Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 61: Hôm nay nóng quá

Trì Vân Tinh nhanh chóng rụt tay mình lại, cậu đang muốn đứng dậy lùi ra xa một chút thì thấy Đoàn Tri Diễn vươn tay về phía cậu: "Có thể đỡ anh dậy không?"

 

Hai má Trì Vân Tinh vẫn còn có hơi nóng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cố kìm nén sự thẹn thùng, nắm tay Đoàn Tri Diễn, đỡ anh ngồi dậy, sau đó ấn chuông.

 

Sau khi Đoàn Tri Diễn ngồi dậy thì buông tay Trì Vân Tinh ra, nhìn xung quanh anh đã biết mình đang ở nơi nào.

 

Lúc này Trì Vân Tinh cũng đã lấy lại tinh thần, vội hỏi: "Anh Tri Diễn, anh còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

 

Đoàn Tri Diễn lắc đầu, cười xin lỗi Trì Vân Tinh: "Anh đã đỡ hơn nhiều, chỉ là làm phiền em rồi."

 

Trì Vân Tinh đang muốn nói không có, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi về phía này.

 

Cậu vừa ngước mắt thì thấy Trì Hi Văn và bác sĩ điều trị chính bước vào phòng bệnh.

 

"Tri Diễn?" Trì Hi Văn nhìn thấy Đoàn Tri Diễn ngồi trên giường, hắn nhíu mày: "Khá hơn chút nào chưa?"

 

Đoàn Tri Diễn biết Hà Du sẽ báo cho Trì Hi Văn cho nên cũng không kinh ngạc, chỉ nói: "Xem ra lại làm phiền cậu rồi."

 

Trì Hi Văn nghe như thế, đôi mày nhíu chặt nhất thời buông lỏng ra: "Xem ra ổn rồi, bắt đầu nói chuyện khách sáo với tớ."

 

Hiển nhiên tâm trạng của Đoàn Tri Diễn rất tốt, cũng không tranh cãi với hắn, chỉ nhìn Trì Vân Tinh ngồi bên cạnh, dịu dàng nói: "Vân Tinh, em có thể giúp anh một chuyện không? Anh..."

 

"Không cần bảo em ấy ra ngoài." Trì Hi Văn cắt ngang lời Đoàn Tri Diễn: "Vân Tinh biết rồi."

 

Đoàn Tri Diễn lập tức quay đầu lại nhìn sang, đôi mày tuấn lãng của anh nhíu lại, khóe miệng không chút màu máu khẽ nhếch lên: "Cậu nói cho Vân Tinh biết?"

 

Trì Hi Văn ừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: "Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết."

 

Đoàn Tri Diễn rất không tán thành quyết định này của Trì Hi Văn, nhưng ngại Trì Vân Tinh cũng ở bên cạnh, anh không tiện nói nhiều, chỉ hơi siết chặt tay: "Lúc trước cậu đã đồng ý với tớ."

 

"Bây giờ đổi ý được chưa?" Trì Hi Văn nói hợp tình hợp lý: "Cậu không biết bộ dạng lúc nãy của cậu thế nào à, tớ không nói cho Vân Tinh, chẳng lẽ muốn để cho thằng bé lo lắng? Còn nữa, trong khoảng thời gian cậu hôn mê, tớ và bác sĩ đã thương lượng xong rồi, khoảng thời gian tiếp theo cậu cứ an tâm ở lại bệnh viện tiếp nhận trị liệu. Bộ phim kia của cậu cũng tạm thời dừng quay đi, đợi đến khi tình huống của cậu hoàn toàn ổn định lại, lúc đó quay bổ sung là được."

 

Đoàn Tri Diễn mím chặt môi không nói gì, nhưng thái độ từ chối rất rõ ràng.

 

Trì Hi Văn nghiến chặt răng, Trì Vân Tinh thấy Trì Hi Văn muốn nói tiếp, cậu vội vàng mở miệng nói trước: "Anh, anh Tri Diễn vừa mới tỉnh, anh có chuyện gì thì từ từ nói."

 

Nói xong Trì Vân Tinh lại lo lắng nhìn về phía Đoàn Tri Diễn: "Anh Tri Diễn..."

 

Đoàn Tri Diễn mỉm cười với Trì Vân Tinh: "Anh không sao."

 

Trì Hi Văn lại nhìn Đoàn Tri Diễn ngồi trên giường bệnh, tuy đã nghỉ ngơi cả buổi chiều, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt không chút màu máu.

 

Trì Hi Văn hít sâu vài hơi mới đè nén được cơn giận trong ngực xuống, mở miệng nói: "Bỏ đi, tớ không thèm nói với cậu nữa, để bác sĩ nói chuyện với cậu."

 

Nói xong Trì Hi Văn đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Đoàn Tri Diễn không nhìn bác sĩ, chỉ nói: "Sức khỏe của tôi tự tôi biết rõ, hiện tại tôi không có vấn đề gì, lát nữa là có thể xuất viện."

 

Trì Hi Văn nghe vậy thì dừng bước ngay lập tức, quay đầu nhìn về phía Đoàn Tri Diễn trên giường, trong giọng nói cũng mang theo sự tức giận: "Đoàn Tri Diễn! Cậu xuất cái gì mà xuất?"

 

Đoàn Tri Diễn không trả lời mà nói với bác sĩ: "Phiền bác sĩ sắp xếp giúp tôi."

 

Bác sĩ do dự một giây, nhìn về phía Trì Vân Tinh và Trì Hi Văn bên cạnh: "Không thì hai người ra ngoài trước nhé, tôi với ngài Đoàn nói chuyện đã?"

 

Trì Hi Văn còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Trì Vân Tinh túm cánh tay mạnh mẽ kéo ra ngoài.

 

Cửa phòng bệnh đóng lại, Trì Hi Văn mới hạ giọng, bất mãn nói: "Vân Tinh, em kéo anh ra ngoài làm gì? Em không nghe thấy vừa nãy cậu ấy nói gì sao? Nói gì lát nữa sẽ xuất viện? Cậu ấy cũng không quan tâm sức khỏe của mình quá rồi!"

 

Trì Vân Tinh biết Trì Hi Văn cảm thấy sự quan tâm của mình bị xem như dư thừa, nhưng vẫn khuyên hắn: "Anh, anh Tri Diễn vừa mới tỉnh! Anh bớt cãi nhau với anh ấy nhé."

 

"Anh không cãi với cậu ấy thì cậu ấy sẽ…" Trì Hi Văn tất nhiên là tức giận, nhưng hắn không muốn nổi giận với Trì Vân Tinh, vì vậy chỉ có thể đè cơn giận xuống, quay người tự mình buồn bực.

 

Trì Vân Tinh kéo hắn ngồi xuống ghế hành lang, suy tư hai giây mới mở miệng nói: "Lát nữa khi bác sĩ ra ngoài, anh đừng vào, để em đi nói chuyện với anh Tri Diễn nhé?"

 

Trì Hi Văn xoay đầu sang một bên không nói gì.

 

Trong lòng Trì Vân Tinh thấy buồn cười, cậu đứng dậy ngồi sang bên kia: "Quyết định như vậy nha anh?"

 

Lúc này Trì Hi Văn mới bất đắc dĩ thở dài.

 

Hồi lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Vân Tinh, anh chỉ là lo lắng cho cậu ấy…"

 

Trì Vân Tinh mỉm cười rất dịu dàng: "Ừm, em biết." Em cũng lo lắng cho anh ấy.

 

Nửa câu còn lại Trì Vân Tinh không nói ra.

 

Bệnh của Đoàn Tri Diễn suy cho cùng là bởi vì cậu, cho nên ngoại trừ lo lắng ra, đáy lòng Trì Vân Tinh còn có một loại cảm xúc cậu không thể hiểu được, nó làm mắt cậu chua xót.

 

––––––––––––

 

Trong phòng bệnh.

 

Bác sĩ ngồi xuống ghế lúc trước Trì Vân Tinh ngồi, ông ấy không đi thẳng vào chủ đề luôn mà rót cho Đoàn Tri Diễn một ly nước.

 

Đoàn Tri Diễn nhận lấy nước ấm, nhẹ giọng nói cảm ơn.

 

Bác sĩ thấy anh uống nước, mới cười nói: "Chàng trai vừa rồi, chính là người em trai mà cậu thường nói sao?"

 

Đoàn Tri Diễn biết bác sĩ đã nhìn ra, nhắc tới Trì Vân Tinh, dây cung căng thẳng của anh cũng hơi thả lỏng hơn, anh mỉm cười gật đầu: "Ừm, em ấy tên là Vân Tinh."

 

Bác sĩ nói: "Tôi biết, tôi từng thấy cậu ấy tương tác với cậu trên Weibo, đúng rồi, khoảng thời gian trước tôi còn thấy ảnh chụp chung của hai người, tôi thấy những fan đó đều nói hai người rất xứng đôi."

 

Nghe được câu này, Đoàn Tri Diễn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

 

Bác sĩ nhìn theo ánh mắt của anh, thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

 

Nụ cười trên khóe miệng Đoàn Tri Diễn càng sâu, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là cái người đứng bên cạnh Vân Tinh là người không thích nghe những lời này nhất. Lúc cậu ấy nhìn thấy hot search đó đã tìm tôi nói chuyện rất lâu, thậm chí còn muốn tôi đi làm rõ với fan."

 

"Làm rõ?" Bác sĩ không khỏi buồn cười: "Tôi thấy giữa hai người các cậu vốn dĩ cũng không có gì đúng không? Nếu thật sự đi làm rõ, chỉ sợ lúc đó mới dễ khiến người ta hiểu lầm hơn?"

 

Đoàn Tri Diễn mỉm cười gật đầu.

 

Nhắc tới Trì Vân Tinh, Đoàn Tri Diễn dường như bỗng trở nên mở lòng hơn, anh nói với bác sĩ rất nhiều chuyện xảy ra trong nửa tháng gần đây.

 

Đầu tiên là khen Trì Vân Tinh học nhanh, còn nói Vân Tinh rất đáng yêu, nửa tháng hợp tác với Trì Vân Tinh là khoảng thời gian anh cảm thấy thoải mái nhất trong mấy năm gần đây.

 

Nếu không phải do hôm nay anh đột nhiên phát bệnh, Đoàn Tri Diễn cũng đã quên mất mình còn đang bị bệnh.

 

Bác sĩ nghe đến đó, có chút lo lắng nhìn về phía Đoàn Tri Diễn.

 

Đoàn Tri Diễn nhận ra ánh mắt của bác sĩ, anh cười với ông ấy: "Bác yên tâm, tôi thật sự không sao. Chiều nay…"

 

Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra chiều hôm nay, đôi mày Đoàn Tri Diễn lại không khống chế được nhíu lại, sắc mặt anh lại trắng bệch thêm vài phần.

 

Bác sĩ thấy anh dừng lại hồi lâu, vội vàng mở miệng: "Cậu không cần cố nhớ lại những chuyện cậu không muốn nhớ."

 

Đoàn Tri Diễn hít sâu vài hơi mới dịu đi một chút.

 

Anh lắc đầu, đổi đề tài: "Hôm nay bác đã bàn với Trì Hi Văn về phương án trị liệu của tôi rồi đúng không?"

 

"Đúng vậy." Bác sĩ gật đầu, cũng không định giấu diếm anh: "Chúng tôi muốn trị liệu bằng phương pháp giải mẫn cảm. Vừa vặn hiện tại Vân Tinh cũng đã trở lại, chính cậu ấy cũng nói đồng ý phối hợp với chúng tôi trợ giúp cậu."

 

Khóe miệng Đoàn Tri Diễn cong lên, anh đã bị bệnh một thời gian rất dài, về phương pháp chữa trị cho loại bệnh này Đoàn Tri Diễn cũng biết rất nhiều, cho nên đương nhiên anh cũng biết phương pháp bác sĩ nói cần trị liệu như thế nào.

 

Chỉ là...

 

Đoàn Tri Diễn có băn khoăn của chính anh.

 

"Trị liệu giải mẫn cảm không nhất định phải để Vân Tinh ở cạnh tôi chứ?" Đoàn Tri Diễn hỏi.

 

Bác sĩ suy nghĩ một chút mới nói: "Theo lý thuyết là như vậy, nhưng nếu bản thân cậu ấy có thể ở đây thì hiệu quả sẽ tốt hơn."

 

Đoàn Tri Diễn đột nhiên nở nụ cười: "Không biết bác có phát hiện không, nhưng lần này trạng thái tỉnh táo của tôi tốt hơn lần trước rất nhiều."

 

Bác sĩ gật đầu: "Ừm, vậy nên tôi rất tò mò đã xảy ra chuyện gì?"

 

Đoàn Tri Diễn đặt cốc nước trong tay sang một bên, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút mới mở miệng nói: "Trước đây sau mỗi lần phát bệnh, tôi đều quên trước khi phát bệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này thì khác."

 

Vẻ mặt bác sĩ rất vui mừng: "Ý cậu là..."

 

"Nhờ có Vân Tinh." Đoàn Tri Diễn cười nói: "Trước khi tôi mất đi ý thức, tôi nghe thấy em ấy gọi tôi. Tuy rằng tôi có hôn mê một lúc, nhưng tôi có thể cảm giác được lần này khác với lần trước, lần này Vân Tinh đã trở lại. Tôi nhớ em ấy đã trở lại, cho nên tôi muốn liều mình mở mắt ra, muốn xác nhận xem rốt cuộc có phải em ấy hay không..."

 

Bác sĩ có chút lo lắng nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Đoàn Tri Diễn miêu tả trước đó tình huống này cũng đã từng xảy ra. Nhưng bất kể là lần nào, sau khi Đoàn Tri Diễn mở mắt ra, những gì anh nhận được đều là thứ khiến anh thất vọng.

 

Mỗi lần như vậy, cảm xúc của Đoàn Tri Diễn đều mất khống chế trong chốc lát.

 

Ngay khi bác sĩ chuẩn bị cắt ngang hồi ức của anh, lại nghe thấy Đoàn Tri Diễn nói: "Nhưng lúc đó tôi thật sự không còn sức lực, tôi cố gắng rất lâu cũng không thể mở mắt. Hôm nay mưa rất lớn, dính lên người vô cùng khó chịu. Tôi cảm giác xung quanh tôi rất ồn ào, rồi dường như có ai nâng tôi lên đưa tôi đến một nơi rất ấm áp, không bao lâu sau thì tôi bắt đầu hôn mê, trước khi hôn mê, tôi lại nghe thấy giọng nói của Vân Tinh, hơn nữa..."

 

Đoàn Tri Diễn bỗng nhiên cong môi nở nụ cười, lần này anh không mất khống chế.

 

"Hơn nữa, tôi cảm nhận được em ấy nắm tay tôi. Cũng là khi đó tôi mới dám chắc chắn, thì ra lần này tôi không nhớ lầm, Vân Tinh đã trở về rồi."

 

"Sau đó khi tôi tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cũng nhìn thấy em ấy."

 

Bác sĩ nghe đến đó thì vô cùng sốc, thiếu chút nữa ông ấy đã không khống chế được biểu cảm trên mặt mình.

 

"Nói cách khác... trong trạng thái vô ý thức, cậu đã hoàn thành một lần trị liệu giải mẫn cảm?"

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Đúng là vậy, cũng chính vì vậy cho nên trạng thái hôm nay của tôi mới tốt như thế."

 

Bác sĩ không phản bác, đúng là trạng thái hôm nay của Đoàn Tri Diễn tốt hơn nhiều so với dự liệu của ông ấy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hiện tại Đoàn Tri Diễn có thể xuất viện.

 

Cho nên ông ấy cũng nói suy nghĩ của mình với Đoàn Tri Diễn.

 

Đoàn Tri Diễn có chút bất đắc dĩ: "Như vậy cũng không được?"

 

Bác sĩ lắc đầu: "Không được." Dừng một chút, ông ấy lại nói: "Trừ khi... Cậu có thể tiếp nhận trị liệu giải mẫn cảm một lần nữa, sau đó chờ tôi quan sát tình huống cụ thể của cậu rồi mới có thể đưa ra phán đoán."

 

Đoàn Tri Diễn suy tư hồi lâu mới do dự gật đầu: "Vậy khi nào thì bắt đầu?"

 

"Ít nhất thì hôm nay là không được." Cuối cùng Đoàn Tri Diễn gật đầu, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy đứng lên, cười nói: "Nếu cậu thật sự sốt ruột, tôi có thể sắp xếp trị liệu cho cậu vào ngày mai."

 

Đoàn Tri Diễn cũng cười cười: "Cũng không phải là sốt ruột, chỉ là... Tôi cũng đã nói với bác rồi, mỗi ngày tôi đều phải giúp Vân Tinh đối diễn ở đoàn làm phim, nếu tôi không ở đấy, tôi sợ em ấy có thắc mắc lại không tìm được người giúp đỡ."

 

Ý cười trên khóe miệng bác sĩ càng rõ hơn: "Tôi lại cảm thấy sự lo lắng của cậu có hơi dư thừa."

 

"Sao?" Đoàn Tri Diễn khó hiểu.

 

Bác sĩ nói: "Cậu cảm thấy Vân Tinh sẽ đồng ý để cậu ở bệnh viện một mình sao?"

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Tôi sẽ khuyên em ấy."

 

"Được, tôi ra ngoài nói chuyện với họ một lát, cậu nghỉ ngơi trước đi." Bác sĩ nói: "Tôi giúp cậu hạ giường xuống."

 

Đoàn Tri Diễn nói chuyện với bác sĩ một lúc, quả thật cũng có chút mệt mỏi nên không từ chối.

 

Sau khi nhìn Đoàn Tri Diễn nằm xuống, bác sĩ mới mở cửa phòng bệnh.

 

Ông ấy vừa đi ra, Trì Vân Tinh và Trì Hi Văn lập tức đứng dậy đi tới: "Bác sĩ…"

 

Bác sĩ gật đầu với hai người: "Yên tâm đi, tạm thời cậu ấy đã đồng ý ở lại trị liệu."

 

Nghe được những lời này, Trì Vân Tinh và Trì Hi Văn cuối cùng cũng yên lòng.

 

"Thật tốt quá!" Trì Vân Tinh cười nói: "Vậy bây giờ anh Tri Diễn thế nào ạ? Anh ấy có khỏe không?"

 

"Cậu ấy hơi mệt, đang nghỉ ngơi." Bác sĩ nhìn về phía Trì Hi Văn: "Trì tổng, hai chúng ta nói chuyện một lúc được không? Vân Tinh, cậu vào ở với ngài Đoàn một chút nhé?"

 

Trì Vân Tinh không chút suy nghĩ đã gật đầu: "Được."

 

Trì Hi Văn nhíu mày: "Cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi?"

 

Bác sĩ biết hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Không phải, là tôi muốn nói chuyện với cậu về phương pháp trị liệu ngày mai."

 

Lúc này Trì Hi Văn mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Được, vậy đến văn phòng được không?"

 

Bác sĩ đi trước dẫn đường.

 

Nhìn hai người rời đi, Trì Vân Tinh hít một hơi mới nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.

 

Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của Đoàn Tri Diễn: "Vào đi."

 

Trì Vân Tinh mở cửa phòng bệnh, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đã nằm xuống, cậu đóng cửa, đi tới vị trí ban đầu ngồi xuống.

 

Không đợi Trì Vân Tinh nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, chợt nghe Đoàn Tri Diễn nói: "Hôm nay dọa em rồi phải không?"

 

Trì Vân Tinh nghiêng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt Đoàn Tri Diễn, trái tim cậu bỗng nhiên run lên, Trì Vân Tinh gật đầu: "Ừm, đúng là bị dọa rồi."

 

Giọng Đoàn Tri Diễn rất nhỏ: "Anh xin lỗi…"

 

"Anh Tri Diễn xin lỗi làm gì?" Trì Vân Tinh ngắt lời anh: "Đây cũng không phải là chuyện anh có thể khống chế, hơn nữa, anh bị bệnh cũng có nguyên nhân là vì em…"

 

Đoàn Tri Diễn nhíu mày, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, cánh tay còn lại không truyền nước biển của anh chống lên giường, hơi ngồi dậy, nghiêng người về phía trước, rất nghiêm túc nhìn Trì Vân Tinh: "Vân Tinh, anh bị bệnh căn bản không liên quan gì đến em, em không cần cảm thấy tự trách, càng không cần cảm thấy áy náy."

 

Đương nhiên Trì Vân Tinh biết điều này.

 

Thấy Trì Vân Tinh vẫn còn nhíu mày, Đoàn Tri Diễn không nhịn được đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm lên trán Trì Vân Tinh: "Được rồi, đừng nghĩ nữa."

 

Nhiệt độ đầu ngón tay Đoàn Tri Diễn lành lạnh, Trì Vân Tinh không nhịn được đưa tay nắm lấy tay Đoàn Tri Diễn, quả nhiên rất lạnh.

 

"Em chỉnh điều hoà cao lên một chút nhé?" Trì Vân Tinh sờ mu bàn tay Đoàn Tri Diễn một cái: "Sao lại lạnh như vậy?"

 

So với tay của Đoàn Tri Diễn, bàn tay Trì Vân Tinh có vẻ vô cùng nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài tinh tế, mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu khi nắm trong lòng bàn tay.

 

Ánh mắt Đoàn Tri Diễn tối sầm lại, anh rất muốn đưa tay nắm lấy tay Trì Vân Tinh, nhưng ngón trỏ vừa mới nâng lên đã bị anh đè xuống.

 

"Chắc là do điều hòa." Giọng Đoàn Tri Diễn khàn khàn: "Em chỉnh điều hòa cao lên đi."

 

Trì Vân Tinh nghe vậy gật đầu, đứng dậy buông tay Đoàn Tri Diễn ra.

 

Tầm mắt Đoàn Tri Diễn dõi theo bàn tay cậu, nhìn Trì Vân Tinh dùng bàn tay vừa mới nắm tay anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.

 

Vừa quay đầu lại, Trì Vân Tinh phát hiện Đoàn Tri Diễn đang nhìn mình, cậu lập tức cong môi cười cười. Khuôn mặt chàng trai như bức họa, đôi mắt như nai con cười rộ lên sáng ngời.

 

Đoàn Tri Diễn mơ hồ cảm giác được nơi nào đó trong lồng ngực được lấp đầy, chưa đợi anh tìm tòi nghiên cứu, đã chợt nghe Trì Vân Tinh nói: "Anh Tri Diễn, em có thể ở lại trị liệu cùng anh không ạ?"

 

Ánh mắt đầy chờ mong của Trì Vân Tinh nhìn Đoàn Tri Diễn.

 

Cậu giống như đứa trẻ túm lấy quần anh trông mong nói muốn ăn kẹo hệt khi còn bé.

 

Ánh mắt Đoàn Tri Diễn càng thêm dịu dàng, dưới vẻ mặt chờ mong của Trì Vân Tinh, anh không chút do dự lắc đầu: "Không được."

 

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Đoàn Tri Diễn đã được như ý nguyện, anh nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Trì Vân Tinh ảm đạm đi, ngay cả đôi môi hồng nhuận cũng mím thành đường thẳng: "Tại sao ạ?"

 

Đoàn Tri Diễn lại không tự chủ được nhớ tới biểu cảm của cậu lúc ấy khi anh không cho Tiểu Vân Tinh ăn kẹo.

 

Lại nhìn Trì Vân Tinh trước mắt, nụ cười trên khóe miệng Đoàn Tri Diễn càng sâu.

 

Quả nhiên là Vân Tinh, từ nhỏ đến lớn, một chút cũng không thay đổi.

 

Thấy Đoàn Tri Diễn không trả lời mình, Trì Vân Tinh cũng không truy hỏi mà ngồi xuống bên cạnh giường bệnh một lần nữa, lẳng lặng trừng mắt đáp lại Đoàn Tri Diễn.

 

Cũng không biết qua bao lâu, Đoàn Tri Diễn mới thoát ra khỏi hồi ức, anh nghiêng đầu nhìn Trì Vân Tinh vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình, anh nói: "Bởi vì anh tin bản thân."

 

Trì Vân Tinh không biết mình nên nói tiếp như thế nào.

 

Suy nghĩ một lát, cậu mới nói: "Nhưng mà, có em ở bên cạnh không phải sẽ tốt hơn sao? Bác sĩ cũng đã nói như vậy…"

 

"Em đã ở bên cạnh anh một lần rồi." Đoàn Tri Diễn cười nói: "Cho nên lần trị liệu tiếp theo này anh có thể tự mình đối mặt."

 

Trì Vân Tinh ngẩn người nhìn chằm chằm Đoàn Tri Diễn một lúc lâu, cậu bỗng nhiên nhớ tới trên đường đưa Đoàn Tri Diễn đến bệnh viện hôm nay, cậu đã len lén nắm tay Đoàn Tri Diễn.

 

Khuôn mặt Trì Vân Tinh lập tức đỏ bừng, trong đầu vang lên tiếng ong ong.

 

Cậu kinh ngạc nhìn Đoàn Tri Diễn, lại đối diện với đôi mắt đong đầy ý cười của anh.

 

Làm sao Đoàn Tri Diễn biết được?

 

Chẳng lẽ lúc ấy anh vẫn còn ý thức? Hay là Hà Du nói cho anh biết?

 

Không đúng, từ sau khi Đoàn Tri Diễn tỉnh đến giờ vẫn chưa gặp Hà Du...

 

Nói cách khác...

 

Trì Vân Tinh cảm thấy lỗ tai mình càng ngày càng nóng, thậm chí nhiệt độ còn cao hơn so với lần quay cảnh hôn.

 

Cậu đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, hiện tại cậu đang rất muốn mở cửa rời đi ngay lập tức.

 

Dường như Đoàn Tri Diễn cũng phát hiện Trì Vân Tinh không được tự nhiên, cho nên anh mở miệng nói: "Cảm ơn em, Vân Tinh."

 

Trì Vân Tinh sắp bốc khói trên đầu luôn rồi, hơi nước xoay tròn trong hốc mắt, cũng may cậu đã cố gắng khống chế mới không để hơi nước rơi xuống.

 

"Không, không gì đâu." Trì Vân Tinh cúi đầu, hận không thể tìm một cái khe chui vào.

 

Đoàn Tri Diễn nhìn chằm chằm Trì Vân Tinh hai giây, anh quyết định để cho Trì Vân Tinh tự tiêu hóa một chút.

 

Anh ngả người ra sau, cơ thể dựa vào gối dựa mềm mại, tư thế vô cùng thoải mái khiến Đoàn Tri Diễn nhắm hai mắt lại.

 

Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh đột nhiên được gõ vang

 

Cũng đến lúc này Trì Vân Tinh mới phát giác ra phòng bệnh đã chìm vào yên tĩnh một lúc lâu, cậu ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, Đoàn Tri Diễn tựa vào gối dựa, lông mi dày như mực rủ xuống, in lại bóng mi nhỏ trên mí mắt. Chăn mỏng đắp trên lồng ngực phập phồng theo hơi thở của người đàn ông, như thể đang nói cho Trì Vân Tinh biết anh đang ngủ rất say.

 

Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Trì Hi Văn mở cửa, vừa vào đã nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đang ngủ.

 

Hắn ngẩn ra, sau đó lập tức cười nói: "May là ngủ rồi, nếu không lại cãi nhau."

 

Trì Vân Tinh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Trì Hi Văn ở cửa: "Anh đã nói chuyện với bác sĩ xong chưa?"

 

Trì Hi Văn gật đầu, đi tới ngồi xuống, nói với Trì Vân Tinh: "Thương lượng xong rồi, ngày mai sẽ bắt đầu trị liệu, trong lúc này anh sẽ ở bên cạnh cậu ấy. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho thư ký, cậu ấy sẽ đưa em về."

 

Trì Vân Tinh há miệng muốn nói gì đó, Trì Hi Văn lại mở miệng nói: "Tri Diễn cũng không muốn em ở lại."

 

Trì Vân Tinh vẫn muốn tranh thủ một chút: "Vậy em có thể ở lại tối nay, ngày mai em sẽ…"

 

"Vân Tinh." Trì Hi Văn vẫn luôn rất kiên nhẫn với Trì Vân Tinh: "Ngày mai em còn có cảnh quay trong đoàn phim, em không quay nữa?"

 

Trì Hi Văn lại nói: "Hơn nữa hôm qua mẹ cũng nói với anh, gần đây bà ấy chuẩn bị đến thăm em, lỡ như ngày mai bà ấy đến thăm em, em không ở đoàn thì phải giải thích sao đây?"

 

Nghe Trì Hi Văn nói xong thì Trì Vân Tinh mới nhớ tới chuyện này: "Đúng rồi, mẹ nói muốn tới thăm em, nhưng mẹ nói thứ bảy mới đến, ngày mai…"

 

Trì Vân Tinh lấy điện thoại ra xem, ngày mai chính là thứ bảy.

 

Trì Hi Văn cười khẽ một tiếng: "Về đi em, đừng lo, có anh trai em ở đây rồi."

 

Lúc này Trì Vân Tinh không về cũng không được, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng, kéo Trì Hi Văn dặn dò rất nhiều chuyện.

 

Trong đó điều quan trọng nhất chính là không cho phép hắn cãi nhau với Đoàn Tri Diễn.

 

Nếu muốn cãi nhau, chờ Đoàn Tri Diễn khỏe lại rồi cãi cũng được.

 

Đến lúc đó nếu còn không hết giận, hai người bọn họ đánh nhau cậu cũng sẽ không cản.

 

Nhưng tuyệt đối không thể là bây giờ!

 

Trì Hi Văn nghe mà buồn cười: "Tại sao anh phải đánh nhau với Đoàn Tri Diễn?"

 

Nói cũng đúng.

 

Trì Vân Tinh: "Dù sao thì anh cũng không được cãi nhau với anh Tri Diễn!"

 

Trì Hi Văn gật đầu: "Được, nghe lời em!"

 

Lúc này Trì Vân Tinh mới yên tâm, theo thư ký đi về.

 

Ngày hôm sau đoàn phim tiếp tục quay, Lý Siêu vốn cho rằng trong khoảng thời gian này Trì Vân Tinh cũng sẽ ở lại bệnh viện, cho nên cố ý hoãn lại cảnh quay của cậu, hiện tại thấy Trì Vân Tinh trở lại, hắn có chút kinh ngạc, lập tức kéo Trì Vân Tinh sang hỏi thăm tình huống của Đoàn Tri Diễn.

 

Trì Vân Tinh nói đại khái với Lý Siêu, Lý Siêu thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại hỏi: "Vậy hôm nay tôi có thể đến thăm thầy Đoàn không?"

 

Trì Vân Tinh cũng không biết, vì thế lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi Trì Hi Văn.

 

Trì Hi Văn không trả lời ngay, hẳn là hắn đang bận.

 

Nhưng nửa tiếng sau, Đoàn Tri Diễn gửi cho Trì Vân Tinh một tin nhắn: "Ngoại trừ em, những người khác đều không cần đến."

 

Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm tin nhắn sửng sốt hai giây, sau khi hiểu ra được Đoàn Tri Diễn có ý gì, cậu bỗng nhiên cảm thấy hôm nay trời nóng muốn cháy người.

 

Đúng lúc Lưu Nhiên đang cầm nước khoáng đưa tới cho Trì Vân Tinh, cậu ấy thoáng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trì Vân Tinh, thắc mắc hỏi: "Anh Trì, sao mặt anh lại đỏ quá vậy?"

 

Trì Vân Tinh không chút suy nghĩ đã trả lời: "Nóng, hôm nay nóng quá đấy!"

 

Lưu Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen trải rộng, lại nhìn áo dài tay trên người mình, cậu ấy hơi bối rối.

 

Nóng á hả?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận