Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 46: Anh bảo đảm

Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn đến vừa kịp lúc, lúc này cảnh sát đã tới biệt thự nhà họ Hạ, có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên cạnh, bên ngoài thì giăng dây cảnh báo, có mấy cảnh sát còn dắt chó cảnh sát tìm kiếm gì đó ở trong sân biệt thự.

 

Gần chỗ xe của Trì Vân Tinh đang đỗ còn có một nhóm cư dân đến hóng chuyện, lúc này bọn họ còn đang sôi nổi thảo luận về sự đáng sợ của chủ nhà.

 

Bọn họ đứng rất gần xe, Trì Vân Tinh cũng có thể nghe được một ít.

 

"Nhà bị điều tra là nhà họ Hạ à?"

 

"Đúng vậy, là nhà bọn họ."

 

"Nhà bọn họ phạm tội gì vậy? Sao lại có nhiều cảnh sát thế kia?"

 

"Mấy người không biết sao?"

 

"Cô biết à?" Có người nhỏ giọng hỏi: "Mau kể cho bọn tôi nghe một chút đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

 

Người nói chuyện là một phú bà ăn mặc gọn gàng, bà ấy lớn giọng nói: "Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, khoảng thời gian trước nhà họ Hạ xảy ra vài chuyện nhớ không? Vốn lưu động của công ty bị đứt, nghe nói trong tay bọn họ cũng không có tiền cho nên đã cho người giúp việc trong nhà nghỉ việc. Nhưng mấy người cũng biết bà vợ trong nhà này rồi đó, là người mười ngón tay không chạm nước, chê nhà bẩn, hôm nay thuê người đến quét dọn."

 

"Lúc người giúp việc theo giờ đến quét dọn thư phòng nhà bọn họ, phát hiện trong phòng làm việc có mùi kỳ lạ, cậu ta tìm kiếm một lúc lâu cuối cùng phát hiện ở gần két sắt có một vũng máu! Người kia hoảng sợ chạy đi báo cảnh sát!"

 

Trì Vân Tinh nhạy bén nghe được hai chữ "thư phòng", con ngươi cậu co rụt lại, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.

 

Phú bà ở ngoài cửa xe vẫn nói tiếp: "Cũng thật trùng hợp, lúc đó tôi vừa ra ngoài, cậu ta nhìn thấy xe tôi nên chạy đến ngăn tôi lại, xin tôi đưa cậu ta đến chỗ nào an toàn để trốn, lúc ấy tôi thấy bộ dáng kia của cậu ta, sắc mặt trắng bệch, tôi lo lắng cậu ta gặp chuyện gì nên bảo chồng dừng xe để cậu ta lên. Sau khi lên xe, cậu ta ngồi trong xe của chúng tôi báo cảnh sát. Cậu ta còn miêu tả những gì cậu ta nhìn thấy với cảnh sát..."

 

Nói đến đây, phú bà kia không nhịn được nói: "Đáng thương thật, tôi chỉ nghe cậu ta kể thôi mà đã để lại bóng ma tâm lý rồi."

 

"Cậu ta nhìn thấy gì?" Có người tò mò.

 

Phú bà kia hít một hơi sâu, vỗ nhẹ ngực mình rồi mới nói tiếp: "Cậu ta nói... Cái két đó không khóa, cậu ta kéo ra xem thử, có mấy cái đầu lăn ra ngoài..."

 

Nói đến đây, phú bà kia không thể nói được nữa, bà ấy che miệng, biểu cảm rất khó coi.

 

Trì Vân Tinh lập tức cứng ngắc cả người.

 

Bỗng nhiên trong đầu cậu vang lên câu nói của Tống Cảnh trước khi mình chết——

 

"Diệp Khê Niên, mày đừng trách tao, muốn trách thì hãy trách bản thân mày, nếu không phải lần đó mày vào thư phòng của Hạ Hoài Minh, mày sẽ không..."

 

Lúc đó Trì Vân Tinh không nghe rõ sau đó Tống Cảnh đã nói gì, bây giờ cậu đã biết, chắc chắn câu cuối cùng mà Tống Cảnh nói là "Sẽ không chết".

 

Nếu lần đó cậu không vào phòng của Hạ Hoài Minh, cậu sẽ không chết.

 

Sắc mặt Trì Vân Tinh lập tức trắng bệch.

 

Cùng lúc đó, đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu lại xuất hiện trong đầu.

 

Đó là một tháng trước khi cậu phát hiện ra "chuyện tốt" của Hạ Hoài Minh và Tống Cảnh, lúc ấy tình cảm của cậu và Hạ Hoài Minh rất nồng nhiệt, cậu cũng đến nhà họ Hạ nhiều lần nhưng ba mẹ Hạ vẫn luôn không hài lòng với cậu.

 

Lúc đó Trì Vân Tinh rất buồn bực, vì sao cậu và Hạ Hoài Minh đã đính hôn rồi mà ba mẹ Hạ vẫn chưa thích mình.

 

Trì Vân Tinh nghĩ không ra, nên đã hỏi Hạ Hoài Minh.

 

Hạ Hoài Minh đưa ra một lý do vô cùng gượng ép: "Có thể bọn họ vẫn chưa quá thân với em, không sao đâu, nếu em rảnh rỗi có thể thường xuyên đến nhà hiếu kính với họ, có khi ba mẹ anh sẽ chấp nhận em nhanh thôi."

 

Bây giờ nghĩ lại, Hạ Hoài Minh chỉ tùy tiện đưa ra lý do cho có lệ thôi, dù sao gã cũng chỉ tốn một triệu đã "mua" được đồ chơi từ tay ba mẹ Diệp, sao Hạ Hoài Minh có thể thật sự kết hôn với cậu được?

 

Nhưng lúc ấy Trì Vân Tinh không biết, nên làm như vậy thật.

 

Vì vậy chỉ cần cuối tuần có thời gian rảnh, Trì Vân Tinh sẽ đến nhà họ Hạ.

 

Có lúc còn sẽ đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn ngon, có khi sẽ giúp người giúp việc dọn vệ sinh.

 

Cho nên có một ngày cậu vô tình đi vào thư phòng của Hạ Hoài Minh.

 

Thật ra Trì Vân Tinh không nhớ rõ mình đã nhìn thấy gì trong thư phòng, cậu chỉ nhớ trong phòng rất hôi, khi cậu dọn dẹp còn cố ý mở cửa sổ.

 

Ngay khi cậu quét dọn xong chuẩn bị rời đi, vừa mở cửa đã đụng phải ba Hạ.

 

Ba Hạ nhìn cậu với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, giống như loài bò sát chuẩn bị giết con mồi, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

 

Lúc ấy ba Hạ đã hỏi cậu một câu không đầu không đuôi: "Cậu thấy rồi?"

 

Ánh mắt của ba Hạ khiến Trì Vân Tinh rất khó chịu, cho nên cậu nói chuyện có hơi lắp bắp: "Không, không ạ."

 

Ba Hạ dò xét trên người cậu mấy lần, ngay khi Trì Vân Tinh cảm thấy không thoải mái chuẩn bị rời đi, ông ta bỗng nhiên bật cười nhưng trong mắt lại không mang theo chút ý cười nào: "Không sao, thấy rồi thì thôi. Cùng lắm thì cậu cũng giống bọn họ là được."

 

Trì Vân Tinh không hiểu ba Hạ đang nói gì, thế nhưng sau khi cậu đi về, Hạ Hoài Minh đến tìm cậu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, hỏi có phải cậu đã động vào văn kiện trong thư phòng không.

 

Trì Vân Tinh chỉ nghĩ Hạ Hoài Minh không tin mình, cãi nhau một trận với gã.

 

Hai người chiến tranh lạnh mấy ngày, sau đó Hạ Hoài Minh chủ động xin lỗi, cũng vào hôm đó, Hạ Hoài Minh cầu hôn cậu.

 

Lúc đấy Trì Vân Tinh vừa mừng vừa sợ.

 

Khi ấy cậu vẫn không rõ, vì sao ban đầu ba mẹ Hạ sống chết cũng không đồng ý giờ đây lại thỏa hiệp.

 

Đến bây giờ, Trì Vân Tinh mới nghĩ ra.

 

Nhà họ Hạ muốn giết một người ngoài đúng là rất khó khăn, nhưng nếu là người trong nhà mình thì sao?

 

Chỉ cần Hạ Hoài Minh kết hôn, cậu đã trở thành người nhà họ Hạ. Hạ gia chỉ cần tuyên bố với bên ngoài cậu chỉ ở nhà, ai sẽ nghi ngờ đây?

 

Ba mẹ Diệp chỉ nhận tiền, người bạn thân duy nhất chỉ có Tống Cảnh, Hạ Hoài Minh thậm chí còn có thể làm giả, dùng giọng của cậu thường xuyên liên lạc với Dư Quân, như vậy Dư Quân cũng sẽ không nghi ngờ.

 

Hèn gì lúc ấy ba mẹ Hạ đồng ý.

 

Bảo sao Tống Cảnh không hề sợ hãi, bởi đây là một giết người có kế hoạch.

 

Cậu vạch trần chuyện ngoại tình của Hạ Hoài Minh với Tống Cảnh chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cho dù cậu có không phát hiện ra bọn họ phản bội mình, sau khi cưới... Cậu cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.

 

Kết luận này khiến cho người Trì Vân Tinh rét run, hơi lạnh vô hình cứ thế tràn vào, trong nháy mắt bao bọc lấy cậu, hàm răng của cậu cũng không nhịn được mà khẽ run lên.

 

Thì ra là vậy...

 

Cho nên ngay lúc đó cậu đã bước vào ngõ cụt rồi, cậu không thể chạy thoát, làm thế nào cũng không thoát được....

 

"... Vân Tinh?"

 

"Vân Tinh!"

 

Một bàn tay ấm áp bỗng nhiên dán lên cái trán đang toát mồ hôi lạnh của Trì Vân Tinh, nhiệt độ ấm áp của người kia lập tức kéo Trì Vân Tinh từ trong cơn ác mộng trở về.

 

Cả khuôn mặt Trì Vân Tinh đều là mồ hôi lạnh, cả người không ngừng run rẩy.

 

Đoàn Tri Diễn bị bộ dạng này của cậu dọa sợ: "Em có sao không? Khó chịu ở đâu sao? Bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện..."

 

Đoàn Tri Diễn vừa nói vừa muốn khởi động xe, cuối cùng Trì Vân Tinh cũng thấy rõ người trước mặt, cậu hít sâu một hơi, kéo cánh tay của Đoàn Tri Diễn lại: "Không... Không cần."

 

Đoàn Tri Diễn nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng: "Nhưng em bây giờ khiến anh thật sự rất lo lắng."

 

Anh đột nhiên hối hận, nếu biết thế này, anh sẽ không đưa Trì Vân Tinh đến đây.

 

"Xin lỗi em, anh không nên đưa em đến..."

 

Thấy Trì Vân Tinh vẫn còn hơi run nhẹ, Đoàn Tri Diễn tắt điều hòa trong xe, nhẹ nhàng kéo Trì Vân Tinh ôm vào trong ngực như khi cậu còn bé, vỗ vỗ lưng cậu nhẹ nhàng trấn an.

 

Trì Vân Tinh bất ngờ nhận được một cái ôm ấm áp, lồng ngực người đàn ông vô cùng ấm áp, mùi hương xa lạ chui vào chóp mũi khiến tâm trạng bất an của cậu dần được thả lỏng.

 

Không biết qua bao lâu, âm thanh bàn tán ngoài cửa sổ vẫn luôn hiện hữu bỗng lớn hơn.

 

Có người hét lên: "Ra rồi kìa!"

 

"Đó là ông Hạ và bà Hạ đúng không?"

 

"Tại sao không có con trai của bọn họ?"

 

Trì Vân Tinh hơi nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy ba mẹ Hạ bị cảnh sát áp giải.

 

Cậu ở hơi xa, không nhìn thấy được biểu cảm của bọn họ.

 

Một cánh tay bỗng nhiên che mắt Trì Vân Tinh, giọng nói lo lắng của Đoàn Tri Diễn vang lên: "Đừng nhìn."

 

Trì Vân Tinh chớp chớp mắt, lông mi quẹt vào lòng bàn tay của Đoàn Tri Diễn, có hơi nhột.

 

Không biết tại sao, hốc mắt của Trì Vân Tinh bỗng nhiên có hơi nóng, những bí mật đã bị cậu ép xuống ở nơi sâu nhất trong lòng kia, cũng dần xao động muốn trào ra ngoài.

 

"Em..." Trì Vân Tinh nghẹn ngào nói.

 

"Ừ?" Bàn tay khác của Đoàn Tri Diễn nhẹ nhàng đỡ lấy lưng của Trì Vân Tinh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Sao thế em?"

 

Trì Vân Tinh do dự hồi lâu, mới nghẹn ngào lên tiếng: "Những chuyện này, em không muốn nói với ba mẹ, cũng không muốn nói với anh trai."

 

Đoàn Tri Diễn hơi cứng người, lập tức nhíu mày, trong lòng anh thoáng có một suy nghĩ không tốt: "Vân Tinh chắc em sẽ không biết..."

 

Trì Vân Tinh nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, giọng nói cậu trở nên run rẩy: "Anh có thể đừng nói với họ không?"

 

Lòng bàn tay của Đoàn Tri Diễn chợt ướt, trong lòng anh như bị gì đó bóp nghẹt, đau đến khó chịu.

 

"Anh sẽ không nói." Đoàn Tri Diễn siết chặt cánh tay đang ôm Trì Vân Tinh, giọng nói vô cùng trịnh trọng: "Anh đảm bảo, anh trai bảo đảm."

 

Sợi dây căng thẳng của Trì Vân Tinh cuối cùng cũng buông lỏng.

 

Cậu há miệng, lúc lâu sau mới có thể nói ra được: "Em... Thật ra em đã chết một lần rồi."

 

Con ngươi của Đoàn Tri Diễn run rẩy.

 

Câu đầu tiên được nói ra, chuyện sau đó cũng dễ nói ra hơn.

 

Trì Vân Tinh kể lại chuyện đời trước mình đã từng trải qua, lúc đó cậu thật sự rất ngây thơ, cậu sẽ không nghĩ xấu gì cho người khác, mỗi lần gặp phải chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu sẽ là-- "Có phải mình không đủ tốt hay không".

 

Trưởng thành trong hoàn cảnh bị ba mẹ xem thường từ nhỏ, người ngoài chỉ cần thể hiện chút lòng tốt với cậu, cậu sẽ vô cùng trân trọng, hơn nữa còn sẽ đền đáp gấp đôi.

 

Cậu và Hạ Hoài Minh đính hôn không phải vì cậu thích Hạ Hoài Minh, mà chỉ vì cậu cảm thấy Hạ Hoài Minh đối xử tốt với cậu.

 

Cậu sẽ làm bạn với Tống Cảnh, cũng là vì Tống Cảnh luôn nói: "Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi."

 

"... Thật ra thì, em cũng biết Tống Cảnh đã gạt em rất nhiều chuyện, nhưng em không muốn nghi ngờ cậu ta." Trì Vân Tinh nói: "Bởi vì em rất sợ sau khi vạch trần những lời nói dối kia, em sẽ mất đi người bạn duy nhất này."

 

Trì Vân Tinh vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, tiếp tục nói: "Nhưng cho dù em có cẩn thận đến đâu, bọn họ vẫn đối xử với em như vậy..."

 

Cậu lại nói đến cái chết của mình, nhắc đến vụ tai nạn xe kia, cả người Trì Vân Tinh khẽ run lên một cái.

 

Trì Vân Tinh cho rằng mình đã quên hết từ lâu rồi, nhưng vào lúc này cậu mới hiểu, thì ra mình vẫn chưa thể nào vượt qua được.

 

Cái cảm giác mạng sống của mình đang dần bị tước đoạt đi thật quá đáng sợ.

 

Trì Vân Tinh không thể nào quên được.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận