Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 70: Muốn gặp em
Dường như Đoàn Tri Diễn đã đoán được Trì Hi Văn sẽ nói như vậy, giọng nói của anh không mang theo chút cảm xúc nào: "Vậy cậu nói cho tớ nghe, nếu tớ không giải thích như vậy, thì đính chính với fan và cư dân mạng như thế nào?"
Trì Hi Văn cười một tiếng: "Cậu không biết nói là em trai của bạn à? Bình thường ảnh đế Đoàn luôn ăn nói khéo léo, bây giờ đến cả một câu giải thích cũng không biết?"
Đoàn Tri Diễn rất thoải mái trả lời: "Vây bây giờ tớ sửa lại bài, đổi trúc mã thành em trai của bạn nhé?"
"Cậu sửa cái rắm." Trì Hi Văn tức muốn ói máu.
Sau khi Đoàn Tri Diễn đăng Weibo, dư luận trên mạng cũng đã ổn định trở lại.
Netizen ship CP đương nhiên rất vui, nhưng dù sao hai người trong cuộc cũng không tỏ thái độ gì, cho dù fan có vui vẻ, cũng chỉ có thể lén ship một mình thôi.
Nhưng nếu lúc này Đoàn Tri Diễn sửa lại bài đăng, vậy chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Rõ ràng là đang nói với netizen, tôi chột dạ. Thế là sau đó mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng, chuyện không có thật họ sẽ biến thành có thật.
"Cậu cố ý chọc giận tớ phải không?" Trì Hi Văn tức đến mức thở không ra hơi: "Đoàn Tri Diễn cậu đã hứa với tớ rồi, nói sẽ không xào CP với Vân Tinh, bây giờ cậu cũng nên giải thích cho tớ đi chứ?"
Đoàn Tri Diễn nhàn nhạt nói: "Tớ không có xào CP, cho nên không cần giải thích với cậu."
"Cậu làm vậy mà bảo là không xào CP à?" Trì Hi Văn bùng nổ: "Cậu tự xem lại mình đi, cái hot search thứ hai kia, không phải là CP của cậu và Vân Tinh à? Ngay cả tớ cũng không tin, cậu mà không cho người làm thì cái hashtag kia đâu có cao như vậy?"
"Bây giờ cậu đang ở phòng làm việc à?" Đoàn Tri Diễn hỏi.
"Tớ ở phòng làm việc thì sao?" Trì Hi Văn nói rất nhanh: "Cậu đừng có mà đánh trống lảng!"
Đoàn Tri Diễn: "Nếu cậu ở phòng làm việc, vậy cậu gọi cho người phụ trách hỏi đi, tốt nhất là mở loa ngoài, tớ cũng nghe luôn."
Trì Hi Văn nghe vậy thì hơi khựng lại, có hơi chần chừ: "Cậu thật sự không cho người làm à?"
Đoàn Tri Diễn đóng kịch bản trong tay, đặt sang một bên, giọng nói có chút nghiêm: "Trì Hi Văn, tớ lừa cậu thì có ích gì?"
Trì Hi Văn đã hơi tin tưởng, nghe Đoàn Tri Diễn nói vậy, hắn lại tin thêm một chút.
"Vậy tại sao trên mạng lại xuất hiện nhiều fan CP của cậu và Vân Tinh vậy?" Trì Hi Văn vẫn chưa từ bỏ ý định.
Đoàn Tri Diễn cười khẽ một tiếng, anh không trả lời Trì Hi Văn, mà hỏi ngược lại: "Trì Hi Văn, tại sao cậu không muốn nhìn thấy fan CP của tớ và Vân Tinh?"
Nói thật, đúng là Trì Hi Văn đã không suy nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc.
Nhưng khi nghe Đoàn Tri Diễn hỏi vậy, Tri Hi Văn không hề suy nghĩ mà bật thốt lên——
"Đương nhiên là vì tớ muốn tốt cho Vân Tinh."
"Cậu sẽ nói là vì cậu muốn tốt cho Vân Tinh."
Hai người cùng lên tiếng.
Trì Hi Văn sửng sốt trong chớp mắt, sao Đoàn Tri Diễn lại biết mình muốn nói gì: "Không, cậu..."
"Tốt cho Vân Tinh, vậy thì càng phải xào CP cho em ấy và tớ chứ?" Đoàn Tri Diễn cắt lời Trì Hi Văn.
Trì Hi Văn nhíu mày, còn định nói gì đó, đã nghe Đoàn Tri Diễn nói tiếp: "Tuy bây giờ Vân Tinh cũng đã khá nổi tiếng, nhưng dù sao em ấy cũng vừa debut không lâu, độ hot liên quan đến bản thân cũng không cao. Bây giờ em ấy cũng chỉ có một bộ phim mạng đang đợi chiếu, nhưng một tháng nữa «Yêu Thầm» mới đóng máy, từ lúc đóng máy đến lúc chiếu, ít nhất cũng phải chờ hai tháng nữa, trong khoảng thời gian ấy cậu định dùng cái gì để Trì Vân Tinh vẫn giữ được độ hot?"
"Dĩ nhiên tớ biết cậu đã chuẩn bị cho Vân Tinh rất nhiều tài nguyên, trong đó có rất nhiều gameshow tốt. Nhưng độ hot của gameshow cũng có hạn, sau khi chương trình kết thúc, độ hot cũng không kéo dài quá lâu. Mà bây giờ Vân Tinh đang là sinh viên năm 3, em ấy cố lắm cũng chỉ có thể nhận được hai gameshow, một khi vượt quá con số này, Vân Tinh sẽ không có đủ thời gian để nghỉ ngơi."
"Nhưng nếu không nhận nhiều gameshow và những quảng cáo khác, thì trong hai tháng này, độ hot của Vân Tinh nhất định sẽ giảm đi rất nhiều."
"Nhưng nếu Vân Tinh và tớ xào CP thì sao? Cậu cũng hiểu fan CP rồi đấy, có thể không cần tác phẩm trong thời gian dài, chỉ cần thỉnh thoảng hai bên tương tác với nhau, đề tài lại xuất hiện. Hơn nữa nhiều khi còn không cần hai bên tương tác, fan CP cũng sẽ tự tìm niềm vui. Tiểu thuyết đồng nhân, hình đồng nhân, video cắt ghép, cho dù là gì thì đều sẽ có độ hot."
Đoàn Tri Diễn tổng kết: "Cho nên, dù Vân Tinh có thật sự xào CP với tớ, với em ấy mà nói là trăm lợi mà không hại. Vậy rốt cuộc là cậu đang lo lắng cái gì?"
Trì Hi Văn lại rơi vào trầm mặc.
Những lời Đoàn Tri Diễn nói đương nhiên Trì Hi Văn cũng biết, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn luôn cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy Trì Hi Văn mãi mà vẫn không lên tiếng, Đoàn Tri Diễn bỗng cười khẽ một tiếng, trêu chọc hắn: "Hay là, cậu sợ như khi còn bé, Vân Tinh lúc nào cũng thân thiết với tớ hơn, không quan tâm đến cậu?"
Trì Hi Văn chợt sửng sốt, sau đó mặt chợt đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: "Tớ sợ?! Tớ có gì mà sợ? Tớ mới là anh ruột của Vân Tinh! Em ấy chỉ có một người anh là tớ thôi! Tớ sợ cái gì?"
Đoàn Tri Diễn cười khẩy: "Ồ, phải không nhỉ?"
Hôm nay lại là một ngày Trì Hi Văn không muốn nói chuyện với anh nữa, chỉ nói một câu "Tớ lười nói chuyện với cậu" rồi vội vàng cúp máy.
Lúc cúp máy, Trì Hi Văn thậm chí còn nghe được tiếng cười từ bên kia.
Trì Hi Văn: "..."
Chắc kiếp trước hắn thiếu nợ Đoàn Tri Diễn thì phải, chứ sao kiếp này hắn lại gặp phải đồ chó Đoàn Tri Diễn này chứ?
Thời gian không còn sớm, có rất nhiều nhân viên trong công ty đều đã tan làm rồi.
Trì Hi Văn ngồi ở phòng làm việc cẩn thận suy nghĩ những gì mà Đoàn Tri Diễn nói.
Không thể không thừa nhận, Đoàn Tri Diễn nói đúng, Vân Tinh và anh xào CP là chuyện trăm lợi không có hại, hơn nữa Vân Tinh còn có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Trì Hi Văn còn định sắp xếp cho Trì Vân Tinh hai gameshow, bây giờ xem ra tham gia một chương trình là đủ rồi.
Chỉ là——
Trì Hi Văn nhớ đến câu cuối của Đoàn Tri Diễn, hắn muốn nổi cáu.
Hắn sợ cái gì mà sợ?
Hắn có gì mà phải sợ!
Trì Hi Văn càng nghĩ càng giận, lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Trì Vân Tinh: [Vân Tinh! Em phải nhớ kỹ, em chỉ có một mình anh là anh trai thôi!]
[Đoàn Tri Diễn là chó, em đừng quan tâm đến cậu ấy!]
Lúc Trì Vân Tinh nhận được tin nhắn, vừa khéo cậu còn đang đọc kịch bản.
Đọc tin nhắn gửi đến đầu tiên của Trì Hi Văn, Trì Vân Tinh có hơi ngơ ngác, ngay sau đó cậu mới thấy tin nhắn tiếp theo.
Thấy ba chữ "Đoàn Tri Diễn" trên màn hình, trong lòng Trì Vân Tinh chợt căng thẳng, cậu không chút suy nghĩ, nhanh tay chụp màn hình, gửi qua cho Đoàn Tri Diễn.
[? Anh Tri Diễn, anh với anh trai em lại làm sao nữa vậy?]
Đoàn Tri Diễn trả lời rất nhanh: [Không có gì, em cứ xem như anh trai em lên cơn điên đi.]
Trì Vân Tinh: "..."
[Rốt cuộc là có chuyện gì?]
Đoàn Tri Diễn hỏi: [Em muốn biết thật à?]
Trì Vân Tinh trả lời: [Dạ.]
Giây tiếp theo, điện thoại của Trì Vân Tinh vang lên tiếng chuông, người gọi đến là Đoàn Tri Diễn.
Tim Trì Vân Tinh đập nhanh một nhịp, cậu do dự hai giây mới nhấn nghe điện thoại.
"A lô?"
"Ăn cơm chưa em?" Giọng nói lười biếng của Đoàn Tri Diễn vang lên.
Trì Vân Tinh cảm thấy như có một sợi lông chim nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve tim mình, có hơi ngứa.
Cậu gật đầu một cái, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều: "Dạ, em ăn rồi. Anh Tri Diễn thì sao?"
Đoàn Tri Diễn liếc nhìn Hà Du vừa bước vào phòng bệnh, cười trả lời: "Anh cũng ăn rồi."
Hà Du thấy Đoàn Tri Diễn đang nghe điện thoại, rón rén đặt hộp đồ ăn lên bàn xong rồi rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Đoàn Tri Diễn mới cười nói: "Em muốn biết anh của em và anh lại xảy ra chuyện gì à?"
Trì Vân Tinh nhỏ giọng đáp: "Dạ."
Đoàn Tri Diễn nhớ đến bức hình mà Trì Vân Tinh gửi qua, khóe miệng chợt hơi nhếch lên: "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, Weibo anh đăng lúc chiều bị cậu ấy nhìn thấy, cậu ấy bất mãn với anh."
"Weibo..." Trì Vân Tinh chỉ nói hai chữ, còn chưa nói hết câu thì đã khựng lại, bởi vì cậu cũng nhớ ra mấy thứ mà mình nhìn thấy lúc chiều.
Khó khăn lắm Trì Vân Tinh mới quên được nó, bây giờ nó lại ào ạt xâm chiếm tâm trí cậu.
Đặc biệt là câu nói kia—— "Ban ngày gọi em trai, ban đêm em trai gọi."
Mặt Trì Vân Tinh hơi đỏ lên, vết đỏ trên làn da trắng nõn dần hướng xuống dưới, cuối cùng khuất sau lớp quần áo.
Đoàn Tri Diễn kiên nhẫn chờ trong giây lát, không thấy Trì Vân Tinh nói gì, anh đoán cậu lại xấu hổ rồi.
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, đột nhiên hỏi: "Sao vậy, Vân Tinh cũng có ý kiến với Weibo anh đăng lúc chiều à? Anh còn biết là em chưa chia sẻ Weibo của anh nữa."
Trì Vân Tinh: "..."
Anh cũng biết là em có ý kiến à!
Tất nhiên, những lời oán trách này Trì Vân Tinh chỉ để trong lòng, lúc nói ra lại trở thành: "Không có, em chỉ quên mất thôi."
Đoàn Tri Diễn nhỏ giọng nói: "Nói dối."
Trì Vân Tinh cũng không phản bác, bởi vì cậu đang nói dối thật.
"Được rồi." Đoàn Tri Diễn nói: "Em không muốn chia sẻ thì không cần chia sẻ, em đã nghĩ ra mình phải trả lời anh trai em thế nào chưa?"
Trì Vân Tinh thành thật trả lời: "Chưa nghĩ ra ạ."
Thật ra dựa theo suy nghĩ của Trì Vân Tinh thì sẽ hùa theo Trì Hi Văn, dù sao Trì Hi Văn dễ giận nhưng cũng dễ nguôi, bình thường chỉ cần hùa theo hắn một chút, hắn sẽ không giận nữa.
Đoàn Tri Diễn nghe vậy thì cong môi: "Vậy em nói theo anh nhé?"
"Dạ?" Trì Vân Tinh tò mò: "Nói thế nào ạ?"
Đoàn Tri Diễn cười càng tươi hơn: "Em trả lời: Được, anh yên tâm, em chỉ có một mình anh là anh trai thôi. Còn Đoàn Tri Diễn—— " Đoàn Tri Diễn hơi dừng lại, sau đó anh mới nói tiếp: "Anh ấy và anh không giống nhau, anh ấy là anh yêu."
"Nói như vậy, Vân Tinh thấy thế nào?"
Trì Vân Tinh ngơ ra mấy giây mới nhận ra Đoàn Tri Diễn đang nói gì, nếu như vừa nãy Trì Vân Tinh chỉ mặt đỏ tim đập nhanh mà thôi, thì bây giờ cậu lại cảm thấy cả người mình đang nóng lên.
Đoàn Tri Diễn sao anh có thể nói những lời này được cơ chứ!
Trì Vân Tinh ngại không chịu được, cũng không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát cúp máy.
Nghe âm báo từ trong điện thoại vang lên, Đoàn Tri Diễn sửng sốt chừng vài giây, sau đó bật cười thành tiếng.
Bác sĩ mở cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng cười của anh.
"Xem ra hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt nhỉ?" Bác sĩ cười nói.
Đoàn Tri Diễn tắt điện thoại, gật đầu một cái: "Vâng."
Bác sĩ liếc mắt nhìn hộp cơm: "Còn chưa ăn cơm sao?"
Đoàn Tri Diễn đặt điện thoại xuống, đứng lên nói: "Có ăn hay không cũng không sao, bây giờ có thể bắt đầu điều trị rồi."
Bác sĩ hơi kinh ngạc, sau đó là nhớ ra chuyện gì: "Vừa nãy Vân Tinh gọi điện cho cậu à?"
Người có thể nói chuyện với Đoàn Tri Diễn lâu như vậy, bác sĩ cũng chỉ biết mỗi người mà Đoàn Tri Diễn gọi là Vân Tinh thôi.
Đoàn Tri Diễn cười: "Là em ấy."
Vẻ mặt của bác sĩ cũng thả lỏng rất nhiều: "Bảo sao, vậy được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu." Vừa nói ông ấy vừa nhìn Đoàn Tri Diễn, cười nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy kế hoạch điều trị lúc trước tôi đưa cho cậu có hơi dài rồi, bây giờ tình trạng của cậu rất tốt..."
"Vẫn nên làm cho xong việc điều trị." Đoàn Tri Diễn nói: "Tôi chỉ có thời gian một tuần thôi, phải làm phiền bác sĩ rồi."
Bác sĩ biết nỗi băn khoăn của anh, cũng chỉ gật đầu: "Được."
Ông ấy là chuyên gia tâm lý của Đoàn Tri Diễn, cho nên ông xem như cũng biết rõ về anh, ông biết Đoàn Tri Diễn đang nghĩ gì—— Đoàn Tri Diễn muốn mau khỏe, sau đó được ở bên cạnh người mình thương.
––––––––––––
Sau khi Trì Vân Tinh bình tĩnh lại, đầu óc vẫn có hơi loạn, cũng không biết phải trả lời tin nhắn của Trì Hi Văn thế nào, vì vậy cậu quyết định dựa theo lời của Đoàn Tri Diễn, nhưng chỉ có câu đầu tiên thôi.
Câu sau Trì Vân Tinh không thể nào nhắn đi được!
Trì Hi Văn nhận được tin nhắn của Trì Vân Tinh thì rất vui, hắn còn lập tức chuyển cho Trì Vân Tinh hai vạn tệ.
[Bữa khuya hôm nay anh bao!] Trì Hi Văn vô cùng thoải mái.
Trì Vân Tinh cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không khách sáo với Trì Hi Văn, sau khi nhận lì xì xong, cậu lại chụp màn hình chuyển cho Đoàn Tri Diễn.
[Em trả lời theo ý anh này, anh ấy cho em một bao lì xì, em mời anh ăn khuya nhé?]
Không biết có phải do trễ quá rồi không, Đoàn Tri Diễn không xem tin nhắn.
Trì Vân Tinh chờ chừng nửa tiếng, cơn buồn ngủ ập đến, cậu cũng không biết mình đã ngủ lúc nào.
Lúc Đoàn Tri Diễn đọc được tin nhắn đã là hai giờ sáng.
[Hôm nay cũng muộn rồi, để ngày mai nhé, anh vừa bận công việc xong, phải đi nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon.]
Lúc Trì Vân Tinh đọc được tin nhắn đã là tám giờ sáng hôm sau, hôm nay là ngày đi học chính thức, cho nên cậu dậy rất sớm.
[Được, em phải đi học rồi, khi nào tan học em sẽ nhắn tin cho anh!]
Dù sao hôm qua Trì Vân Tinh cũng vừa lên hot search, để tránh xảy ra chuyện gì bất ngờ, cho nên có hai vệ sĩ đi theo phía sau cậu.
Nhưng dù như vậy, đến lúc nghỉ giữa giờ, Trì Vân Tinh vẫn bị bạn học vây lấy.
Chỉ là bọn họ không phải đến để hỏi chuyện Trì Vân Tinh, dù sao bọn họ cũng hiểu, thứ bọn họ muốn biết là hot search hôm qua có nói về quan hệ giữa cậu và Đoàn Tri Diễn.
"Trì Vân Tinh, tớ xin cậu, tớ tò mò chết mất, có thể nói cho bọn tớ biết không?"
"Bọn mình đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài đâu!"
"Thật đó!"
...
Chu Bình thấy vậy, không nhịn được nói: "Ai mà tin mấy cậu sẽ không nói chuyện này ra ngoài chứ!"
Lão Ngụy cũng nói theo: "Có gì đâu mà nhiều chuyện thế, hôm qua bọn tôi cũng đi ăn cơm với nhau này, chỉ là quan hệ bạn bè thôi!"
"Đúng đúng đúng, mấy cậu đừng có bu đông như vậy nữa, sắp đến giờ học rồi!" Lão Trương lên tiếng đuổi người.
Tính tình của Trì Vân Tinh rất tốt, vẫn cười giải thích với họ: "Tớ và anh Tri Diễn... Là bạn bè thôi." Lúc nói đến đây, Trì Vân Tinh cảm thấy hơi chột dạ.
Sau đó lại có người hỏi: "Vậy ảnh đế Đoàn nói anh ấy là trúc mã của cậu là sao vậy?"
"Trúc mã?" Trì Vân Tinh cười cười: "Nói tớ và anh Tri Diễn là trúc mã, chẳng thà nói anh ấy và anh trai tớ là trúc mã thì đúng hơn."
"Thì ra là vậy."
"Vậy trên mạng đồn quan hệ giữa cậu và ảnh đế Đoàn là thế kia, cũng là giả hả?"
Trì Vân Tinh hơi khựng lại, nhưng cậu vẫn bình tĩnh trả lời: "Giả đó."
Tất nhiên, cũng sắp trở thành sự thật rồi.
Có người trong đám bạn học vây quanh chợt thở dài, nghe ra có hơi tiếc nuối.
Tiếng chuông vào học vang lên, đám bạn học cũng nhanh chóng tản đi.
Trì Vân Tinh thừa dịp mọi người đi rồi, mới cúi đầu lấy điện thoại ra, liếc nhìn wechat.
Đoàn Tri Diễn vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Còn chưa dậy sao?
Trì Vân Tinh hơi xoắn xuýt, lại gửi cho Đoàn Tri Diễn một tin nhắn: [Anh Tri Diễn, anh đã dậy chưa?]
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng Đoàn Tri Diễn vẫn không trả lời.
Đợi đến khi Trì Vân Tinh học xong cũng đã đến trưa rồi.
Lúc này tin nhắn của Đoàn Tri Diễn mới đến: [Xin lỗi, anh vừa ngủ dậy.]
Lúc nhắn tin, Đoàn Tri Diễn vừa điều trị xong, tay cầm điện thoại còn đang đổ mồ hôi.
Hà Du liếc nhìn cảm thấy hơi không đành lòng: "Anh Đoàn, anh phải nhắn gì thế, không thì để tôi giúp anh nhé?"
Đoàn Tri Diễn để điện thoại xuống, lắc đầu, giọng nói có hơi yếu ớt: "Không cần... Tôi tự làm được."
Hà Du thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Trì Vân Tinh nhận được tin nhắn, khóe miệng lập tức cong lên.
[Anh ăn cơm chưa?]
Hôm nay Đoàn Tri Diễn nhắn tin không nhanh như lúc trước, chắc đang bận gì đó.
[Chưa, em ăn rồi hả?]
Trì Vân Tinh: [Em cũng chưa ăn, hôm nay em không có tiết, buổi chiều cũng không bận gì.]
Trì Vân Tinh thấp thỏm nhấn gửi tin nhắn.
Đoàn Tri Diễn có thể hiểu ý của cậu không? Hay cậu nên nói dễ hiểu hơn một chút?
Tim Trì Vân Tinh đập nhanh hơn, đợi chừng hai phút, Đoàn Tri Diễn mới nhắn tin lại.
[Xin lỗi em, Vân Tinh, dạo này anh hơi bận.]
[Em muốn ăn gì, anh bảo Hà Du mang đến cho em nhé?]
Đoàn Tri Diễn hiểu ý của Trì Vân Tinh, nhưng anh lại không có thời gian để gặp Trì Vân Tinh ăn cơm.
Trì Vân Tinh cảm thấy hơi mất mát.
[Không sao, không sao!]
[Không cần làm phiền đến anh Hà Du đâu, em về nhà ăn là được. Hôm qua em có ở nhà xem kịch bản mà anh đưa rồi, vừa hay hôm nay em có thể về đọc hết.]
Một lúc lâu sau, Đoàn Tri Diễn mới nhắn lại: [Được, đọc xong thì nói với anh.]
Trì Vân Tinh cũng nhắn được.
Kịch bản «Thế Tội» không có quá nhiều thoại, nhưng vì logic của bộ hết sức chặt chẽ, tình tiết liên kết từng cái một, cho nên Trì Vân Tinh đọc hơi chậm.
Chừng mười giờ tối, cuối cùng Trì Vân Tinh cũng đọc xong.
Trì Vân Tinh ngồi trước bàn đọc sách, thật lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần.
Câu chuyện này thật sự quá xuất sắc!
Đặc biệt là kết cục xoay chuyển quá bất ngờ không kịp đề phòng, Trì Vân Tinh cảm thấy ớn lạnh cả người.
Không ngờ hung thủ lại là người nhìn dịu dàng vô hại nhất!!!
Trì Vân Tinh ngơ ngác hồi lâu, mới cầm điện thoại lên, không chút suy nghĩ gọi điện video cho Đoàn Tri Diễn.
Tiếng chuông reo lên rất lâu, ngay khi Trì Vân Tinh nghĩ Đoàn Tri Diễn đang bận, cuối cùng cũng có người nhận nghe, nhưng trên màn hình của Trì Vân Tinh chỉ là một mảnh đen kịt, chỉ có thể dựa vào màn hình phản chiếu qua điện thoại, mơ hồ thấy dáng vẻ gương mặt của người đàn ông.
Trì Vân Tinh hơi sửng sốt: "Anh Tri Diễn?"
"Ừ, anh đây." Giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp: "Chiều nay quay phim có hơi mệt, vừa mới nghỉ ngơi, còn chưa mở đèn, Vân Tinh không để ý chứ?"
Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm màn hình trong chốc lát, nói không để ý thì là giả.
Cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng hôm qua vừa gặp Đoàn Tri Diễn, nhưng hôm nay vẫn muốn gặp anh nữa.
"Không sao." Trì Vân Tinh nói, lúc này cậu chỉ có thể an ủi bản thân, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng ít nhất vẫn có thể nghe được tiếng.
Đương nhiên Đoàn Tri Diễn cũng nhận ra Trì Vân Tinh cảm thấy buồn, anh nhẹ nhàng nói: "Ngày mai nhé, anh sẽ tìm cơ hội để gọi video cho em được không?"
Trì Vân Tinh không ngờ Đoàn Tri Diễn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu như vậy, cậu chợt thẹn thùng: "Không cần đâu! Em gọi video cho anh không phải vì muốn nhìn anh, em chỉ muốn nói chuyện với anh về kịch bản thôi."
Đoàn Tri Diễn xứng đáng là người bắt trọng điểm nhanh nhất: "Không phải vì muốn nhìn anh?"
Trì Vân Tinh: "..."
Tai của Trì Vân Tinh trong màn hình chợt đỏ lên rất dễ nhận ra.
Đoàn Tri Diễn bật cười một tiếng.
Mặt Trì Vân Tinh cũng đỏ theo, thấy cậu chuẩn bị tắt video, Đoàn Tri Diễn vội vàng nói: "Em không muốn nhìn anh, nhưng anh muốn nhìn em, nên Vân Tinh đừng tắt video được không?"
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, khiến Trì Vân Tinh lập tức mềm lòng.
Cậu ngượng ngùng một lúc, mới nhỏ giọng bảo được, sau đó xấu hổ nhìn sang chỗ khác.
Đoàn Tri Diễn cười càng tươi hơn, anh chợt ngồi dậy, rút tờ khăn giấy, lau đi mồ hôi đổ trên trán.
Sau khi nhìn thấy Trì Vân Tinh, những đau khổ mà anh vừa chịu đựng đã hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Đoàn Tri Diễn hỏi Trì Vân Tinh cảm thấy thích nhân vật nào trong kịch bản.
Nhắc đến kịch bản, Trì Vân Tinh cũng tạm thời quên đi xấu hổ, cậu không ngừng ríu rít nói suy nghĩ của mình, cuối cùng mới nói về nhân vật mà mình thích nhất.
"Em khá thích nhân vật anh trai." Trì Vân Tinh nói: "Tuy nhân vật người anh trai này, ngay từ đầu rất khó để khiến người ta có hảo cảm, nhưng khúc sau nhân vật này thật quá ngầu!"
"Hơn nữa em cảm thấy, trừ hung thủ ra, nhân vật này có sự tương phản rất lớn."
Đoàn Tri Diễn đã xem xong kịch bản kia từ lâu, anh cười gật đầu: "Ừ, đúng là vậy, thấy em khen ngợi nhân vật anh trai kia như vậy, em muốn đóng nhân vật anh trai à?"
Trì Vân Tinh hơi chần chừ, lại lắc đầu nói: "Mặc dù em thích nhân vật anh trai này, nhưng nhân vật này có tính khiêu chiến quá lớn, em sợ em không diễn tốt."
"Vậy em đóng vai em trai đi." Đoàn Tri Diễn cười.
Trì Vân Tinh: "Hả? Em có thể diễn tốt nhân vật em trai sao? Nhân vật này rất khó, em..."
Đoàn Tri Diễn: "Có anh ở đây mà em lo lắng cái gì?"
Trì Vân Tinh: "..."
Cũng đúng.
Có Đoàn Tri Diễn làm giáo viên miễn phí ở đây, cậu thật sự không cần phải lo lắng gì cả.
Giống như... Lúc đóng phim «Yêu Thầm» vậy.
Nghĩ đến đây, Trì Vân Tinh cảm thấy cả người nóng lên.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, lại chúc nhau ngủ ngon rồi nghỉ ngơi.
Những ngày sau đó, Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn đều sẽ gọi video với nhau, chỉ là đa phần đều là Trì Vân Tinh mở video, còn bên Đoàn Tri Diễn thì đen kịt một mảnh.
Khoảng thời gian này dường như Đoàn Tri Diễn thật sự rất bận, anh trả lời tin nhắn của Trì Vân Tinh rất chậm, thời gian nói chuyện cũng rất cố định.
Trong lòng Trì Vân Tinh rất tò mò rốt cuộc Đoàn Tri Diễn đang bận quay gì.
Hôm nay Trì Vân Tinh không nhịn được nữa nên đã hỏi anh.
Đoàn Tri Diễn cười hỏi: "Vân Tinh muốn biết à?"
Trì Vân Tinh không chút do dự gật đầu, mặc dù có hơi ngại, nhưng cậu vẫn nói ra: "Em... Chúng ta đã không gặp nhau một tuần rồi."
Mặc dù bọn họ vẫn chưa yêu nhau, nhưng Đoàn Tri Diễn đã nói chuyện mập mờ như vậy, Trì Vân Tinh cảm thấy bản thân nói như thế, chắc cũng không quá mức.
Đoàn Tri Diễn sửng sốt hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Vân Tinh nhớ anh à?"
Gò má Trì Vân Tinh đỏ ửng.
Cậu muốn nói không, nhưng lời nói ra lại là: "Có, một chút xíu thôi." Cuối cùng cậu còn luống cuống bổ sung thêm: "Chẳng lẽ anh không nhớ em hả?"
Đoàn Tri Diễn cười nhẹ một tiếng, thẳng thắn hơn Trì Vân Tinh nhiều: "Nhớ, anh rất nhớ em."
Mỗi ngày đều muốn sớm được gặp em, bởi vì lần gặp kế tiếp, anh sẽ không rời đi nữa, sẽ luôn ở bên cạnh em, lúc nhớ em có thể lập tức xuất hiện trước mặt em, ôm chặt lấy em, hôn em.
Cũng có thể dựa sát đến gần tai em, nhỏ giọng nói thích em.
Ánh mắt Đoàn Tri Diễn trở nên dịu dàng, nhìn chằm chằm người trong màn hình hồi lâu, anh mới cười nói: "Vân Tinh, mai là sinh nhật anh, anh sẽ đến nhà đón em."
Tim Trì Vân Tinh chợt run lên, cậu bỗng nhiên nhớ đến lời hứa Đoàn Tri Diễn đã từng nói với mình.
"Ngày, ngày mai..."
"Được không em?" Đoàn Tri Diễn dịu dàng hỏi.
Trì Vân Tinh không từ chối được, tim cậu đập rất nhanh, trong mắt đều là tình yêu không thể kìm nén.
Cậu trả lời một cách trịnh trọng: "Được ạ."
––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói: Hehe đếm ngược thời gian trai già ăn bé thỏ còn một ngày.