Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 895: Chương 895

Cố Vân Tịch nói: “Chắc tầm mấy chục người! Tất cả đều mang theo súng, loại súng giảm thanh. Lúc đầu, bọn chúng vừa xuất hiện liền nổ súng về phía em và Thẩm Hương Lan. Em kịp phát hiện nên đẩy bà ta ra, sau đó mới thấy rõ đối phương có rất đông, ai cũng có vũ khí. Em không còn cách nào khác ngoài chạy trốn.”

“Chỗ đó có rất nhiều camera giám sát, nếu em rút súng ra phản kháng thì chắc chắn sẽ bị bại lộ… như vậy thì hỏng chuyện mất.”

Chuyện này thì Lục Hạo Đình hiểu rất rõ, loại việc như thế tuyệt đối không thể để công khai cho công chúng biết.

“Bây giờ em đang ở đâu? Sao không về nhà? Anh tìm em muốn phát điên lên rồi! Camera ở bãi đỗ xe bị phá hủy hết, anh không tìm thấy em, cũng không rõ tình hình bên đó ra sao, gọi điện thì không liên lạc được…”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô có chút ngượng ngùng nhìn về phía Gia Cát Nguyệt Hoa và Đường Dục. Sau khi gặp được hai người họ, cô đã chẳng còn để tâm tới mấy chuyện đó nữa.

“Em… xin lỗi mà! Anh yên tâm, em thật sự không bị gì cả. À thì… bên em cũng xảy ra một vài chuyện khác, nên tạm thời… quên mất phải gọi điện cho anh.”

Lục Hạo Đình: “…”

“Em đang ở đâu? Để anh tới đón, mau về nhà đi.”

Cố Vân Tịch nhìn Đường Dục và Gia Cát Nguyệt Hoa, sau đó nói với Lục Hạo Đình: “Anh Hạo Thình, em có một bất ngờ to bự dành cho anh đó! Thật sự là bất ngờ lớn luôn nhé! Anh mà biết chắc sẽ vui phát điên lên mất. Thế này đi, anh đưa Tiểu Phong theo, rồi gọi cả Diệp Phồn, Tiểu Ngũ và Lão Tứ, chúng ta hẹn nhau ở Tĩnh Thủy Loan nhé.”

“À đúng rồi, mấy người bị anh bắt lần trước, bảy tên đàn ông ở trung tâm thương mại đó, mau thả họ ra đi, nhớ phải dỗ dành cho đàng hoàng đó nhé! Thôi, để em về rồi đi cùng anh gặp họ, kẻo anh lại bị đánh cho thê thảm.”

Lục Hạo Đình: “…”

“Đánh… đánh thê thảm?”

Cố Vân Tịch cười ngọt ngào: “Ừ đó! Quên nói với anh, họ… đều là anh trai của em đó!”

Lục Hạo Đình: “…”

Thông minh như Lục Hạo Đình, lúc này đầu óc cũng phải lag mất mấy chục giây, đứng hình toàn tập!

“Anh… anh trai?”

Hiếm khi thấy Lục Hạo Đình hoảng hốt thế này, dù không nhìn thấy tận mắt, nhưng chỉ nghe giọng anh thôi, Cố Vân Tịch cũng có thể hình dung ra được vẻ mặt ngơ ngác đó.

Cô bật cười: “Hi hi! Đúng đó! Tất cả đều là anh trai em! Em còn có một đại ca nữa, lúc nãy là anh ấy cứu em ở bãi đỗ xe. Còn nữa, em có một anh rể, anh cũng biết người đó đó!”

“Ừm… anh Hạo Thình, em thật sự rất vui! Duyên phận đúng là điều kỳ diệu, không ngờ tất cả chúng ta lại có duyên sâu như vậy. Mọi người đều là người một nhà rồi! Em còn vài tin tốt nữa muốn kể với anh. Mau lên nhé, nhớ đưa cả Tiểu Phong đi!”

“À nhớ này, đừng gọi Đường Lạc! Nhất định không được để anh ta biết! Em không muốn gặp anh ta. Còn Lão Tứ, nếu Lão Tứ không nói gì với Đường Lạc thì bảo cậu ta đến. Còn nếu không thì thôi, biết chưa?”

Giọng cô gái kia cứ như đang ngân nga hát, khiến Lục Hạo Đình càng thêm tò mò: rốt cuộc là có chuyện gì khiến Cố Vân Tịch vui đến vậy?

Gặp lại người thân, đương nhiên là vui. Nhưng anh cảm giác hình như còn có điều gì đó nữa?

Dù thế nào đi nữa, cô gái nhỏ này cuối cùng cũng tìm được gia đình. Nhìn tình hình thì các anh trai có vẻ đối xử rất tốt với cô, vậy là đủ rồi. Vân Tịch thực sự xứng đáng được hạnh phúc!

Giờ phút này, Lục Hạo Đình sao nỡ làm cô vợ nhỏ của mình buồn? Gật đầu rất nhanh: “Được rồi! Hôm nay em là lớn nhất! Em nói gì, anh đều nghe theo. Anh đảm bảo, Đường Lạc sẽ không tới!”

Cố Vân Tịch cười tươi như hoa: “Vậy thì tốt quá! Nhớ giữ bí mật nhé, mấy anh em của em đang điều tra Cố Băng Nhan. Bà ta chưa biết chuyện họ tới, cứ để bà ta tiếp tục diễn tuồng đi! Anh biết không, mặt bà ta chính là chỉnh sửa để giống mẹ em đó!”

“Anh bảo Diệp Phồn đặt sẵn mấy món ngon mang tới nhé. Tối nay chắc chắn tụi mình sẽ tâm sự cả đêm! Em kích động đến mức không ngủ nổi rồi đây!”

Thấy cô vui như vậy, Lục Hạo Đình cũng mỉm cười theo. Trong đầu anh vẫn nghĩ đơn giản rằng, cô chỉ là vì tìm được gia đình mà vui mừng thôi.

“Được rồi! Nghe em hết!”

“Anh có cần tới đón em không?”

“Không cần đâu, bên anh em có xe rồi. Em tự về được. Nhớ bảo Diệp Phồn đặt nhiều đồ ăn và rượu ngon nhé, đông người lắm đó!”

Lục Hạo Đình cười đầy chiều chuộng: “Được rồi! Nghe theo vợ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Cúp điện thoại, Cố Vân Tịch vẫn cười rạng rỡ. Hôm nay đúng là quá hạnh phúc, cả người cô như đang tràn ngập năng lượng.

Cô quay sang Gia Cát Nguyệt Hoa: “Đại ca, em về trước nhé. Tí nữa gặp ở cổng Tĩnh Thủy Loan.”

“Anh chắc biết đường tới đó chứ?”

Câu này là cô hỏi Đường Dục.

Đường Dục bật cười: “Biết đại khái, nhưng nói thật, nhiều năm rồi chưa đi nên cũng không chắc lắm. Nhưng em yên tâm, có địa chỉ là tụi anh đến được thôi.”

Cố Vân Tịch: “…”

Cô đột nhiên tự vả: hỏi gì mà ngốc thế? Có GPS mà!

Đường Dục bật cười, lập tức đi sắp xếp xe đưa cô về trước. Với công nghệ nhà Gia Cát, dù không cần định vị thì cũng có thể dò ra từng ngõ ngách trong Đế Đô.

Khi Cố Vân Tịch về đến nơi, Lục Hạo Đình đã đứng chờ sẵn trước cổng biệt thự. Vừa xuống xe, cô đã nhào vào lòng anh:

“Anh Hạo Thình!”

Nhìn thấy cô bé cười tươi rói như ánh nắng đầu xuân, nụ cười ấy thực sự khiến trái tim người ta tan chảy.

Trong lòng Lục Hạo Đình cũng thấy mừng cho cô, cưng chiều xoa nhẹ đầu cô: “Vui lắm đúng không?”

“Ừ!” Cố Vân Tịch gật đầu thật mạnh.

Quá vui luôn!

Lục Hạo Đình mỉm cười, nắm tay cô: “Đi thôi, đón mấy anh em của em, chúng ta đến Tĩnh Thủy Loan.”

Nói rồi, anh ngửa mặt than một tiếng: “Haiz… mong mấy anh vợ lát nữa nương tay chút…”

“Phụt…”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận