Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 47: Kết thúc cả rồi

Những chuyện càng không quên được, Trì Vân Tinh càng không dám nhớ lại nhiều hơn.

 

Lúc nhắc đến chuyện này, cậu chỉ kể lại một cách rất hời hợt.

 

"... Sau đó em vừa mở mắt, đã trở về năm nay, em vẫn là sinh viên năm hai đại học. Chuyện sau đó, anh cũng biết rồi đấy."

 

Giọng nói của Trì Vân Tinh rất bình tĩnh, như kể lại khách quan một câu chuyện có thật.

 

Nhưng cậu càng bình tĩnh, tim Đoàn Tri Diễn lại càng đau đớn.

 

Cánh tay ôm Trì Vân Tinh càng dùng sức hơn, dường như không thể sưởi ấm cậu bằng nhiệt độ cơ thể mình.

 

"Xin lỗi, xin lỗi em..."

 

Vành mắt Đoàn Tri Diễn đỏ au, giọng nói nghẹn ngào.

 

Trì Vân Tinh khẽ lắc đầu, bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó, lên tiếng: "Có thể chuyện này có hơi khó tin, nhưng em không có nói dối đâu. Em biết sang năm anh sẽ có một buổi ra mắt phim điện ảnh, tên của bộ phim đó là «Thế tội». Em còn biết cuối năm nay bộ phim mới của anh tên là «Bóng đen ngoài cửa sổ»..."

 

"Vân Tinh" Đoàn Tri Diễn cắt ngang lời Trì Vân Tinh, đôi mắt sung huyết của anh nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Anh tin em, anh trai tin lời em nói, em không cần phải nói những chuyện này nữa đâu..."

 

Sao anh lại không tin Trì Vân Tinh chứ?

 

Trì Vân Tinh cong môi cười, cậu rất cảm kích vì Đoàn Tri Diễn đã tin tưởng cậu, cậu tiếp tục nói.

 

"Trước đó em tham gia chương trình còn cố ý để lộ ra chuyện mình có một vị hôn phu, lúc em hẹn gặp Hạ Hoài Minh còn hẹn luôn cả thám tử, thám tử chụp hình bọn em cùng nhau ăn cơm, em còn nhờ chị Tạ Y liên lạc với paparazzi, để lộ toàn bộ những bức hình này ra."

 

"Tống Cảnh nói em hot rồi đừng quên cậu ta, em tất nhiên sẽ không quên rồi. Em cố tình dẫn cậu ta đến livestream, nói cho tất cả người hâm mộ và netizen rằng quan hệ của bọn em thật sự rất tốt."

 

"Chỉ khi làm vậy, lúc sự thật được đưa ra ánh sáng, bọn họ mới có thể chịu sỉ nhục, mãi mãi sẽ không bị netizen quên đi."

 

"Lúc livestream tập hai, cũng là do em cố gắng bày kế."

 

"Thám tử nói với em địa chỉ nhà của Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh, em có đặt camera ở trong đó, em biết sau đó bọn họ sẽ làm gì, cho nên em cố tình dẫn ekip chương trình đến chỗ đó."

 

Nói đến đây, Trì Vân Tinh cười nhạo: "À đúng rồi, còn có món quà kia nữa, thật ra em cũng không chuẩn bị quà gì cho gã cả, chỉ là một cái túi in hình nhãn hiệu nổi tiếng mà thôi, bên trong thật ra là một cái ly thủy tinh. Cho nên lúc em "lỡ tay" làm rơi quà trên mặt đất, âm thanh mới vang lên như vậy."

 

"Lúc bọn họ bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi, em vô cùng hả giận, lúc ấy em rất vui, bởi vì em đã thoát khỏi vũng bùn kia rồi..."

 

"Nhưng em luôn không biết, tại sao đời trước em lại chết, em không biết bản thân đã làm sai điều gì... Lúc ấy thậm chí em còn suy nghĩ, có phải Hạ Hoài Minh sợ chuyện vụng trộm giữa gã và Tống Cảnh bị đưa lên truyền thông, ảnh hưởng đến tương lai của Tống Cảnh cho nên bọn họ mới..."

 

"Nhưng em thật sự không ngờ đến, lại là bởi vì lý do này..." Nghĩ đến đây, cả người Trì Vân Tinh lại bắt đầu run rẩy, trong lòng cậu dâng lên nỗi sợ hãi: "Em tưởng rằng kế hoạch của em rất hoàn hảo rồi, nhưng không ngờ em suýt chút nữa lại..."

 

"Sẽ không đâu." Đoàn Tri Diễn đưa tay vỗ nhẹ lên lưng của Trì Vân Tinh, giọng của anh cũng khàn khàn nhưng lại khiến người nghe vô cùng an tâm: "Vân Tinh, mọi người sẽ bảo vệ em. Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, chắc chắn sẽ không."

 

"Không sao đâu, có anh ở cạnh em. Không chỉ có anh, còn có anh trai em, dì Đàm và chú Trì, có cả bà nội nữa. Mọi người đều ở cạnh em. Đừng sợ..."

 

"Người nhà họ Hạ đều bị bắt cả rồi, sau này cũng sẽ không có ai làm tổn thương em nữa."

 

"Em không còn một mình nữa."

 

Con ngươi của Trì Vân Tinh hơi co rụt lại, hầu kết của cậu cũng khẽ trượt, cuối cùng cũng không kiềm chế được tiếng nức nở. Nỗi uất ức trong lòng lúc này tuôn trào nhấn chìm cậu, cậu gật đầu liên tục, nước mắt chảy dài.

 

Đoàn Tri Diễn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu, chỉ cảm thấy trong lồng ngực mình như đang rỉ máu.

 

Ngón tay hơi lạnh của anh nhẹ nhàng xoa khóe mắt Vân Tinh, lau đi dòng nước mắt nóng hổi kia: "Đừng khóc, Vân Tinh."

 

––––––––––––

 

Không biết Trì Vân Tinh đã khóc trong bao lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu mới hơi khôi phục tinh thần.

 

Là chuông điện thoại của cậu.

 

Đoàn Tri Diễn phản ứng nhanh hơn cậu, cầm lấy điện thoại của Trì Vân Tinh ở bên cạnh, là Trì Hi Văn gọi đến.

 

"Anh nghe giúp em nhé?" Đoàn Tri Diễn nhỏ giọng hỏi.

 

Trì Vân Tinh hít mũi, gật đầu một cái.

 

Đoàn Tri Diễn hít một hơi sâu, hơi điều chỉnh tâm trạng một chút mới nhấn nghe điện thoại.

 

"Alo, Vân Tinh?"

 

"Là tớ." Đoàn Tri Diễn nói.

 

Trì Hi Văn hơi sửng sốt, nhưng sau đó đã phản ứng kịp, giọng điệu cũng không khách sáo: "Sao lại là cậu? Vân Tinh đâu? Sao điện thoại của em ấy lại ở chỗ cậu?"

 

Đoàn Tri Diễn liếc mắt nhìn Trì Vân Tinh ngồi ở ghế phụ, hiếm khi kiên nhẫn nói: "Tớ dẫn Vân Tinh ra ngoài, em ấy bây giờ đang đi vệ sinh, cậu có chuyện gì cứ nói với tớ là được."

 

"Mẹ nó ai thèm nói chuyện với cậu chứ?" Trì Hi Văn vô cùng khó chịu, hắn đang muốn cúp máy, bên kia lại vang lên giọng nói của Đàm Dao.

 

"Tri Diễn hả?"

 

Đoàn Tri Diễn trả lời: "Dạ dì Đàm."

 

Đàm Dao cười nói: "Vừa hay, dì còn định lát nữa lại gọi điện cho cháu, cháu và Vân Tinh đang đi với nhau thì tốt quá. Hôm nay ở nhà dì có làm chút thức ăn, lát nữa cháu đưa Vân Tinh về rồi cùng ăn cơm nhé?"

 

Đoàn Tri Diễn đưa mắt hỏi Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh không chút do dự gật đầu một cái.

 

Đoàn Tri Diễn trả lời: "Được ạ, vậy lát nữa cháu sẽ đưa Vân Tinh về."

