Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 1185

Những lời vừa rồi của Mạnh Ngọc Yên rõ ràng là kiểu nói cho có lệ, mà những sinh viên đang nóng lòng muốn biết toàn bộ sự thật thì chẳng ai muốn “đợi thêm một thời gian”.

Nghe thấy câu nói đó, mọi người đều lập tức cho rằng cô đang cố tình kéo dài thời gian.

Ai biết được vị kim chủ kia có thể giữ hứng thú với cô được bao lâu?

Nhỡ đâu một thời gian nữa chơi chán rồi, đá cô đi, đến lúc đó cô lại bảo “đã chia tay rồi”, vậy chẳng phải bọn họ không được biết cái gì sao?

“Hừ! Tôi thấy rõ là cậu đang cố tình kéo dài thời gian, không dám để tụi này gặp mặt anh ta đúng không?”

“Đúng đó! Trước kia thì ra vẻ thanh cao, bao nhiêu thiếu gia theo đuổi cậu thì không chịu, bày đặt làm nữ thần lạnh lùng. Giờ thì sao? Cuối cùng cũng tìm kim chủ như ai thôi!”

Những lời này lọt vào tai Mạnh Ngọc Yên, giống như những chiếc gai nhọn đâm sâu vào lòng cô.

Trước đây, điều mà cô sợ hãi nhất chính là phải đối mặt với những lời gièm pha kiểu này.

Cô quá xinh đẹp, nhưng lại sinh ra trong gia cảnh bình thường, bao nhiêu cậu ấm nhà giàu theo đuổi, thật ra cũng có những người thành ý, tính tình cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng cô không dám tiến lại gần, vì một khi tiếp cận những người quá ưu tú, sẽ bị bạn bè bàn tán sau lưng.

Lỡ như sau đó lại chia tay, vậy thì cô sẽ càng thêm nhục nhã.

Vì thế, cô luôn né tránh, không kết giao với bất kỳ thiếu gia nào, chỉ một mình chăm chỉ làm việc kiếm tiền.

Không ngờ cuối cùng lại gặp được Lục Hạo Vũ.

Mạnh Ngọc Yên cố giữ bình tĩnh, không để bản thân hoảng loạn, vẫn ngồi đó, tay cầm bút, tiếp tục viết gì đó trong vở.

Cô nhàn nhạt nói: “Tôi có kéo dài thời gian hay không thì có liên quan gì đến các cậu? Bạn trai của tôi, cho dù không giới thiệu với mấy cậu, thì các cậu cũng chẳng làm gì được tôi.”

“Còn chuyện tôi có phải thanh cao hay không…” Mạnh Ngọc Yên cười nhạt:  “Nếu các cậu nghĩ từ chối vài thiếu gia theo đuổi là thanh cao, thì các cậu không cần phải thanh cao đâu! Không ai cấm cản các cậu mà!”

“Cậu…” Những cô gái vừa bị phản pháo tức đến mặt đỏ bừng, vô cùng khó chịu.

Trần Tuyết vội vàng nói: “Ây da, mấy người đừng giận mà! Yên Yên, mọi người cũng chỉ là tò mò thôi.”

“Ồ!”

Mạnh Ngọc Yên trả lời lãnh đạm, không mặn không nhạt.

Anh Hạo Vũ từng dạy cô: Đừng luôn cúi đầu nhún nhường và cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, điều đó là vô ích. Dù bạn làm tốt đến mấy, cũng không thể khiến ai cũng vừa lòng.

Phải giữ vững phong cách riêng của mình, hiền lành nhưng phải có gai nhọn, không đi bắt nạt ai. Nhưng nếu có người tìm đến gây sự, thì cũng không cần khách khí, đó mới là trạng thái tốt nhất.

Trước đây, cô quá sợ những cô gái này bàn tán sau lưng, nhưng giờ cô hiểu ra: dù cô có không làm gì, bọn họ vẫn cứ bàn tán như thường.

Nói trắng ra, chỉ vì họ ghen tị với cô mà thôi. Không bị ganh ghét thì chỉ có kẻ tầm thường!

Cô thà bị người ta đố kỵ, còn hơn bị họ thương hại.

Chính vì thái độ của Mạnh Ngọc Yên như vậy, nên dù những nữ sinh kia có tức đến nghiến răng, cũng không làm gì được cô. Bọn họ chỉ có thể ra ngoài thêm mắm dặm muối, bôi nhọ danh tiếng cô mà thôi.

Cũng vì thế, một vài thiếu gia từng bị cô từ chối, cảm thấy ngày càng tức giận, khó chịu.

Kết quả là, ngay khi tan học, Mạnh Ngọc Yên đã bị chặn lại.

Người chặn cô, chính là một thiếu gia từng theo đuổi cô trước kia, tính tình hơi nóng nảy, rất kiêu ngạo. Tuy không đến mức là công tử bột, nhưng không phải tuýp người mà Mạnh Ngọc Yên thích.

Loại người này giống như trẻ con chưa lớn, chưa đủ chín chắn.

“Mạnh Ngọc Yên! Lúc trước cô từ chối tôi thì kiêu ngạo lắm cơ mà? Giờ thì sao? Cuối cùng cũng tìm kim chủ rồi đấy thôi? Giả vờ hết nổi nữa à?”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận