Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về
Chương 66: Một câu hỏi
Trì Hi Văn ngơ ngác nhìn Trì Vân Tinh chạy như bay về phía Đoàn Tri Diễn, rồi lại hết sức phấn khởi chạy lại mình.
"Anh ơi, đi thôi." Trì Vân Tinh cười xán lạn khoác tay Trì Hi Văn.
Trì Hi Văn im lặng một giây rồi không nhịn được nhìn Đoàn Tri Diễn sau lưng, hỏi Trì Vân Tinh: "Em nói gì với Tri Diễn vậy?" Sao chỉ mới đây đã vui tới vậy rồi?
Lúc nãy hắn đến còn chẳng thấy nụ cười trên mặt Vân Tinh tươi như lúc này.
Trái tim Trì Vân Tinh đập nhanh thình thịch, không chú ý đến biểu cảm hơi phức tạp trên mặt Trì Hi Văn, cậu mím môi, hơi kiềm chế nụ cười rồi mới vờ như bình tĩnh nói: "Không, không có gì ạ, tại em mới nhớ ra dạo này anh Tri Diễn chăm sóc em rất nhiều nên muốn quay lại nói cảm ơn anh ấy."
Trì Hi Văn: "..."
Nói dối.
Ánh mắt của Trì Hi Văn phức tạp, nhìn nụ cười trên môi Trì Vân Tinh, cuối cùng hắn vẫn chọn không vạch trần lời nói dối của cậu.
Chờ sau khi lên xe, Trì Hi Văn mới lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đoàn Tri Diễn: [Lúc nãy Vân Tinh đã nói gì với cậu?]
Một lát sau Đoàn Tri Diễn mới trả lời hắn: [Không có gì.]
Trì Hi Văn: [Cậu thấy tớ dễ lừa lắm à?]
Đoàn Tri Diễn: [Cậu có thể tự đi hỏi Vân Tinh.]
Trì Hi Văn: "..."
Nếu Vân Tinh chịu nói thì hắn còn đi hỏi Đoàn Tri Diễn hả?!
Vân Tinh với Đoàn Tri Diễn mới tiếp xúc với nhau được bao lâu, sao hai người họ lại có bí mật mà hắn không thể biết?
Trì Hi Văn thấy khó chịu, khó chịu cực kỳ.
Tắt điện thoại, hắn nghiêng đầu nhìn Trì Vân Tinh bên cạnh.
Trì Vân Tinh đang cầm điện thoại nhắn tin, lại còn cười.
Trì Hi Văn khẽ nhíu mày, vô thức lên tiếng hỏi: "Vân Tinh, đang nói chuyện với ai đấy?"
Trì Vân Tinh giật mình trông thấy, tắt màn hình điện thoại ngay, hơi thấp thỏm nhìn Trì Hi Văn: "Sao vậy anh?"
Trì Hi Văn: "..."
"Không có gì." Trì Hi Văn nói: "Anh chỉ hỏi chơi thôi, em đang nói chuyện với Tri Diễn à?"
Trì Vân Tinh lập tức phủ nhận: "Không ạ."
Vậy là có rồi.
Trì Hi Văn nhíu mày chặt hơn.
Rốt cuộc Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn có chuyện gì mà hắn không được biết chứ?
Bỗng dưng Trì Hi Văn nghĩ ra gì đó.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho thư ký.
Dù Trì Hi Văn không đóng phim nhưng suy cho cùng hắn cũng kinh doanh một công ty giải trí, nên hắn cũng biết được một số quy tắc ước định mà thành trong giới——
Ví dụ như sau khi hai diễn viên quay xong một bộ phim tình cảm thì phải cách hai tháng họ mới có thể gặp nhau.
Thư ký nhanh chóng gửi ảnh Trì Hi Văn cần đến.
Trì Hi Văn nhấn mở bức ảnh ra xem, tức đến nỗi ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.
Xem lại bức ảnh, bất ngờ lại là ảnh chụp Đoàn Tri Diễn và Trì Vân Tinh hôn nhau trong phim.
Trì Hi Văn hít sâu tận mấy hơi mà vẫn thấy giận.
Thằng chó Đoàn Tri Diễn này!
Vân Tinh mới có tí tuổi mà cậu ta cũng ra tay cho được!
Nếu để Trì Vân Tinh biết suy nghĩ lúc này của Trì Hi Văn, chắc chắn cậu sẽ cãi lại một câu, nói cậu đã mười chín tuổi rồi, thành niên được một năm rồi đấy.
Trì Hi Văn điều chỉnh lại cảm xúc khoảng hai phút rồi mới thoát khỏi khung trò chuyện với thư ký, nhấn mở Wechat của Đoàn Tri Diễn.
[Hai tháng không được đi gặp Vân Tinh! Có nghe chưa!!!]
[Con mẹ cậu...]
[:)]
Đoàn Tri Diễn: [?]
Trì Hi Văn gửi bức ảnh thư ký gửi, để lại lời nhắn: [Cậu thật không biết xấu hổ.]
Hiếm khi Đoàn Tri Diễn tốt tính: [Cái này là đang quay phim, với lại dù không phải tớ thì cũng sẽ là người khác thôi.]
Trì Hi Văn: [Tớ không quan tâm! Dù sao đi chăng nữa thì khoảng thời gian này cậu cũng không được đến tìm Vân Tinh!]
Đoàn Tri Diễn lười nói với Trì Hi Văn, quyết định không trả lời tin nhắn.
Trì Hi Văn vẫn tức, cũng biết lần này là hắn đuối lý, nhưng hắn tức chứ!
Em trai của hắn mới được bao lớn cmn đã bị trai già Đoàn Tri Diễn lừa mất nụ hôn đầu rồi!
Tức chết đi được! :)
Vẫn còn một điều làm Trì Hi Văn lo hơn nữa là đây là lần đầu Vân Tinh quay phim, lỡ như Vân Tinh nhập vai sâu quá thì làm sao bây giờ?
Trì Hi Văn càng nghĩ thì càng nhíu chặt mày hơn, lo lắng không thôi.
––––––––––––
Trì Vân Tinh luôn nói chuyện với Đoàn Tri Diễn trên đường về, dĩ nhiên cũng chẳng chú ý Trì Hi Văn bức bối bên cạnh.
Xe vừa dừng ở cổng là Đàm Dao và Trì Lăng đã cùng nhau ra đón.
"Vân Tinh!" Trì Lăng trông thấy Trì Vân Tinh thì rất vui, bước nhanh qua kéo Trì Vân Tinh ngắm nghía hồi lâu, mắt hơi đỏ lên: "Sao gầy đi rồi?"
Lúc này Đàm Dao cũng đi qua, nhìn chằm chằm đánh giá Trì Vân Tinh một lát, đau lòng nói: "Gầy đi chút, Vân Tinh của chúng ta vất vả rồi."
Cũng đã lâu lắm rồi Trì Vân Tinh không gặp Trì Lăng và Đàm Dao, nhất là Trì Lăng. Trước đây vì bà nội Trì và Trì Vân Tinh mà ông đã bỏ bê công việc ở nước ngoài để trở về, có rất nhiều việc ở công ty bị dồn lại mãi chưa được xử lý.
Khi Trì Vân Tinh đi quay phim thì ông mới rảnh về công ty.
Gặp được hai người, mắt Trì Vân Tinh cũng nóng lên, cười gọi: "Ba, mẹ."
Đàm Dao giơ tay xoa tóc Trì Vân Tinh, đáp lại một tiếng: "Được rồi, vào nhà trước, ngoài này trời nắng quá."
Trì Vân Tinh mỉm cười gật đầu, kéo tay Đàm Dao, hai người vừa đi vừa nói cười, trái lại Trì Lăng bị hai người bỏ lại phía sau nhíu mày nhìn Trì Hi Văn: "Sao vậy? Làm gì mà mặt ủ mày chau vậy?"
Đương nhiên Trì Hi Văn không thể nói cho Trì Lăng biết chuyện này được, thế là hắn tìm đại một cái cớ: "Không có gì ạ, chuyện trên công ty thôi đã xử lý xong rồi."
Trì Lăng gật đầu, nghĩ ngợi một lát rồi lại không nhịn được dặn dò: "Công ty có vấn đề không thể giải quyết thì có thể tìm ba bất cứ lúc nào, đừng trưng vẻ mặt đó ra trước mặt Vân Tinh."
Trì Hi Văn đang muốn nói rằng hắn đã như vậy suốt đường đi rồi, nhưng Trì Vân Tinh cứ cúi đầu trò chuyện với Đoàn Tri Diễn cả một đường, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, sao mà phát hiện?
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Ba yên tâm."
Ngay sau đó Trì Hi Văn nở một nụ cười tươi rói.
Trì Lăng chợt nhíu mày: "Giả quá, tự nhiên lên chút."
Trì Hi Văn: "..."
"Ba, anh, hai người mau vào ăn cơm!" Trì Vân Tinh và Đàm Dao đã vào nhà, nhận ra hai ba con vẫn chưa vào, Trì Vân Tinh bèn ra gọi.
"Tới ngay." Trì Lăng cười nói, xong cũng mặc kệ Trì Hi Văn, bước nhanh vào nhà.
Trì Hi Văn đứng tại chỗ hít sâu tận mấy hơi mới chỉnh xong biểu cảm, vào nhà theo Trì Lăng.
Biết hôm nay Trì Vân Tinh về nhà, Đàm Dao cũng không lên công ty, cố ý ở nhà chuẩn bị cơm canh nửa ngày trời.
Thấy cả bàn đều là món mình thích, Trì Vân Tinh ăn nhiều một chén.
Ăn xong trướng bụng quá nên cậu ngồi trên sô pha xoa bụng.
Đàm Dao thấy vậy vừa mắc cười vừa thương, bà vốn định sai Trì Hi Văn đi lấy thuốc tiêu hóa sang, nhưng Trì Vân Tinh lại nói không sao, cậu đi dạo tiêu thực là được.
Đàm Dao thấy mà lòng xót xa, bèn đi gọi điện thoại cho trợ lý nói dạo này công ty có việc gì thì cứ gửi tài liệu qua mail cho bà là được.
Nhân lúc Trì Vân Tinh còn chưa khai giảng, mấy hôm nay Đàm Dao phải ở bên Trì Vân Tinh.
Người có chung suy nghĩ với Đàm Dao còn có Trì Lăng và Trì Hi Văn.
Cũng chưa được mấy ngày nữa là Trì Vân Tinh vào học rồi, Trì Lăng suy tính để tiện cho Trì Vân Tinh đi học nên đã mua cho cậu một căn biệt thự.
Lần này Trì Hi Văn giành trước Đàm Dao, đặt cho Trì Vân Tinh một chiếc xe thể thao bản giới hạn.
Lúc Trì Vân Tinh và Trì Lăng cùng nhau đến ga-ra, sau khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu hồng thời thượng kia thì khóe miệng Trì Vân Tinh cứ giần giật liên tục.
Mà Trì Hi Văn thì cứ kéo Trì Vân Tinh hỏi: "Thế nào? Em thích không?"
Trì Vân Tinh không muốn phụ lòng tốt của Trì Hi Văn, chỉ có thể cười nói: "Đẹp lắm ạ."
Quay đầu, Trì Vân Tinh chụp một bức ảnh gửi cho Đoàn Tri Diễn.
[Anh của em tặng em một chiếc xe QvQ, nhưng mà em không dám lái ra ngoài.]
Có lẽ Đoàn Tri Diễn đang quay phim nên rất lâu sau mới trả lời tin nhắn của Trì Vân Tinh: [Là gu của cậu ấy.]
Trì Vân Tinh đọc tin nhắn xong thì cong môi: [Cũng lạ, hình như anh của em chỉ riêng xe mới có gu khá độc, mấy cái khác vẫn còn đỡ.]
Trì Hi Văn đưa Trì Vân Tinh đi xem xe, còn tiện thể đưa cậu đi xem ga-ra của hắn, trừ mấy chiếc đơn giản ngày thường chạy đi làm ra thì số còn lại toàn mang màu sắc hơi chói.
Nào là xanh dạ quang, hồng huỳnh quang, tím dạ quang... Màu nào cũng có, thậm chí còn có chục chiếc motor cực ngầu.
Đoàn Tri Diễn không nói nhiều với Trì Vân Tinh về chủ đề này mà hỏi: [Em thi bằng lái chưa?]
Trì Vân Tinh: [Thi rồi ạ, nhưng sau khi lấy bằng thì chưa lái lần nào.]
Trì Vân Tinh trả lời tin nhắn xong thì rất lâu sau Đoàn Tri Diễn vẫn không trả lời.
Ôm điện thoại lăn hai vòng trên giường, Trì Vân Tinh không kìm lòng được lại gửi tin nhắn cho Đoàn Tri Diễn: [Anh Tri Diễn, chừng nào anh đóng máy dạa?]
Khi Đoàn Tri Diễn trả lời tin nhắn lần nữa, thì đã là buổi tối rồi.
[Lúc nãy anh đi quay.]
[Chắc ngày năm đóng máy đấy.]
Ngày năm là ngày mốt, mà ngày mốt Trì Vân Tinh phải đi học rồi.
Hai ngày nay về nhà, Trì Vân Tinh luôn suy nghĩ câu Đoàn Tri Diễn nói với cậu lúc tạm biệt.
Đoàn Tri Diễn nói "Được", cũng chính là nói Đoàn Tri Diễn cũng muốn gặp cậu nhỉ?
Vậy chừng nào họ mới có thể gặp nhau đây?
Ngày đầu tiên về nhà, Trì Vân Tinh đến bệnh viện thăm bà nội, ngày thứ hai Đàm Dao nói sắp chuyển mùa rồi nên muốn đưa Trì Vân Tinh đi mua vài bộ quần áo.
Trì Vân Tinh cũng chưa từng đi dạo phố chung với người nhà lần nào thật, cảm giác rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái.
Ngày thứ ba và cũng là ngày hôm nay, Trì Hi Văn đưa Trì Vân Tinh đi xem ga-ra của hắn, nên cũng chỉ có buổi chiều và buổi tối Trì Vân Tinh mới thật sự rảnh.
Mà mỗi lần rảnh là những ưu sầu mang tên nhớ nhung bị Trì Vân Tinh giấu sâu trong đáy lòng lại bò lên từng chút làm đầu tim cậu run lên, mãi lâu sau cũng không hề vơi bớt.
Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện Wechat thật lâu, cậu muốn gặp Đoàn Tri Diễn.
Nhưng cậu lấy lý do gì để hẹn gặp Đoàn Tri Diễn đây?
Với lại điều làm Trì Vân Tinh thấy nhức đầu hơn đó là ngày năm cậu vào học rồi, dù Đoàn Tri Diễn nói anh luôn có thời gian nhưng Trì Vân Tinh không chắc cậu có thời gian hay không.
Ngồi trên sô pha, Trì Vân Tinh khẽ nhíu mày, gõ rồi lại xóa trên thanh nhập văn bản thật lâu cũng không thể gửi đi câu ấy.
Thở dài, Trì Vân Tinh quyết định cất máy.
Vừa hay ngay lúc này Đàm Dao ra khỏi nhà bếp, bưng cho Trì Vân Tinh một bát canh: "Vân Tinh, lại uống một ít đi con."
Trì Vân Tinh cười bất lực: "Mẹ, con mới về có hai ngày đã tăng hai cân rồi!"
Đàm Dao nói: "Béo chút mới tốt, con nhìn con xem, đi quay phim có một tháng mà đã sụt năm cân* rồi, phải nhanh bồi bổ lại."
(*1 cân Trung Quốc bằng 0,5 kg nên ở đây sụt tầm 2,5kg thôi nhé)
Trì Vân Tinh chẳng thể từ chối được Đàm Dao, chỉ có thể nhận lấy uống từng ngụm nhỏ.
Đàm Dao nhìn Trì Vân Tinh uống canh, giờ bà mới hỏi: "Đúng rồi, Vân Tinh, sau này con còn đi quay phim không?"
Trì Vân Tinh để muỗng canh xuống: "Chưa chắc ạ, dạo này chị Y toàn nhận phỏng vấn cho con, hình như còn đang đàm phán một gameshow." Ngập ngừng chút, cậu lại nói: "Thật ra hai ngày trước anh Tri Diễn nói với con là có một bộ phim điện ảnh, hỏi con có hứng thú không, nhưng anh ấy vẫn chưa gửi kịch bản cho con nên tạm thời con cũng không rõ."
Thấy Đàm Dao nhíu mày, Trì Vân Tinh lại nói thêm: "Nhưng mẹ cũng đừng lo, anh Tri Diễn nói rồi, bộ phim điện ảnh ấy khai máy cũng là chuyện của năm sau."
Giờ Đàm Dao mới khẽ thở phào: "Vậy thì được, Vân Tinh con vẫn còn nhỏ, có thể từ từ phát triển sự nghiệp. Hơn nữa có anh và ba mẹ, con cũng đừng lo vấn đề tài nguyên."
"Dạ." Trì Vân Tinh biết Đàm Dao lo cho cậu nên cười đáp lại.
Ánh mắt Đàm Dao nhìn Trì Vân Tinh rất dịu dàng, bà dịu giọng nói: "Nhanh uống canh đi, đừng để nguội."
Trì Vân Tinh: "Dạ."
Trì Vân Tinh về phòng thì mở Wechat lên, cuối cùng gom hết lòng can đảm gửi một tin cho Đoàn Tri Diễn.
[Anh Tri Diễn, lúc trước anh nói có thể gặp nhau, vậy chừng nào chúng ta có thể gặp ạ?]
Lúc gửi tin nhắn này đi, Trì Vân Tinh đã chuẩn bị xong tâm lý bị Đoàn Tri Diễn hỏi tại sao cậu lại muốn gặp anh rồi.
Chỉ là dù có thế nào Trì Vân Tinh cũng chẳng ngờ, cả đêm Đoàn Tri Diễn không trả lời tin nhắn cậu.
Ngay cả câu chúc ngủ ngon và chào buổi sáng lúc trước hay làm cũng không có luôn.
Trì Vân Tinh siết chặt điện thoại, không thể diễn tả được tâm trạng của cậu là gì, nhưng chắc chắn là hơi buồn bực.
Thế nên lúc ra ăn sáng, Trì Vân Tinh còn thất hần mấy lần.
Đàm Dao phát hiện khác thường của cậu, còn hỏi nhỏ có phải cậu ngủ không ngon không.
Ngủ không ngon chỉ là một phần thôi, điều quan trọng hơn vẫn là Đoàn Tri Diễn không trả lời tin nhắn của cậu.
Nhưng vì không muốn Đàm Dao lo nên Trì Vân Tinh chỉ có thể ngại ngùng nói là tối qua cậu chơi game hơi muộn nên mới không có tinh thần.
Đàm Dao cười hơi bất lực, nhưng cũng không truy hỏi thêm.
Trái lại là Trì Hi Văn, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Trì Vân Tinh thật lâu.
Ăn sáng xong, cả nhà chuẩn bị đến bệnh viện.
Từ khi bà nội Trì phẫu thuật xong đến giờ đã được một tháng rồi, một tháng này bà nội Trì cũng hồi phục rất tốt, sau khi bàn bạc thì các bác sĩ điều trị quyết định ngày mai bà nội Trì có thể chuyển từ phòng vô trùng sang phòng bệnh VIP rồi.
Sau khi biết tin này, cả nhà đều rất vui.
Họ đến sớm, nên bà nội Trì trong phòng vô trùng vẫn chưa ngủ dậy.
Nhưng các y tá đã chuẩn bị xong, nhân lúc bà nội Trì vẫn còn ngủ say, họ nhanh tay nhanh chân gỡ các thiết bị trên người bà nội Trì xuống, rồi đẩy bà cụ ra khỏi phòng vô trùng.
Khi bà nội Trì ngủ một giấc dậy, trông thấy bên giường có nhiều gương mặt quen thuộc đến vậy, bỗng chốc tươi cười: "Sao không chờ bà tỉnh rồi đẩy bà ra? Bà còn chưa chào tạm biệt đàng hoàng với chỗ đó nữa!"
Người xung quanh không kìm được, dồn dập bật cười.
Đàm Dao nói đùa: "Sao vậy ạ? Mẹ ở lâu sinh tình à?"
Trì Lăng nâng giường bệnh của bà nội Trì lên, bà cụ đưa tay về phía Trì Vân Tinh, cậu vội vàng nắm lấy tay bà cụ để dìu bà cụ dậy.
"Mẹ có thể có tình cảm gì? Chỉ làm cho có cảm giác nghi thức thôi!" Dạo gần đây bà nội Trì hồi phục không tệ nên nói chuyện cũng có thần hơn.
"Dạ dạ dạ, mẹ có cảm giác nghi thức nhất." Trì Lăng hùa theo nói.
Trì Hi Văn cũng cười nói: "Vậy chờ ngày bà nội xuất viện, cháu bảo người ta rải hoa hồng khắp hành lang bệnh viện nhé?"
Bà nội Trì chợt trừng mắt nhìn Trì Hi Văn một cái: "Trì Hi Văn, có phải dạo này cháu không ăn đòn nên gan to hơn rồi đúng không?"
Trì Vân Tinh không nhịn được, "phụt" cười thành tiếng.
Cậu vừa cười là bà nội Trì cũng thấy vui lây, phòng bệnh vui vẻ hòa thuận.
Đoàn Tri Diễn đến ngay lúc này.
Vì để thoáng khí nên cửa phòng bệnh không được đóng kín lại, Đoàn Tri Diễn đẩy nhẹ cái là đã thấy được trong phòng đầy người, anh nhìn Trì Vân Tinh trước tiên, sau đó mới lặng lẽ nhìn sang bà nội Trì trên giường bệnh: "Xem ra cháu đến muộn rồi."
Nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc, bỗng chốc Trì Vân Tinh còn tưởng đó là ảo giác.
Mãi đến khi bà nội Trì cười nói một câu: "Cuối cùng cũng gặp được Tri Diễn rồi, lúc nãy bà còn định hỏi Hi Văn là bao giờ cháu đến nữa ấy!"
Trì Vân Tinh cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Gặp được Đoàn Tri Diễn, người phản ứng dữ dội nhất phải kể đến Trì Hi Văn.
Gần như hắn chẳng cần nghĩ suy đã chặn ngay trước mặt Trì Vân Tinh, nhíu mày nhìn Đoàn Tri Diễn, khẽ hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Đàm Dao đứng gần nên nghe Trì Hi Văn hỏi câu này, bà không tán thành nhìn Trì Hi Văn một cái: "Hi Văn, nói gì đấy?"
Trì Hi Văn chỉ thấy đau đầu, đang định giải thích thì đã nghe Đoàn Tri Diễn nói: "Tớ nghe nói hôm nay bà nội chuyển phòng bệnh nên cố ý đến thăm."
Lúc này cuối cùng thì Trì Vân Tinh cũng hoàn hồn, cậu quay phắt lại.
Người đàn ông mặc trang phục thường ngày đơn giản nhất, đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ánh lên ý cười. Trì Vân Tinh vô tình chạm vào ánh nhìn từ anh, nhịp tim chợt tăng nhanh.
Cậu hơi hoảng loạn muốn nhìn sang chỗ khác, lại chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh chào Đoàn Tri Diễn: "Anh Tri Diễn."
Đoàn Tri Diễn vẫn như trước kia, cười gật đầu với Trì Vân Tinh: "Vân Tinh."
Nói xong, Đoàn Tri Diễn mới tháo mũ và khẩu trang của anh xuống, lần lượt chào Đàm Dao và Trì Lăng trong phòng bệnh, sau cùng mới nhìn bà nội Trì trên giường, cười nói: "Lâu lắm rồi không gặp bà, trông bà ngày càng trẻ ra. Cháu mang hoa hồng trong tay tặng cho bà, quả là tuyệt phối."
Bà nội Trì được Đoàn Tri Diễn chọc cho cười không khép nổi miệng, cũng rất thích bó hoa trong tay anh bèn giơ tay nhận lấy, cười nói: "Thằng nhóc Tri Diễn này, từ nhỏ đã dẻo miệng, còn hiểu bà."
Đoàn Tri Diễn khẽ cười, nhìn Trì Hi Văn sắc mặt khó coi ở bên cạnh, hiểu ra gì đó: "Sao vậy, Hi Văn không mua hoa cho bà à?"
Nói đến chuyện này bà nội Trì lại thấy tức: "Thằng nhóc thối ấy, nói chờ ngày bà xuất viện sẽ rải hoa khắp hành lang bệnh viện cho bà, cháu nói nếu thằng bé làm vậy thật, mặt mũi bà già này để đâu?"
"Cậu ấy luôn thế mà ạ." Đoàn Tri Diễn cười: "Bà đừng giận cậu ấy."
Bà nội Trì cười đưa hoa cho Trì Vân Tinh bên cạnh, cậu cầm lấy rồi để lên tủ đầu giường.
"Cháu còn nói giúp nữa, cháu không nghe lúc nãy thằng bé nói gì cháu à?" Bà nội Trì nói.
Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Cháu không so đo với cậu ấy."
Sau khi Đoàn Tri Diễn đến gần, Trì Vân Tinh luôn trong trạng thái thả hồn, nghe đến đây thì cậu hoàn hồn, nhanh chóng nhìn sang Trì Hi Văn rồi lại nhìn sang Đoàn Tri Diễn.
Ánh mắt cậu hơi hoang mang, lúc nãy anh cậu đã nói gì cơ?
Đoàn Tri Diễn không định giải thích với Trì Vân Tinh, chỉ nói với Trì Vân Tinh bằng giọng điệu vờ như hết sức thản nhiên: "Vân Tinh, em biết không? Tối qua anh đã quay phim cả đêm."
Trì Vân Tinh sững sờ nghiêng đầu, ngước lên ngơ ngác nhìn Đoàn Tri Diễn.
Đoàn Tri Diễn không nhìn cậu mà khẽ rũ mắt cười nói: "Vốn dĩ cảnh tối qua được xếp vào tối nay, nhưng anh nghĩ hôm nay bà nội chuyển phòng bệnh, nên thế nào anh cũng phải đến một chuyến nên đã bảo đạo diễn Lý sắp cho anh quay trước. Quay xong là sáu giờ sáng, anh mới phát hiện điện thoại anh đã hết pin từ lâu rồi."
Nếu nói lúc nãy Trì Vân Tinh còn chưa hiểu Đoàn Tri Diễn có ý gì thì giờ cậu đã hiểu hết rồi.
Đoàn Tri Diễn đang giải thích với cậu, giải thích tại sao đêm qua anh không kịp thời trả lời tin nhắn của cậu.
Trước khi Đoàn Tri Diễn chưa giải thích thì lồng ngực Trì Vân Tinh luôn bị một cảm xúc mang tên buồn rầu chiếm lấy, dù Trì Vân Tinh đã cố gắng không nghĩ về nó nhưng mỗi lần nhớ tới là cậu vẫn thấy hơi khó chịu.
Nhưng sau khi nghe Đoàn Tri Diễn giải thích xong, cậu chợt nhận ra đáy lòng ngập tràn khổ sở ấy vậy mà dâng lên một chút ngọt ngào.
Trì Vân Tinh nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng lớn, tận một lúc sau cậu mới khàn giọng nói: "Thế ạ, vậy chẳng phải anh không ngủ cả đêm sao?"
Đoàn Tri Diễn và Trì Vân Tinh đều che giấu rất kỹ nên không ai nhận ra được bầu không khí kỳ lạ giữa họ, chỉ có Trì Hi Văn vẫn luôn nhìn Đoàn Tri Diễn bằng ánh mắt ngập tràn cảnh giác.
"Ừm." Đoàn Tri Diễn gật đầu.
Đàm Dao nghe vậy thì rất không đồng ý: "Thằng nhóc này, sao không biết nghỉ ngơi rồi hẵng đến?"
"Mai cháu đến cũng được mà, đâu nhất thiết phải là hôm nay đến." Trì Lăng cũng nói.
Đoàn Tri Diễn khẽ lắc đầu, hàm ý không rõ nhìn Trì Vân Tinh: "Sao giống được ạ?"
Nếu anh còn không đến, có bé con nào đấy sắp giận anh rồi.
Trì Vân Tinh bị anh nhìn đến mức mặt nóng lên, vì không để mọi người trong phòng bệnh nhìn ra nên cậu chỉ có thể vờ như không hiểu.
––––––––––––
Tuy bà nội Trì hồi phục khá tốt, nhưng nói chuyện với họ cả buổi sáng cũng mệt rồi, giờ mệt nên bà cụ nghỉ ngơi trước.
Trì Lăng và Đàm Dao còn định tìm bác sĩ chữa trị chính để nói chuyện, thế là ngoài hành lang chỉ còn lại hai anh em nhà họ Trì và Đoàn Tri Diễn.
Sau khi Trì Lăng và Đàm Dao lần lượt rời đi thì Trì Hi Văn lập tức túm lấy tay Đoàn Tri Diễn kéo qua một bên: "Đi, chúng ta nói chuyện!"
"Anh, anh Tri Diễn..." Trì Vân Tinh nhìn theo hai người họ, cậu thấy hơi lo.
Đoàn Tri Diễn vỗ tay Trì Hi Văn ý nói buông ra, cười mỉm: "Không cần, có gì mà Vân Tinh không thể nghe chứ? Cứ nói tại đây đi."
"Nhưng mà..."
Dù Trì Hi Văn chưa nói gì nhưng Đoàn Tri Diễn vẫn hiểu ý của hắn.
"Đương nhiên có thể nói trước mặt Vân Tinh." Đoàn Tri Diễn nói: "Chuyện này vốn dĩ có liên quan đến Vân Tinh."
Trì Vân Tinh thấy bầu không khí căng thẳng giữa họ thì vừa lo nhưng cũng rất tò mò rốt cuộc là chuyện gì mà liên quan tới cậu, thế là cậu hỏi: "Anh, rốt cuộc là sao ạ? Có chuyện gì mà em không thể biết?"
Trì Hi Văn nhìn Trì Vân Tinh, hồi lâu sau vẫn không nói được câu nào.
Trì Vân Tinh chỉ đành nhìn Đoàn Tri Diễn bên cạnh: "Anh Tri Diễn..."
Đoàn Tri Diễn vỗ nhẹ lên vai Trì Vân Tinh, kéo Trì Vân Tinh ngồi xuống ghế trong hành lang, giờ mới nói: "Anh của em muốn hỏi em..."
"Đoàn Tri Diễn!" Trì Hi Văn ngắt lời anh, chuyện này sao có thể hỏi thẳng chứ!
Lỡ như không có, nhưng vì Đoàn Tri Diễn hỏi, rồi hỏi ra cái gì luôn rồi sao?
Đoàn Tri Diễn lại chẳng hề bị ảnh hưởng, hỏi ra câu hỏi mà anh đã chôn trong lòng thật lâu: "Vân Tinh, em nhập vai rồi à?"
Lông mi của Trì Vân Tinh chợt run rẩy.
––––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Hi Văn: Tôi nhịn không được! Nhịn không được! :)