 

Đàm Dao nói: "Cũng không cần về sớm đâu, từ khi Vân Tinh về nhà, ngày nào cũng chỉ ở bệnh viện, hôm nay khó khăn lắm mới đi ra ngoài, cháu cứ dẫn thằng bé ra ngoài chơi một chút rồi về."

 

"Dạ." Đoàn Tri Diễn liên tục đáp ứng.

 

Đàm Dao nói xong thì trả điện thoại lại cho Trì Hi Văn, giọng của hắn lại vang lên: "Để tớ đi chỗ khác nói chuyện với cậu."

 

Dường như hắn đã đi ra ngoài: "Có phải cậu đưa Vân Tinh đến chỗ đó không?"

 

Trì Hi Văn không nói quá rõ ràng nhưng Đoàn Tri Diễn biết hắn có ý gì, anh nghiêng đầu liếc nhìn Trì Vân Tinh, lặng lẽ giảm âm lượng điện thoại đi một chút, mới khẽ lên tiếng.

 

"Bên kia có chuyện rồi." Trì Hi Văn chửi thề một câu, nói tiếp: "Mẹ nó cái tên họ Hạ kia đúng là biến thái! Hôm nay cậu nhớ đừng cho Vân Tinh xem Weibo, tớ sợ sẽ dọa em ấy."

 

Đoàn Tri Diễn khẽ nhíu mày, anh muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ đến Trì Vân Tinh đang ngồi ở ngay bên cạnh, anh chỉ có thể nhịn không hỏi: "Được, cậu yên tâm."

 

Trì Hy Văn không nói gì thêm, lập tức cúp điện thoại.

 

Đoàn Tri Diễn trả điện thoại lại cho Trì Vân Tinh, cậu đưa tay nhận lấy, lúc này cậu đã khá hơn rồi, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn: "Anh em gọi điện làm gì vậy ạ? Hình như em còn nghe được giọng của mẹ."

 

"Tối nay dì Đàm có làm chút đồ ăn ngon, bảo chúng ta về ăn cơm." Đoàn Tri Diễn nhìn khóe mắt ướt nhẹp của cậu, trong lòng chợt mềm nhũn: "Nhưng bộ dạng của em bây giờ chắc chắn không thể về nhà ngay được rồi."

 

Trì Vân Tinh xoa xoa mặt, nhìn về phía Đoàn Tri Diễn: "Nhìn rất tệ sao ạ?"

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Nhưng đừng lo, anh có cách."

 

Đám người hóng chuyện bên ngoài không biết đã giải tán từ lúc nào, ngay cả xe cảnh sát bên ngoài biệt thự Hạ gia cũng đã rời đi, bây giờ bên ngoài biệt thự chỉ còn dây cảnh báo màu vàng vây xung quanh và cái cửa đã bị dán niêm phong.

 

Trì Vân Tinh chỉ nhìn một cái rồi lại quay đi.

 

Đoàn Tri Diễn chú ý đến ánh mắt của cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng nghĩ nữa."

 

Trì Vân Tinh thu hồi tầm mắt, gật đầu thật mạnh: "Dạ."

 

Đoàn Tri Diễn lại đưa cho Trì Vân Tinh một chai nước suối: "Trước tiên cứ đắp lên mắt đi, có thể tiêu sưng."

 

"Dạ được." Trì Vân Tinh nhận lấy chai nước suối, nghe lời nhắm mắt lại.

 

Khóe miệng Đoàn Tri Diễn khẽ nhếch lên, khởi động xe.

 

Xe chạy khỏi khu nhà, hàng cây ngoài cửa lùi về phía sau rất nhanh.

 

Trì Vân Tinh thừa dịp Đoàn Tri Diễn không chú ý, hơi dịch chuyển chai nước suối đặt trên mắt, mở mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Kết thúc cả rồi.

 

Cho dù là thù hận của đời trước hay là ân oán của đời này, đều đã kết thúc.

 

Trì Vân Tinh nhắm mắt lại lần nữa, tựa đầu lên cửa sổ xe.

 

Cậu không biết mình đã ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại lần nữa, Trì Vân Tinh cảm thấy đôi mắt như đang bị thứ gì che lại vậy, lạnh buốt rất thoải mái.

 

Cậu đang định đưa tay đẩy ra lại nghe thấy giọng nói của Đoàn Tri Diễn: "Khoan lấy ra đã, cứ chườm đá một lát, nếu không đến tối về nhà, anh của em nhất định sẽ tra hỏi anh có phải đã ăn hiếp em hay không."

 

Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cậu nhớ đến hình ảnh Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn lén lút nói chuyện ở trong phòng bệnh, cậu không nhịn được mà cong môi.

 

Đoàn Tri Diễn thấy rốt cuộc cậu cũng cười rồi, thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ đã đỡ hơn nhiều chưa?"

 

Trì Vân Tinh gật đầu: "Dạ rồi."

 

Nhưng sau khi khôi phục tâm trạng, cậu cũng nhớ đến vài chuyện rất mất mặt.

 

Ví dụ như cậu được Đoàn Tri Diễn ôm trong ngực khóc đến không thở được...

 

Mặt Trì Vân Tinh có hơi nóng lên.

 

"Em..."

 

"Yên tâm đi." Đoàn Tri Diễn ngắt lời Trì Vân Tinh: "Những chuyện mà em kể với anh, anh sẽ không nói cho mọi người nghe đâu. Dĩ nhiên, nếu như em không muốn anh nhớ, anh cũng có thể quên luôn."

 

Trì Vân Tinh có hơi lúng túng: "Em không nói đến chuyện này, ý em là..."

 

"Vân Tinh." Đoàn Tri Diễn lại ngắt lời Trì Vân Tinh, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của cậu: "Trước đó anh đã nói rồi, anh cũng là anh trai của em. Ở trước mặt anh, em có thể tùy hứng, có thể làm nũng, có thể giận dỗi, cũng có thể làm trời làm đất. Đừng băn khoăn gì hết."

 

Trì Vân Tinh đang đeo chụp mắt, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra được giờ phút này vẻ mặt của Đoàn Tri Diễn nghiêm túc đến mức nào.

 

Cũng vào lúc này Trì Vân Tinh mới hiểu, vì sao Đoàn Tri Diễn lại cố chấp muốn cậu gọi anh như vậy.

 

Đoàn Tri Diễn giống như người nhà của cậu vậy, đều là người cậu có thể dựa vào. Trong lòng Đoàn Tri Diễn, cậu là người có thể được cưng chiều dung túng đến tận trời.

 

Một dòng nước ấm áp chảy vào trong lồng ngực cậu, nhẹ nhàng bao lấy trái tim mềm mại của cậu khiến cả người cậu trở nên ấm áp.

 

Mà câu nói vẫn luôn nghẹn ứ trong cổ họng của Trì Vân Tinh bấy lâu nay, cuối cùng cũng được nói ra: "Cảm ơn, anh Tri Diễn."

 

Đoàn Tri Diễn không nắm chặt điện thoại, nó cứ thế trượt khỏi tay anh rơi xuống đất.

 

Trì Vân Tinh hơi sửng sốt, vội hỏi: "Cái gì rơi vậy?"

 

Đoàn Tri Diễn kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh vài giây, anh không nhịn được hỏi: "Em vừa gọi anh là gì?"

 

Khóe miệng Trì Vân Tinh cong lên, nhưng không nói gì cả.

 

Cậu còn đang mang chụp mắt để chườm lạnh, mặc dù không thấy rõ biểu cảm, nhưng có thể nhìn thấy hai bên tai dưới mái tóc đen của Trì Vân Tinh đang đỏ lên.

 

Đoàn Tri Diễn không nhịn được, cười khẽ một tiếng, không truy hỏi nữa.

 

Anh nhanh chóng cúi người, nhặt điện thoại di động lên, màn hình điện thoại hiện lên là trang chủ của Weibo, dòng đầu tiên chính là một tin tức xã hội——

 

#Người đàn ông họ Tống bị chém đứt hai chân#

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận