Sau Khi Từ Hôn Với Tra Công, Tôi Được Cha Mẹ Giàu Sang Nhặt Về

Chương 64: Chương 64

Hai người cũng không ôm lâu, Trì Vân Tinh không dám kéo dài thời gian, cậu sợ mình sẽ không cẩn thận mà đắm chìm sâu hơn.

 

Sau khi chủ động buông Đoàn Tri Diễn ra, Trì Vân Tinh cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nói: "Chúng ta vào trong trước đã."

 

Dường như Đoàn Tri Diễn không phát hiện Trì Vân Tinh đang không giống bình thường, anh gật đầu nói: "Được."

 

Thấy hai người đi vào, người giúp việc trong nhà mới đi đến, hỏi hai người muốn ăn gì.

 

Trì Vân Tinh hỏi Đoàn Tri Diễn: "Anh Tri Diễn ăn cơm chưa?"

 

Đoàn Tri Diễn lắc đầu: "Chưa."

 

Trì Vân Tinh nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Vừa hay em cũng chưa ăn, vậy trưa nay để em làm cơm nhé?"

 

Đoàn Tri Diễn nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc: "Nấu cơm cho anh ăn à?"

 

"Không phải em đã đồng ý với anh rồi sao?" Trì Vân Tinh cười nói: "Anh nghỉ ngơi trước đi, em làm nhanh lắm."

 

Đoàn Tri Diễn không nghỉ, mà đi vào nhà bếp theo Trì Vân Tinh.

 

Trì Vân Tinh nhìn Đoàn Tri Diễn đi theo, không nói gì, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên một chút.

 

Dù sao Đoàn Tri Diễn cũng vừa mới xuất viện, hôm nay Trì Vân Tinh làm thức ăn khá thanh đạm, còn làm canh sườn.

 

Đoàn Tri Diễn ở bên cạnh xem một hồi, thật sự không nhịn được hỏi: "Đều không thêm ớt hả?"

 

Không giống với Trì Vân Tinh không ăn được cay, Đoàn Tri Diễn lại rất thích ăn cay.

 

Trì Vân Tinh trả lời: "Anh vừa xuất viện mà?"

 

Đoàn Tri Diễn hơi buồn cười: "Vân Tinh, anh đi trị liệu tâm lý, không phải đi chữa bệnh dạ dày."

 

Trì Vân Tinh: "..."

 

Trì Vân Tinh đỏ mặt, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Nhưng anh thật sự bị bệnh dạ dày mà, bị bệnh dạ dày thì phải ăn ít cay."

 

Đoàn Tri Diễn yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người mở tủ lạnh, lấy ra một hộp ớt xanh không quá cay đưa cho Trì Vân Tinh: "Thêm vào một chút nhé?"

 

Khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại, Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Đoàn Tri Diễn một lát, sau đó mới quay đầu đi.

 

Lông mi của Đoàn Tri Diễn rất dài, lúc anh nhìn Trì Vân Tinh, tia sáng chiếu lên đó như để lại một chút bóng mờ, giọng nói từ tính của anh bây giờ lại càng trầm thấp hơn: "Chỉ thêm một chút thôi, có được không?"

 

Giọng điệu này cực kỳ giống như đang thủ thỉ với người yêu, Trì Vân Tinh bị suy nghĩ này kích thích, cậu vội vàng đưa tay nhận hộp ớt, cố nén run rẩy nói: "Chỉ thêm một chút thôi đấy!"

 

Đoàn Tri Diễn chợt cười tươi rói: "Được, dù sao em cũng không thể ăn cay."

 

Trì Vân Tinh xoay người, xoa xoa gương mặt đang nóng lên của mình, bỏ thêm chút ớt vào trong nồi.

 

Ý cười trên miệng Đoàn Tri Diễn chợt nhiều hơn.

 

––––––––––––

 

Đến khi hai người ăn cơm xong, đã là bốn giờ chiều.

 

Đoàn Tri Diễn hỏi Trì Vân Tinh: "Buổi tối em có phải quay không?"

 

Trì Vân Tinh gật đầu: "Khoảng tám giờ phải quay một cảnh ạ."

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Vậy lát nữa anh đi cùng với em nhé?"

 

Trì Vân Tinh nhìn anh: "Anh đi làm gì? Anh vừa xuất viện, phải nghỉ ngơi thêm, đi cùng em làm gì?"

 

"Bây giờ anh đã khỏe hơn nhiều rồi." Đoàn Tri Diễn nói: "Hơn nữa em còn nửa tháng nữa là phải đi học rồi mà?"

 

Trì Vân Tinh nhíu mày: "Không liên quan, sức khoẻ anh quan trọng hơn."

 

Đoàn Tri Diễn cười khẽ một tiếng, không nhịn được xoa xoa mái tóc mềm của Trì Vân Tinh: "Vân Tinh, cơ thể anh thế nào anh tự biết, em đừng lo quá."

 

Ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên qua những sợi tóc của cậu, khiến da đầu cậu tê dại.

 

Trì Vân Tinh cố không để bản thân run rẩy, nhưng cũng không né tránh, chỉ là đôi tai dưới tóc lại đỏ lên lần nữa.

 

"Được rồi." Hồi lâu sau, Trì Vân Tinh mới nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu anh không khỏe, nhất định phải nói với em."

 

Đoàn Tri Diễn đồng ý ngay: "Được."

 

Buổi chiều không có việc gì làm, Đoàn Tri Diễn hơi buồn ngủ nên đến phòng cho khách nghỉ ngơi, Trì Vân Tinh cũng về phòng mình.

 

Theo kế hoạch của Trì Vân Tinh, vào thời gian này, cậu hẳn là đang ở nhà xem kịch bản.

 

Nhưng bây giờ——

 

Trì Vân Tinh đóng kịch bản lại, đưa tay ôm gương mặt đang nóng lên của mình, sao cậu có thể xem tiếp được đây!

 

Chờ đến khi xung quanh không có ai, Trì Vân Tinh mới dám tiếp tục suy nghĩ đến tình cảm của mình và Đoàn Tri Diễn.

 

Cậu không nhịn được nghĩ, cái này gọi là thích sao?

 

Hình như là vậy.

 

Nếu không phải thích, vì sao lúc trước mình lại để ý đến Đoàn Tri Diễn nhiều như vậy?

 

Thậm chí mỗi khi nghĩ đến Đoàn Tri Diễn, lúc quay phim rất khó tiến vào trạng thái.

 

Nhưng cậu và Đoàn Tri Diễn chỉ vừa biết nhau được hai tháng thôi đó!

 

Có lẽ nói hai tháng cũng không đúng lắm, nhưng trong ký ức của Trì Vân Tinh, đúng là chỉ có hai tháng.

 

Nhưng nếu không phải thích, vậy thì là gì?

 

Bạn bè?

 

Trì Vân Tinh nghĩ đến Chu Bình*, nếu Chu Bình nói muốn ăn đồ ăn do mình nấu, có lẽ Trì Vân Tinh chỉ dẫn cậu ấy ra ngoài ăn thôi.

 

(*Dành cho ai không nhớ thì Chu Bình là bạn cùng phòng ktx của bé)

 

Anh em?

 

Nếu vậy thì chuyện cậu đỏ mặt tim đập nhanh phải giải thích thế nào đây?

 

Ngay cả lúc trước khi cậu và Hạ Hoài Minh ở bên nhau, Trì Vân Tinh cũng không có loại cảm giác này.

 

Cũng vào lúc này, Trì Vân Tinh mới hiểu ra một chuyện—— Mình chưa bao giờ thích Hạ Hoài Minh.

 

Sở dĩ đời trước cậu dần dần chấp nhận Hạ Hoài Minh, bởi lúc đó Hạ Hoài Minh là một trong số ít người đối xử tốt với cậu.

 

Cậu của lúc đó, đã nhầm lẫn giữa cảm động và rung động nên mới sai lầm như vậy.

 

Vậy không lẽ Đoàn Tri Diễn là người đầu tiên mình thích hả?

 

Nghĩ đến đây, mặt Trì Vân Tinh càng nóng hơn.

 

Trì Vân Tinh chưa từng thích ai cho nên lúc này cậu mới trở nên kích động, cũng có hơi mê man.

 

Vậy bây giờ mình phải làm sao?

 

Tỏ tình?

 

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, đã bị Trì Vân Tinh lập tức bác bỏ.

 

Không được, cậu còn chưa biết Đoàn Tri Diễn có cảm xúc với mình hay không, nếu cứ tùy tiện tỏ tình...

 

Trì Vân Tinh cắn môi, cậu không sợ bị Đoàn Tri Diễn từ chối, cậu sợ Đoàn Tri Diễn sẽ vì chuyện này mà không quan tâm đến mình nữa.

 

Nên cách tốt nhất bây giờ, chính là án binh bất động.

 

Nếu chưa đến thời cơ thích hợp, Trì Vân Tinh chỉ có thể che giấu tình cảm của mình, khiến nó trở thành bí mật, không để lộ với bất kỳ ai.

 

Nhưng Trì Vân Tinh cũng không thể thật sự án binh bất động được.

 

Người ưu tú như Đoàn Tri Diễn, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, nếu cậu không làm gì cả, lỡ Đoàn Tri Diễn yêu người khác thì cậu phải làm sao đây?

 

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, cậu đã nhíu chặt mày, trong lòng cũng hơi đau nhói.

 

Không được!

 

Trừ khi Đoàn Tri Diễn thẳng thắn từ chối mình, nếu không cậu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc như vậy.

 

Nghĩ đến đây, Trì Vân Tinh chợt cảm giác xung quanh vô cùng nguy hiểm.

 

Nhưng cậu cũng không biết nhiều về Đoàn Tri Diễn, biết ra tay từ đâu đây?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Vân Tinh chợt nghĩ đến một người——

 

Trì Vân Tinh cầm điện thoại, mở wechat, nhắn tin với Trì Hi Văn:

 

[Anh ơi, anh đã từng yêu đương bao giờ chưa?]

 

Đương nhiên Trì Vân Tinh không thể để lộ mục đích của mình được, nếu không chắc chắn Trì Hi Văn sẽ phát hiện ra, vì vậy Trì Vân Tinh chỉ có thể hỏi vòng vo thôi.

 

Khi Trì Hi Văn nhận được tin nhắn là lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng họp, thấy chữ "yêu" này, Trì Hi Văn chỉ cảm thấy đau đầu.

 

Hắn không hề suy nghĩ đã trả lời: [Mẹ muốn hối anh kết hôn, cũng hối đến em luôn rồi à?]

 

Trì Vân Tinh thấy hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: [Không phải, em chỉ tò mò thôi!]

 

Trì Hi Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm, trả lời: [Chưa, sao thế?]

 

Trì Vân Tinh: "???"

 

Trì Vân Tinh: [Anh đã hai mươi bảy rồi, còn chưa yêu đương bao giờ á?]

 

Trì Hi Văn: [???]

 

Trì Vân Tinh thật lòng nói: [Anh, anh nên sớm nói chuyện yêu đương đi.]

 

Trì Hi Văn: [...]

 

Trì Vân Tinh: [Cũng đâu phải ép anh kết hôn, chỉ là bây giờ anh không thể cứ quan tâm đến mỗi công việc được, vẫn phải có cuộc sống riêng của mình chứ.]

 

Trì Hi Văn: [???]

 

Trì Hi Văn: [Sao em chỉ biết nói anh thôi vậy? Sao không đi khuyên Đoàn Tri Diễn kia kìa? Dù gì lúc học cấp ba anh cũng từng thích thầm con gái rồi! Cậu ấy là độc thân từ trong bụng mẹ đó!]

 

Tri Vân Tinh không ngờ lại có thể đạt được mục đích dễ dàng như vậy, khóe miệng cậu không nhịn được mà cong lên, đồng thời cũng cảm thấy có hơi áy náy.

 

Lúc nãy cậu nói chuyện... Có phải hơi quá đáng không?

 

[Anh ơi, em xin lỗi nhé. Em cũng chỉ nói vậy thôi, anh đừng giận nha.]

 

Đương nhiên Trì Hi Văn không thể tức giận với Trì Vân Tinh được, những năm nay hắn bị hối cưới mãi cũng quen rồi.

 

[Anh giận gì em chứ? Chỉ cần sau này em bớt nhắc chuyện yêu đương với anh một chút, anh của em sẽ cực kỳ hạnh phúc luôn!]

 

Trì Vân Tinh không nhịn được mà cười lên.

 

Một lát sau, Trì Hi Văn lại nhắn tin đến: [Đúng rồi, sao tự nhiên em lại nghĩ đến chuyện này?]

 

Trì Vân Tinh lập tức nói lý do mà mình đã chuẩn bị từ trước: [Dạo này em đang quay phim thần tượng đó. Vừa khéo hai ngày trước trong đoàn phim nói đến chuyện này nên em có hơi tò mò thôi.]

 

Trì Hi Văn: [Chuyện yêu đương không thể ép buộc được đâu, phải thuận theo tự nhiên.]

 

Cuối cùng, Trì Hi Văn còn không quên bổ sung: [Tất nhiên, nếu em muốn yêu đương, nhất định phải nói với mọi người, đừng ngốc nghếch để bị lừa đấy.]

 

Trì Vân Tin cong môi nói: [Được, em sẽ nói với anh!]

 

Sau khi nhắn xong tin này, Trì Vân Tinh lại nghĩ, nếu sau này cậu và Đoàn Tri Diễn thật sự ở bên nhau, anh của cậu sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

 

Chắc anh ấy sẽ rất yên tâm hen!

 

Dù sao Đoàn Tri Diễn và Trì Hi Văn là bạn với nhau từ nhỏ đến lớn mà.

 

––––––––––––

 

Trì Vân Tinh và Đoàn Tri Diễn cùng xuất hiện trong đoàn làm phim, tạo ra chấn động rất lớn.

 

Rất nhiều nhân viên công tác nhìn thấy Đoàn Tri Diễn, không nhịn được đến chào hỏi: "Thầy Đoàn, anh đã khỏe hơn chưa?"

 

Đoàn Tri Diễn cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhé."

 

Lý Siêu nghe tin cũng chạy đến: "Thầy Đoàn, sao anh lại đến đoàn phim rồi?"

 

Đoàn Tri Diễn cười cười: "Hôm nay xuất viện, vừa hay Trì Vân Tinh phải đến đây quay cho nên tôi đi cùng."

 

Lý Siêu không vui nói: "Vậy anh phải nghỉ ngơi thêm hai ba ngày nữa chứ, chúng tôi cũng không gấp mà!"

 

Đoàn Tri Diễn nói: "Không sao, bây giờ tôi đã hồi phục rồi, ngày mai là có thể quay bình thường."

 

Lý Siêu còn muốn nói gì đó, Đoàn Tri Diễn đã liếc Hà Du ở bên cạnh.

 

Vì vậy Lý Siêu bị Hà Du kéo sang một bên nói chuyện.

 

Lát nữa đến cảnh quay của Trì Vân Tinh, cậu không nói chuyện với Đoàn Tri Diễn nữa, xoay người đến phòng nghỉ thay đồ trang điểm.

 

Buổi tối quay cảnh nam nữ chính tỏ tình rồi ở bên nhau.

 

Sau ba năm cấp ba yêu thầm, cuối cùng cũng lên đại học, Ngô Tiêu biết Khương Cẩm và mình học chung một trường đại học, nhưng cô ấy không rõ Khương Cẩm nghĩ sao về mình.

 

Cho nên lần nào cô ấy cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không dám để người khác thấy tình cảm của mình.

 

Trì Vân Tinh đã đọc phân cảnh này từ lâu rồi, cũng đã đọc đoạn này trong truyện gốc.

 

Nhưng lúc đó cậu không hiểu thế nào gọi là thích, cũng không hiểu yêu là gì, cậu chỉ là một người qua đường vỗ tay khen hay trước tình cảm của nam nữ chính.

 

Bây giờ khi xem phân cảnh này lần nữa, Trì Vân Tinh bỗng nhiên có thể đồng cảm.

 

Thứ gọi là tình cảm thật sự quá kỳ diệu.

 

Lúc bạn không hiểu về nó, cho dù có người giảng giải hay đến mức nào bạn cũng sẽ không hiểu nổi.

 

Nhưng đến khi đích thân trải qua rồi, cảm giác này thật sự không cần ai phải nói, có khi chỉ là người mình thích vô tình mỉm cười thôi, đã có thể khiến bản thân chấp nhận nhảy vào hố lửa rồi.

 

Cuối cùng khi Khương Cẩm lấy hết can đảm tỏ tình với Ngô Tiêu là vào năm hai đại học.

 

Hai người Ninh Sơ và Ngô Tiêu quen biết nhau từ nhỏ, những người quen biết với bọn họ đều cười gọi bọn họ là thanh mai trúc mã.

 

Nhưng chỉ có Ninh Sơ và Ngô Tiêu hiểu rõ, tuy bọn họ là thanh mai trúc mã, nhưng mãi mãi chỉ có thể là bạn.

 

Trong thời đại đồng tính luyến ái chưa thật sự cởi mở, Ninh Sơ không thể đi đâu cũng nói mình thích đàn ông, cho nên chuyện cậu ấy và Ngô Tiêu đến với nhau là không thể nào.

 

Vì vậy mỗi lần Khương Cẩm nhìn thấy hai người đi gần nhau, trong lòng lại bắt đầu ghen tuông.

 

Phần lớn thời gian Khương Cẩm đều có thể nhịn, cho đến một lần, Ngô Tiêu đi dự tiệc với khoa uống say, Ninh Sơ chủ động nói để cậu ấy đưa về, Ngô Tiêu quét mắt nhìn Khương Cẩm, lại không từ chối.

 

Sau khi hai người cùng nhau ra ngoài, những người khác trong phòng đều ồn ào nói——

 

"Quan hệ của hai người bọn họ thế này, không yêu nhau cũng khó!"

 

"Đúng vậy, thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi!"

 

"Đúng là khiến người ta hâm mộ."

 

"Ngô Tiêu chắc chắn rất hạnh phúc..."

 

Khương Cẩm đứng bật dậy, khiến những người bên cạnh giật hết cả mình.

 

"Khương Cẩm? Cậu sao thế?"

 

Lúc này tâm trạng Khương Cẩm rất không tốt, nhưng không thể nổi nóng được, chỉ có thể bình tĩnh nói: "Tôi đi ra ngoài một chút."

 

Khương Cầm gần như là tông cửa mà đi ra.

 

Những người trong phòng trố mắt nhìn nhau.

 

"Cậu ấy sao thế?"

 

"Ai biết đâu."

 

"Không sao đấy chứ?"

 

"Cậu ấy là đàn ông, chắc không sao đâu."

 

"..."

 

Ngô Tiêu uống rất nhiều, cũng rất khó chịu, cô ấy kéo tay Ninh Sơ, khóc lóc nói: "Ninh Ninh, cậu nói xem... Phải làm thế nào thì người kia mới biết được tình cảm của tớ..."

 

"Tớ mệt quá..."

 

"Cậu nói xem tớ có nên từ bỏ hay không?"

 

Nghe Ngô Tiêu nói vậy, Ninh Sơ cũng nhớ đến người trong lòng của mình.

 

Cậu ấy cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Tiêu Tiêu, tớ không thể trả lời cậu được. Bởi vì tớ cũng giống cậu vậy, cũng rất hoang mang."

 

Ngô Tiêu nhớ đến chuyện của Ninh Sơ, vành mắt cô càng đỏ hơn: "Cậu... Không định nói với cậu ấy à?"

 

Ninh Sơ lắc đầu: "Tớ không thấy cậu ấy có tình cảm gì với tớ, tớ không dám để lộ bất kỳ tình cảm nào của mình. Tớ sợ mình lỗ mãng, cuối cùng ngay cả làm bạn cũng không thể."

 

Ngô Tiêu nghe vậy thì càng khó chịu hơn, cô ấy uất ức nói: "Vậy cậu cũng không thể không làm gì cả..."

 

Dựa theo kịch bản, lúc này Ninh Sơ nên lắc đầu một cái, sau đó không làm gì nữa.

 

Nhưng Trì Vân Tinh chợt ngẩng đầu, nhìn về bầu trời đêm đen nhánh, chỉ thấy môi cậu khẽ cong, giọng nói chắc chắn nhưng lại rất nhẹ, giống như muốn xuyên qua ống kính để nói với ai đó: "Tớ sẽ làm."

 

Đoàn Tri Diễn và Lý Siêu ở sau máy theo dõi đều sửng sốt.

 

Hai người rất thuộc kịch bản, nhưng lúc này lại không hô ngừng.

 

Tống Nhã cũng không ngờ Ninh Sơ vẫn còn đoạn này trong kịch bản, cô ấy hơi giật mình, theo bản năng nói: "Sao cơ?"

 

Trì Vân Tinh rũ mắt: "Không có gì."

 

Lúc này rốt cuộc Khương Cẩm cũng đến, hắn hô lớn: "Ngô Tiêu!"

 

Hai người đồng thời quay đầu.

 

Lúc này Lý Siêu mới hô một tiếng: "Cắt!"

 

Chưa đợi Lý Siêu lên tiếng, Trì Vân Tinh đã bước nhanh đến xin lỗi Lý Siêu: "Tôi xin lỗi, đạo diễn Lý, hình như tôi tự tiện thêm lời thoại rồi."

 

Lý Siêu đang định nói, đã nghe Đoàn Tri Diễn ở bên cạnh nói trước: "Không sao, lời thoại thêm vào rất tốt."

 

Ánh mắt Trì Vân Tinh sáng lên: "Thật ạ?"

 

Đoàn Tri Diễn gật đầu: "Ừ, thật ra nếu ai đọc truyện gốc cũng biết, trong lòng Ninh Sơ rất không cam tâm vì cứ phải lặng lẽ thích Từ Ly, lời thoại của em vừa hay có thể thể hiện sự không cam tâm đó ra ngoài."

 

Lý Siêu cũng gật đầu: "Đúng, chính là vậy, lời thoại được thêm vào rất tốt!"

 

Trì Vân Tinh cười càng tươi hơn, tai cũng có hơi nóng lên.

 

Mặc dù cậu thường xuyên nghe Đoàn Tri Diễn khen mình, nhưng sau khi bản thân nhận ra tình cảm của mình với Đoàn Tri Diễn thì đây là lần đầu tiên.

 

Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cho nên cậu không chú ý tới cảm xúc trong ánh mắt của Đoàn Tri Diễn.

 

Ngày hôm sau.

 

Bởi vì Đoàn Tri Diễn kiên quyết yêu cầu tiếp tục quay phim, cho nên Lý Siêu không thể làm gì hơn là sắp xếp cho anh.

 

Nhưng vì muốn cho Đoàn Tri Diễn thích ứng một chút, hôm nay phân cảnh sắp xếp cho Đoàn Tri Diễn cũng khá thoải mái.

 

Nhưng cũng không thoải mái được mấy ngày, bởi vì ngày hôm sau, Trì Vân Tinh đã quay xong toàn bộ phân cảnh trừ cảnh hôn.

 

Nói cách khác, bây giờ những cảnh quay còn lại của cậu, đều là đối diễn với Đoàn Tri Diễn.

 

Còn đều là cảnh hôn.

 

Nghĩ đến chuyện này, mặt của Trì Vân Tinh lại nóng lên.

 

Mặc dù đã từng quay cảnh hôn với Đoàn Tri Diễn, nhưng Trì Vân Tinh của lúc ấy và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

 

Lúc ấy cậu chỉ thấy ngại, còn hơi thẹn thùng.

 

Nhưng bây giờ cậu...

 

Lại có hơi mong đợi.

 

Trước khi chính thức quay, Đoàn Tri Diễn vẫn sẽ đến tìm Trì Vân Tinh đối diễn như cũ.

 

Cảnh hôn thứ hai của Ninh Sơ và Từ Ly, diễn ra trong ngày mưa.

 

Từ Ly không tìm được Ninh Sơ đã rời đi, trong lúc cơn mưa rơi tầm tã, anh thậm chí còn chưa ra khỏi cổng trường.

 

Từ Ly ngây ngốc được Khương Cẩm tìm được đưa về nhà trọ, Khương Cẩm thúc giục anh đi tắm, nhưng anh chỉ ngồi trên ghế không nhúc nhích.

 

Giống như bị ai đó rút hồn vậy, gọi thế nào anh ấy cũng không thèm phản ứng.

 

Khương Cẩm sợ anh ấy xảy ra chuyện, quyết đoán kéo người vào trong phòng tắm.

 

Mở nước nóng xong, lại kéo Từ Ly vào trong bồn.

 

Độ ẩm của nước chảy từ trên đỉnh đầu xuống, cuối cùng Từ Ly cũng dần dần khôi phục lại tinh thần.

 

Anh không biết mình đã đứng dưới nước nóng được bao lâu, anh ấy chỉ nhớ sau khi bản thân đã khôi phục lại tinh thần thì nước mắt rơi đầy mặt.

 

Trong phòng tắm vang lên tiếng gào khóc đau khổ của người đàn ông, Khương Cẩm yên lặng trong chốc lát, quyết định để anh ấy yên tĩnh một lát, anh ấy mở cửa, đứng ở ngoài cửa nhà trọ.

 

Cũng không biết qua bao lâu, trong nhà trọ vẫn yên lặng, Khương Cẩm chợt nghe tiếng bước chân từ xa đi đến.

 

Hắn chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Sơ ướt đẫm cả người, kéo vali đến đây.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Cẩm vô cùng kinh ngạc: "Ninh Sơ, cậu..."

 

Ninh Sơ cũng hơi kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

 

Khương Cẩm kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho Ninh Sơ nghe, trong đầu Ninh Sơ lập tức trống rỗng.

 

Một hồi lâu sau, cậu mới rút ra được tin tức quan trọng nhất trong câu chuyện: "Ý cậu là... Từ Ly không tìm được tôi, nên bây giờ đang ở trong phòng tắm khóc?"

 

Khương Cẩm cũng hơi sửng sốt, lúc này mới nói: "Nói vậy cũng đúng, nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại trở về?"

 

Nhắc đến đây Ninh Sơ lại tức, sắc mặt cậu ấy trở nên khó coi: "Trời mưa, trong thành phố bị ngập rồi, cao tốc cũng ngừng, không đi được!"

 

Nói xong cậu đẩy cửa vào phòng, quả nhiên thấy ở giữa phòng có một vũng nước rất nổi bật.

 

Ninh Sơ đặt vali xuống, xoay người nói với Khương Cẩm: "Phiền cậu quá, chuyện còn lại... Giao cho tôi là được."

 

Khương Cẩm cũng biết chuyện của hai người từ chỗ Ngô Tiêu, mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng lúc này đúng là hắn không nên ở lại.

 

"Vậy tôi gọi điện thoại cho Ngô Tiêu đây."

 

"Cảm ơn." Ninh Sơ nói cảm ơn.

 

Đến khi Khương Cẩm rời đi, Ninh Sơ mới đưa tay đóng cửa phòng, sau đó cậu ấy vô lực ngồi trên sàn nhà.

 

Làm sao đây?

 

Bây giờ phải làm sao mới được đây?

 

Toàn bộ kế hoạch của Ninh Sơ đều rối loạn, đây là lần đầu tiên cậu ấy không biết phải làm thế nào.

 

Ngay khi Ninh Sơ còn đang xoắn xuýt, cửa phòng tắm bị mở ra.

 

Ninh Sơ ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Từ Ly, hai người sửng sốt nhìn nhau.

 

Có lẽ Từ Ly nghĩ trong nhà trọ không có ai, nên anh ấy chỉ mặc mỗi áo choàng tắm rồi đi ra.

 

Người đàn ông che nửa ngực, giọt nước còn đọng lại trên ngực trượt xuống, cuối cùng khuất dạng ở ngay đường nhân ngư.

 

Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm bụng của Đoàn Tri Diễn hai giây, bỗng nhiên có hơi nóng.

 

Hấp... Hấp dẫn quá.

 

Không đúng, sao cậu lại thoát vai rồi?

 

Lúc này đạo diễn Lý cũng không hô ngừng, xem ra tâm trạng bây giờ của cậu vẫn thích hợp.

 

Trì Vân Tinh tự an ủi mình một chút, lại điều chỉnh cảm xúc lần nữa.

 

"Cậu..." Trì Vân Tinh vừa lên tiếng, chỉ thấy Đoàn Tri Diễn đột nhiên bước nhanh về phía trước, kéo người đang ngồi trên đất vào trong ngực anh.

 

Cơ thể hơi lạnh của Trì Vân Tinh lập tức đụng vào lồng ngực nóng bỏng, ngực của hai người chỉ cách một lớp áo mỏng manh, dường như dán sát vào nhau.

 

"Sao cậu không đợi tớ nói rõ mọi chuyện mà đã rời đi!" Đoàn Tri Diễn vùi đầu vào cổ Trì Vân Tinh, một giọt nước nóng rơi vào trong tai cậu.

 

Trong lòng Trì Vân Tinh run lên.

 

Cậu nhớ đến lời thoại của mình, hơi cười nói: "Tớ... Không phải tớ đã về rồi sao?"

 

"Tớ cần thời gian, Ninh Sơ tớ cần thời gian..." Đoàn Tri Diễn thấp giọng nói.

 

Trì Vân Tinh lại ý thức được mình vẫn còn đang quay phim, cậu phải dùng toàn bộ sức lực trong người, mới khắc chế không để mình vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Đoàn Tri Diễn.

 

Cậu đưa tay muốn đẩy Từ Ly: "Hôm nay cậu hơi lạ... Cậu buông tớ ra."

 

"Tớ rất bình thường!" Đoàn Tri Diễn siết chặt tay hơn.

 

Trì Vân Tinh không đẩy người đàn ông ra được, chỉ có thể tức giận nói: "Từ Ly, chắc cậu cũng biết tình cảm của tớ với cậu? Cậu còn muốn ôm tớ chặt như vậy à?"

 

Đoàn Tri Diễn thấp giọng nói: "Dĩ nhiên là tớ biết, tớ... Tớ chỉ muốn ôm cậu thôi."

 

Trì Vân Tinh hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Cậu muốn ôm tớ, cũng không thèm hỏi ý của tớ? Cậu buông tớ ra."

 

Cuối cùng Từ Ly không dám làm bừa nữa, chỉ có thể buông Ninh Sơ ra.

 

Lúc này người đứng trước mặt Trì Vân Tinh là Từ Ly, không phải là Đoàn Tri Diễn.

 

Nhưng Trì Vân Tinh vẫn nghĩ, người trước mặt là Đoàn Tri Diễn, là Đoàn Tri Diễn mà cậu thích.

 

Trì Vân Tinh nhìn chằm chằm con ngươi thanh thúy của người đàn ông, gương mặt hơi ửng đỏ, hô hấp của cậu cũng trở nên nóng bỏng, nhưng cậu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm Đoàn Tri Diễn.

 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu dường như hôn Đoàn Tri Diễn một cách thành kính, sau khi cậu hơi đứng lên, hô hấp cũng thay đổi, mơ hồ nói: "Cậu muốn ôm tớ, nhưng tớ chỉ muốn hôn cậu."

 

Từ Ly muốn lui về phía sau, Trì Vân Tinh lại bá đạo đưa tay quấn lấy cổ anh, liều mạng hôn sâu hơn.

 

Hô hấp của Trì Vân Tinh ngày càng nặng nề, tim đập nhanh hơn.

 

Lúc này cậu là Trì Vân Tinh, cậu đang hôn Đoàn Tri Diễn.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận