Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 51: Sân vườn khác

Trì Vân Tinh gần như là bật dậy khỏi ghế, đứng lên xong thì liên tục lùi về sau tận mấy bước mới đứng vững được.

 

Đoàn Tri Diễn quay đầu nhìn người đứng trước cửa sổ sát đất, mày chợt nhíu lại, giọng điệu hơi bất lực: "Mẹ nói với con là mai đến, không phải hôm nay."

 

Người phụ nữ ấy hất mái tóc ra phía sau, cười nói: "Không phải tại mẹ nhớ con sao? Nhưng cũng may là mẹ đến vào hôm nay, nếu không thì..."

 

Bà ấy không nói hết câu nhưng ngập tràn sự trêu ghẹo.

 

Đoàn Tri Diễn biết bà ấy hiểu lầm, lập tức cảm thấy đau đầu, anh ấn huyệt thái dương một lát rồi mới nói: "Chúng con đang tập diễn với nhau, còn nữa, mẹ dọa Vân Tinh sợ rồi."

 

Dụ Thu vốn định nói là bà ấy không tin là diễn đâu, nhưng sau khi nghe thấy hai chữ "Vân Tinh" thì sự chọc ghẹo trong mắt bà ấy chợt mất sạch, bà ấy khó tin nhìn Trì Vân Tinh bên cạnh, giọng nói run rẩy lộ rõ: "Con nói là..."

 

Đoàn Tri Diễn đứng dậy, vỗ nhẹ lên lưng Trì Vân Tinh vẫn còn hơi cứng đờ, giới thiệu cho Dụ Thu: "Em ấy là Vân Tinh." Dừng một lát, anh lại nhìn sang Trì Vân Tinh, giọng điệu dịu dàng hơn, mang theo ý an ủi: "Bà ấy là mẹ anh, xin lỗi vì đã làm em sợ."

 

Lúc này Trì Vân Tinh mới khôi phục tinh thần từ trong cơn hoảng sợ, Đàm Dao từng nhắc Dụ Thu với Trì Vân Tinh nên cậu biết bà ấy. Cậu ngước mắt quan sát người phụ nữ trước mặt mới phát hiện Dụ Thu trông hơi quen, như đã từng gặp ở đâu đó rồi.

 

"Dì Dụ." Trì Vân Tinh hít nhẹ một hơi, chào Dụ Thu trước.

 

Bỗng dưng đôi mắt Dụ Thu ửng đỏ.

 

Bà ấy gần như là chạy qua ôm chầm lấy Trì Vân Tinh, giọng nói run lên: "Vân Tinh, cuối cùng cục cưng Vân Tinh của dì cũng quay về rồi..."

 

Trì Vân Tinh bị bà ấy ôm không kịp đề phòng, hơi lúng túng nhìn Đoàn Tri Diễn bên cạnh.

 

Đoàn Tri Diễn thấy nhức đầu, thò tay kéo Dụ Thu ra: "Mẹ, mẹ đừng làm Vân Tinh sợ nữa."

 

Dụ Thu nghe vậy bèn vội vàng buông tay ra, đôi mắt khá giống Đoàn Tri Diễn đong đầy nước mắt, hơi có lỗi nhìn Trì Vân Tinh: "Xin lỗi Vân Tinh, dì kích động quá, không làm con sợ chứ?"

 

Không thể phủ nhận rằng Trì Vân Tinh đã thật sự bị dọa sợ, nhưng cậu lại lắc đầu: "Không ạ."

 

Đôi mắt đỏ hoe của Dụ Thu lại càng đỏ hơn.

 

Bà ấy giơ tay kéo tay Trì Vân Tinh lên xuống quan sát tỉ mỉ, giọng nói vương chút nghẹn ngào: "Nghe nói Vân Tinh của chúng ta trở về từ lâu rồi nhưng dì cứ bận việc mãi, gần đây mới rảnh để về... Chớp mắt, Vân Tinh đã lớn thế này rồi..."

 

Nói xong, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt bà ấy.

 

Đoàn Tri Diễn liếc thấy cảnh này, biết chỉ có thể dừng bài học hôm nay tại đây thôi.

 

Anh cầm kịch bản lên, nói với hai người họ: "Vào nhà trước đã."

 

Dụ Thu gật đầu, kéo Trì Vân Tinh đi vào trong.

 

Đoàn Tri Diễn đi phía sau, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Hi Văn: [Mẹ tớ về rồi.]

 

––––––––––––

 

Dụ Thu về là chuyện lớn, sau khi Đàm Dao nhận được tin, cả việc của công ty cũng mặc kệ, lái xe chạy thẳng đến nhà Đoàn Tri Diễn.

 

Gặp được Dụ Thu, mắt của Đàm Dao cũng đỏ hoe: "Cậu lại gầy đi rồi."

 

Dụ Thu tiến lên ôm lấy Đàm Dao, lắc đầu nói: "Không gầy mà, gầy chỗ nào đâu? Trái lại là cậu đấy, có phải dạo này công ty bận quá không, quầng thâm mắt đậm thêm rồi này!"

 

Không chờ Đàm Dao trả lời, Dụ Thu lại khàn giọng nói: "Lúc nãy mới nhìn tớ đã thấy Vân Tinh trông hơi quen, vẫn là Tri Diễn nói với tớ thằng bé là Vân Tinh... Thật tốt quá, tìm lại được Vân Tinh của chúng ta rồi..."

 

Cảm xúc của hai người đều hơi kích động, ngồi xuống sô pha, chủ đề nói chuyện chỉ xoay quanh Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn cũng ngồi xuống đối diện, thỉnh thoảng cũng nói vài câu.

 

Trò chuyện khoảng gần một tiếng đồng hồ, Trì Lăng gọi đến nói đã đặt chỗ bên ngoài rồi, bảo họ đi ăn cơm chung.

 

Giờ đây tâm trạng của Dụ Thu đã bình tĩnh hơn, nghe vậy thì không nhịn được hỏi Đàm Dao: "Cậu và ông ấy..."

 

Đàm Dao vội vàng đưa mắt ra hiệu cho bà ấy.

 

Dụ Thu bỗng chốc im miệng.

 

Trì Vân Tinh đang trả lời tin nhắn của Trì Hi Văn nên không chú ý cuộc đối thoại của họ.

 

Đàm Dao thở phào một hơi.

 

Dụ Thu nhíu mày, nói nhỏ: "Chưa nói hả?"

 

Đàm Dao khẽ lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi bà mới nói: "Qua một khoảng thời gian nữa đi."

 

Dụ Thu cũng không hỏi nữa.

 

Đàm Dao lái xe qua, Dụ Thu theo lẽ tự nhiên mà lên xe của Đàm Dao, tiện thể gọi Trì Vân Tinh lên chung.

 

Đoàn Tri Diễn vốn cũng muốn lên theo nhưng anh còn chưa kịp đến gần thì đã nghe Dụ Thu nói: "Con tự lái xe đi đi, lần này nhà mình đi ăn tiệc gia đình, con đừng lôi paparazzi đến!"

 

Đàm Dao chợt cười: "Đâu ra nhiều paparazzi thế chứ?"

 

Dụ Thu không tán thành lắc đầu: "Tại cậu chưa thấy thôi, lúc trước có lần thằng bé cứ đòi đưa tớ đến sân bay, tớ bị fan của thằng bé vây kín suýt trễ chuyến bay."

 

Lúc nói lời này, Dụ Thu cực kỳ kiêng kị.

 

Trì Vân Tinh nghe xong cũng không gồng nổi nữa, khóe môi cong lên, còn chớp mắt nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Đoàn Tri Diễn trưng ra vẻ bất lực, anh cũng không lên xe theo nữa mà chỉ nói: "Cũng được, con lái xe qua, tối còn có thể chở mẹ về."

 

––––––––––––

 

Sau khi hai nhà gặp nhau, ai cũng rất vui vẻ.

 

Vì kích động mà Dụ Thu uống hơi nhiều, bà ấy không thể chuốc say Trì Vân Tinh nên kéo Trì Hi Văn uống với mình.

 

Vẻ mặt của Trì Hi Văn lúc này như một khuôn đúc ra với Đoàn Tri Diễn, Trì Vân Tinh thật sự không nhịn nổi nữa, chỉ có thể bụm miệng cười.

 

Tuy Trì Hi Văn có tửu lượng tốt nhưng cũng chơi không lại trò xấu của Dụ Thu, bà ấy cứ nói Trì Hi Văn là đàn ông, mà đàn ông thì uống hai ly, phụ nữ thì một ly.

 

Hết cách, Trì Hi Văn chỉ đành nhìn Đoàn Tri Diễn cầu cứu.

 

Đoàn Tri Diễn không hề có ý giải cứu bạn thân mà đứng lên nói: "Hôm nay tớ lái xe nên không thể uống rượu, cậu cố lên, tớ ra ngoài cho thoáng khí."

 

"Đoàn Tri Diễn——"

 

Còn tiếng gào thét của Trì Hi Văn ở sau lưng, Đoàn Tri Diễn chỉ coi như không nghe thấy.

 

Bên ngoài phòng riêng là một sân vườn riêng, lúc tối trời có đổ mưa lất phất, rơi lên hoa dành dành trồng trong sân vườn, mùi tươi mát của bùn đất bao bọc mùi hương ngọt ngào của hoa dành dành, ngửi thấy như hòa quyện vào tâm hồn.

 

Đoàn Tri Diễn ngồi lên chiếc ghế gỗ, không lâu sau lại có giọt mưa tí tách rơi xuống.

 

Trì Vân Tinh nghe bên ngoài có tiếng mưa, không kìm được cũng ra ngoài cho thoáng.

 

Đoàn Tri Diễn nghe tiếng quay lại, thấy là Trì Vân Tinh thì cong môi cười mỉm: "Vân Tinh, qua đây ngồi này."

 

Trì Vân Tinh gật đầu, đi qua tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Đoàn Tri Diễn.

 

Hai người không nói gì thêm mà chỉ im lặng ngồi đó ngắm mưa thật lâu, căn phòng sau lưng thỉnh thoảng còn vang lên mấy câu hùng hồn của Dụ Thu.

 

Gì mà "hôm nay không chuốc say Trì Hi Văn thì không về", "Trì Hi Văn cháu có được không vậy" vân vân.

 

Cứ mỗi lần như vậy thì Trì Hi Văn sẽ không ngừng xin tha, gì mà "dì Dụ con chịu thua", "dì thắng rồi", "con thật sự say rồi."

 

Mới đầu Trì Vân Tinh không coi đó là chuyện to tát gì, mãi đến khi cậu nghe thấy tiếng bàn ghế chuyển động rõ ràng và tiếng ly rượu rơi xuống sàn vang lên âm thanh vang dội.

 

Trì Vân Tinh bỗng thấy hơi lo, đang định đứng lên về phòng xem thử thì đột nhiên nghe Đoàn Tri Diễn nói: "Giờ em đã biết cách nhập tâm vào vai diễn chưa?"

 

Trì Vân Tinh ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Từ góc độ này, Trì Vân Tinh vừa hay có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và cả góc nghiêng gần như hoàn hảo của anh, còn Đoàn Tri Diễn thì vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước, dường như lông mi cũng vương chút hơi nước vì cơn mưa.

 

Bỗng dưng cậu nhớ lại chiều nay, cũng là trong sân vườn, chỉ có điều là sân vườn nhà Đoàn Tri Diễn. Nhớ đến hơi thở nóng hổi khi anh sáp lại gần và hương nước hoa nhè nhẹ trên người anh. Còn nụ hôn suýt soát kia nữa.

 

Trái tim Trì Vân Tinh chợt lỡ một nhịp, ngay giây sau lại bắt đầu điên cuồng đập mạnh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận