuẩn bị bất ngờ cho mẹ?"
Đàm Dao mỉm cười, khẽ lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: "Không phải, mẹ, cuối cùng tụi con cũng tìm được Tinh Tinh rồi."
Bà nội Trì nằm trên giường bệnh lập tức cứng đờ, bà cụ im lặng hai giây, sau đó mới cười nói: "Có phải mấy đứa cho là gạt mẹ như vậy thì mẹ sẽ đồng ý chữa bệnh không?"
"Không bao giờ! Mẹ…"
Thấy bà nội Trì còn định nói tiếp, cuối cùng Trì Vân Tinh cũng nhịn không được, giọng nói khẽ run lên: "Bà, bà nội."
Bà nội Trì hơi sửng sốt, sau đó bà cụ phản ứng lại rất nhanh, giọng nói dịu dàng này không phải của Trì Hi Văn.
Cũng không phải của Đoàn Tri Diễn, bà cụ vẫn có thể phân biệt được giọng nói của thằng nhóc nhà họ Đoàn kia.
Vậy bây giờ ai là người đang gọi bà cụ?
Cả người bà nội Trì cứng ngắc không cử động nổi.
Trì Vân Tinh lại đi lên hai bước, Đàm Dao kéo cánh tay Trì Vân Tinh, dẫn cậu đến mép giường, nhẹ nhàng giới thiệu với Trì Vân Tinh: "Vân Tinh, đây là bà nội."
Đàm Dao lại nhìn về phía bà nội Trì vẫn cố chấp không muốn xoay người, dịu dàng nói: "Mẹ, mẹ xoay người lại nhìn Vân Tinh được không?"
Trì Vân Tinh nhìn Đàm Dao, Đàm Dao mỉm cười với cậu.
Trì Vân Tinh lại nhìn về phía bà cụ đang nằm trên giường, cậu đã đến thăm bà nội Trì trước đó không lâu, nhưng sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bà lại gầy rồi?
Đôi mắt Trì Vân Tinh có hơi đỏ lên, cậu nhẹ giọng một tiếng: "Bà nội, lần trước cháu có mua hoa cho bà, bà có thích không?"
Bà nội Trì nghe vậy, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng.
Bà cụ vô thức hỏi lại: "Hoa?"
Trì Vân Tinh cười gật đầu: "Dạ, lúc ấy cũng muộn quá, bà đã nghỉ ngơi rồi, cho nên cháu đặt hoa lại rồi rời đi. Lúc ấy cháu nghe cảnh sát Vương nói, bà thích nhất là hoa hồng, nên mua một bó hoa hồng đỏ đến."
Ngực bà nội Trì như bị ai đó bóp chặt, bỗng nhiên bà cụ cảm thấy hơi khó thở.
Bà cụ nhớ tới bó hoa hồng mấy ngày trước.
Bó hoa hồng cổ* đỏ đó rất to.
(*Hoa hồng cổ: là giống hoa hồng truyền thống có dạng thân bụi, bán leo hoặc leo rất khỏe. Cây có tính bản địa rất lớn, kháng chịu được khí hậu khắc nghiệt của Việt Nam. Lá xanh quanh năm, siêng hoa và hương rất thơm. Tuổi thọ lâu bền, không bị thoái hóa do giống thuần thích nghi lâu dài.)
Hôm sau lúc bà cụ tỉnh dậy thì đã ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Bà cụ hỏi hộ lý hoa ở đâu ra.
Hộ lý nói có một người trẻ tuổi mang đến, còn nói là đến thăm bà nội.
Lúc ấy bà nội Trì chỉ cảm thấy hơi khó hiểu, người có thể gọi bà cụ là bà nội, hộ lý đều biết hết, sao còn có một người trẻ tuổi mà hộ lý không biết lại đến tặng hoa?
Nhưng bà nội Trì cũng không hỏi nhiều, bà cụ chỉ nhìn bình hoa nhỏ mà hộ lý đang chuẩn bị rồi nói: "Đổi cái khác lớn hơn một chút đi, hoa hồng ưa nước, bình nhỏ quá dễ bị héo."
Nhưng bó hoa hồng kia cũng chỉ để được hai ngày.
Mặc dù hộ lý giỏi chăm sóc người khác, nhưng lại không giỏi chăm sóc hoa.
Lúc bà nội Trì thấy hoa đã héo, trong lòng còn thấy hơi tiếc, thậm chí bà cụ còn nghĩ, nếu mình có thể khỏe hơn nhất định sẽ chăm sóc những bông hoa này thật tốt.
Ít nhất sẽ không để hoa chỉ sống được trong hai ngày ngắn ngủi.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua ở trong đầu bà cụ, chẳng mấy chốc đã bị bà vứt sang một bên.
Không được, ông cụ đã rời đi một khoảng thời gian rồi, bà không thể để ông ấy đợi quá lâu, phải qua đấy cùng ông sớm một chút.
Bà nội Trì lại vững lòng, bà chậm rãi quay đầu, đầu tiên là nhìn về phía Đàm Dao, sau đó bà cụ lại nhìn Trì Hi Văn và Trì Lăng.
Còn người đứng ở gần bà cụ nhất, ánh mắt bà nội Trì chậm rãi nhìn sang, đối diện với đôi mắt đang cười kia.
Đôi mắt này giống y Đàm Dao, lúc cười lên long lanh vô cùng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy mềm lòng.
Cũng bởi vì như này nên rất được nhiều người yêu thương, lúc Vân Tinh còn bé được cả nhà nuông chiều.
Đúng rồi…
Người thanh niên trước mặt này có đôi mắt giống hệt như Vân Tinh.
Đồng tử của bà nội Trì hơi co lại, bờ môi bà cụ trắng bệch, hồi lâu sau mới nói được một câu: "Cháu tặng hoa? Cháu là..."
Mắt Trì Vân Tinh đỏ lên, nhẹ nhàng kéo bàn tay tím bầm vì phải truyền nước biển của bà nội Trì, giọng nói rất trầm thấp: "Bà nội, cháu là Vân Tinh, Trì Vân Tinh. Bà không nhớ cháu sao? Hôm qua mẹ có nói với cháu, lúc cháu còn nhỏ là bà thương cháu nhất..."
Bà nội Trì không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh, dường như ngay cả lỗ chân lông của cậu cũng không muốn bỏ qua.
Bỗng nhiên, tay bà cụ bắt đầu trở nên run rẩy.
Đôi mắt đã già yếu của bà nội Trì lập tức trở nên ngân ngấn lệ, giọng nói bà cụ hơi run, vừa nhìn Đàm Dao vừa cười nói: "Dao Dao, dáng vẻ của thằng bé thật giống con! Đôi mắt này thật sự giống y như đúc..."
"Mẹ," Trì Lăng lên tiếng, cắt đứt lời bà: "Thằng bé là Vân Tinh, thằng bé là con của con và Đàm Dao, tất nhiên là thằng bé giống Dao Dao rồi."
Cảm xúc bà nội Trì bỗng trở nên vô cùng kích động: "Không thể nào! Mấy đứa gạt mẹ!"
Bà cụ chợt rút tay ra, dùng chăn che đầu, gần như gào thét nói: "Mấy đứa gạt mẹ! Chắc chắn mấy đứa chỉ tìm đại một người nào đó giả thành Tinh Tinh nhà chúng ta! Tinh Tinh của chúng ta..."
"Bà nội!" Mắt Trì Hi Văn đỏ hoe: "Sao bọn cháu phải lừa bà chứ?"
"Bà nội..." Trì Vân Tinh cũng luống cuống tay chân, nhìn về phía Đàm Dao xin giúp đỡ.
Đàm Dao biết sẽ có chuyện này xảy ra, bà cầm kết quả xét nghiệm ADN đến, nhẹ nhàng vén chăn của bà nội Trì lên: "Mẹ, mẹ xem cái này nhé?"
Bà nội Trì cố chấp lắc đầu: "Mẹ không xem! Mẹ không xem! Mấy đứa lừa mẹ để mẹ đi chữa bệnh, mấy đứa..."
"Ngài xem thử đi." Lúc này, hộ lý luôn yên lặng đứng ở bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của bà ấy có chút nức nở không thể kìm nén: "Bà Trì, bà xem một chút đi, cậu ấy thật sự là cậu chủ nhỏ..."
Vừa nói, bà ấy lại không nhịn được mà khóc nức nở.
Quá giống.
Thật sự giống hệt như cậu chủ nhỏ trong trí nhớ của bà ấy.
Lần trước khi bà ấy gặp cậu, sao lại không nhận ra chứ?
Lúc này bà nội Trì mới mở mắt ra.
Đàm Dao lập tức lật đến trang cuối cùng.
Thật ra cũng không cần đến bản báo cáo này, rất nhiều người khi nhìn thấy Đàm Dao và Trì Vân Tinh lần đầu tiên cũng cảm thấy hai người bọn họ giống nhau.
Đàm Dao mang theo bản báo cáo này, cũng chỉ vì muốn bà nội Trì không nghi ngờ gì nữa.
Bà nội Trì chăm chú nhìn dòng chữ kết quả kia, cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt hơi đục ngầu của bà cụ chảy ra hai hàng nước mắt.
"Tìm... Tìm được rồi ư?" Bà nội Trì lẩm bẩm: "Tinh Tinh nhà chúng ta được tìm thấy rồi?"
Đàm Dao nghiêng đầu, nhìn Trì Vân Tinh ở bên cạnh, cười gật đầu: "Vâng, tìm được rồi. Mẹ, mẹ nhìn Vân Tinh thêm chút nữa đi?"
Bà nội Trì ngẩng đầu lên, trong mắt bây giờ chỉ còn là nước mắt.
Chóp mũi Trì Vân Tinh cũng chua xót, nhưng cậu vẫn cố gắng cười với bà nội Trì.
Tâm trạng của bà nội Trì bỗng nhiên sụp đổ, bà cụ nắm chặt kết quả giám định trong tay, khóc không thở được.
Trì Lăng phản ứng rất nhanh, lập tức gọi: "Bác sĩ!"
"Bà nội——" Trì Vân Tinh vội vàng tiến lên, nắm chặt lấy tay bà nội Trì.
Tay bà nội Trì có hơi khô ráp, nhưng bà cụ vẫn rất mạnh, nắm chặt tay của Trì Vân Tinh, khàn giọng nói: "Tinh... Tinh Tinh của bà! Tinh Tinh của bà nội..."
Nước mắt của Trì Vân Tinh rơi như mưa, cậu nhẹ nhàng ôm lấy bà nội Trì, trấn an nói: "Bà nội cháu ở đây, cháu ở đây..."
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút..." Lúc này Đàm Dao cũng có hơi sốt ruột.
Trì Hi Văn lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh tìm bác sĩ.
Cuối cùng, trận náo loạn trong phòng được bác sĩ tiêm cho bà nội Trì thuốc an thần mới có thể kết thúc.
Khóe mắt bà nội Trì vẫn còn đọng nước mắt, hai bên tóc mai cũng ướt một mảng.
Trì Vân Tinh ngồi ở mép giường, mặc dù bà nội Trì đã ngủ say, nhưng bà cụ vẫn cố chấp nắm lấy tay của Trì Vân Tinh không muốn buông.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại, nhưng mọi người ở trong phòng bệnh đều chưa thể thoát khỏi cảm xúc vừa rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh có ai đó nhẹ nhàng gõ cửa.
Trì Hi Văn lên tiếng trước: "Mời vào."
Sau khi thấy rõ là ai đến, Trì Hi Văn sửng sốt một chút: "Tri Diễn? Hôm nay cậu không quay phim à?"
Đoàn Tri Diễn nói: "Quay xong rồi, đúng lúc đi ngang qua bệnh viện, nên mình muốn đến thăm bà nội một chút." Anh vừa nói vừa đi vào, lúc này mới phát hiện Trì Lăng và Đàm Dao cũng ở trong phòng bệnh, anh đang định chào hỏi hai người, không ngờ vừa liếc mắt thì đã thấy Trì Vân Tinh ngồi ở mép giường.
Đoàn Đình Diễn lập tức ngơ ngác.
Anh chỉ biết hôm qua cả nhà họ Trì gặp nhau ở đồn cảnh sát, nhưng tình huống cụ thể thế nào Trì Hi Văn cũng không nói rõ cho anh biết, thậm chí anh còn không biết Trì Vân Tinh đã cùng họ trở về nhà.
Nhưng bây giờ thấy cảnh này, Đoàn Trì Diễn cũng đã rõ.
Môi anh mấp máy, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Khê, Khê Niên... Về rồi?"
Trì Vân Tinh ngước mắt, bất ngờ đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Tri Diễn.
Cậu đang định lên tiếng chào hỏi với Đoàn Tri Diễn, nhưng không ngờ Trì Hi Văn đã lên tiếng trước: "Nói sai rồi, là Vân Tinh đã về."
Trì Vân Tinh gọi anh: "Thầy Đoàn."
Đoàn Tri Diễn cong môi cười, cảm xúc anh cố gắng kìm nén lúc trước, cuối cùng vào lúc này cũng có thể lộ ra ngoài, đôi mắt đen như mực của anh dường như đã chứa tất cả ánh sáng bên trong, giọng nói trầm thấp mà từ tính nói: "Gọi sai rồi, Vân Tinh, em nên gọi anh là anh Tri Diễn."
––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Tri Diễn: Tôi cuối cùng cũng được lên sân khấu!